Phần 138
2024-08-05 05:09:27
Lý Hàn không đứng dậy mà tiếp tục luyện đan, lần này hắn luyện là Trú Nhan Đan. Những dược liệu cần thiết đã có đủ, hắn bắt đầu luyện đan. Nhưng chưa kịp luyện thì hắn cảm thấy một khí tức dũng mãnh truyền tới, hắn liền mỉm cười vì hắn biết là Mị Nương đã tiến cấp thành công.
Hắn liền dịch chuyển đến chỗ Mị Nương thì thấy nàng đang củng cố cảnh giới. Một khắc sau thì nàng mở mắt, vừa mở mắt ra thì nàng liền nhìn thấy Lý Hàn. Nàng liền vui vẻ nhảy vào lòng hắn, chủ động hôn hắn một cái để chia sẻ niềm vui vừa được lên cấp. Hai người hôn nhau một lúc mới tách ra, Lý Hàn liền đưa nàng một viên Thiên Phong Đan. Mị Nương nhận lấy, nói:
– Lý Hàn, đây là đan dược gì?
– Đây là Thiên Phong Đan, có thể giúp nàng tăng lên một tiểu cảnh giới trong Tụ Linh Cảnh. Hơn nữa, đan dược này có thể dùng liên tục.
Mị Nương nghe vậy liền kiếp sợ, có thể giúp Tụ Linh Cảnh tăng lên một tiểu cảnh giới. Hơn nữa, không hạn chế sử dụng nên nếu đan dược này mà bán ra một lượng lớn, Thiên Long Thành sẽ sinh ra bao nhiêu Tụ Linh Cảnh. Đừng nghĩ Tụ Linh Cảnh là yếu kém, trong Thiên Long Thành mặc dù có cường giả Linh Địa Cảnh, Linh Thiên Cảnh nhưng những cảnh giới này đều thuộc cảnh cảnh giới đỉnh cao, thường phải có đại sự mới xuất hiện nên lực lượng trung kiên nhất chính là Tụ Linh và Linh Hải, nên số số lượng Tụ Linh đạt đến một số lượng nhất định thì sẽ thay đổi về chất cho nên đan dược này có thể có khả năng lật đổ cách cục quyền lực của Thiên Long Quốc!
Nghĩ một cái liền để Mị Nương tê cả da đầu, một Linh Dược sư… Thay đổi cách cục quyền lực của một quốc gia, nghe như mộng ảo. Nhưng nàng càng thêm kiêu ngạo vì một người như vậy chính là nam nhân của nàng.
– Nàng mau dùng đi.
Lý Hàn nói.
Mị Nương gật đầu, há miệng mình ra cho đan dược vào rồi ngồi xuống bắt đầu vận chuyển công pháp để tiêu hóa dược lực. Theo từng giây trôi qua thì lực lượng của Mị Nương càng lúc càng tăng lên và mất hết hai canh giờ thì nàng mới tiêu hóa nguồn năng lượng của Thiên Phong Đan làm nàng từ Tụ Linh nhị trọng sơ kỳ nhảy lên tam trọng sơ kỳ. Nàng mất hết mười lăm phút để củng cố cảnh giới rồi mới đứng lên. Lý Hàn thấy đã xong liền nói:
– Để ta kiểm tra cho nàng.
Nói rồi hắn để tay lên bụng nàng rồi kiểm tra, một lát sau thì Lý Hàn thu tay lại, nói:
– Nàng phải bốn tháng sau mới có thể tiếp tục dùng Thiên Phong Đan.
Mị Nương nghe vậy thì không để trong lòng vì nàng chỉ cần song tu với hắn thì cảnh giới của nàng cũng tăng lên, nhắc đến song tu thì nàng nhớ lại cảm giác lúc đó. Nàng công nhận khả năng giường chiếu dũng mãnh vô cùng, lúc trước nàng nghe nói nam nhân mà được một tiếng thì đã giỏi lắm rồi. Nhưng cái tên này thì lúc nào cũng làm đến bốn năm tiếng mới chịu tha cho nàng, làm nàng mỗi lần kết thúc đều kiệt sức tới mức không nhúc nhích nổi một ngón tay.
Nhưng mà cảm giác liên tục được đỉnh vu sơn khiến nàng vô cùng yêu thích nhưng đồng thời nàng cũng sợ mình đang sống thì bị Lý Hàn làm chết.
Phi phi phi, sao lại nghĩ tới những thứ này, đúng là xấu hổ muốn chết.
Gương mặt xinh đẹp Hàn Vũ Liên ửng đỏ, diễm mị không thể tả, khiến Lý Hàn nhìn mà ánh mắt đăm đăm.
– Chàng nhìn cái gì?
Nàng đáp lại một cái mị nhãn nói, nói là hờn dỗi, không bằng nói là đang câu dẫn Lý Hàn.
Qủa nhiên, Lý Hàn liền trúng chiêu, hắn liền bống lấy nàng mà dịch chuyển vào trong nhà. Cả hai cùng nhau ngã xuống giường rồi Lý Hàn cúi đầu hôn lên môi Mị Nương, hôn nàng tới mức thần hồn phiêu phiêu, ngay cả áo ngủ bị cởi khi nào cũng không biết.
Cho tới tận khi cái vật thể dài cứng của Lý Hàn tiến vào thân thể nàng, cái cảm giác khoái cảm mạnh mẽ kia mới khiến nàng tỉnh lại, khiến nàng lạc vào trong biển khoái lạc. Nàng không kìm nổi bắt đầu yêu kiều rên lên, khiến nam nhân trên người càng tiến vào dũng mãnh hơn.
Một lần lại một lần, nàng không ngừng mà phiêu đãng trong cực lạc, rốt cục đạt tới cực hạn, méo miệng cầu xin tha thứ với Lý Hàn:
– Lý Hàn, ta không chịu nổi nữa, chàng tha cho thiếp đi.
Lý Hàn gầm lên một tiếng, bắn dương tinh nóng bỏng vao trong hoa tâm nàng làm nàng lại một lần nữa lên đỉnh. Chinh phục một vưu vật xinh đẹp, Lý Hàn tự nhiên có cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, hắn cười ha ha, ôm Mị Nương nói:
– Lần này tha cho nàng đó, ngủ đi!
– Vậy chàng còn không rút ra đi, như vậy người ta làm sao ngủ được!
Liễu Mị Nương liếc mắt hắn.
– Ta thích ngủ như vậy.
Lý Hàn bá đạo nói.
Liễu Mị Nương đành theo ý hắn, nàng đưa tay ôm chặt lấy hắn mà chìm vào trong mộng đẹp. Lý Hàn cũng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, hắn không sợ Ngọc Linh Nhi sẽ xông vào vì hắn đã chia cắt không gian rồi. Trừ phi có sự cho phép của hắn nếu không thì không ai có thể xông vào trong này được.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro