Phần 110
2024-08-05 11:07:28
Công việc ở quán khiến nó đỡ hơn những lúc nghĩ đến việc đau buồn nên nó cứ chăm chú say sưa làm việc.. Nhiều lúc chị chạy lại đánh nó cái, mặt nhăn nhó…
– Nhóc không nghe thấy chị gọi à.. ?
– À.. Ừm..
– Trời ơi.. Giọng khàn đặc vậy nè.. ?
– Ừm.. Không sao..
– Dạo này nhóc như người mất hồn vậy.. Có chuyện gì kể chị nghe đi… ?
– Đâu có gì đâu.. Thôi đi làm việc đi ha..
Nó đẩy chị ra khỏi khu nó, hướng ánh mắt nghi hoặc vào nó.. Nhưng chị cũng đi vào bếp.. Nó không phải là thằng mạnh mẽ hay giỏi vô cảm như nó nghĩ.. Tuỳ vào từng việc thôi.. Chính xác nó là một thằng không giữ vững nổi lập trường.. Chỉ một chút cũng đủ làm nó bị tổn thương, hay một điều nho nhỏ cũng đủ làm nó phấn chấn.. Thành ra cứ sống mãi trong cái tư tưởng buồn rầu không lối thoát.. Không tin được.. Đó là chỉ vì một người con gái.. Đúng là yêu khiến con người ta mềm yếu đi nhiều..
Quán cà phê đông người cùng những cốc cà phê thơm lừng bốc khói.. Những cặp đôi thể hiện tình cảm với nhau tạo lên một không gian lãng mạn.. Vậy mà đáp trả lại cái không gian đó.. Nó lại phá tan bằng những bản đàn não nề.. Khiến khách hàng không rôm rả chuyện trò được.. Nó cứ chơi.. Đầu ngón tay rát buốt vì nhấn phím mạnh.. Vậy mà không dừng lại.. Nó chỉ muốn những bản nhạc này khiến nó quên đi mà thôi.. Chị bỗng nhiên ở đâu lên quầy kéo nó xuống rồi chỉ vô cái ghế gần nhà kho..
– Nhóc ngồi yên đấy.. Tý chị hỏi sau..
Xong chị ra phía trước giải thích với khách tại sao đang chơi lại dừng.. Đại loại là nhạc không phù hợp gì đó.. Nó không để ý.. Thấy trời cũng tối.. Nó đeo đàn lên vai.. Lững thững bỏ về..
Đường Hà Nội đông tràn ngập màu sắc của những chiếc khăn len.. Nhiều đôi họ còn có khăn chung màu.. Nhìn mà chạnh lòng.. Trong tình yêu.. Nó chưa bao giờ tâm lý những điều nhỏ nhặt như vậy.. Chỉ biết yêu.. Cái khái niệm yêu với nó rất khó để diễn tả.. Em thì trái lại.. Mọi thứ đều chu đáo.. Và vun vén cho tình yêu của hai đứa. Đôi khi em còn gợi ý.. Nhưng chắc do nó ngốc quá.. Không thể hiểu được…
Khẽ mỉm cười.. Nó tiếp tục đi.. Vài quán đồ nướng đông nghịt khách.. Hơi nóng bốc lên nghi ngút, một không khí xô bồ nô nức của Hà Nội.. Trở về phòng.. Nó ngã ra giường để cho cái thân thể hết mỏi mệt rồi lết vào trong WC.. nó hoảng sợ nhìn mình trong gương.. Và thầm trách.. Em đang biến nó thành sinh vật gì thế này?.. Người nó vẫn luôn giằng xé những nỗi nhớ không nguôi…
8h tối.. Cái lúc người ta ở hết trong nhà để tránh cái rét cắt da cắt thịt.. Nó lại đi dạo.. Chẳng biết lý do của nó là gì..
Chỉ như một cái xác không hồn lang thang đến tận khu biệt thự của Linh Đàm..
– Anh ơi cho người ta ít tiền đi…
Một cặp đôi đang đi cùng nhau.. Cô gái chỉ vào nó lúc ấy đang ngồi bên vệ đường, nói.. Còn chàng trai dúi vào tay nó tờ 20 nghìn.. Vỗ vai nó rồi lại khoác tay cô gái đi.. Chắc họ tưởng nó là ăn xin.. Mà lúc đó có khác gì ăn xin thật đâu.. Chỉ thiếu cái nón hay ống bơ đựng tiền thôi.. Phải chăng nó đã quá bi lụy khi vô thức hay cố tình.. Nó cứ đi qua.. Xong lại quay ngược lại nhà em.. Mắt dán vào chiếc cổng to lạnh lẽo.. Như thằng ăn trộm.. Tay nắm chặt tờ 20 nghìn được người ta “cho”.. Nếu giờ cần bố thí.. Hãy bố thí cho nó người con gái ấy.. Mang đến bên nó nụ cười cùng mái tóc ngắn kia.. Ông trời.. Sao lại mang Ánh mặt trời đi khỏi nó..
..
Một lần nữa thềm nhà em lại đón vị khách không mời.. Nó ngồi tựa vào cổng.. Nhìn về nơi phía cuối con đường.. Tối đen như mực.. Lá cây tung bay lạnh lẽo.. Ngọn đèn đường lờ mờ không đủ để soi sáng.. Cuộc đời con người đều giống như một chặng đường.. Khi mà ai cũng có riêng những ngã rẽ, những sự lựa chọn.. Đương nhiên có cả những ngõ cụt không nên tiến vào.. Có người sinh ra đường đời đã có màu hồng sẵn.. Hoặc không giống như nó.. Chỉ một màu xám xịt.. Thằng sinh viên quèn chẳng có tương lai.. Những mong ánh mặt trời từ nụ cười kia tỏa nắng theo bước chân nó.. Nhưng rồi em cũng bỏ nó đi.. Giờ đây chỉ biết tự trách mình.. Ngu ngốc.. Dòng suy nghĩ vậy đưa nó vào giấc ngủ.. Mộng mị với hình ảnh em hiện về.. Em nhìn nó và em cười.. Ôm nó trong vòng tay..
Đêm ấy có một thằng nằm thiếp đi trước cổng nhà người con gái nó yêu.. Lần đầu tiên cảm nhận không khí Hà Nội ở bên ngoài qua đêm ngoài trời..
…
– Anh ơi.. !! Anh ơi.. !!.. Anh dậy đi.. huhu.. Hức.. Anh đừng làm em sợ !.. !!huhu..
Tiếng ai đó òa khóc.. Nó mệt mỏi hé một bên mắt… ti hí.. Thì thấy nhỏ P. Anh đang lay nó.. Mặt mũi tèm lem nước mắt.. Xung quanh có vài người dân hiếu kì.. Nó chẳng còn sức lực.. Chỉ mỉm cười.. Mắt nhắm.. Vẫn nghe vang vọng thấy tiếng khóc nhỏ P. Anh..
– Huhu.. Giúp với.. Giúp tôi với.. !!.. Đưa anh ấy lên xe.. !!huhu..
… Bạn đang đọc truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/mai-mai-yeu-em/
Tiếng lạch cạch nó không biết đang xảy ra chuyện gì.. Chỉ có mùi thuốc sát trùng sộc vào mũi và cảm giác ấm áp.. Cộng thêm bóng tối.. Nó chưa mở mắt.. Phần ý thức còn sót lại cho biết nó đang ở bệnh viện.. Tiếng nói chuyện hòa với tiếng khóc.. Rồi mọi thứ như yên tĩnh hẳn.. Có điều gì đó rất lạ…
Mắt nó dần mở.. Ánh sáng chiếu vào chói mắt.. Nghĩ ngợi.. Có khi lại làm phiền nhỏ P. Anh rồi.. nó nhận ra.. Bên cạnh mình còn một người nữa đang ngủ gục.. Mái tóc ngắn.. Mùi hương nhẹ.. Nó tưởng mình đang mơ.. Mắt nhòe nước.. Và rồi.. Người đó bỗng ngước mặt lên…
– Ly…
Em nhìn nó.. Ánh mắt mọng vì nước.. Nhưng khóe miệng cười chưa bao giờ rạng rỡ hơn..
– Em đây..
…
– Buông ra nào.. Mới về đã muốn em nghẹt thở hả.. ?
Nó vỡ òa trong sung sướng.. Sự nhung nhớ kim nén bấy lâu được gỡ bỏ.. Chẳng thể diễn tả nổi cảm xúc lúc đó.. Nhưng nó chưa bao giờ vui như vậy.. Chỉ biết ôm em thật chặt.. Hít vội vã mùi hương quen thuộc của em như sợ em đi mất vậy.. Mà cũng không biết lúc ấy sức lực ở đâu ra nữa..
– Không buông.. !! Tại sao đi mãi mới về.. ?
– Bố mẹ giữ em lại ăn tết.. Với cả bên này có người hết thương em rồi.. Còn muốn chia tay em cơ.. Về làm gì nữa.. ?
Em bĩu môi.. Nó gượng gạo.. Hôn em.. Đã lâu rồi.. Hương vị ngọt ngào này mới trở lại với nó.. Tự nhiên nó khóc như một đứa trẻ..
– Anh sai rồi..
Em đáp lại nồng nhiệt, lên mắt lên môi nó.. Vỗ về..
– Ơ kìa.. Có em ở đây rồi không được khóc.. Ngốc Lắm cơ..
Nó lại thiếp đi ngủ…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro