Phần 98
2024-08-05 05:09:27
Nói rồi nàng cầm trường tiên xông tới, tên kia thấy vậy liền chịu vết thương trên người mà đấu với nàng. Hai người đều là Luyện Mạch sơ kỳ nhưng tên Thủy Dũng do bị thương nên sức chiến đấu kém hơn Liễu Mị Nương một bậc. Hơn nữa, tâm thần cũng không kiên định, thường xuyên bị nụ cười và sự quyến rũ của Liễu Mị Nương khiến phân tâm, dĩ nhiên chiêu thức càng lúc càng lực bất tòng tâm.
Liễu Mị Nương không hổ danh là một yêu tinh giết người không đền mạng, mặc dù là trong cuộc chiến sinh tử có thể tạo ra các tư thế nổi trội, mồ hôi chảy ra, ánh mắt mê hoặc, giống như một tiểu nữ hài khát vọng sự âu yếm, nhưng hết lần này tới lần khác hạ thủ vô cùng tàn nhẫn, khiến đối thủ của nàng vừa yêu vừa hận.
Vừa đánh Liễu Mị Nương vừa tạo ra đủ các động tác tư thế đầy kích động khiến cho huyết mạch sôi sục. Những động tác rất tinh xảo, cũng không cần phải cố gắng bày ra, mà là tự nhiên để lộ, hết lần này tới lần khác chính những động tác rất tinh xảo này, làm nổi bật vóc dáng yểu điệu vô cùng mềm mại của nàng, cùng với tiếng thở dốc rất nhỏ như có như không phát sinh từ trong khoang mũi của Liễu Mị Nương giống như tiếng rên rỉ, đủ để cho phần lớn nam nhân phải điên cuồng.
Cuộc chiến đấu rất nhanh tiến vào giai đoạn gay cấn. Liễu Mị Nương cầm hồng tiên trên tay, chơi đùa với hồng tiên ba trượng tới xuất thần nhập hóa, mà tâm tính đối thủ của nàng dao động bất định, căn bản không phát huy được thực lực của bản thân. “Phốc” một tiếng, chiếc roi của nàng hóa thành côn, ba đoạn roi hồng mang theo khí thế xé trời, trực tiếp cuốn vào chân đối thủ. Cũng may Thủy Dũng phản ứng cũng tương đối nhanh, nhấc chân, vội vàng tránh ra. Nhưng đó chỉ là hư chiêu của Liễu Mị Nương, Thủy Dũng vừa né được chiêu của nàng, chưa kịp vui mừng thì đột nhiên cổ hắn bị một trường tiên khác cuốn lấy. Không biết lúc nào, trên tay Liễu Mị Nương lại có một trường tiên khác, vừa cuốn được cổ Thủy Dũng thì Liễu Mị Nương dùng lực một cái. Một tiếng ” Crắc ” kêu lên, xương cổ của Thủy Dũng bị trường tiên Liễu Mị Nương bẻ gãy, trực tiếp đưa hắn đi đời nhà ma.
Sau đó nàng thu trường tiên lại, đi tới cúi người lấy túi trữ vật của tên Thủy Dũng kia. Nhưng chưa kịp lấy thì một bóng dáng phòng từ trên cây xuống, đâm kiếm về lưng nàng. Liễu Mị Nương hoảng hốt, không ngờ có người ở phía sau. Vì công kích bất ngờ nên nàng không có thời gian lấy vũ khí ra đỡ nên chỉ có thể nhảy về phía trước, hòng có thể tránh được chiêu này. Mặc dù đã nhảy về phía trước nhưng eo nàng vẫn trúng một kiếm. Nàng ôm eo đang chảy máu quay đầu nhìn lại người ra tay, đó là một thiếu niên 20t, còn thực lực thì nàng không xem được, xem ra người ít nhất là Luyện Mạch Cảnh trung kỳ. Xem ra tên này là do tiếng động khi nàng đấu với tên Thủy Dũng kia phát ra thu hút tới.
Liễu Mị Nương nhanh chóng lấy trường tiên ra, tên thiếu niên kia không nói nhiều lập tức lao tới. Liễu Mị Nương vội vàng phòng thủ, lập tức nàng cảm thấy cổ sát cơ đánh tới, nàng liên đánh trường tiên ra, trường tiên giống như một thanh trường thương, đâm rách không khí. Một kích thuận lợi phá vỡ thế công của công kích vừa rồi, từ trên trường tiên truyền đến một cổ đại lực, làm cho thân thể Liễu Mị Nương bất ổn, suýt nữa bị ngã xuống đất. Ngay sau đó khuôn mặt của thiếu niên kia xuất hiện trước mặt của mình, Liễu Mị Nương trơ mắt nhìn hắn xuất ra một chưởng, đánh vào phần bụng bằng phẳng bóng loáng của mình, nàng không có thời gian để phản kháng. Khí tức trong thân thể quay cuồng, Liễu Mị Nương cảm thấy yết hầu của mình ngòn ngọt, trong bụng đau đớn kịch liệt, lập tức đảo người bay lên trời.
Rên lên một tiếng, thân thể làm cho vô số nam nhân phải thèm thuồng ngã xuống đất, Liễu Mị Nương muốn đứng lên tái chiến, thiến niên kia như một cổ kình phong xuất hiện trước mặt nàng, để kiếm trên cổ nàng nói:
– Nằm im.
Thiếu niên đó từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt hiện lên vẻ thèm thuồng nói:
– Mỹ nhân như ngươi mà giết thì tiếc quá.
Nói rồi hắn vừa nhìn nàng, một tay cầm kiếm để trên cổ nàng một tay lột bỏ quần áo của mình.
Liễu Mị Nương tuyệt vọng nhắm mắt lại, bình thường nàng lộ vẻ phóng đãng, thoạt nhìn cứ ngỡ như sẵn sàng câu dẫn bất kỳ người đàn ông nào, thậm chí, có cảm giác có thể lên giường với bất kỳ nam nhân nào, nhưng thật ra nàng vẫn là một trinh nữ. Những hành động phóng đãng của nàng đều là bị hoàn cảnh ép buộc, vì nàng không có bối cảnh ở phía sau nên nàng cần nhờ vào nam nhân tu luyện. Những người đã lên giường với nàng thật ra đều là do ảo ảnh do nàng biến ra chứ thật chất chưa có ai chiếm được tấm thân trong trắng của nàng, vì nàng cảm thấy nam nhân trên đời toàn là lũ xấu xa, không xứng đáng có được tấm thân của nàng.
Liễu Mị Nương mở mắt ra, lúc này ánh mắt nàng hiện lên vẻ quyết liệt, nàng thà chết chứ không người khác chiếm tấm thân của mình. Nàng tính sẽ cứa cổ vào thanh kiếm của đối phương, nhưng nàng chưa kịp làm thì thấy đối phương bị một người khác đá bay. Người đó là một thiếu niên 16t, vô cùng tuấn lãng có thực lực Luyện Cốt sơ kỳ. Thấy người đến là Luyện Cốt sơ kỳ thì nàng tuyệt vọng, nàng hy vọng người đến cũng là Luyện Mạch trung kỳ. Vì khi đó hai người đánh đến lưỡng bại câu thương thì nàng mới có thể thoát khỏi vận mệnh bị lăng nhục, chứ Luyện Cốt Cảnh chỉ đủ người ta nhét khẽ răng mà thôi.
Thiếu niên kia bị đánh bay lập tức đứng dậy cầm kiếm chỉ vào người vừa đến nói:
– Tiểu tử, mới chỉ là Luyện Cốt Cảnh mà đã muốn làm anh hùng mỹ nhân rồi sao. Thực lực của ngươi còn kém lắm.
Người đến đương nhiên là Lý Hàn. Lý Hàn ngồi trên cây quan sát từ đầu cho đến cuối, nhìn dáng vẻ của thiếu niên kia thì hắn dám chắc tên đó sẽ tiền dâm hậu sát. Một hồ ly như Liễu Mị Nương mà hương tiêu ngọc vẫn thì thật đáng tiếc, nên hắn ra tay cứu giúp nàng. Hắn biết loại người như Liễu Mị Nương tốt nhất không nên dây vào, nhưng ai bảo hắn thích mỹ nhân chứ. Lý Hàn lấy Hàn Sương Kiếm ra nói:
– Thực lực của ta có kém hay không thử mới biết được.
Nói rồi hắn cầm kiếm xông lên, tên kia thấy vậy thì tức cười. Không ngờ một Luyện Cốt Cảnh nhỏ nhoi lại dám xông lên đấu với hắn kia chứ, nhưng khi cả hai đấu nhau thì tên đó lập tức thu hồi vẻ kinh thường lại mà nghiêm túc chiến đấu, vì hắn cảm thấy Lý Hàn có thực lực không thua hắn, thậm chí còn hơn hắn nữa. Đánh được mười chiêu thì tách nhau ra, tên thiếu niên kia nhìn Lý Hàn một cái rồi cúi người nhặt túi trữ vật của Thủy Dũng sau đó quay người bỏ đi. Mặc dù đáng tiếc khi không có được mỹ nhân kia, nhưng cứ đánh tiếp thì hắn không đảm bảo có thể đánh bại thiếu niên đó hay không. Chi bằng rút lui, kiếm người khác mà xuống tay. Sau khi vào Thiên Long học viện trở thành cường giả Linh Hải Cảnh rồi thì muốn nữ nhân nào mà chẳng có, không nhất thiết chỉ vì một nữ nhân mà buông tha cho tương lai của bản thân.
Liễu Mị Nương nằm dưới đất nhìn hai người đó đánh nhau, không ngờ thiếu niên kia ẩn dấu thực lực. Nàng hy vọng hai tên đó đấu nhau tới chết luôn đi nhưng không ngờ vừa đấu nhau vài chiêu thì một người đã rút lui. Xem ra nàng không thoát khỏi vận mệnh bị lăng nhục, bất cứ nam nhân nào khi thấy nàng thì đều muốn thượng lên mình nàng, dám chắc thiếu niên này cũng thế! Ánh mắt nàng hiện lên vẻ quyết liệt, từ trong tay nàng xuất hiện một thanh kiếm nhỏ. Nàng nhắm mắt lại đâm kiếm xuống ngực mình. Đau đớn từ trên bộ ngực truyền đến, Liễu Mị Nương cảm giác được một thanh kiếm đâm rách lồng ngực của mình, sau đó bộ ngực chết lặng. Tự nhiên nàng cảm thấy thanh kiếm trên tay mình không tiến thêm nữa, nàng mở mắt ra thì thấy thanh kiếm trên tay nàng đã đâm vào ngực nàng một đoạn nhưng một đoạn đã bị Lý Hàn dùng tay nắm lại, không cho tiến tới nữa.
Liễu Mị Nương ngước nhìn lên thì thấy ánh mắt của Lý Hàn. Nó vô cùng trong suốt và đầy giận dữ. Máu từ tay Lý Hàn nhỏ từng giọt rơi trên ngực nàng, Lý Hàn giận dữ nói:
– Nữ nhân ngu ngốc này, ta cứu cô để cô tự sát à?
Từ bộ ngực truyền ra một cổ đau đớn, Liễu Mị Nương nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của Lý Hàn nhưng khi truyền vào tai nàng thì nàng cảm thấy hắn đang quan tâm nàng. Tự nhiên nàng cảm thấy muốn khóc. Từ khi sinh ra trên đời này thì đây là lần đầu nàng khóc, mọi nam nhân khi nhìn thấy nàng thì đều tìm mọi cách đưa nàng lên giường, nhưng thiếu niên này lại quan tâm nàng. Đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác được người khác quan tâm, cảm giác này khiến nàng phải rơi lệ.
Lý Hàn dùng sức kéo thanh kiếm ra, rồi nhanh chóng lấy thuốc có tác dụng cầm máu rắc lên chỗ vết thương để cầm máu lại, sau đó lại rắc lên chỗ eo bị chém lúc trước của nàng. Làm xong thì Lý Hàn dựng người nàng dậy rồi cõng nàng lên người, nhìn một chút rồi chạy đi. Mặc dù không chết nhưng một kiếm này cũng khiến nàng bị trọng thương nên cả người nàng không có khí lực, dựa vào người Lý Hàn.
Mị Nương dán sát cơ thể vào lưng hắn, hai bầu ngực mềm mại đồ sộ ép sát vào lưng Lý Hàn, theo từng bước chân đi của hắn, hai bầu ngực lại động đậy, rung rinh. Tuy rằng cách quần áo, nhưng tựa hồ như vẫn có thể cảm thấy độ co giãn đàn hồi, hắn mặc dù không có ý gì với nàng nhưng cũng cảm thấy thích thú. Nàng đúng là yêu tinh, dù bị thương nặng nhưng vẫn mở miệng trêu đùa Lý Hàn:
– Hảo ca ca, mông của Mị Nương xúc cảm có tốt không?
Do phải cõng nàng nên hắn phải đỡ cặp mông cong vểnh của Mị Nương lên để nàng không phải tuột xuống. Nghe Liễu Mị Nương hỏi vậy thì Lý Hàn mới tinh tế cảm nhận lại, nó vừa săn chắc lại vừa co dãn. Xúc cảm tuyệt không thể tả! Sau đó nàng hỏi nhiều làm hắn cảm thấy phiền vô cùng.
“Ba!” Lý Hàn đánh một cái lên kiều đồn của Liễu Mị Nương. Cặp mông tròn của nàng vốn là bị kéo căng, một chưởng này đánh ra nhất thời tạo thành một đạo sóng mông mê người, đáng tiếc Lý Hàn lại nhìn không thấy.
Liễu Mị Nương kinh ngạc há miệng, kinh ngạc qua đi thì nàng há miệng chửi ầm lên:
– Vương bát đản! Tên khốn kiếp! Đồ Lưu manh…
Không hổ là nữ nhân, lời nói độc ác chính là bản năng, âm dương quái khí mắng Lý Hàn như xối máu chó vào đầu. Lý Hàn không để ý đến nàng nhưng nàng chửi quá ghê khiến hắn không thể chịu nổi nữa, hắn nói:
– Ngươi mà còn chửi thêm một câu nữa thì ta sẽ cởi sạch ngươi ra, phong bế linh lực của ngươi rồi cho ngươi ăn một lọ xuân dược, đưa ngươi đến nơi đông người rồi ném ở đó, ngươi dám thử không!
Nghe giọng nói đầy nghiêm túc của Lý Hàn thì Liễu Mị Nương biết hắn sẽ làm thật nên chỉ có thể ngậm miệng lại, nàng liên tục mắng Lý Hàn nhưng chỉ dám mắng trong lòng không dám nói ra ngoài. Đi được chục dặm thì hắn tìm thấy một cái hang động, hắn cõng nàng vào trong. Hắn để nàng xuống, lấy ra vài cái bình thuốc nói:
– Ngươi có thuốc để dùng phải không, mau lấy ra để trị thương đi. Tình hình của ngươi, ở chỗ này nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi, yên tâm, ta sẽ ở cùng ngươi vài ngày, chờ ngươi bình phục ta sẽ rời đi.
Liễu Mị Nương thấy hắn quan tâm nàng như vậy thì nàng cảm thấy ấm áp. Nàng há miệng ánh mắt khẩn trương nhìn Lý Hàn.
– Muốn nói cái gì thì nói đi – Lý Hàn nói.
– Ta… ta muốn cởi đồ, ngươi quay đi có được không?
Liễu Mị Nương mở miệng nói, những lời này không phải muốn chọc Lý Hàn, đúng là nàng bị thương ngay eo nữa nên phải cởi đồ ra mới bôi thuốc được. Lý Hàn liếc nàng một cái thật sâu, rồi quay người đi.
Sau lưng vang lên tiếng “sột sột soạt soạt”, hẳn là Liễu Mị Nương đang cởi quần áo, sau đó là tiếng thở dốc hồng hộc, chắc hẳn là nàng đang rịt thuốc cho mình.
Đến ban đêm, hắn đi ra ngoài tìm củi nhóm lửa, tiện thể làm chút gì đó cho nàng ăn. Dù sao Liễu Mị Nương cũng là Luyện Mạch Cảnh, tố chất thân thể của rất tốt, mặc dù bị trọng thương nhưng qua ba ngày, thương thế đã tốt hơn không ít. Ba ngày qua đi, Lý Hàn không nói chuyện với Liễu Mị Nương, còn Mị Nương huyên thuyên đủ thứ chuyện, khi nào nàng nói chán thì sẽ tự động im miệng dưỡng thương. Sở dĩ hắn không nói chuyện với nàng vì hắn không muốn dính vào nàng, mặc dù nàng là người quyến rũ nhất mà hắn gặp từ khi xuyên không đến đây, nhưng hắn cũng biết loại nữ nhân như nàng rất khó để động lòng nên dừng dây vào thì tốt hơn.
Đến ngày thứ tư, Liễu Mị Nương đã hồi phục gần như hoàn toàn, đã có thực lực tự bảo về mình, Lý Hàn muốn ly khai.
– Ngươi tên là gì? – Liễu Mị Nương nhìn Lý Hàn hỏi.
– Trước khi hỏi danh tính người khác chẳng phải nên nói danh tính của mình hay sao? Ngươi là ai? – Lý Hàn nói.
– Ta tên là Liễu Mị Nương, còn có một tên khác là Thiên Ngân!
“Thiên Ngân” Lý Hàn thầm nói, xem ra nàng chính là đại mỹ nhân của trấn Xuân Thiên nhờ vào Cao Nha Nội nên mới có cơ hội tham gia Thiên Vương Hội, mà hắn đã nghe khi đến trấn Xuân Thiên.
Liễu Mị Nương thấy Lý Hàn sau khi nghe tên mình liền im lặng, nàng liền quơ tay trước mặt Lý Hàn nói:
– Ta đã nói tên của mình rồi, giờ đến lượt ngươi.
– Lý Hàn! – Lý Hàn nói.
Liễu Mị Nương nhìn hắn nói:
– Lý Hàn à, ta sẽ nhớ kỹ tên của ngươi.
Nói xong, nàng liền quay người ra khỏi động, đi sâu về phía rừng cây.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro