Phần 2
2022-08-07 12:06:00
Từ ngày có chính sách đổi mới, lúa gạo được xuất khẩu đi các nước Hai Tâm ngoài chà lúa cho người dân trong xã còn nhận cung cấp gạo cho các thương lái ở Sài Gòn, công việc làm ăn đã phất, nay càng phất thêm.
Chắp tay sau lưng Hai Tâm rảo bước ra bến cầu nơi đang tấp nập xuồng ghe chờ tới lượt chuyển lúa lên xàng. Tuy là chủ cả nhưng Hai Tâm vẫn niềm nở chào hỏi từng người quen, gói thuốc đầu lọc được ông chuyền tay qua tốp công nhân đang ngồi nghỉ mệt, như thói xã giao hàng ngày.
– Lúc này bán được hông Chị Tư?
Rảo bước qua bàn cafe bà Tư, Hai Tâm hỏi.
– Ủa cậu Hai hả! Chị bán cũng đủ lo tụi nhỏ học hành.
Đập mấy viên đá bỏ vô ly cafe bà Tư tươi cười niềm nở.
– Ngồi đi Cậu, để bưng ly cafe qua kia rồi Chị làm ly nước nhe.
– Thôi được rồi Chị, em mới uống ly trà trên phòng. Mình Chị lu bu ha?
– Trưa con Hà nó rảnh thì ra phụ, mấy hôm nay nó thi nên loay hoay 1 mình.
Móc 3 điếu thuốc lá đưa khách, vừa tính tiền vừa nói.
– Con nhỏ pha cafe cũng ngon lắm đó Chị, nhờ nó được rồi đó.
Mấy ngày nay không thấy con Hà bưng cafe cho mình, Hai Tâm muốn dò la coi sao, nên mới rảo bước vòng quanh, nghe bà Tư nói nó bận thi nên Hai Tâm đã hiểu.
– Nó nói tui là Cậu khen nó pha ngon, để nó pha cho Cậu uống, tui sợ Cậu không vui.
Bà Tư chắc không tin lời con nhỏ nên mới hỏi thăm dò.
– Nó pha cũng được lắm, Chị bỏ đường hơi nhiều nên ngọt quá.
– Vậy ha Cậu, để khi nào có nó tui kêu nó pha đem lên cho Cậu.
Bà Tư thấy nhẹ nhõm khi Hai Tâm có ý khen con gái.
– Ai pha cũng được Chị ơi. Có cafe là được rồi.
Hai Tâm như không quan tâm tới chuyện đó.
– Thôi Chị buôn bán đi, em ra sau coi mấy đứa chút.
Hai Tâm đứng lên quay bước ra sau.
Cẩn thận ép lại tờ 20 ngàn giữa cuốn sách rồi nhét trong tủ. Hà thầm mơ tới đôi giày trắng thêu hình chú thỏ dễ thương mà con Mai ngồi bên cạnh khoé hôm bữa, nhìn đôi giày nó Hà ao ước, nhưng nó nói mua tới 80 ngàn Hà thấy buồn, xin tiền Má để mua thì đời nào Má cho, giờ để dành được 20 ngàn rồi nếu Chú Hai cho thêm vài lần nữa là đủ mua đôi giày đẹp đó, Hà thầm nghĩ bụng.
Cơm nước xong Hà vội xách giỏ camen cơm đem ra cho Má.
– Pha cafe cho Chú Hai chưa má.
Thấy má im re không kêu gì Hà lên tiếng như sợ má quên.
– Ừ con pha cho chú hai đi. Ổng khen con pha ngon đó, chút nữa tao quên.
Bà Tư 2 tay quơ đống bài tứ sắc trên chiếu cùng 3 bà bạn lên tiếng.
– Dạ.
Hà nhanh nhảu vui vẻ.
Khu nhà máy luôn ồn ào náo nhiệt nhưng bên trong căn nhà Hai Tâm thì vắng lặng, cơm nước xong là vợ Hai Tâm lại cắp giỏ qua nhà bà Mai gần đó gầy sòng tứ sắc cùng mấy bà bạn, hai đứa con thì mỗi đứa 1 phòng ở dưới tầng trệt ôm cái máy game, trên lầu 1 này chỉ mình Hai Tâm lui cui công việc sổ sách tính toán, thỉnh thoảng Chú Quang quản lý nhà máy mới lên gặp Hai Tâm khi có việc cần.
– Cộc… cộc… cộc Chú Hai ơi!
Hà gõ cửa gọi nhỏ chưa vứt lời thì cánh cửa đã hé mở như sẵn chờ.
– Bưng vô đi con.
Hai Tâm vui vẻ kéo rộng cánh cửa cho Hà bước vô chứ không phải lạnh lùng nghiêm khắc thường ngày. Giờ thì Hà thấy Chú Hai dễ mến và thân thiện đâu phải khó tính và nghiêm khắc như lời mấy ông bốc vác hay tám chuyện lúc cafe, cảm giác e dè với Chú Hai đã không còn như trước nữa.
– Bữa nay con pha hơn 3 muỗng cafe cho Chú, bình thường má con kêu pha gần 3 muỗng à, Chú uống coi ngon hông?
Hà để ly cafe xuống bàn salon, Hai Tâm cũng rời cái ghế bành làm việc bước đến cái ghế salon dài ngồi xuống.
– Con ngồi đi, mấy hôm nay bận thi hả?
Hà khép nép ngồi xuống theo cái chỉ tay ra dấu của Hai Tâm.
– Con pha đậm vầy ngon, má con pha hơi lợt mà ngọt nữa.
Chép hớp cafe Hai Tâm khen.
– Dạ, con thi xong, phải học bài mấy ngày liên tục, nên con hông có qua bưng cafe cho Chú.
– Thi làm bài được không con?
– Con làm được hết trơn Chú ơi.
Thấy Hai Tâm quan tâm, Hà cũng dạn dĩ.
– Vậy là giỏi rồi, à hôm bữa Chú cho tiền ăn bánh hết chưa?
Hai Tâm dọ ý.
– Con để dành để mua đôi giày mới nên chưa xài đồng nào hết Chú.
Hà nhìn Hai Tâm bằng đôi mắt trong veo cảm kích.
– Vậy hả, đôi giày mắc lắm hả?
– Bạn con mua 80 ngàn lận, con đang để dành.
Hà bẽn lẽn không dám nhìn Chú.
Mới 16t nhưng Hà trổ mã sớm hơn đám bạn cùng trang lứa, cái áo cổ vuông viền ren đã căng phồng ở đôi bồng đảo, đôi chân dài nây nẩy bờ mông vun tròn thấp thoáng dáng cô gái xuân thì, tuy con gái ở quê nhưng làn da Hà vẫn trắng trẻo hồng hào không thua gì con gái trên chợ.
– Con đấm bóp chú thấy đỡ mỏi nhiều lắm đó, con hay làm cho Ba lắm hả?
Hai Tâm gợi đề nhẹ nhàng sau hơi thuốc Captain thơm lừng.
– Bữa nào thấy Ba con mệt mỏi là con làm. Chú thấy con làm đỡ mỏi hông?
Hà ngây thơ hỏi. Nó đâu biết cái Hai Tâm mỏi nhất là ở giữa 2 chân khi ngắm vóc dáng đang trổ mã của Nó, nhưng Hai Tâm không vội gấp gáp khi thời cơ chưa chín mùi, đường đường tiếng tăm ở xứ này đâu có thể ẩu tả để mang tai tiếng, phải thong thả từ từ.
– Chú thấy cái vai nó đỡ mỏi nhưng chân Chú thì rêm rêm, con bóp chân dùm Chú luôn nghen.
Hai Tâm khẽ đấm đấm lên vùng đùi như để đỡ mỏi.
– Vậy để con bóp chân Chú coi có đỡ hông.
Hà nhiệt tình sốt sắng khi nhớ tới sự hào phóng của Chú Hai, chỉ đấm bóp 1 chút mà có tiền để dành ngon lành, chờ đủ tiền nó sẽ lên chợ mua đôi giày mới cho thỏa thích.
– Ừ con làm chắc Chú sẽ đỡ.
Hai Tâm ngả người lên thành ghế duỗi chân trong khoan khoái, Hà ngồi bên cạnh quay qua hai tay đấm nhè nhẹ lên chân Hai Tâm. Nhìn mái tóc dài buông lơi đong đưa rũ xuống bộ ngực non tơ mới nhú vun vun, bờ mông nảy nở tròn trịa bên cạnh, mùi da thịt trinh nữ phảng phất thoang thoảng Hai Tâm cố ghìm cảm giác râm rứt ở giữa 2 chân nhưng bàn tay mềm mại của con nhỏ làm Hai Tâm thêm khó chịu.
Dàn máy điều hòa Panasonic phà từng làn hơi lạnh nhưng không đủ xoa dịu cái nóng đang rần rật âm ỉ cháy trong lòng Hai Tâm. Con rắn hổ mang trong quần như đánh hơi được miếng mồi ngon ngóc đầu thức dậy.
– Hà… bóp… lên trên trên cho Chú đi.
Ngập ngừng cầm tay Hà úp lên nơi căng phồng của cái quần tây thẳng nếp, nét ngây thơ hồn nhiên trong trẻo và thân hình như bông hoa mới hé nụ, tràn đầy sức sống của con nhỏ làm Hai Tâm hưng phấn.
– Ui… Chú… Chú.
Hà rụt rè bàn tay khi cảm nhận cái vật nóng hổi đội thẳng trong quần Chú Hai truyền vào tay mình. Hà bối rối, giật tay lại thì sợ Chú giận để tay lên “Chỗ đó” của Chú thì mắc cỡ ngại ngùng.
– Hà xoa cho Chú đi, Chú sẽ cho tiền mua mua đôi giày mới.
Hai Tâm cầm tay Hà xoa quanh bên dưới dỗ dành hứa hẹn.
– Thiệt… không… Chú. Mà… mà… con thấy kỳ kỳ.
Hà mặt ửng hồng e thẹn bàn tay vẫn nằm yên giữa đũng quần Hai Tâm ấp úng không nên lời.
Thấy Hà ngập ngừng bàn tay vẫn lóng ngóng, Hai Tâm trấn an.
– Hà làm vầy thôi, đâu có gì mà kỳ, giống như xoa bóp ở chân thôi mà.
Hai Tâm cầm tay Hà xoa quanh giải thích nhẹ nhàng để cho Hà yên tâm.
Chút phản ứng non nớt của Hà làm Hai Tâm càng thấy thích thú, nhìn Hà như con nai tơ đang ngơ ngác trước miệng con sư tử ma mãnh.
Con bé đã biết cảm nhận về ” cái đàn ông” đang bên tay nên mặt ửng đỏ e thẹn, lời Chú Hai giải thích Hà thấy cũng phải, xoa bóp bóp ở ” đây”… cũng như xoa bóp ở chân thôi đâu có gì, lại còn được Chú hứa sẽ cho tiền mua đồ mình thích nữa.
Hà khẽ bóp nhẹ nhẹ lên đùi Hai Tâm nói trỏng.
– Con bóp chút xíu thôi á.
– Ừ, chút xíu cũng được.
Hai Tâm sung sướng gật đầu khi nghe giọng nói lí nhí.
Hà mơ màng nghĩ tới đôi giày mình ao ước lâu nay, mang đôi giày đó đi học mấy đứa trong lớp phải xuýt xoa trầm trồ thì còn gì thích bằng, tụi nó vẫn cười cợt chế nhạo khi thấy Hà lệch bệt đôi dép da cũ mèm, phải cho tụi nó sáng mắt để không còn cười nhạo mình. Cơ hội mua đôi giày mới giờ đang trong bàn tay rồi Chú Hai đã hứa là sẽ được thôi. Hà biết cái vật cứng nóng dưới bàn tay mình là “Cây hàng” như lời mấy bà bạn hàng hay nói, mấy bà rảnh rỗi ngồi cafe là bàn tán khen chê nào là cứng, là dài, là to của mấy ông chồng, bà nào cũng cười sung sướng khi kể chồng mình luôn hùng dũng cứng to khiến Hà cũng có chút tò mò thắc mắc. Bây giờ Hà mới được chạm “Cây hàng” cứng ngắc như như lời mấy bà hay bàn luận làm Hà thấy hồi hộp, trống ngực đập thình thịch và khuôn mặt đỏ hồng vì máu trong người như tuần hoàn nhanh hơn.
– Hơ… ui…
Vành môi Hai Tâm vo tròn như chữ O, nét mặt nghiêm nghị hàng ngày trở nên hoang dại, miệng ấm ớ vô nghĩa khi bàn tay Hà đang nằm yên chợt xoa lên khúc gân nóng hổi, bàn tay đứa con gái ngây ngô vụng về e thẹn nắn dọc khúc gân như thanh sắt khiến Hai Tâm chếnh choáng ngất ngây thốt không thành lời.
– Chú… có sao hông?
Hà cảm nhận cây hàng Chú Hai ngóc nhẹ trong tay mình và Chú ú ớ làm Hà giật mình hỏi.
– Không sao, Hà làm Chú thích quá.
Hai Tâm nhìn Hà cười sung sướng làm nó phải quay mặt đi vì thẹn.
– Chú làm… con… hết hồn, tới giờ con… đi học thêm rồi đó Chú.
Hà vén mái tóc sang bên thấp thỏm đứng dậy như để kết thúc chuyện này.
Dù cảm xúc đang ngất ngây nhưng Hai Tâm thấy bước đầu như vầy là mỹ mãn rồi, phải từ từ cho con nhỏ quen dần.
– Chú cho con mua đôi giày mới đi học nè.
Sửa lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh Hai Tâm móc túi quần 4 tờ 20 ngàn đặt lên tay Hà như lời đã hứa.
– Đôi giày có 80 hà Chú, hôm bữa Chú cho 20 con chưa xài.
Hà thật tình đưa lại cho Hai Tâm 20 ngàn.
– Con nhỏ này thật tình ghê, Chú cho để dành.
Hai Tâm gõ lên đầu Hà như cử chỉ thân tình rồi nhét vào cái túi quần sau cho Hà.
– Mai Chú đi Sài Gòn công việc mấy ngày, Hà thích gì Chú mua cho nè.
Biết con nhỏ thích mua này nọ nên Hai Tâm ứm lời, bàn tay nhét tờ 20 ngàn vào túi quần sau lâng la nhẹ vuốt lên bờ mông mềm mại con nhỏ như vô tình.
– Chú cho con mua đôi giày là con vui lắm rồi. Con hông biết mua gì hết.
Hà còn đang lâng lâng vui sướng vì đôi giày mà nó ước ao đã nằm trong tầm tay rồi.
– Vậy Chú thấy gì đẹp đẹp chú sẽ mua cho Hà nha.
Tay Hai Tâm xoa nhẹ lên bờ mông nó, miệng dỗ ngọt.
– Chú hứa đó nha, móc nghéo con mới tin.
Hà hớn hở đưa ngón tay út cong cong để Hai Tâm nghéo tay làm tin.
– Uh nghéo tay nè.
Hai Tâm cũng cong cong ngón tay ra nghéo với Hà, tính ngây thơ của nó làm tâm hồn già cỗi chai sạn như Hai Tâm cũng trẻ lại.
– Chú này! Con về đi học nha Chú.
Hà e thẹn liếc xéo Hai Tâm như hờn mát khi thấy bàn tay Chú úp trọn trên mông mình, rồi ngoe nguẩy bưng mâm cafe te te ra ngoài, thoáng phía sau nụ cười mãn nguyện của Hai Tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro