Phần 24
2021-02-21 12:39:00
Qua cái rét cắt da cắt thịt, nó thu xếp vào Sài Gòn. Lên phòng trọ sớm hơn anh đồng nghiệp, nó lục đục thu gọn một chút đồ đạc cần thiết để vô. Cũng chưa nghĩ được là ở đâu, bố mẹ em cũng lắm trò phết. Nhưng chuyện trăm năm chẳng phải chuyện đùa nên nó hiểu. Ngồi bên tấm rèm cửa sổ, Hà Nội vắng lặng nhất lúc này mà nó lại tiến vào Sài Gòn. Ít khi nó được ở trên thành phố vào khoảng thời yên bình nhất của nó. Vì tết nhất chỉ ở dưới quê. Lác đác vài chiếc xe đi qua, vị tết vẫn còn. Mưa phùn nhẹ nhàng lăn tăn trên ô cửa. Nó cứ đần thối ngồi nhìn. Vé máy bay đặt xong hết chỉ chờ ngày. Nó không quá hồi hộp như nó nghĩ bởi sau nhiều biến cố nó không lo nghĩ điều gì như nó từng sợ trước kia.
Ù ù, rồi bay cảm giác lâu lắm rồi mới được trải qua, vì là công việc nên nó không thư giãn, chỉ cố tìm giấc ngủ rồi thiếp đi. Sài Gòn, đón nó bằng tiết trời dễ chịu với từng tia nắng nhẹ nhảy múa trên da. Nó gọi em ra đón, giọng em có vẻ vui lắm. Ngồi chờ nó cũng không thấy Sài Gòn xô bồ vào khoảng thời gian này.
– Anh…
Em đến từ lúc nó thẩn thơ ngắm dòng người, trời vẫn nắng. Nó nhớ em quá liền nắm chặt tay em lại. Đôi mắt em tràn đầy nhớ thương, người con gái này có cách thể hiện tình cảm làm nó luôn luôn choáng ngợp. Phương Anh mỗi lần gặp nó thấy em đẹp kỳ lạ. Hôm nay nó mở lời trước mà chẳng kìm được lòng.
– Anh nhớ em quá…
Em cười chun cái mũi thẳng tắp của mình lại day day hai bên mặt nó. Mùi hương của em thơm dịu làm nó ngẩn ngơ. Nó mặc cho những kẻ đang bị em mê hoặc nó nhìn em tha thiết, lâu rồi trái tim nó mới được đón luồng cảm xúc đã chết này.
– Trộ ôi, nhớ quá mà nhìn miết… Da anh vẫn mềm như Bột…
– Ừ Bột… Lan nhỉ?
– Hihi… Nhà em làm cơm rồi anh sang luôn nhé…
Em nói làm nó hơi bất ngờ, ít nhất cũng phải kiếm chỗ nào để ở rồi mới qua được. Như thế này thì vội vàng quá.
– Ơ nhưng còn đồ đạc rồi…
– Quan trọng gì đâu… Anh chuẩn bị tâm lý chưa?
Em nháy mắt tinh nghịch, tự nhiên có cơn gió vờn qua tóc em. Nó hơi bàn lùi.
– Chuẩn bị rồi mới vô nè… Mà có vội vàng quá không? Anh mới đi gặp phụ huynh lần đầu… Rồi còn phải mang đồ gì qua nữa, vẫn đang ngày của tháng tết mà.
Em lắc đầu, nắm chặt tay nó.
– Không cần đầu, anh cứ đi với em đi… Đến cướp con gái người ta mà run vậy thì cướp sao nổi?
Nó im lặng đi theo em, em tự ngồi phía sau xe rồi đưa nó chìa khóa. Nó vẫn nhớ đường đi sau mấy năm mặc dù thay đổi khá nhiều, nhưng nhà em cụ thể ở đâu nó chưa biết. Dọc đường nó vẫn cố gắng mua một lẵng hoa quả cùng rượu tây để mang biếu. Nó biết người trong đây không quan trọng gì nhưng bố em cùng quê nó và bản chất của người miền Bắc là đến chúc tết chẳng bao giờ đi tay không huống hồ đến nói chuyện với người lớn. Em cứ cấu vào vai nó không đồng ý, nó cười khì.
– Nói thì nói chứ cứ vậy mà đến à…
– Mua chi tốn kém…
Nó biết em trẻ con hơn nó về khoản này, nên kệ em phản đối. Cấu miết rồi cũng ôm nó lại. Đến cái biển xanh ngày xưa đã nhạt màu theo thời gian, em chỉ đường, nhà em gần đấy. Một ngôi nhà rộng với lối kiến trúc thuần của người dân quê bắt, sân vườn đều đủ. Nó ngạc nhiên quá đỗi, dắt xe vào sân, ở ngoài có cả bộ bàn ghế đá uống trà với hàng đống các loại cây từ cành xanh cho đến hoa lan được trồng trong các cái chậu treo trên đầu. Nó nhìn hoa lan mà lòng rạo rực. Em nhìn mặt nó cười.
– Em biết anh nghĩ gì mà… hihi.
Đúng là ngoài sức tưởng tượng, nó nghĩ nhà em ở đây phải là căn biệt thự to đùng nguy nga chứ, kiểu cây nhà lá vườn thế này thì ở quê nó đúng chất người bán hoa chẳng lẫn đi đâu được. Vừa dắt xe vừa ngẩn ngơ.
– Ở ngoài Hà Nội bố mẹ em mua nhà để ở thôi, chứ tính bố em từ lúc rời quê vẫn thích như này, bố mẹ thích ở nhà kiểu vậy để nhớ về quê, nhớ thời ngày xưa cũng là không thích nhà tầng bởi bất tiện. Bố mẹ em giản dị lắm.
Nói gì thì nói, mua được ngần này diện tích đất ở Quận 2 thì cũng chẳng giản dị đâu, lối vô nhà em từ cổng vào sân cũng dài đủ để nó cảm nhận vừa đi qua thế giới các loài hoa vậy. Em đi bên cạnh nó mắt cũng lung linh nhìn thích thú. Hôm nay em mặc chiếc áo khoác mỏng bó hờ bên hông lộ đường cong chết người, gu thời trang của em vẫn luôn làm nó tò mò bởi em hay thay đổi. Sánh bước cũng em nó thấy lòng tự hào. Đỗ xe ở sân nó mặc kệ đồ đạc, cầm theo lẵng đồ biếu tháo giày trước cửa thềm nhà. Đứng trân trân, lúc này tim nó bắt đầu đập mạnh hơn bao giờ hết, trời nắng nhẹ mà mồ hôi ở đâu cứ trào ra, người run run. Dù hít sâu vô đến mấy cũng chẳng dám thở mạnh. Mọi sự dũng cảm như đi đâu hết. Em tháo guốc bước lên nhìn thấy nó đứng yên, liền nắm chặt tay còn lại của nó.
– Sao run vậy… hihi…
Nó cứ đứng, em vẫn cười xem chừng vui lắm.
– Đừng căng thẳng… Bố mẹ với anh Thanh ở trỏng để em vô trước… Anh yên tâm nha, em ở bên anh mà…
Em cười cười tung tăng vô nhà mở cánh cửa gỗ, tim nó càng đập nhanh hơn. Không ngờ đến ra gặp phụ huynh em thôi. Nó nhìn chăm chú vào cánh cửa chỉ hy vọng cánh cửa đừng mở ra vội… Lúc sau, em hé đầu ra nhìn rồi bảo nó.
– Anh vào đi anh…
Miệng nó lúc ấy cứ nam mô a di đà phật để lấy dũng khí. Cái thằng sắt đá như nó cũng mềm nhũn như bún mà cất từng bước chân nặng lề lên, sau cánh cửa kia như quyết định số phận nó vậy. Tim nó càng lúc càng đập mạnh hơn. Đứng trước tấm thảm sàn nhà nó hít một hơi thật sâu nữa rồi đẩy cửa vào. Trước cái ti vi còn đang phát ra bài hát mừng xuân nó thấy một cây mai vàng uốn lượn bên cạnh, bố mẹ em đang ngồi ở salon sát mép tường. Anh Thanh mặc bộ vest lịch lãm đang nhìn nó cười cười. Nó thoáng thấy nét mặt mẹ em bất ngờ và thất vọng nhẹ. Còn bố em có vẻ hồ hởi lắm. Nhìn ông hiền lành đậm chất thôn quê hệt bố nó vậy, mẹ em thì đẹp có thể thấy em thừa hưởng hết nét đẹp của mẹ em.
– Dạ con chào hai bác…
Bố em tiến lại, bắt tay nó liền rồi vỗ vai thân thiện.
– Ừ vô đây con…
– Dạ con có chút đồ biếu gia đình ạ…
Nó cứ lúng túng, mặc dù bố em tạo cho nó cảm giác nhẹ nhõm hơn chút còn mẹ em không nói gì. Bố anh đưa lẵng đồ cho anh Thanh, anh nháy mắt với nó rồi bỏ lên bàn uống nước. Phòng khách nhà em bài trí khá lạ với đầy các tủ đồ đèn kính. Bố em có lẽ là người có mắt thẩm mỹ lắm.
– Con ngồi xơi nước…
– Dạ… Nó nhận chén nước từ bố em…
Hồi còn nhỏ nó chưa từng thấy gia đình nhà em bởi toàn em chạy sang nhà nó mè nheo đòi đi chơi, mẹ nó thì biết nó thì không.
– À ùm, hai bác cũng biết chuyện rồi… Nên mới gọi con vố đây…
– Dạ… Vâng con hiểu mà.
Nó đỡ run hơn chút vẫn ngập ngừng chẳng dám mở lời. Bố em có đôi mắt hiền lành và nhân hậu, khi nói ông vẫn nhìn thẳng vào mắt nó. Còn mẹ em coi bên ti vi, Phương Anh ngồi cạnh nó khuôn mặt cũng không cười chỉ chăm chú nhìn bố. Anh Thanh quay sang bên nghịch điện thoại, nhưng nó biết ổng cũng dỏng tai lên nghe vì màn hình điện thoại đen xì.
– Con chắc nghe cái Phương Anh kể rồi, bác cũng biết bố mẹ con, trước cả bác và bác gái đều quê ở đấy, bác người làng Quế, bác gái người làng Bạch… Rời đi làm ăn cũng mười mấy năm rồi… Con bé này xưa béo mà đen nhẻm cứ nghịch ngợm, trưa nắng lại chạy biến đi đâu…
Bố em nói giọng chậm rãi, em cười khúc khích nắm chặt tay nó lại. Nó vẫn nhìn bố em thay cho lời nói không rặn ra được ở cửa họng, lời yên tâm.
– Giờ mới thấy cái lý do của con bé là đây… Nghe nó kể ngày bé toàn bắt con chơi với nó ở sân Phơi, giờ lớn lên lại gặp được con. Mười mấy năm nay, mà hai đứa vẫn như này. Thì bác cũng thành thật, hai đứa có duyên, bác cũng không muốn chia cắt làm gì cả, con gái bác cũng đến cái thì rồi. Thôi, đời con gái theo bố mẹ chẳng được cái bộ gì cũng phải bay đi, nhưng bác chưa biết con là người thế nào mới phải gọi con vào đây… Trước cũng cho thằng Thanh ra xem rồi, giờ bác cảm giác con thương con gái bác thật lòng…
– Dạ…
Bỗng mẹ em quay ra nhìn nó chòng chọc.
– Nói thì nói vậy nhưng mẹ vẫn chưa hoàn toàn đồng ý đâu nhé, giờ cứ tìm hiểu nhau đi đã rồi có gì từ từ tính…
Bố em cũng gật gù.
– Bác không quan trọng ngoại hình… Con bác chấp nhận con là được. Nhưng nghe nó nói về công việc của con, bác thấy chưa ổn định, bác cũng thẳng thắn với con. Nếu hai đứa mà đến được với nhau, bác cho cái nhà ngoài Hà Nội. Với tiệm hoa ngoài đấy làm ăn. Nhưng ít nhất nhà có, thì phải có xe, con phải lo cho con bác được… Người Thường Tín mình rất giỏi một điều đó là kiếm tiền, con làm được không?
Bố em thẳng tuột. Mẹ em thì không coi tivi nữa nhìn vẻ mặt nó đợi câu trả lời, có vẻ mẹ em không thiện cảm với nó cho lắm.
– Dạ con lo được…
Em nắm chặt tay nó vẫn cười. Anh Thanh thì vỗ vai nó an ủi. Ổng có vẻ quý nó hơn.
– Rồi một điều nữa là, hai bác xem được tuổi con gái bác phải cưới trong năm nay. Năm mới này, hai đứa tìm hiểu thì cũng đến cuối năm là cưới. Chứ không thì bác cũng không đồng ý cho quen đâu. Con gái bác không thể đợi con như thời nhỏ được… Con hiểu cho gia đình bác…
– Dạ được ạ…
Lại cái chuyện cưới xin, tim nó đập. Nó cảm nhận tay em cũng run nhẹ nhưng nét mặt vẫn hạnh phúc lắm. Nó cũng chẳng ngờ bố em lại đồng ý cho nó và em tìm hiểu.
– Thật ra cùng người làng người nước, sống đến cái tuổi này bác vẫn cứ yên tâm cái chất người ở quê mình hơn… Đành rằng bọn trẻ trong đây cũng điều kiện dữ lắm, nhưng hôn nhân đổ vỡ nhiều. Con bác ưng được ai thì người ta cũng chịu được tính nó… huống hồ hai đứa bay biết nhau từ lúc bé xíu… Con phải lo cho con bác chu đáo nhé. Bác cưng nhất đứa con gái này. Trước hai người cũng mải kiếm tiền rồi bắt nó chuyển vô đây, không hợp tính nó cũng chẳng chơi được với ai…
Nó nhìn sang nữ thần của nó, em cũng tròn xoe mắt nhìn lại không nói. Nó thấy lòng thương em rất nhiều. Không khí im lặng, anh Thanh bất chợt pha trò để giúp nó.
– Ủa thế bố không thương con à?
– Không thương mà mày thích gì được đó à… Cái gì con bé cũng có sau mày…
Nó nhìn thấy em thơ thẩn đánh mắt vào cành mai, như điều bố em nói là đương nhiên lắm.
– Con tên là Minh phải không nhỉ… bác bảo này, bác đồng ý cho tìm hiểu. Nhưng hôm nào, bác mời gia đình con vô đây chơi… Cả bố mẹ nữa. Thu xếp một chuyến nhé…
Nó hiểu vấn đề nên nhìn vào đôi mắt của bố em, nó nói chắc chắn.
– Dạ… Con sẽ thu xếp ạ…
Sau tất cả, bố em cười nhẹ. Và hỏi nó.
– Bác cũng tâm sự hết rồi… Con muốn nói gì không?
Sau thời gian ngồi lắng nghe lời của người đàn ông bằng tuổi bố mình, nó nắm tay em nhẹ nhàng. Tim không đập nhanh nữa, tay bớt run.
– Dạ con cảm ơn gia đình đã cho phép con với em tìm hiểu… Con yêu thương Phương Anh thật lòng, con sẽ cố gắng xây dựng sự nghiệp và tạo điều kiện tốt nhất cho Phương Anh… Con chỉ xin gia đình là nếu hai con mà lấy được nhau, con xin phép cho Phương Anh ở ngoài Hà Nội với con. Chứ môi trường trong đây thật sự con không quen để sống mà phát triển được… Bác yên tâm, chỉ cần Phương Anh muốn về con sẵn sàng theo em về thăm nhà mình bất kỳ lúc nào…
Bố em gật gù. Mẹ em có lên tiếng, có vẻ nhã nhặn hơn sau khi nghe nó nói vậy. Anh Thanh cười cười.
– Thôi thì thuyền theo lái, gái theo chồng. Cưới rồi thì ra ngoài đấy ở cũng được… Chắc con đi đường mệt rồi, ngồi ăn với gia đình bữa cơm đã rồi nói chuyện tiếp.
Nó không từ chối. Sau ngồi nghĩ về những lời của bố mẹ em, nó thấy họ là những người hiện đại, thẳng thắn và hiệu chuyện, nhưng cũng rất hiền lành chân chất đúng người Thường Tín. Dẫu sao em cũng là người gốc Thường Tín mà nó cười mỉm. Em rời tay nó lăng xăng đi dọn cơm. Dù ở miền Nam nhưng cơm tết nhà em chẳng khác nhà nó mấy, bố em đúng là người đi xa vẫn muốn vị quê hương.
– Uống chút rượu nhé con… Ở nhà có hai người này không uống rồi, còn thằng ôn này uống kém bác không có người nhậu cùng. Cậu con rể này uống được chứ hả?
Bố em trêu mà nó vui trong lòng, liền nhiệt tình tiếp ổng. Rượu vào anh Thanh cũng không uống vì bảo ăn xong đi có việc, nên nó cứ tì tì với bố em. Em biết nó uống được cũng kệ, mẹ em thì biểu nó.
– Uống ít thôi con, ông có tuổi rồi đấy… vừa vừa phải phải thôi. Nó mới bay vô mà ổng này…
Bố em rượu vào bỏ ngoài tai, nó ngần ngại nhìn mẹ em. Bà đã bắt đầu có thiện cảm hơn với nó. Lai rai mãi rồi bố em cũng nằm, nó loạng choạng ngồi uống cốc nước chanh em pha sau khi đỡ được bố em vào phòng ngủ. Mẹ em bảo.
– Đấy… nhà có lão này với thằng Thanh cứ uống rượu vô là ngủ say, con thông cảm giúp bác nghen…
– Dạ không sao đâu ạ…
Ngồi cùng em trên bộ salon trong phòng khách, em vuốt bàn tay trắng nõn khắp mặt nó. Cười khì khì.
– Uống dữ dằn phết ha… Trước tưởng tửu lượng nhàn nhàn thôi chứ?
– Thời vô Nam này nè. Bị mấy anh cùng nhà máy biểu đi uống riết, rồi thời sinh viên cũng uống.
– Thế lúc em về lại Nam là anh đổ đốn vậy hử?
– Thì buồn chán có ai đâu… Em đi mà…
– Ai biểu đẩy em đi… Cho nói chuyện lại là may rồi còn kêu.
Nó xoa xoa cái bụng có chút nôn nao.
– Anh không ngờ hai bác lại thoải mái vậy… Nãy anh lo quá.
– Lo gì?
– Lo mất nàng, không được bố mẹ em ưng ý…
Em bặm môi vuốt tóc nó. Ngồi hẳn lên đùi nó.
– Thật ra bố mẹ em nghe anh Thanh với em công tác tư tưởng mãi mới đồng ý, vì hiểu là nếu có lấy chồng thì chắc chắn phải ra đấy, mà xa quá nhỡ vợ chồng không hạnh phúc lại thiệt thòi cho em, với nghe bảo anh chưa ổn định được việc còn càng không thích nên mới nhất định đòi anh vào đây, cũng tính trước là nếu xác định lấy nhau thật thì bố mẹ cho em chuỗi tiệm hoa ở ngoài với căn nhà cho đỡ tựa vào kinh tế của chồng… Đấy là bố mẹ em dằn mặt anh ấy chứ mà anh cứ ngu ngơ. Mà chắc có lý do gì nữa bố mẹ em mới dễ dàng vậy…
– À thì anh đâu có biết đâu… Nhưng hôm nào cũng phải mời bố mẹ anh vào nói chuyện cho đàng hoàng… Vì bố mẹ anh bảo chuyện người lớn với nhau dễ nói hơn…
Em gật đầu ôm cổ nó.
– Thế chắc chắn muốn lấy em không?
– Hỏi lạ… không lấy thì vô đây làm gì? Lấy chứ hâm này?
– Chắc chứ?
– Chắc…
– Chắc nhưng không cho yêu… hihi…
Hóa ra trêu nó, nó véo mũi em hùa theo.
– Không cho thì thôi vậy để vào ngày cưới anh tỏ tình nhá?
– Được rồi, tỏ tình vào hôm ấy thì em sẽ đồng ý…
Nó ôm em lại nhìn sắc xuân vương lên cành mai vàng. Màu mà em thích nhất. Lòng hướng về một tương lai mơ ước và tràn đầy hy vọng với em. Gần tối, em hẹn nó đi ăn tiệm. Lâu lâu mới vô lại Sài Gòn, nó tranh thủ đi chơi một hai ngày, thuê cái nhà nghỉ chứ không ở lại nhà em được. Em có vẻ sành sỏi đường Quận 2 này hơn nó, em dặn dò nó và cứ cứ kè kè.
– Ở Sài Gòn này anh mua gì cũng phải hỏi giá trước nhé… Chứ đừng thích là lấy luôn.
– Um…
Khi kết thúc bữa ăn tối trên đường Nguyễn Thị Định, hai đứa nó tìm quán nước uống. Em có khoe em đã bắt đầu thích uống coffee, nó lấy làm lạ vì em bảo thích đồ ngọt mà.
– Coffee gì vậy?
– Bạc xỉu… Cho nhiều sữa được, vẫn ngọt mà thơm mùi coffee hihi…
– Thì ra vầy, tưởng gọi đen không đường…
Em tựa vai nó, nó thấy mùi hương của em con thơm hơn coffee. Dòng người Sài Gòn đã đông đúc. Nó không muốn đi thăm những người đồng nghiệp cũ ở nhà máy. Lúc này nó chỉ có em.
– Em muốn gặp chị… Anh muốn gặp không?
– Chị nào? Chị Huyền á?
– Vâng… – Em nhỏ nhẹ chờ đợi câu trả lời từ nó, nó thì không vấn đề gì. Có lẽ chị cũng biết nó bị tai nạn. Chỉ là từ đấy cũng không liên lạc với chị cũng chẳng thấy chị liên lạc lại. Nó chỉ biết ơn hơn ở chị đó là nhờ chị nó gặp lại được Phương Anh. Chứ cảm xúc, ký ức về chị cũng như của Ánh Dương. Trong nó đã chết dần rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro