Phần 124
2024-08-05 11:07:28
Trưa ở SaPa, nhiệt độ cao hơn chút, không còn buốt giá nữa. Chị chọn cho chúng nó một quán đồ nướng ngoài trời tại khu chợ.
Nơi đây đông đúc con người, hầu hết là dân tộc thiểu số vì họ đi thành từng tốp với chiếc gùi trên lưng. Bốn đứa quây quần bên chiếc bếp lửa cùng những vỉ nướng thơm thơm khét khét, mới nhìn đã thấy đói cồn cào. Chị gọi đủ loại bò, heo, gà nướng cộng thêm loại rượu gì đó nghe nói uống ngọt nhưng nó không uống nên chẳng để ý. Ba người kia còn cụng ly, kể cũng hơi ngại, một mình là con trai nhưng để ba đứa con gái uống rượu một mình, vì vui nên nó chẳng nhắc nhở em cứ tỳ tỳ ăn, mà cũng không cần động tay vì em và chị thi nhau tách ra thảy vào bát nó xong thản nhiên uống tiếp. Đôi khi được chăm sóc một cách khắt khe như này làm nó không tự nhiên cho lắm nhưng em đã từng nói đó là niềm vui của em nên nó cũng bình thường mặc cho ánh mắt kì lạ của bà cô bán hàng, riêng chị nó không suy nghĩ vì trước giờ chị vẫn lo cho nó như vậy.
– Uống ít thôi..
– Để yên nào nhóc tồ, như nước ngọt mà.. Thơm lắm thử không nhóc?
– Không.. Ngọt hay đắng thì bản chất nó luôn là rượu và là rượu thì uống chắc chắn sẽ say..
– Thôi mà anh.. Thử chút xem nào, đang vui..
– Nay dụ anh uống rượu hả?
– Hihi.. Thế nào anh cũng thích.
– Để coi..
..
– Oẹ.. !!
– Cô cho cháu xin cốc nước.. Sao không anh.. !!
Vừa nhấp một ngụm thì thấy nó tởm không chịu được.. Cay ngọt đắng nồng nồng.. Nó tái luôn.. Em xoa lưng vuốt vuốt cho nó, đến phát ngượng vì rượu.
– Haha.. Nhóc ngốc, người ta nhấp chút cho ấm người thôi chứ uống sạch thế thì sao được..
– Kém tắm..
Lần đầu thấy nhỏ P. Anh nói về nó trước mặt mọi người.. Nhưng mắt nhỏ lại nhìn nó lo lắng, thôi như thế là đủ rồi, còn hơn bị ghét.
– Anh đừng uống nữa.. Sợ ghê.
– Thôi em cũng đừng uống nữa nha.. Không tốt gì đâu.
– Dạ rồi.. Anh ăn đi nè.
Ngưng luôn khoản uống rượu, giờ hai đứa diệt mồi.
– Tý đi chơi tiếp nhé mấy đứa.
– Đâu nữa?
– Lên coi tuyết ở Hàm Rồng nha, nhìn trời kìa..
Nó quay lại nhìn, trời lại trở về vẻ lạnh lẽo từ lúc nào xám xịt nhẹ rơi nhưng hạt như xốp màu trắng. Tuyết ư? Đưa tay ra hứng, nhiều bông tuyết nhẹ rơi xuống và tan dần ra. Cảm giác lạ lùng chưa từng trải.
– Anh ơi đẹp quá.. !!
Em mở to đôi mắt long lanh nhìn. Miệng khẽ nói.
– Hihi.. Giờ đi lên kia đẹp hơn nữa, tha hồ vui.
Nó lấy ví lại từ em để thanh toán, tựa vào chị mãi cũng không được. Một chuyến xe Lam đến Hàm Rồng. Dừng lại ở Phía dưới đỉnh, chúng nó đi men theo con đường quanh co có những phiến đá kì dị với một vườn hoa đầy mai và đào, làm cho nó cảm giác lên cõi tiên vậy. Càng lên cao càng thấy tuyết rơi nhiều và dày hơn, Cổng trời một, cổng trời hai, lối đi càng lúc hẹp nữa, nó đẩy ba người kia lên trước, còn nó theo sau.. Cũng mất thời gian để lên tới đỉnh. Chỉ kịp thấy chị và em hét thật to khi chạm vào một khung cảnh mới.. Khoảng trời mênh mông, sương mù che phủ những giải mây và mảnh ruộng bậc thang phía dưới. Chúng nó đang ở khá cao. Nó Chợt thấy nhỏ P. Anh cười, tay nhỏ đưa ra đón tuyết, đôi môi đỏ đậm chúm chím khoe một nụ cười đẹp chưa từng thấy, lần đầu nó thấy ánh mắt tinh nghịch này của nhỏ, không lạnh, không già dặn, chỉ đẹp như đứa trẻ con được quà. Nhỏ Mặc sức hút hồn nó bằng cái hành động kì lạ, mái tóc bạch kim với nụ cười mê mẩn.
– Anh sao vậy.. ?
– A.. Ờ không..
Em đến gần nó cười, khẽ hít cái không khí lạnh tê tái này vào ngực, nó nhìn em để quên đi mớ cảm xúc vừa rồi.
– Anh muốn biết em vừa thấy gì không?
– Muốn..
Nó vuốt nhẹ để những ngọn tóc rơi tuyết đi, rồi đi theo em đang nhẹ nhàng từng bước phía trước như kiểu nếu đi mạnh điều gì đó sẽ mất vậy..
– Em nhìn thế?
– Anh xem này..
Cúi người xuống em chỉ vào một cây bông màu xám vương trên ngọn chút bông tuyết.. Nó ngạc nhiên..
– Bồ Công… Anh..
– Phải.. Hihi, hoa này thường mọc ở núi cao nhưng em cũng không ngờ được nó có ở đây..
– Để anh nhổ mang về ép cho đẹp..
Em mỉm cười lắc đầu.
– Sao thế.. ?
– Đừng làm thế.. Bồ Công Anh đã có gió rồi anh ạ.. !
– Ừm anh quên.. Có gió rồi.. !
..
Chuyến đi thăm SaPa của bốn chị em nó dừng lại vào tối trước khi về Hà Nội.. Một quán lẩu với đầy đủ mọi người tại ngôi chợ đêm ở thị trấn.
– Đỡ chưa.. ?
– Có vợ yêu ở cùng sao không đỡ hehe.. Ông đi chơi vui không?
– Vui.. Chỗ này đẹp dữ..
– Xời.. Nói thẳng đi rồi.. Đẹp bình thường thôi..
– Thảo nào giả ốm chắc để cái Mi chăm chứ gì?
– Chỉ ông hiểu tôi.. Hêhê.. Á.. !!
– Giỏi lắm.. !
Thằng Tuấn này xui nhỏ Mi thính tai đến sợ. Ngồi quanh nồi nước xôi ùng ục nhúng gắp với không khí ấm áp của mọi người. Nó ngẫm lại, chuyến đi chơi này làm nó thấy bớt chút mệt mỏi trong thời gian này, sắp tới về Hà Nội để bắt đầu chu kì mới. Mà cũng sắp tết rồi, năm nay nó có em nên chắc không cô đơn nữa. Sau những lời bàn tán hỏi han chúc tụng thì bữa tối cũng xong xuôi, đêm hôm ấy nó thức muộn. Ngồi dưới sảnh với ly nước ấm, nó trầm ngâm suy nghĩ.. Bỗng…
– Nhóc chưa ngủ à?
– Em chưa.. Chị ngủ đi, không mai mệt đấy.
Chị đi xuống với chiếc áo ngủ, ngồi tựa vào nó im lặng. Nó lúng túng vì ngượng.
– Bé Ly ngủ rồi, không sao đâu nhóc..
– Chưa ngủ cũng có sao đâu..
– Nhóc không sợ hiểu lầm à?
– Không..
– Tại sao?
– Vì chị là chị của em mà..
Chị run người một chút rồi gật đầu..
– Ừm hihi.. Chị của nhóc..
Không gian ở đây im lặng, đêm xuống cái lạnh cắt da cắt thịt nó nó co ro, chị ngồi dậy xoa tay vào tai nó kêu cho ấm, vì khi ngượng tai nó thường đỏ lên..
– Ý.. Nhóc có nốt ruồi sau tai nè..
– Ai chả có nốt ruồi..
– Không nhưng nốt ruồi của nhóc màu đỏ. Nốt ruồi son..
– Thì sao?
– Ứ nói cho nhóc tò mò chơi.. hihi
– Ờ.
– Thôi ngủ nha.. Chị lên đây.
– Ừ, ngủ đi.
Được lúc sau nó cũng lên phòng, chỉ nhiêu đó thôi, nó biết được, chị đang rất buồn. Chị đang dấu điều gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro