Mãi mãi yêu em – Quyển 1

Phần 120

2024-08-05 11:07:28

Phần 120
Không khí ồn ào huyên náo vì chuyến đi xa, hát hò nghị ngợm đều là trò của chị bày ra, mọi người hưởng ứng, duy chỉ có 3 đứa, là nó và em, nhỏ P. Anh là im lặng.. Không phải vì không vui mà vì nó đang say.. Em chắc cũng biết và lo lắng nhìn..

– Anh khó chịu lắm không.. Say xe hả.. Lúc sáng em quên mua thuốc..

– Bình thường.. Không sao đâu..

– Vậy nằm đi cho quên.. Đi xa lắm anh ạ..

– Ừ..

Nghe đâu bảo muốn đến SaPA phải đến Lào Cai, mà nơi này cách Hà Nội gần 4trăm cây.. Ôi, thế mà đi ôtô chắc phải 7, 8h híc, kiểu này tiêu rồi.. May mà xe này thoải mái không cứ như mấy cái xe khách thì trụ được nửa giờ là căng, chưa kể đông còn đóng kín cửa kính.. Bí không chịu được.. Nó ngả người, nhưng em nhất quyết kê đầu nó lên đùi em rồi cười cười vò tóc.. Bình thường không sao, có điều, hàng ghế này có một vị khách ngồi kế.. Đang lặng lẽ hướng ánh mắt của mình ra cửa sổ, từ lúc lên xe nhỏ P. Anh chẳng nói chuyện với ai.. Điều gì làm lên tính cách của nhỏ, giá như nó được biết.. Cặp kính kia che đi thứ gì vậy.. ? Nhỏ thật tài giỏi khi đôi mắt che giấu được mọi thứ và mọi thứ cũng thể hiện được qua đôi mắt.. Có vẻ như nhỏ P. Anh chẳng còn quan tâm gì nó nữa.. Nghe em hỏi vậy.. Nhỏ chỉ quay sang nhìn rồi thôi..

– Cái P. Anh lạnh lùng nhỉ?

– Ừm..

– Hơn cả anh nữa..

– Ừm.. Anh có lạnh đâu..

– Xì.. lúc chơi cùng em với chị nó cũng hay nói chuyện.. Nhưng có ngươì khác thì cứ thờ ơ đi đâu.. Nó bảo là không quen tiếp xúc với người lạ.. Nên lúc nào cũng vậy..

– Vậy trước khi quen, hai người có quen nhau đâu..

– Em cũng chẳng biết.. Đi với chị tự nhiên gặp rồi thân luôn.. Hihi..

– Ừm..

Em với nó chỉ thầm thì thôi, đủ để cho nhỏ P. Anh không nghe được.. Tiếng động cơ cứ rì rì.. Nó nằm nên đỡ hơn chút.. Ánh mắt vẫn ngắm nhỏ P. Anh.. Còn nhỏ thì vẫn nhìn đường qua lớp cửa kính.. Đôi mắt kia, chứa nhiều điều quá.. Nó chẳng thể đọc được gì cả.. Thật sự, nhỏ P. Anh làm nó bị mụ đầu đi khá nhiều, mái tóc bạch kim kia được ánh nắng bên ngoài chiếu vô, óng mượt, gu ăn mặc của nhỏ khiến nhỏ nổi bật quá.. Chị bỗng ở trên đi xuống.. Nhìn nó cắn môi.. Mặt lo lắng..

– Nhóc bị say xe hả.. Chán ghê..

– Dạ.. !

– Người khó chịu không nhóc.. ?

– Hơi hơi.. Thôi, chị ngồi đi không ngã bây giờ..

– Ừm.. Ngủ đi nhóc..

– Chị lấy giùm em cốc nước.. Cho ảnh uống đỡ gợn người..

Em xoa xoa hai bên thái dương nó nói khẽ..

– Mặt anh tái quá.. Biết bị nặng thế này thì em ở nhà cho rồi..

– Không sao mà..

Uống cốc nước của chị xong.. Nó nhắm mắt thiếp thiếp đi.. Trong lúc ấy, hình như dưới cằm của nhỏ P. Anh rơi xuống một giọt nước thì phải.. Nhỏ khóc ư.. ?

… Bạn đang đọc truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/mai-mai-yeu-em/

– Anh.. Dậy.. Dậy mau.. !!

Em bỗng lay nó dữ dội.. Giật mình ngồi dậy, thấy cảnh vậy hai bên đường đã khác đi khá nhiều, đang đi qua một vùng quê thì phải vì chẳng còn nhà cao tầng mà chỉ còn những cánh đồng đang đua nhau vượt qua thôi.. Nó mặt ngẩn ra nhìn em..

– Sao vậy.. ?

Thấy em sầm mặt.. Lại như đang giận.. Lại gì nữa không biết..

– Cái này là của ai.. ?

Chìa lên cái điện thoại, em giơ trước mặt nó..

– Ơ điện thoại của anh..

– Ý em là số cơ..

Nó dụi mắt nhìn màn hình, cái chữ “Tâm kute” làm nó chợt buồn, nhớ lại về cô ấy.. Về cái thứ giằng buộc lời hứa.. Đó.. Tại sao.. Vì yêu mà nó để mọi thứ sang một bên rồi hay sao.. Để giờ nhìn lại.. Nó đã bỏ xót gì rồi..

– Em gái anh thôi..

Để thốt ra từ đó, nó chẳng may mảy để tâm.. Khốn nạn thay, lời nói dối ấy làm nó ghê sợ chính mình.. Ấy vậy mà nó tỏ ra bình thường như không..

– Nó tự lưu vô đấy.. Anh biết gì đâu..

Em ra chiều suy nghĩ lắm.. Rồi im im.. Nó lại nhắm mắt ngủ..

– Anh.. Có giận em vì lấy điện thoại của anh không.. ?

– Không.. Có dấu giếm gì đâu mà giận..

– Hihi.. Vậy là tin rồi.. Thử anh chút..

– Ừa.. Thế đưa điện thoại anh xem..

– Nè, xem thoải mái..

– Có một cái nút thì mở thế nào..

– Thì nhấn vô.. hì, ngốc..

– Ẹc gì đây ghê vậy..

Mở được màn hình máy em lên.. Nó đơ luôn.. Toàn màn hình là ảnh nó ngồi được soi sáng bởi màu của ánh nến, tóc buộc đằng sau.. Nhìn bêu không tả nổi.. Em khúc khích..

– Đẹp ghê ha.. hihi..

– Anh bảo xóa đi mà..

– Hứ.. Mỗi lần nhớ anh là em mở lên xem.. Em không xóa đâu.. Không có nó chắc lúc bên Nhật em buồn chết mất..

Nó tròn xoe mắt nhìn em.. Lại lần nữa lời nói của em làm nó suy nghĩ. Giường như em luôn hướng về nó kể cả từ những thứ nhỏ nhặt nhất thì phải.. Chỉ trách mình quá vô tâm thôi.. Em xoa vào mớ tóc nó thì thầm..

– Nghĩ gì vậy.. ?

– Anh không biết.. Anh tệ lắm đúng không.. ?

– Đâu có.. hì, anh quá đa cảm thôi..

Nó run run.. Điều gì đó chạy qua đầu.. Cứ bứt rứt khó chịu.. Ngay lúc này, nó muốn làm một điều gì đó để em vui.. Giống như cảm ơn về mọi thứ vậy..

– Anh.. Anh.. Xin lỗi..

– Ơ hâm.. Tự dưng xin lỗi.. hihi..

– Suốt thời gian qua.. Em quan tâm chăm sóc anh.. Còn anh.. anh..

Chẳng hiểu sao.. Lúc ấy lại xúc động nghĩ về khoảng thời gian vừa qua.. Em chẳng bao giờ thôi để ý chăm sóc nó.. Gần giống như nghĩa vụ.. Mà không phiền hà gì cả.. Tình yêu của em lớn đến vậy.. Còn nó thì tệ hại quá..

– Em hiểu ý anh.. Đúng là Nhân Mã chẳng muốn mắc nợ ai quá nhiều.. Nhưng với em.. Được chăm sóc anh.. Được yêu và có anh bên cạnh là đủ.. Em không cần gì hết..

– Anh.. a..

– Thôi.. Nghĩ ngợi nhiều làm gì..

Em chặn môi nó lại.. Không cho nó nói tiếp.. Không ngờ từ một cô tiểu thư lạnh lùng.. Em lại cam chịu chỉ vì một thằng như nó.. Nó yêu em tha thiết.. Nhưng chẳng thể bộc lộ được.. Chỉ nằm im.. Ngắm nụ cười đó thôi..

Tiếng xe ù ù.. Gần trưa rồi.. Chắc chuẩn bị xuống chạm.. Người nó nôn nao một cách khủng khiếp.. Cứ mỗi lần xe ngoành lại rùng mình, giữ nguyên tư thế.. Em bồn chồn.. Lo lắng..

– Anh chịu khó nhé.. Chút nữa xuống ăn trưa rồi em đi mua thuốc..

– Ừm.. Không sao..

Mọi người đều đang ngủ, nó thấy vậy.. Duy chỉ có em và nó cùng anh Vinh là thức.. Thấy nó thế anh cũng không dám hỏi han nhiều.. Vì trả lời bây giờ chỉ nói được nhỏ nhỏ thôi..

– Tý nữa.. Qua quán kia vô nghỉ, đang đến gần rồi.. Thằng này trông thế mà yếu.. haha..

– Dạ..

Chỉ biết cười gượng rồi thu mình lại.. Tự nhiên ánh mắt lại đưa sang bên phía nhỏ P. Anh, cũng thu lu một góc giống nó và đang ngủ, nhưng chỉ có một mình.. Tự dưng thấy nhỏ hơi cô đơn.. Khóe mắt đỏ..

– Nãy cái P. Anh khóc hả.. ?

– Dạ đâu.. Lúc anh ngủ.. Em hỏi, nó bảo buồn ngủ nên ngáp nhiều.. Chứ khóc gì..

– Ừm.. Mà sao em không ngủ đi.. ?

– Hihi.. Sợ anh té, ai dám ngủ..

Thương em.. Nó bực mình..

– Nằm xuống.. Không nói nhiều..

– Ơ.. Gần đến rồi..

– Gần cũng nằm.. Sao em không chịu lo cho bản thân một chút vậy..

– Hihi.. Ngốc lại xót em rồi..

– Người yêu tui, tui xót..

Nó kê áo nên đùi cho êm, để em ngả vô.. Em dịch lại rất khó khăn chắc mỏi.. Vì làm gối cho nó cả buổi mà..

– Mỏi không..

– Dạ.. Hơi hơi.. Giờ đỡ rồi..

– Hơi gì.. Lần sau mỏi thì nói để anh ra chứ..

– Kệ em.. Hihi..

Ngồi yên cho em nằm.. Em khẽ nhắm mắt lại.. Ngắm em chút rồi đưa mắt ra phía bên ngoài nhìn đường.. Trời hơi âm u, đã hết ánh nắng.. Những cảnh vật hai bên đường dần chạy chậm lại.. Có lẽ sắp đến nơi nghỉ.. Cái khó chịu của nó bỗng dưng lại đỡ hơn.. Lạ thật, trong xe.. Yên ắng lắm, mọi người đang ngủ.. Nhỏ Mi và thằng Tuấn ngả vào nhau.. Giống hệt nhỏ Đậu và nhỏ Yến.. “Chị em Dâu” mà lại.. Còn bà chị của nó.. Một mình một chỗ đang nằm dài ra, mặt ngủ trông hài dễ sợ.. Như đang cười vậy.. Không khí này, lâu lắm mới được cảm nhận.. Dường như, sự tụ họp bạn bè vui chơi là một điều khá xa xỉ đối với thằng như nó.. Sống nội tâm quen rồi, bỏ được lớp vỏ bọc ra mới thấy có nhiều thứ đáng để tận hưởng..

– Nè..

Cái giọng trong trẻo nhẹ nhàng của nhỏ P. Anh cất lên.. Nó quay sang hơi bối rối..

– À.. Ừ.. Gì?

– Có khó chịu lắm không.. ?

– Không.. sao..

– Ừm.

– À.. Sao không ngủ tiếp mà thức chi.. ?

– Thấy.. Lạnh..

Nhỏ nói.. Giọng pha chút buồn tủi.. Nó cảm nhận được.. Nhưng lại giả ngu ngơ..

– Ừm.. Cũng lạnh.. Mang đồ đi.. Thì lấy mặc vô..

– Chẳng cần..

Nhỏ cười nhạt.. Nó buốt đến tận xương tủy.. Mong nụ cười này không phải dành cho nó..

Cả hai im lặng.. Nó thấy sợ theo đúng nghĩa đen bởi điều gì đó không tên..

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 1

Số ký tự: 0