Phần 235
2024-08-05 05:09:27
Tử Phong Cốc, nơi này chiếm diện tích cực lớn, một cây gốc đại thụ màu tím che trời. Nơi này là chỗ lịch đại trưởng lão Thập Linh Tông quy hoạch làm cấm địa, dùng làm nơi thử thách đệ tử mới. Nơi này chỉ toàn linh thú nhất giai đến tam giai và một số ít tứ giai. Người trẻ tuổi tham gia tranh cử đa số chỉ có tu vi Linh Hải Cảnh, nếu như tứ giai linh thú quá nhiều thì sau một tháng sẽ chết toàn bộ cả rồi.
Hơn hai trăm người trẻ tuổi, có ba năm người một tổ đội, cũng có một mình hành động, tóm lại đều muốn điểm tích lũy, có thể trở thành đệ tử chính thức của Thập Linh Tông. Mọi người vào trong sơn cốc và tìm kiếm con mồi. Bọn họ đều là cao thủ Linh Hải Cảnh, hơn nữa lại là tinh anh, cầm trong tay vũ khí nhị giai trung cấp trở lên, còn có đan dược của gia tộc, đều là ứng phó thử thách này.
Một đám người ở đây thần sắc ngưng trọng, ánh mắt luôn nhìn qua bốn phía, một khắc cũng không dám khinh thường. Lúc này chỉ có một người bộ dáng cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái, khác hoàn toàn với mọi người. Đó là một thiếu niên đang ngồi vác chân lên đá vừa huýt sáo vừa ngắm trời, bộ dạng lộ ra cực kỳ thoải mái tiêu sái. Ở bên cạnh hắn còn có một đầu thú nhỏ màu trắng đang không ngừng đuổi ong bắt bướm, vô cùng vui vẻ.
“Rống!” Bỗng nhiên, một tiếng thú rống từ xa truyền tới, nhưng ngay lập tức im bặt. Một lát sau một đầu lang to lớn toàn thân màu vàng xen lẫn sắc đỏ từ trong bụi cây đi ra ngoài, trên miệng ngậm lấy một con vật hướng tới người thanh niên đó. Sau khi đến gần người thanh niên đó, kim lang liền há miệng quăng con vật xuống đất, nếu có linh giả khác ở đây nhất định sẽ nhận ra con vật mà kim lang vừa quăng chính là Kim Mao Trư, linh thú tam giai trung kỳ.
Sau khi quăng Kim Mao Trư xuống đất, kim lang đó liền hướng thanh niên nằm trên tảng đá kia nói:
– Chủ nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành!
Thiếu niên này không phải là Lý Hàn đây sao, mà Hỏa Sắc Kim Lang kia đúng là tọa kỵ của hắn: Tiểu Kim.
Ngay khi vào trong Tử Phong Cốc, Lý Hàn liền thả Tiểu Kim và Tiểu Bạch ra ngoài để bọn nó không mất đi hung tính của mình. Vì có Tiểu Kim giúp đỡ nên vào ngày thứ năm hắn tiến vào Tử Phong Cốc, liền thu hoạch mười bốn đầu nhị giai linh thú, bảy đầu tam giai sơ kỳ linh thú, cùng với vài chục gốc linh thảo từ nhất giai đến tam giai, kết quả này khiến Lý Hàn vô cùng hài lòng.
Nghe Tiểu Kim nói, Lý Hàn liền từ tảng đá nhảy xuống, vuốt ve đầu nó nói:
– Tiểu Kim làm tốt lắm!
Tiểu Kim hình như rất thích được Lý Hàn vuốt ve vì mỗi lần Lý Hàn vuốt ve đầu nó thì đuôi của nó sẽ đung đưa qua lại. Vuốt ve một hồi, Lý Hàn liền bắt đầu xử lý Kim Mao Trư. Da và móng thì làm bằng chứng để tính điểm, còn phần thịt thì thuộc về bọn hắn. Lý Hàn sau khi thu xong da và móng của Kim Mao Trư lại thì hắn liền cắt xuống một cái chân heo để ăn, phần còn lại thì để cho Tiểu Kim.
Trong khi Tiểu Kim đang hăng say đánh chén Kim Mao Trư thì Lý Hàn liền nhóm lửa và bắt đầu nướng chân heo đã được hắn tẩm ướp gia vị kỹ càng. Qua một lát sau, chân lợn đã nướng thành màu vàng, mỡ lợn chảy ra ngoài rơi vào trong ngọn lửa, trong khói bốc lên mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Mùi thơm càng ngày càng đậm, mỡ lợn chảy ra càng nhiều, quả thực rất hấp dẫn. Ngửi được mùi vị thịt, Tiểu Bạch đang chơi ở kia lập tức chạy tới, nhìn chằm chằm vào chân lợn mà chảy nước miếng. Lý Hàn vừa nướng chân lợn vừa dùng ngón tay gõ gõ lên đầu Tiểu Bạch nói:
– Ngươi đúng là cái đồ tham ăn, ngửi thấy đồ ăn là sáng mắt.
Sau một lúc chân lợn đã rút nhỏ một phần năm, mùi thơm vô cùng nồng đậm của thịt tỏa ra, mùi thơm phiêu tán trong không khí, màu sắc liền biến thành màu vàng, nhìn qua rất mê người làm cho ngay cả Lý Hàn cũng chảy nước miếng. Hắn liền cắt xuống một phần cho mình rồi chỗ còn lại thì để cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng không sợ nóng, lập tức há miệng đánh chén chân lợn nướng. Đợi thịt lợn nguội một chút thì Lý Hàn liền há miệng gặm một cái. Thịt lợn nướng vào miệng mang theo hương thơm, nhai một cái không tê răng, chất thịt dai mà không nát, Lý Hàn cảm thấy bản thân đi làm đầu bếp cũng không tệ.
Sau khi đánh chén xong, Lý Hàn liền cùng Tiểu Bạch và Tiểu Kim liền tiếp tục xuất phát. Lúc Lý Hàn đi ngang qua một sơn cốc liền nghe được tiếng vũ khí va chạm với nhau và tiếng la hét, Lý Hàn liền chạy đến xem thử, biết đâu ăn hôi được thứ gì đó.
Lúc Lý Hàn chạy đến, hắn thấy bốn người đang giao chiến lẫn nhau, trong đó có hai người Lý Hàn biết, đó là Lâm Ngọc Giản và Dương Khiết, còn hai người còn lại có vẻ là anh em vì khuôn mặt của hai người có nét hao hao nhau. Thấy cả bốn giao chiến kịch liệt nên Lý Hàn không có ý định xen vào, hắn muốn nhìn xem thử vì sao bốn người lại tranh đấu kịch liệt như vậy.
Ánh mắt Lý Hàn liếc nhìn xung quanh rồi nhanh chóng tập trung vào một gốc thực vật ở phía xa xa chiến trường, đó là một gốc linh thụ cao nửa người, trên linh thụ treo lủng lẳng bảy trái linh quả to cỡ trái táo phát ra màu xanh vô cùng tinh khiết. Đó là tứ giai đê cấp Thanh Linh Quả.
Trong lòng Lý Hàn hơi động, Thanh Linh Quả chẳng những có có tăng tu vi của linh giả lên một bậc mà không dao động căn cơ, đối với đột phá Linh Thiên Cảnh cũng có nhiều chỗ tốt. Ngoài ra còn có thể dùng nó luyện chế đan dược tứ phẩm đê giai.
Bảo sao bốn người lại giao chiến kịch liệt như vậy, Thanh Linh quả này đối với bất cứ Linh Hải Cảnh nào đều xem là báu vật. Lý Hàn thật sự không nghĩ tới ở nơi này nhìn thấy được Thanh Linh Qủa ở chỗ này.
“Nhất định phải lấy được nó!”
Lý Hàn liếm liếm môi thầm quyết định. Nhưng hắn không gấp gáp ra tay, hắn muốn để bốn người tự giết lẫn nhau xong, thì lúc đó hắn ra tay cũng không muộn. Thanh niên đấu với Lâm Ngọc Giản có thực lực Linh Hải Cảnh thất trọng thiên liền hét lớn một tiếng, long hình đại đao trong tay bắn ra linh lực cường đại.
“Hoa hoa!” Từng thanh âm gió rít quỷ dị vang lên quanh hắn, thanh đao vung lên, một đạo lam sắc long ảnh bắn lên tận trời đánh về phía Lâm Ngọc Giản. Lâm Ngọc Giản thấy vậy cùng đánh ra tuyệt chiêu để chống đỡ một đao của thanh niên kia.
“Oành! Oành! Oành!” Hai chiêu thức va chạm với nhau tạo nên những cơn chấn động to lớn, Lâm Ngọc Giản hình như không đủ sức nên bị đánh lùi lại về sau, quần áo trên người nàng tả tơi vô cùng.
Chưa đợi nàng đứng vững thì tên kia quơ ngang đao chém về phía nàng, Lâm Ngọc Giản cũng kịp thời phản ứng nên lùi về phía sau để tránh đòn, nhưng y phục trước ngực nàng bị kình phong của đao phá nát bấy, khiến hai bầu vú trắng nõn nà cất cao hiện ra. Nhưng nàng còn không kịp xấu hổ che lại thì thanh niên kia liền lao tới, tung một quyền ngay giữa ngực nàng, đánh bay nàng đi.
Lâm Ngọc Giản rơi xuống đất liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt thì trắng bệch, hiển nhiên nàng đã mất đi sức chiến đấu. Còn ở bên Dương Khiết cũng không khá hơn là bao, tuy nàng ra tay rất sắc bén nhưng đối thủ của nàng lại có thực lực hơn nàng, nên nàng chống đỡ không được bao lâu liền bị đối phương chế trụ.
Thanh niên đấu với Lâm Ngọc Giản nói với huynh đệ của mình:
– Đại ca, vận số chúng ta hôm nay thật tốt. Chẳng những hái được Thanh Linh Qủa, chúng ta còn được hưởng dụng hai nữ nhân xinh đẹp này.
Tên đại ca kia nghe vậy thì cười hắc hắc không trả lời, chỉ tham lam nhìn chằm chằm vào dáng người uyển chuyển của Dương Khiết. Dương Khiết nghe tên kia nói vậy liền hoảng sợ nói:
– Chẳng lẽ các ngươi công nhiên vi phạm quy định của tông môn sao?
– Ha ha, quy định tông môn chó má, chỉ là không được hạ sát thủ, cũng không có nói không được làm những việc khác.
Tên đại ca cười to nói ra. Sau đó hắn nói tiếp:
– Đệ đệ, ngươi đi hái Thanh Linh Qủa đi, để tránh đêm dài lắm mộng.
Tên đệ đệ nghe vậy thì bĩu môi, thầm nói: “Sao huynh không đi mà kêu ta” Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn theo lời đại ca đi tới hái Thanh Linh Qủa.
Sau khi ra lệnh cho tên đệ đệ xong, tên đại ca liền vung một trảo hướng bộ ngực Dương Khiết chộp tới. Cũng không biết có phải hắn có ý đùa giỡn Dương Khiết hay không mà tốc độ của hắn không nhanh làm cho nàng có cơ hội né tránh. Dương Khiết tránh thoát một trảo chụp vào ngực, nhưng mảnh vải trên vai bị xé ra, lộ da thịt trắng nõn bên trong.
– Chậc chậc, thật trắng, ta thích!
Tên đại ca sảng khoái khen một tiếng, tiếp tục ra tay. Rất nhanh một thân xiêm y của Dương Khiết đã bị rách tung tóe, cảnh xuân tiết lộ không ít.
– Ngươi… ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, bằng không ngươi sẽ hối hận! – Dương Khiết phi thường nổi giận nói.
– Ah, mỹ nhân tức giận nhìn thật đẹp, ta không đùa giỡn ngươi nữa, chúng ta làm chính sự đi.
Sau đó hắn liền lột sạch quần áo trên người mình ra, tính “bá vương ngạnh thượng cung” với Dương Khiết. Đúng lúc này, một tiếng thú rống vang lên:
– NGAO… OOO! – Một tiếng sói tru vang vọng sơn cốc.
– Linh thú!
Tên đại ca liền chấn động, lập tức khẩn trương lên.
Ngay sau đó một thân ảnh màu vàng xen lẫn sắc đỏ khổng lồ đi ra ngoài, rõ ràng là một đầu Hỏa Sắc Kim Lang to lớn vô cùng.
– Tứ… tứ giai linh thú!
Thần sắc tên đại ca biến hóa liền hú lên để cảnh báo cho đệ đệ mình, rồi hắn nhanh chóng chạy trốn mặc kệ bản thân hắn lúc này không mảnh vải che thân, lúc này hắn chỉ hận mình không có thêm mấy cái chân để chạy trốn. Trong lòng hắn hy vọng Kim Lang sẽ để ý Dương Khiết đang nằm dưới đất mà quên đi sự hiện diện của hắn. Nhưng ai ngờ Kim Lang không thèm để ý đến Dương Khiết mà lại đuổi theo hắn.
Một đạo thân ảnh kim sắc hiện ra, trong chốc lát đã tới sau lưng tên đại ca kia, chân trước vỗ vào lưng của hắn.
“Oa!” Tên đại ca kia tru lên như chó chết, sau lưng bị xé một khối thịt lớn. Sau khi tấn công tên đại ca, Hỏa Sắc Kim lang liền hướng về phía tên đệ đệ đang chạy trốn mà công tới.
Dương Khiết liền nhân lúc Kim lang đang đuổi theo tên đệ đệ liền chạy tới chỗ Lâm Ngọc Giản, dìu nàng dậy và nhanh chóng chạy đi. Nàng vừa chạy trong lòng vừa nghĩ: “Xem ra nhân phẩm của mình tốt nên mới không bị Kim Lang chú ý tới”.
Tốc độ của Hỏa Sắc Kim Lang vô cùng nhanh, chỉ nhảy vài cái đã đến sau lưng tên đệ đệ, móng vuốt liền trảo xuống. Tên đệ đệ thấy vậy liền tụ tập linh lực ra phía sau lưng tạo nên một màn chắn. Nhưng đối đầu với hắn là linh thú tứ giai nên màn chắn của hắn chẳng khác gì một tờ giấy mỏng, móng vuốt của Kim Lang vừa chạm vào liền lập tức vỡ nát. Không có màn chắn thì tên đệ đệ chịu được sức mạnh của Kim Lang nên nhanh chóng thiệt mạng dưới móng vuốt Hỏa Sắc Kim Lang.
Sau khi giết xong tên đệ đệ, Kim Lang liền tha tên đó về chỗ tên đại ca. Tên đại ca bị trọng thương hấp hối, hắn móc ngọc đồng ra muốn bóp nát ngọc đồng cầu cứu. Sau một khắc thân ảnh màu vàng hiện ra trước mặt hắn. Nhìn thấy răng nanh khát máu kia, còn có miệng lớn đầy máu, tên đại ca lộ ra vẻ kinh hãi, trực tiếp sợ hãi tới mức mắt trợn lên mà ngất đi. Tên này bị Kim Lang hù đến mức xỉu luôn.
Lúc này Lý Hàn ở gần đó mới hiện thân. Lúc nãy hắn sai Kim Lang ra xử hai tên kia để cứu Dương Khiết và Lâm Ngọc Giản, tránh khỏi số phận bị làm nhục vì hắn nể mặt Lâm Tử Phi, nếu không thì hắn cũng chẳng muốn can dự vào mấy chuyện này. Dù sao đây cũng là “mạnh được yếu thua”, nếu đã dám bước chân lên con đường này thì các nàng phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị người mạnh hơn mình đùa bỡn.
Lý Hàn cũng không khách sáo đoạt lấy thu hoạch của hai người trong những ngày qua, sau khi đoạt xong thì hắn không vội vàng kiểm kê mà nhanh chóng chạy đến Thanh Linh Qủa để tránh bị kẻ khác hớt tay trên. Đồng thời hắn cũng truyền âm để cho Tiểu Kim dọn dẹp sạch sẽ. Tiểu Kim nghe Lý Hàn nói vậy liền há to miệng máu mà nuốt sống hai người kia.
Lý Hàn bắt đầu hái xuống từng quả Thanh Linh Qủa, sau khi hái xong thì hắn liền lấy đồ chuyên cất giữ thiên địa linh dược để cất Thanh Linh Qủa vào để tránh xói mòn dược liệu. Sau khi làm xong mọi thứ, Lý Hàn liền cùng Tiểu Kim nhanh chóng rời khỏi nơi này.
… Bạn đang đọc truyện Lý Hàn tại nguồn: http://bimdep.vip/ly-han/
Sau khi rời đi một khoảng đủ xa, Lý Hàn liền bắt đầu kiểm kê thành quả của hai người kia. Sau một hồi kiểm kê, ngoài trừ linh thạch và đan dược thì có khoảng ba chục gốc nhị giai linh thảo, mười một gốc tam giai đê cấp linh thảo và hai gốc tam giai trung cấp linh thảo.
Ngoài ra thì có khoảng năm mười đầu linh thú nhất giai, ba mười đầu linh thú nhị giai và năm đầu linh thú tam giai sơ kỳ. Xem ra hai người này cũng tiến hành đánh cướp của người khác chứ không thể nào trong vòng năm ngày có thể thu hoạch nhiều như vậy được, xem ra hắn “đen ăn đen”. Sau khi nhìn qua một vòng không tìm thấy linh thảo nào mà hắn vừa ý liền cất tất cả lại, tiếp thu đi săn linh thú và hái linh thảo.
Hai ngày sau, Lý Hàn đang đối chiến một con rắn thô to, dài khoảng mười mét. Con rắn này là Tử Lân Xà tam giai trung giai, là linh thú thuộc tính kim. Còn về vì sao Lý Hàn lại đối chiến với Tử Lân Xà là vì hắn muốn đoạt Tử Kim Hoa, tam giai cao cấp linh thảo mà Tử Lân Xà đang bảo hộ. Tử Lân Xà há to miệng máu, một đạo kim quang bắn về phía Lý Hàn. Lý Hàn liền đạp Phong Ảnh Bộ tránh né, sau đó hắn liền phản công lại, thanh kiếm trên tay hắn liền vào hông của Tử Lân Xà.
“Phốc!” Kiếm khí trong tay Lý Hàn là tam giai linh khí, một kiếm đâm vào hơn một nửa.
“Xì!” Tử Lân Xà kêu một tiếng, thân thể to lớn lật qua lật lại, giãy giụa khỏi nhuyễn kiếm, cái đuôi lớn của nó quất qua phía Lý Hàn. Lý Hàn nhanh chóng né qua và tiếp tục tấn công Tử Lân Xà. Một người một xà triền đấu không ngớt, cây cối ở hiện trượng lật tung lên.
Dưới tình huống bình thường, cấp bậc ngang nhau thì võ giả nhân loại ít khi đánh thắng linh thú, bởi vì linh thú thân thể cường tráng, chỉ bằng điểm này đã có thể quyết định sinh tử. Nhưng xui cho Tử Lân Xà là nó gặp Lý Hàn, kẻ thường xuyên chiến đấu vượt cấp. Sau khi né tránh một đạo kim quang của Tử Lân Xà, Lý Hàn liền thi triển Thủy Ảnh Kiếm Pháp, một đạo tiếp một đạo lam quang tập trung vào mũi kiếm, như sao băng chém thẳng vào Tử Lân Xà.
Tử Lân Xà dường như ý thức được chiêu này bất phàm, trong miệng phun kim quang.
“Ầm ầm!” Cường chiêu đối kích phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Lý Hàn thừa cơ vung kiếm chém một cái. Non nửa đoạn đuôi rắn bị kiếm của hắn chém rơi xuống đất. Tử Lân Xà kêu một tiếng, thân thể nhanh chóng co rút lại, nó dùng toàn bộ sức lực lao thẳng vào Lý Hàn.
Tốc độ của Tử Lân Xà rất nhanh nhưng phản ứng đã trải qua trui rèn sinh tử của Lý Hàn lại nhanh hơn, ngay khi Tử Lân Xà vừa lao tới thì Lý Hàn liền đạp Lưu Tinh Thiên Quang Bộ nhanh chóng né qua một bên, đồng thời thanh kiếm trên tay hắn chém vào đầu của Tử Lân Xà.
“Phốc! Tê tê!” Tử Lân Xà do không kịp đề phòng, bị nhuyễn kiếm cắm vào ánh mắt, đau đến tới mức không ngừng hét lên, đầu lắc qua lắc lại. Lý Hàn được thế không tha, hắn bắt được cơ hội, thanh kiếm trên tay hắn liền chém tới chỗ bảy tấc của Tử Lân Xà.
“Phốc!” Một cột máu phun trào ra ngoài, Tử Lân Xà lập tức giãy giụa lần nữa. Không đầy một lát sau, nó rốt cục ngừng co rút và chết đi. Lý Hàn sau khi giết xong Tử Lân Xà, hắn nhanh chóng thu lấy xác rắn và đi lấy Tử Kim Hoa. Sau khi thu xong Tử Kim Hoa, hắn liền nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro