Mãi mãi yêu em – Quyển 1

Phần 108

2024-08-05 11:07:28

Phần 108
Đường quê vắng vẻ, vào giờ này thì hầu hết mọi người vẫn ngủ.. Nó với chị đi bộ từ từ ra bến.. Chị hơi loạng choạng vì ngái ngủ.. Nó thì ngoáp đến độ miệng có bọ luôn… Không khí lạnh tràn về, từ hôm qua, một đợt rét mới.. Chị diện bộ đồ bông của chị nên không sao, nó thì run cầm cập.. Sáng nay còn có sương nữa chứ..

Ngồi ở hàng ghế chờ.. Chị dịch sát vào người nó hơn.. Miệng thỏ thẻ…

– Nhóc lạnh hả.. ?

– Có chút chút thôi.. À xe đến rồi kìa..

Bước lên xe trả tiền vé rồi chui xuống hàng ghế cuối, chị cũng đi theo để balo bên cạnh, nó thu người vào.. Chị ép sát vào người nó, tựa vô.. Lúc sau thấy tiếng thở dài..

– Sao thế?

– Chị chán..

Nó im lặng.. Nhìn lại phía sau lớp kính cuối xe, hình bóng quê hương nhỏ dần.. có đèn đấy nhưng chỉ một màu đen bao phủ.. Lúc đó, nó hơi sợ mùa đông.. Mùa mà nó tự nói rất yêu thích.. Đông năm nay khác mọi năm nhiều quá.. Mùi hương từ chị làm nó chú ý, thoát khỏi mớ cảm xúc vừa rồi.. Tay chị đang đan vào tay nó ấm áp.. Nhưng không cảm giác gì.. Mặt chị đỏ.. Nó thấy buồn.. Nhớ em.. Nhớ nhiều.. Nếu coi những ngày vừa qua em chưa từng yêu nó hay quan tâm đến nó thì dù vậy.. Sự giả tạo ở một tình yêu nó vẫn yêu.. Không hối hận.. Chỉ hối hận là đã tự động buông tay em một cách lãng nhách.. Tay của nó rời khỏi bàn tay nhỏ bé kia dần dần.. Nó biết chị hiểu nó và biết nó đang nghĩ gì.. Nhưng thái độ của chị chỉ là im lặng.. Trên xe, vắng người.. Yên tĩnh.. Chỉ có tiếng động cơ…

Rồi lúc sau cũng đến nơi.. Chị xuống xe không nói năng gì.. Chắc mệt.. Nó khoác balo đi song song với chị trên vỉa hè mảnh đất thủ đô.. Gió mùa vẫn thổi mạnh.. Rét..

– Nhóc ơi về quán nhé.. Giờ còn sớm lắm.. !

– Thôi về nhà luôn mà ngủ.. Chị ra quán giờ có ai đâu?

– Thế còn nhóc.. ?

– Thì dạo chút rồi về phòng luôn thôi..

Chị bắt taxi, nó được chị thả về phòng trước.. Còn chị đi đâu chẳng rõ.. mặt chị rất buồn.. Có thể chị đang có tâm sự gì đó.. Với nó điều này cũng hơi khó chịu và tò mò.. Nhưng thật sự giờ đây nó cần một giấc ngủ hơn là cố để ý đến việc đó.. Đặt lưng xuống chiếc giường kẽo kẹt.. Nó ngủ..

Mở mắt ra thì thấy bóng tối.. Phòng không có ánh sáng nên chẳng thấy gì.. Bỗng nhiên một bên tay có cảm giác nặng nặng.. Vớ cái điện thoại soi vào thì.. Mái tóc bạch kim đang gối vào tay nó ngủ ngon lành.. Là nhỏ P. Anh.. Đang mơ hay sao mà nhỏ lại ở đây..

– Trời ơi.. !! Dậy.. !!

– Ơ.. ơ..

Nó hét ầm lên.. Nhỏ giật mình.. Ngồi lên nhìn xung quanh.. Nó bật điện thì thấy mặt cứ nghệt ra nhìn nó.. Mắt tròn xoe..

– Ơ gì. ? Sao lại ở đây.. ?

– Qua chơi thôi.. Buồn ngủ nên nằm ké chút.. Vậy cũng la..

– Nhưng sao biết mà qua?

– Nãy giờ nói chuyện với chị Huyền.. Về quê mà không nói em..

– Việc gì phải nói với em.. ?

Cái tính cách của nó đôi lúc điên điên.. Giận vô cớ nên nó nói hơi có phần gay gắt chút.. Nhỏ P. Anh nghe vậy.. Ngồi dậy cười nhạt lấy lại vẻ lạnh lùng với nó..

– Ừ.. em có là gì của anh đâu.. Thôi về đây.. !

Tiếng cửa phòng đánh rầm một cái.. Đầu nó ngổn ngang suy nghĩ, một cái suy nghĩ rõ rằng nhất là nó vừa làm một cô gái tổn thương.. Nhưng lý do tại sao thì nó không biết.. Mâu thuẫn thật.. Từ ngày em đi, đầu óc nó cứ như bị hỏng hóc vậy.. Toàn làm những điều ngay cả bản thân không muốn làm.. Chỉ là vô thức mà thôi..

7h tối.. Không đói.. Không mệt.. Phớt lờ mọi dòng tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ của chị, nó đạp xe qua nhà em.. Dựng xe trước thềm đối diện.. Ngồi nhà với bóng tối bao trùm hiện ra.. Nó chỉ ngồi đấy và nhìn chiếc cổng sắt lạnh lùng đang được đóng kín.. Người rét run lên nhưng chỉ một tư thế nhìn.. Nhìn như bị thôi miên.. Nhìn như bị ảo giác là em đang đứng trước cánh cổng vẫy gọi nó lại.. Để rồi tiến đến gần thì chỉ thấy chiếc cửa to đóng kín sừng sững và tiếng gió hú khi đã vào đêm.. Nó lấy tay gạt dòng nước mắt đang chảy.. Trở về với chỗ ngồi cũ, những mong cái ảo giác kia lại đến.. Để nó được nhìn thấy em lâu hơn.. Dù là tưởng tượng thôi cũng được.. Nhiều giờ đồng hồ trôi qua.. Nó chỉ ngồi đó, lặng lẽ khóc vì không thể chịu nổi cảm giác cô đơn.. Thứ mà nó từng nếm trải quá nhiều.. Nhiều đến độ vô cảm.. Giờ thì nó không thể làm như vậy.. Vì khát khao được nhìn thấy em.. Cứ dằn vặt suốt..

3h sáng đông.. Lúc chỉ còn những chiếc đèn đường đang phát sáng.. Hà Nội cũng chìm trong giấc ngủ gió mùa.. Có một thằng đi trong đêm tối.. Người tóc ướt vì sương.. Run cầm cập đạp xe về với con tim buốt giá.. Nước mắt không ngừng rơi..

Hôm sau nó thấy mình mệt mỏi miên man.. Người hết sạch sức lực, chỉ có nằm im một chỗ.. Cảm nhận ai đó đang lau mặt cho nó, một mùi thơm, bàn tay nhẹ nhàng.. Nó mắt nhắm mắt mở nhìn thấy em đang ngồi bên cạnh.. Khóc, hình ảnh mờ dần rồi nhòe đi…

Cảm giác rất lâu, nó mở mắt ra thì thấy giống hệt hôm qua.. Tối mù mịt.. Một người đang nằm gục bên cạnh nó.. Điện phòng mở lên.. Nhỏ P. Anh đang nằm ngủ.. Mắt nhắm nghiền sưng mọng.. Mái tóc bạch kim kia rối bù, rũ rượi.. Phải nói thế nào nhỉ.. Giá như đây là giấc mơ, giấc mơ thôi.. Đừng lặp lại như vậy.. Nó sợ, sợ phải đối mặt với con người khó hiểu này.. Tại sao nhỏ lại có thể làm mọi thứ rồi cũng lại phá hủy mọi thứ nhỉ.. Nhưng giờ nó biết.. Nó thương nhỏ.. Thương rất nhiều..

– Anh dậy rồi à.. ?

Nhỏ tỉnh.. Đôi mắt kia hơi long lanh vì có nước.. Nước lạnh..

– Ừm.. Nói cho anh biết vì sao đi?

– Vì anh sốt cao, vào phòng thì thấy vậy chứ không có gì đâu.. Đừng nghĩ linh tinh..

– Em vẫn có thể bỏ mặc anh mà… ?

– Em không vô tâm như anh..

Nhỏ nói lạnh lùng quay đi.. Hai hôm nay.. Nhỏ P. Anh làm nó bối rối.. Chưa bao giờ nó bị như vậy trước con gái.. Ngoại trừ nhỏ và em..

– Cháo này đun nóng ăn rồi uống thuốc.. Đừng đi đâu nhé.. Anh chưa khỏi hẳn đâu..

Nó gật đầu.. Nhỏ P, Anh ra về.. Mới về Hà Nội mà đã như thế này.. Nó thích về quê hơn..

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 1

Số ký tự: 0