Phần 371
2024-08-05 05:09:27
Lý Hàn và hai nàng theo chĩ dẫn của Thiên Long ấn mà bước đi chậm chậm trong núi rừng, bây giờ hắn đã đạt đến Địa giai nên hắn đã đủ sức để bảo vệ hai nàng trước bất cứ kẻ nào trong bí cảnh này, vì vậy hắn liền để hai nàng thả ngoài, mặc dù Âm Dương tháp rất an toàn nhưng ở trong đó nhiều ngày sẽ có cảm giác giống như một lao ngục vậy.
Một lát sau, Lý Hàn cùng hai nàng được ngọc ấn dẫn đến một tòa đại điện.
Tòa đại điện này thoạt nhìn so với đại điện khác thì nhỏ hơn vài phần, cửa điện do cự thạch ngàn cân phong tỏa chặt chẽ, một đôi thạch thú giương nanh múa vuốt dữ tợn trừng mọi người, từng cơn gió lạnh thổi qua làm người ta cảm thấy được muốn dựng đứng tóc gáy.
– Thiên Long Đường!
Lý Hàn nhìn tấm biển lớn trước mặt lẩm bẩm.
Ba chữ lớn phong cách cổ xưa tựa hồ mang theo khí tức sát phạt, chỉ liếc mắt nhìn tâm thần đều bị kinh sợ.
Xem ra Thiên Long ấn có quan hệ với Thiên Long Đường này.
Lý Hàn tiến lên phía trước kiểm tra thử cấm chế nơi này thì phát hiện cấm chế này khá mạnh mẽ, nếu Lý Hàn dùng Thiên Nhãn để phá thì phải mất đến tận hai nàng mới phá xong nhưng chỉ còn một ngày nữa là của bí cảnh mở ra nên Lý Hàn liền dùng một cách khác.
Lý Hàn kêu hai nàng lùi ra xa một chút để tránh bị ngộ thương rồi hắn lấy ra Hắc Thiên Đỉnh.
Hắc Thiên Đỉnh là thần khí, nếu còn không phá được cấm chế thì hắn cũng không còn biện pháp nào khác.
– Biến cho ta!
Lý Hàn thầm nhủ một câu, Hắc Thiên Đỉnh nháy mắt biến lớn như một ngôi nhà.
Hai nàng đứng bên ngoài nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi trước mắt.
Ngay sau đó họ càng choáng váng.
Oanh long!
Chỉ thấy Hắc Thiên Đỉnh bị Lý Hàn dùng toàn lực ném thẳng tới cửa đá, thần đỉnh không chút trở ngại đụng vào cánh cửa.
Nhất thời cửa đá nặng ngàn cân bị Hắc Thiên Đỉnh đánh vỡ thành bốn năm mảnh vẩy ra tứ tán!
– Đây… đây là sao vậy?
Lãnh Băng Băng ngây người nhìn một màn này, thì thào nói.
– Thật là đáng sợ, không nghĩ tới Lý Hàn chàng ấy còn có hậu chiêu mạnh mẽ như vậy.
Lý Hồng Vân trợn tròn mắt, nuốt nước bọt nói.
Lý Hàn thở sâu vài hơi, đi tới trước, phát hiện không còn dị trạng gì, thu hồi Hắc Thiên Đỉnh xoay người vẫy tay nói:
– Hai nàng vào đi!
Lý Hồng Vân và Lãnh Băng Băng nghe vậy liền phục hồi lại tinh thần, vội vàng chạy nhanh vào cửa điện.
Bên trong đại điện vô cùng rộng lớn nhưng bên trong chỉ có duy nhất một căn phòng, ngoài ra không có thứ gì khác nữa cả, điều này làm ba người Lý Hàn thất vọng không thôi nhưng đúng lúc này, Thiên long ấn trong đan điền Lý Hàn đột nhiên bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Lúc này trong không gian liền xuất hiện một khe nứt, theo khe nứt này xuất hiện thì hai người Lý Hàn và Lý Hồng Vân tràn đầy kinh ngạc, trong lòng cả hai đều suy đoán rằng nơi này không lẽ cũng giống như Mật Địa ở Thập Linh Tông sao?
Một lát sau, khi khe nứt đã ổn định thì ba người nhìn nhau rồi gật đầu mà tiến vào trong, thực ra Lý Hàn tính thu hai nàng vào trong Âm Dương tháp để an toàn nhưng hai nàng muốn sát cánh cùng hắn, các nàng không muốn ở trong Âm Dương tháp rồi phải phập phồng lo lắng cho hắn, vì vậy Lý Hàn đành để hai nàng ở ngoài. Nhưng hắn sẽ là người đi đầu, nếu có nguy hiểm gì thì hắn sẽ kịp phản ứng, hai nàng cũng không có ý kiến gì.
Khi cả ba người tiến vào trong khe nứt, ba người rất nhanh liền cảm thấy có điểm kỳ quái. Nơi này là một mảnh hư vô, giống hệt cửa vào của mật địa, thời điểm Lý Hàn tiến vào mật địa, chính là một mảnh hư vô này, nó không tồn tại bất kỳ vật gì, cũng không có bất kỳ tia linh khí nào, đây hẳn là điểm chung của tất cả cửa vào của những nơi giống như Mật địa.
Đi được một lúc thì một màn sáng xuất hiện trước mặt ba người, tia sáng chói từ màn sáng tỏa ra đem không gian hư vô này chiếu sáng như ban ngày.
Nhìn màn sáng này, ba người Lý Hàn hít sâu một hơi, tất cả đều điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất, một bước tiến vào bên trong màn sáng. Ba người không biết khi tiến vào nơi này có nguy hiểm gì hay không, nhưng cả ba đều không phải là kẻ gan bé, sợ trước sợ sau.
Sau khi bước vào nơi này, ba người cảm thấy hoa mắt một chút, đợi đến lúc kịp phản ứng, bản thân mình đã tiến vào một địa phương có hoàn cảnh xa lạ.
Quay đầu nhìn chung quanh, cảnh tượng lọt vào tầm mắt chính là một nơi trống trải giống như thảo nguyên, bước đi trên thảm cỏ màu xanh dưới chân êm ái như bước đi trên đệm, chung quanh chim hót hoa nở, cây cỏ đung đưa trong gió, trong không khí tràn đầy hương vị hoa thơm, toàn thân khoan khoái dễ chịu.
Hơn nữa, bầu trời trong phiến thiên địa này không phải là ban đêm, mà là ban ngày, Lý Hàn ngẩng đầu nhìn lên, không nhìn thấy mặt trời, hắn cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cảm thụ mật độ linh khí của phiến thiên địa này quả thật quá dày đặc, hiện tại Lý Hàn cảm thấy nơi đây quả thực là thiên đường của người tu luyện, là phúc địa mà bất luận kẻ nào cũng muốn hướng tới.
Trình độ sung túc của linh khí nơi đây quả thực không phải mật địa Thập Linh Tông có thể so sánh, linh khí nơi này đậm đặc đến nổi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mà đây chỉ là nơi gần cửa vào mà thôi, linh khí đã nồng đậm như vậy, nếu đi vào nơi sâu hơn, sẽ đạt tới trình độ gì?
Lý Hàn và hai nàng biết thời gian không còn nhiều nên bắt đầu đi sau vào trong nơi này, vừa đi Lý Hồng Vân vừa cảm thán rằng:
– Khó trách Thanh Thiên Tông lại trở thành đệ nhất tông môn ở ngoại vực, nội tình hùng hậu như vậy, tu luyện ở địa phương này một ngày, lại phục dụng một ít đan dược phụ trợ tu luyện, môn hạ đệ tử không tiến bộ nhanh chóng mới là việc lạ.
Lý Hàn và Lãnh Băng Băng gật đầu đồng ý, quả thật ở trong này tu luyện có thể nói là ngày đi ngàn dặm, là địa phương mà bất cứ một thế lực nào đều mong muốn. Lúc này Lãnh Băng Băng lên tiếng:
– Lý Hàn, chuyện ngươi có chìa khóa đi vào nơi này tuyệt đối không được để cho ai biết, nếu không…
Lý Hàn nghe Lãnh Băng Băng nói vậy thì cũng hiểu chuyện này vô cùng hệ trọng, nếu để lộ ra thì hắn sẽ bị tất cả thế lực ở ngoại vực truy đuổi, đến lúc đó Thập Linh Tông muốn bảo vệ hắn cũng khó. Nhưng ngoài mặt thì hiện lên vẻ trêu đùa, nói:
– Băng Băng, nàng quan tâm ta đó à?
Lãnh Băng Băng nghe vậy thì mặt đỏ lên, nàng hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn sang chỗ khác, không thèm nhìn Lý Hàn. Lý Hàn thấy Lãnh Băng Băng như vậy thì nở nụ cười sảng khoái, còn Lý Hồng Vân cũng che miệng cười khúc khích khiến Lãnh Băng Băng xấu hổ không thôi, nàng liền tăng nhanh tốc độ, mặc kệ hai người kia. Hai người Lý Hàn và Lý Hồng Vân nhìn nhau cười cười rồi nhanh chóng đuổi theo Lãnh Băng Băng.
Ba người đi được nửa canh giờ thì cả ba liền ngừng lại vì lúc này trước mặt bọn họ là một kiến trúc nhà trên cây, điều này khiến ba người tò mò không thôi nên cả ba lập tức phi thân lên đó. Lý Hàn ra hiệu hai nàng lùi lại phía sau để đảm bảo, sau đó hắn hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước vào, lúc này linh lực trong người đang vận chuyển đến cực hạn và tinh thần của hắn đạt đến mức cao nhất, hễ có chuyện gì xảy ra thì hắn sẽ lập tức phản ứng lại.
Tuy vậy, chẳng có chuyện bất ngờ nào xảy ra cả, sau khi xác định trong phòng không hề có chút nguy hiểm thì hắn mới vẫy tay để hai nàng tiến vào. Sau khi tiến vào trong thì cả hai liền đánh giá bên trong, nơi này cũng khá đơn giản, ngoài bộ bàn ghế bằng gỗ, một tủ quần áo cộng thêm chiếc giường thì trong phòng không còn thêm gì nữa nhưng khi hai nàng nhìn đến chiếc giường thì cả hai đều giật mình vì trên giường có một bộ xương khô đang ngồi xếp bằng, từ màu sắc trên bộ xương thì bọn họ liền dám chắc người này khi còn sống là cường giả Linh Sơn Cảnh.
Ba người thấy vậy liền theo lễ nghĩa võ đạo mà hành lễ với bộ xương này.
Sau khi hành lễ xong thì bọn họ liền phát hiện trước bộ xương có để vài ba đồ vật, đó là một cái ngọc giản, một bức thư, một huy hiệu và một vật thể giống y chang Thiên Long ấn của Lý Hàn.
Ba ngươi nhìn nhau rồi nhanh chóng nhặt lấy bức thư và mở ra xem thử.
Theo như bức thư ghi thì bộ xương xếp bằng trên giường là chưởng môn Thanh Thiên Tông, tên là Mã Bộ Tiền. Còn nguyên nhân hắn chết là Thanh Thiên Tông đột ngột bị một kẻ từ trên rơi xuống tấn công, tất cả mọi người trong Thanh Thiên Tông khi đó đều chết hết, Mã Bộ Tiền may mắn chạy vào trong Thanh Thiên bí cảnh này nên còn sống nhưng đan điền của hắn cũng bị đánh nát nên chỉ có thể chết già ở trong này.
Ba thứ mà hắn đặt ở trên giường mà món quà hắn dành cho những ai có cơ duyên bước vào nơi này. Đầu tiên chính là công pháp chấn tông của Thanh Thiên Môn, một bộ công pháp Địa cấp mộc hệ. Cái thứ hai chính là phù hiệu chưởng môn, có thứ này thì có thể phá giải bất cứ cấm chế nào trong Thanh Thiên Tông và cuối cùng chính là chìa khóa ra vào Thanh Thiên bí cảnh – Thiên Long ấn.
Sau khi xem xong bức thư thì cả ba kiếp sợ không thôi, không ngờ một tông môn lục phẩm lại bị duy nhất một người hủy diệt, như vậy thì người đó có thực lực đáng sợ đến cỡ nào. Có lẽ vì vậy nên Mã Bộ Tiền không yêu cầu ba người đi báo thù cho Thanh Thiên Tông vì hắn biết thực lực tên kia quá đáng sợ, nếu để bọn họ đi báo thù thay cho Thanh Thiên Tông nhất định sẽ bị tên kia giết chết, như vậy tuyệt học của Thanh Thiên Tông chẳng phải sẽ thất truyền hay sao.
Sau khi đọc xong bức thư, ba ngươi bắt đầu xử lý những thứ còn lại. Thật lòng mà nói, thứ hữu hiệu duy nhất với ba người có lẽ chính là lệnh bài chưởng môn, hai thứ kia thì không cần cho lắm vì về công pháp, hai nàng đều đang tu luyện công pháp Thiên cấp do Lý Hàn đưa nên công pháp Địa cấp này trước mặt hai nàng bây giờ không còn bất cứ tác dụng gì cả, về Thiên Long ấn thì Lý Hàn đã có một cái rồi, có thêm cái nữa cũng chẳng nghĩa lý gì.
Mặc dù vậy Lý Hàn vẫn thu ba đồ vật kia lại, công pháp thì hắn có thể làm qua đưa cho Lê Thái Bảo, còn Thiên long ấn thì hắn chưa nghĩ ra nhưng trước tiên phải rời khỏi nơi này trước đã vì chỉ còn nửa ngày nữa là cổng bí cảnh mở ra. Tuy bọn hắn có phù hiệu chưởng môn, có thể đi ra bất cứ khi nào bọn họ muốn làm như vậy sẽ khiến mọi người ở tông môn lo lắng. Ngoài ra nếu làm vậy có thể vô tình sẽ bị người khác thấy được, đến lúc đó thì Thập Linh Tông sẽ gặp họa diệt tông mất nên tốt nhất cứ đi ra như bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro