Phần 296
2024-08-05 05:09:27
Bùi Nghĩa Hiệp rốt cục đi đến phía trước, sau khi báo tên của mình, chìa tay đặt trên tấm bia đá, tấm bia đá chớp động một hồi quang ảnh, cuối cùng hiện ra một vài chữ: 7327.
Cái này là thành thành tích tốt nhất cho tới bây giờ, danh tự Bùi Nghĩa Hiệp cũng thoáng cái đi lên trên nhất, so sánh với tên thứ hai chỉ hơn vài nghìn điểm, sắp nhiều ra gấp ba.
“Bành bạch!” Vài tiếng vỗ tay vang lên, một trung niên nam tử đi tới nói:
– Bùi huynh, thành tích không tệ lắm.
– Hồ huynh quá khen.
Hồ gia này cùng Bùi gia đều là đỉnh cấp thế gia Long Vũ quốc, cộng đồng chống đỡ đại quốc này hơn ngàn năm, là quan hệ nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn nên khi người của hai gia tộc khi gặp nhau đều khách sáo với nhau. Sau khi Hồ Chấn Vũ chúc mừng Bùi Nghĩa Hiệp một phen thì hắn liền tiến lên bia đá nói:
– Long Vũ Quốc Hồ gia, Hồ Chấn Vũ.
Hắn đưa tay đặt đến trên tấm bia đá, lập tức quang hoa lưu chuyển, bắt đầu rút ra khí tức của hắn, hiện ra chiến tích. Lý Hàn biết chút thông tin về Hồ Chấn Vũ thông qua Bùi Nghĩa Hiệp. Người này kiểu có tài thành đạt muộn, lúc hơn ba mươi tuổi mới tiến nhập Tụ Linh Cảnh, nhưng mà một phát không thể vãn hồi, ngắn ngủn hơn năm mươi năm đã đột phá đến Linh Thiên Cảnh tam trọng thiên, trở thành người kiệt xuất nhất của Hồ gia một đời tuổi trẻ, có hy vọng cạnh tranh vị trí gia chủ.
– Thật già! – Nguyễn Bảo Ánh ở một bên phun ra đầu lưỡi. Đúng vậy, hơn trăm người ở đây cái nào không phải tuấn kiệt các đại gia tộc, đều là mười mấy tuổi đã đột phá Tụ Linh Cảnh, thuận buồm xuôi gió, tốc hành Linh Thiên Cảnh, tự nhiên bộ dáng mỗi người đều là thanh niên, tốc độ già yếu rất chậm.
Mà Hồ Chấn Vũ thì không giống bởi vì hắn là đến hơn ba mươi tuổi mới tiến nhập Tụ Linh Cảnh, bởi vậy bộ dáng như trung niên đại thúc, nếu hắn đứng cùng với Bùi Nghĩa Hiệp thì người khác có thể nghĩ Hồ Chấn Vũ là cha của Bùi Nghĩa Hiệp cũng không chừng. Rất nhanh, trên tấm bia đá hiện ra chiến tích của hắn: 7864.
– Chúc mừng Hồ huynh đứng nhất.
Bùi Nghĩa Hiệp chấp tay nói nhưng trên mặt hắn chẳng có gì vui mừng, dù sao cũng là hai gia tộc khác nhau nên tự nhiên sẽ ganh đua với nhau, vì vậy khi Hồ Chấn Vũ vượt qua hắn thì hắn đương nhiên cảm thấy buồn bực rồi.
– Bùi huynh quá khen – Hồ Chấn Vũ đắc ý đáp lễ lại.
Hai gia tộc này ganh đua chỉ là một chuyện ngoài lề rất nhỏ mà thôi, những người còn lại từng cái tiến lên, thể hiện ra chiến tích của mình. Đệ tử thập đại thế gia này quả nhiên không có một người nào, không có một cái nào là đèn đã cạn dầu, chiến tích đều ở năm nghìn trở lên nhưng lại không có một người nào, không có một cái nào có thể theo kịp Bùi Nghĩa Hiệp chứ đừng nói đến Hồ Chấn Vũ.
Còn thừa lại Lý Hàn, Nguyễn Bảo Ánh, còn có một nữ tử Vạn gia không có lộ ra chiến tích, nhưng Hồ Chấn Vũ chí ít có thể lấy được trước bốn. Nữ tử Vạn gia kia đến từ Bách Nguyên Quốc, tên là Vạn Tuyết Quyền, bộ dáng dị thường mỹ lệ, trong lúc giơ tay nhấc chân đó luôn có một cỗ khí chất lẳng lơ, làm cho người ta không nhịn được đem nàng liên lạc cùng nữ tử thanh lâu. Lúc đi lên cặp mông to tròn của nàng ta cứ lắc qua lắc lại, câu dẫn ánh mắt của nhiều nam nhân ở đây.
– Bách Nguyên Quốc Vạn gia, Vạn Tuyết Quyên.
Đem tiêm thủ trắng nõn đặt ở trên tấm bia đá, một hồi quang hoa chớp động, thành tích của nàng cũng nhảy đi ra: 7286. Đáng tiếc, cũng không có vượt qua Bùi Nghĩa Hiệp, chỉ có thể liệt ở vị trí thứ ba.
Sau khi Vạn Tuyết Quyên kiểm tra xong thì Lý Hàn tính đi lên thì bị Nguyễn Bảo Ánh giành lên trước, nàng nói:
– Chúng ta đều là người của Thập Linh Tông, Nguyễn Bảo Ánh!
Sở dĩ nàng báo vậy thì nàng biết ngũ quốc đều thuộc quản hạt của Thập Linh Tông nên báo vậy cho lẹ, chứ nếu báo nàng là đệ tử Nguyễn gia thì có khi có người không biết.
Qủa thật như nàng đoán, nếu nàng bào mình là người Nguyễn gia thì ở đây ngoài trừ Bùi Nghĩa Hiệp, có lẽ có thêm Hồ Chấn Vũ biết được thân phận của nàng chứ những người khác chắc chắn không biết vì hai bên cách biệt quá xa, giống như dân thường làm sao có thể biết trong Hoàng Tộc có những ai nhưng khi nàng báo mình là đệ tử Thập Linh Tông thì ở đây cũng có chút kinh sợ vì ngũ đại quốc nằm trong quản hạt của Thập Linh Tông mà.
– Sáu ngàn bốn trăm năm mươi ba!
Nhân viên cung đình thay Nguyễn Bảo Ánh báo ra chiến tích, rất có ý nịnh nọt.
Nguyễn Bảo Ánh nghe vậy liền gật đầu lùi xuống, Lý Hàn đi đến trước, một tay đặt đến trên tấm bia đá nói:
– Lý Hàn.
Nguyễn Bảo Ánh đã báo ra bối cảnh của hắn nên hắn chỉ cần trực tiếp thông báo danh tự là được.
8149.
Trong nháy mắt trèo lên đỉnh. Hắn săn giết một linh thú Linh Địa Cảnh, chính là cái này kéo ra chênh lệch cùng những người khác, làm cho hắn thoải mái nắm bắt đệ nhất danh. Lần này giải thi đấu Vạn Vương Chi Vương hết thảy đều kết thúc, tiền tam danh theo thứ tự là Lý Hàn, Hồ Chấn Vũ, Bùi Nghĩa Hiệp.
Phần thưởng Hóa Long Trì của Lý Hàn phải đến ba ngay sau thì hắn mới được thưởng, vì theo lời của Bùi Nghĩa Hiệp thì phải để thân thể nghỉ ngơi đầy đủ, đến lúc đó mới có thể hấp thu dược lực tốt nhất, vì vậy Lý Hàn liền đành phải ở nhờ Bùi gia trong vòng vài ngày tới.
Đến ban đêm, Lý Hàn và Nguyễn Bảo Ánh mời đến hoàng cung dự tiệc, cái này một là chiêu đãi cho những người còn sống sót, hai là để cho thập đại thế gia tìm ra những hạt giống tốt mà lôi kéo về cho gia tộc mình. Nguyễn Bảo Ánh không đi vì nàng rất chán ghét những bữa tiệc kiểu này nên chỉ có duy nhất một mình Lý Hàn đi đến hoàng cung.
Xe ngựa chở Lý Hàn nhanh chóng đến hoàng cung, bước xuống thềm xe, trên đường đã trải thảm đỏ, đạp lên mềm mềm thoải mái. Hai bên đường đứng đầy cung nữ xinh đẹp, đều cúi mình hành lễ, mỗi người đều mặc dạng áo giống sườn sám ở kiếp trước của hắn, nhưng nó vô cùng cực ngắn.
Tà váy chỉ vừa dài đến đùi, thậm chí có người còn không che hết mông. Vạt váy xẻ cao tận eo, lộ ra quần lót một mảnh chỉ đủ che đi cái lồn nhỏ nhắn. Cổ áo các nàng cũng cắt thật sâu, mơ hồ nhìn thấy được hai núm vú đỏ mê người, tạo nên sự hưởng thụ thị giác vô cùng.
Cái này đều có chủ đích hết cả, linh gia tu luyện cực khổ vì cái gì, không phải vì quyền lực và mỹ nhân sao nên thập đại gia tộc liền tung chiêu bài mỹ nhân ra trước, mê hoặc sơ bộ những thiếu niên huyết khí phương cương này trước.
Tuy những cung nữ này rất hấp dẫn nhưng với người đã ngủ với nhiều mỹ nhân cấp bậc tinh anh như Lý Hàn thì những cung nữ này chưa đủ sức lọt vào mắt hắn. Lý Hàn đi vào hoàng cung, nơi này đã sớm bố trí xong yến tiệc thịnh soạn, khách mời đến đã đến được một nửa, Lý Hàn liền tìm đại một chỗ ngồi xuống.
Hắn ngồi không được bao lâu thì những tiếng kinh hô truyền đến nên hắn liền quay đầu ra nhìn thử xem thì hắn liền biết vì sao những người kia lại kinh hộ như vậy. Người đến chính là Vạn Tuyết Quyên đã được trang điểm lỗng lẫy, vốn nàng ta đã xinh đẹp nay lại còn trang điểm như vậy khiến nàng ta càng nên sáng chói nhưng điều làm mọi người kinh hô không phải khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta mà bộ trang phục mà nàng ta đang mặc.
Cổ váy xẻ cực cao, cơ hồ gần đến hai núm vú của nàng, bên ngoài vải mỏng nhô lên hai điểm nhọn, hiển nhiên không mặc áo lót. Tà váy chỉ vừa đủ che mông, hơn nữa còn xẻ trước, chất liệu nửa trong suốt khiến nội khố viền ren gợi cảm như ẩn như hiện sau lớp vải mỏng. Cộng thêm tất đùi màu trắng, đường cong lả lướt hiện ra rõ ràng, da thịt trắng nõn của nàng gần như lộ được bao nhiêu thì lộ bấy nhiêu, điều này làm cho Vạn Tuyết Quyên cực kỳ nổi bật gợi cảm.
Ngay khi Vạn Tuyết Quyên vừa tiến vào, nam nhân xung quanh lập tức đều trở nên cương cứng, có người thậm chí không nhịn mà lén lút kéo một thị nữ vào lòng mình, hành xử ngay tại chỗ.
Vạn Tuyết Quyên ăn mặc như vậy khiến nhiều thiếu niên, ngay cả đệ tử thập đại gia tộc đều dùng ánh mắt tràn đầy lửa nóng mà nhìn nàng ta. Vạn Tuyết Quyên thấy vậy liền đá lông nheo lại, trao tín hiệu cho những người đó. Mặc dù Lý Hàn sẽ không ưa thích loại nữ nhân vạn người cưỡi giống như Vạn Tuyết Quyên nhưng ngắm nhìn một nữ nhân xinh đẹp ăn mặc gợi cảm như vậy cũng là một thú vui.
Tiếp theo bữa diễn ra vô cùng bình thường, gia chủ Bùi gia Bùi Nguyên Thành đứng lên chúc mừng các linh giả còn sống đi ra ngoài và kích lệ những người này, Sau khi kích lệ xong thì các trưởng bối của thập đại gia tộc bắt đầu đi thuyết phục những hạt giống tốt về gia tộc của mình. Mặc dù Lý Hàn là người đứng đầu nhưng vì hắn đã là đệ tử của Thập Linh Tông nên không có gia tộc ném cho hắn cành ô liu cả. Vì vậy Lý Hàn chỉ vừa ăn vừa ngắm nhìn nhũ phong mỹ mông bị lộ ra ngoài của các cung nữ.
Nói thật thì hắn cũng không muốn đến đây, nhưng hắn không giống Nguyễn Bảo Ánh, người ta là ái nữ của Nguyễn gia nên dám chắc những lão hồ ly ở đây đều biết rõ thân phận của nàng, nên cho dù nàng không đến thì cũng không có ai dám bắt chẹt nàng. Còn hắn chỉ là đệ tử của Thập Linh Tông, nếu hắn không đến thì những lão tổ đã quen ngồi cao này nhất định sẽ cảm thấy hắn không tôn trọng bọn họ, nhất định sẽ có người đến tìm hắn gây phiền phức, khi không gây chuyện với Linh Địa Cảnh, Lý Hàn cũng không rảnh nên hắn đành tới đây dự tiệc.
Dù sao dự tiệc vẫn còn tốt hơn nhiều việc bị một Địa giai để ý, tuy rằng ở đây nhàm chán nhưng đồ ăn tất cả đều là thịt của linh thú ngũ giai nên vô cùng thơm ngon vì vậy Lý Hàn ăn rất vui vẻ. Sau khi Lý Hàn no bụng thì hắn phát hiện kha khá người đã rời đi nên vì vậy hắn cũng rời khỏi hoàng cung, quay trở lại chỗ ở tạm thời của mình ở Hổ Tinh Thành.
Ba ngày sau, có nhân viên hoàng cung tới đoán hắn tiến vào Hóa Long Trì, tiếp nhận tạo hóa làm cho vô số võ giả tha thiết ước mơ.
– Lý huynh – Bùi Nghĩa Hiệp đi đến nói:
– Tiếp dẫn Sứ giả trong nội cung đã đến, chúng ta lên đường đi.
Cả hai leo lên một cỗ xe ngựa hoa lệ, một đường hướng Hoàng cung xuất phát. Trăm năm này là đến phiên Bùi gia làm Hoàng Đế, đối với Bùi Nghĩa Hiệp mà nói, Hoàng cung tự nhiền như nhà của mình. Trên xe ngựa kia thêu lên ấn ký Bùi gia, ở trong hoàng cung thông hành không trở ngại, căn bản không có thị vệ tiến lên nghi vấn.
Thẳng qua hơn nửa canh giờ, xe ngựa mới ngừng lại, hai người xuống xe, được người dẫn đi vào một gian thư phòng. Hồ Chấn Vũ so với bọn hắn tới nhanh một bước, giờ phút này đang ở trong thư phòng uống trà. Sau khi chứng kiến hai người liền buông chén trà trong tay xuống, đứng người lên ôm quyền nói:
– Bùi huynh, Lâm huynh!
– Hồ huynh tới sớm!
Bùi Nghĩa Hiệp cũng ôm quyền đáp lễ lại, sau này bọn họ đều có khả năng tiếp nhận gia chủ chi chức, lẫn nhau trong lúc đó tự nhiên phải khách khí, miễn cho mất phong độ làm cho người ta xem thấp.
Lý Hàn thì cười nhạt một tiếng, ôm quyền xem như đáp lễ lại. Hồ Chấn Vũ thật cũng không có trách móc, dù sao Lý Hàn là đệ tử Thập Linh Tông, địa vị cao hơn hắn một bậc nên nếu quá khách khí ngược lại sẽ làm hắn sợ.
– Không nghĩ tới cuối cùng là Hồ huynh sẽ trổ hết tài năng – Bùi Nghĩa Hiệp có vẻ có chút cảm thán, trên con đường nghịch thiên này, thật sự là ai cũng không thể xem nhẹ, ai có thể nghĩ đến Hồ Chấn Vũ hơn ba mươi tuổi mới đột phá Tụ Linh Cảnh sẽ tuấn kiệt kiệt xuất nhất của ngũ đại quốc.
Hồ Chấn Vũ lộ ra một tia mỉm cười đắc ý, tuy hắn không có thể bắt được thành tích đệ nhất nhưng cũng không sao, chỉ cần tiến vào Hóa Long Trì là được. Mà sau khi hắn được Hóa Long Trì tạo hóa, tu vi tiến cảnh càng thêm không người có thể so sánh.
Hắn suy nghĩ đã không phải là Tộc trưởng gia tộc, mà là muốn trở thành Linh Sơn Cảnh, Linh Hoa cường giả, dẫn đầu gia tộc của mình trở thành một gia tộc cường đại nhất trên đại lục này.
– Bệ hạ giá lâm! – Trong một tiếng hô to, Long Vũ quốc đương triều Hoàng Đế, cũng là Bùi gia Gia chủ Bùi Nguyên Thành long hành hổ bộ đi đến, sau lưng là hai thị vệ.
– Gặp qua Bệ hạ! – Ba người đồng thời hành lễ, nhưng thân phận của bọn hắn cũng không bình thường, không cần quỳ lạy, chỉ cần dùng lễ vãn bối là được.
– Ân! – Bùi Nguyên Thành khoát tay áo nói:
– Ba người các ngươi dùng thực lực của mình thắng được tư cách tiến vào Hóa Long Trì, hy vọng các ngươi quý trọng cơ hội lần này, có thể có bao lớn tạo hóa, còn phải xem ý chí của các ngươi! Trẫm lúc trước cũng có tiến nhập qua Hóa Long Trì, bất quá chỉ đợi bảy canh giờ đã chịu không được rời đi, bây giờ nghĩ lại, dù là lại khó nhịn cũng phải kiên trì mãn ba ngày a.
Hồ Chấn Vũ không nhịn được nói:
– Xin hỏi Bệ hạ, lúc trước là tu vi cảnh giới gì?
Bùi Nguyên Thành cười cười nói:
– Linh Thiên Cảnh nhị trọng thiên.
Hồ Chấn Vũ không khỏi biến sắc, hắn mặc dù có tu vi Linh Thiên Cảnh tam trọng thiên, chênh lệch cũng không phải quá lớn. Mà có thể trở thành Bùi gia Gia chủ, Bùi Nguyên Thành nhất định là người tâm chí vô cùng kiên nghị, ngay cả hắn cũng chỉ có thể ở Hóa Long Trì nghỉ ngơi bảy canh giờ, đến tột cùng là khó chịu như thế nào?
– Các ngươi nhớ kỹ, có thể ở trong Hóa Long Trì chờ lâu dù chỉ là một hơi thời gian, đều có thể cho các ngươi một con đường tương lai rộng rãi, nên các ngươi phải dùng nghị lực lớn nhất đi chịu đựng a.
Bùi Nguyên Thành đem tay áo hất lên.
– Ba ngươi đi theo trẫm đi đến Hóa Long Trì.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro