Phần 53
2020-11-28 08:29:00
Sáng hôm sau, Vũ thức dậy trong một chút đau đầu và nhức mỏi. Mở mắt ra đã là 8h sáng, vậy là hôm nay chàng nghỉ học rồi. Nhìn điện thoại chàng thấy những cuộc gọi nhỡ của Ngọc, Lệ và Tuyết Trinh khiến chàng khó xử khi có quá nhiều người phụ nữ trong cuộc đời mình nhưng chàng chưa khi nào ân hận về điều đó. Liên lạc để thông báo cho cả ba người sau đó chàng mệt mỏi lê xuống tầng 1:
– Mẹ nấu món gì thế?
– Nấu canh xương hầm chua để hồi sức nè. Hôm qua uống chi mà nhiều dữ vậy?
Kiều trách móc nhẹ nhàng vì nàng cũng hơi lo.
– Hì hì, sau Vũ sẽ giữ mình hơn. Chàng từ từ tiến lại ôm vòng lấy nàng từ phía sau.
– Thui, đi đánh răng đi rồi ra ăn.
– Ừm, vậy Vũ đi đánh răng nha.
Bữa sáng trôi qua nghiêm chỉnh hơn thường lệ vì Vũ bàn với Kiều hôm nay sẽ qua chuyển giao quyền quản lý 30% cổ phần khách sạn của cho nàng. Cả hai chuẩn bị tươm tất rồi gọi điện cho Lệ. Các hồ sơ pháp lý nhanh chóng được giải quyết, Kiều và Lệ hoan hỉ tươi cười khi hai người bạn thân đã lâu rồi không hàn huyên tâm sự. Để mặc cho hai người có những khoảng không riêng, chàng đi ra ngoài rút từ trong túi ra chiếc điện thoại:
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensextv.com/loan-luan-me-va-con/
– Alo, anh nghe đây.
– Anh Phi Long ạ, có khỏe không anh?
– Yếu lắm, sao hôm nay chú mày lại gọi cho anh vậy?
– À, em đang có chút việc định nhờ anh nè.
– Mày có chuyện gì mà nhờ đến bọn du côn như bọn anh.
– À, em mới thích một em xinh tươi. Đang định nhờ anh cho vài thằng đàn em đến để diễn trò anh Hùng giải cứu mỹ nhân í mà.
– Hệch hệch, trò này quen quá rồi. Được rồi, khi nào thì chú mày cần.
– Tối nay đi anh, được không?
– Ok, mày cho anh cái địa chỉ với địa điểm đi xem nào.
– Địa chỉ thì em có, nhưng địa điểm thì các anh chọn mà hành động. Em sẽ theo dõi, anh nói với bọn đàn em khi nào em xuất hiện thì giả vờ đánh em một hai cái rồi chạy ngay nhé.
– Tưởng gì, ok. Xong việc anh em đi làm chầu nha! Haha, mấy năm nay không gặp chú mày rồi.
– Ok thôi anh. Hehe. Vậy em cảm ơn trước nha. Bey anh.
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensextv.com/loan-luan-me-va-con/
Suốt những ngày qua Vũ thuê người lén theo dõi cô Tuyết Trinh này, ban ngày thì đi học cùng chàng rồi. Tối nào cũng nhắn tin với nhau, nàng ta chỉ hay có thói quen đi shopping vào buổi tối mà thôi. Tối nay cứ ý như kế hoạch mà thực hiện, nhất định có thể tiến sâu thêm một bước với cô nàng bí ẩn này.
Đưa Kiều trở về nhà, chàng ăn mặc thật giản dị với bộ quần áo ngủ mát mẻ và ra ngoài vào buổi tối khi nhận được tin của thằng thám tử được thuê. Mải mê đi shopping cho tới tận 10h30 nàng Tuyết Trinh xinh đẹp mới chịu mò về nhà. Đường lớn đông đúc khiến lũ đàn em du côn của Phi Long không dám ra mặt nên đành chờ tới hiểm đường vắng vẻ.
Gần về tới nhà Tuyết Trinh, khi ánh đèn đường vẫn còn rực sáng nhưng phố xa lại thưa thớt vì đang đi vào lối nhỏ. Chiến SH của Tuyết Trinh vẫn đang bon bon trong bộ đồ ngủ mát mẻ, chiếc quần mảnh ngắn cũn tới đùi non, chiếc áo cộc tay hở nách khoét cổ rộng vằn hoa tinh tế trông thật muốn nhỏ nước miếng xuống lề đường nhơ nhớp.
Bỗng “kịch”, một chiếc dream chiến chở ba thằng thanh niên tóc xanh, tóc đỏ phi vun vút lên chặn đầu xe của Tuyết Trinh lại. Vậy là mọi chuyện đã bắt đầu rồi, chuẩn bị hành động thôi. Vũ toan bước ra khỏi chiếc taxi thì tay thám tử kéo lại vì cứ để chờ xem tình hình thế nào đã.
Trở lại hiện trường, ba thằng du côn chặn xe Tuyết Trinh lại mà giễu:
– Cô em xinh đẹp đi chơi với bọn anh một đêm đi. Hahahaha.
Tiếng hai thằng còn lại cười lên văng vẳng, lợm giọng.
– Tụi mày tránh ra không tao la lên bây giờ.
Tuyết Trinh cứng mặt tỏ ra không hề khiếp sợ.
– Cô em làm gì ghê thế. Hệch hệch, bọn anh đã làm gì cô em đâu. Dứt lời cả ba tay du côn liền xuống xe đi về phía Tuyết Trinh.
Biết chẳng lành, nàng hét lên thất thanh:
– Có ai không? Cướp.
– AA con đĩ. Mày bảo ai là cướp. Ba tên du côn lao vào phía xe của Tuyết Trinh.
Nào ngờ Tuyết Trinh chẳng phải hạng vừa, xoay người rút chìa khóa xe nhét vào túi quần rồi nàng bật về phía sau, thoát ra khỏi khung xe. Ba thằng lao tới, thằng tóc xanh lao tới trước Hùng hổ:
– Cô em, vui vẻ với anh rồi anh tha cho. Haha.
Nhưng thật bất ngờ khi cánh tay nó còn chưa kịp chạm vào người Tuyết Trinh thì bỗng nàng nhanh như cắt phi tới trước mặt hắn, một tay tóm lấy tay hắn kéo dốc mạnh về phía trước mà tiện đà thốc cú gối trời giáng vào bụng hắn. Chúi đà tên du côn đau tới tung cả nước bọt ra khỏi miệng nhưng nàng vẫn chẳng dừng lại mà tiếp tục co hắn trở lại nhưng lần này còn khủng khiếp hơn khi một gối nhắm thẳng vào bộ hạ hắn mà ra đòn.
Đau đớn không thốt ra lời thằng tóc xanh nằm im dưới lề đường như thằng đã chết. Hai tên còn lại tới trễ hơn nhưng cũng kịp nhìn thấy những gì mới diễn ra, không còn gương mặt chủ quan nữa, hai thằng cùng lúc xông vào. Thằng tóc đỏ trông có vẻ ngu si đần độn, nó chỉ biết lao vào người Tuyết Trinh mà giơ nắm đấm chuẩn bị phát xuống. Thấy nó có vẻ dễ bị hạ, Tuyết Trinh lách người về phía nó mà cúi xuống tông thẳng một cú đấm vào nách làm nó tê liệt toàn thân mà ngã vật ra.
Choáng váng với những gì đang xảy ra, Vũ không ngờ cô nàng Tuyết Trinh xinh đẹp lại có võ giỏi tới như vậy. Nếu lúc này không kịp xuất hiện nhanh thì coi như công cốc, chàng vùng mình mở cửa xe taxi mà lao tới.
Tiếng bước chân người khiến thằng du côn còn lại một thoáng phân tâm, nhận ra ngay Tuyết Trinh lao tới bay người hai chân quắp vào cổ hắn mà xoay một cú tuyệt diệu, tên thứ ba đã gục ngã. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và không theo chiều hướng sắp đặt của Vũ. Chàng lao tới vừa kịp lúc Tuyết Trinh hạ tên thứ ba, miệng hổn hển:
– Có chuyện gì vậy Tuyết Trinh?
– Ủa Vũ, sao Vũ lại ở đây?
– Vũ đi ngang qua đây, thấy có đánh nhau. Nhìn từ xa thấy hình như là Tuyết Trinh nên chạy lại. Trinh có làm sao hông? Bọn nào vậy Trinh?
– Trinh không sao? Không biết là bọn nào tự nhiên chặn xe Trinh trêu ghẹo.
Lúc này Vũ mới có đủ thần trí mà ngắm nhìn Tuyết Trinh, mồ hôi rịn ra ướt sũng trên gương mặt thanh tú ửng Hồng của nàng, cơ thể mặc toàn đồ mỏng manh nên mồ hôi rịn ra thấm ướt hết quần áo. Qua lớp vải mỏng manh Vũ nhìn thấy toàn bộ da thịt nàng nhưng kích thích nhất là chiếc quần silip và chiếc áo lót đều cùng màu đỏ. Nuốt nước bọt đánh ực một cái rõ to, chàng khiến Tuyết Trinh nhìn lại cơ thể mình:
– Á… á… Vũ xấu quá, quay mặt đi, quay mặt đi.
– Ơ… ơ… Vũ không cố ý.
Dứt lời Vũ quay mặt qua một bên. Cái đầu của chàng ngoảng qua vô tình lại làm cho Tuyết Trinh lờ mờ nhìn thấy thằng tóc xanh lúc ban đầu đang lổm nhổm bò dậy mà tay rút ra con dao sáng loáng.
– Vũ tránh ra.
– Sao? Tuyết Trinh bảo sao?
Chàng quay đầu lại làm che mất khoảng nhìn khiến Tuyết Trinh không còn nhìn thấy tên du côn nữa. Ôm lấy Vũ nàng kéo người Vũ lùi ra thì cũng là khi thằng tóc xanh lao tới, hoảng hồn nàng chỉ kịp đá Vũ bay ra để tránh hậu quả khôn lường cho Vũ nhưng trong tình cảnh ấy thì nàng đâu còn khả năng mà chống cự được nữa. Tấm thân gầy hấp dẫn của nàng đang như tơ treo trên đống lửa, nàng dạng chân đạp Vũ cũng là khi:
– Hự… con dao đã ngập sâu trước bụng nàng.
Dưới lề đường chảng vảng ánh đèn pha xuyên qua từng khe lá um tùm từ những cây cổ thụ, Vũ vùng mình xoay người trở dậy. Ánh mắt hãi Hùng hằn lên nỗi sợ hãi, chàng lao nhanh tới đạp thằng tóc xanh ra đồng thời miệng hô một cách gấp gáp:
– Cướp, cướp…
Tiếng hô của Vũ khiến những tên du côn cũng vùng mình bỏ chạy chỉ còn lại hai người khi tên lái taxi đã sợ hãi mà bỏ chạy mất dạng. Nhanh chóng đỡ lấy Tuyết Trinh, chàng hốt hoảng:
– Trinh, Trinh ơi! Trinh có sao không?
Kiệt sức và thấm mệt khiến Tuyết Trinh tức thì gục ngay xuống tay chàng mà chưa kịp trả lời. Không có thời gian để nghĩ, chàng đưa ngay Tuyết Trinh vào bệnh viện cấp cứu. Khi cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, với một thân be bét máu từ Tuyết Trinh dính qua, chàng ngồi yên bất động, thẫn thờ vì những gì vừa mới xảy ra.
Reng… reng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự thẫn thờ, vô định hình của chàng.
– Vũ nghe nè.
– Vũ đang ở đâu vậy? Khuya quá rồi sao chưa về? – Giọng của Kiều.
– Má ngủ trước đi, Vũ đang trong bệnh viện với bạn.
– Trời đất! Có chuyện gì xảy ra vậy? Vũ có sao không?
– Vũ không sao. Trên đường về Vũ tình cờ gặp bạn bị tai nạn thôi.
– Vậy à! Bạn Vũ có sao không?
– Đang cấp cứu, chưa biết tình hình thế nào.
– Vũ có cần Kiều qua không?
– Thôi, Kiều ngủ đi. Đợi bạn cấp cứu xong Vũ sẽ về ngay.
– Ừm, Kiều đợi Vũ về nha!
Cúp máy chàng trở lại với khoảng không im lặng của mình, tâm trí chàng đang hỗn loạn và vô định hình. Đầu chàng không còn có thể suy nghĩ được một cách minh mẫn nữa, chàng rối vời và hỗn loạn hơn khi nào hết. Giờ điều duy nhất chàng nghĩ vào lúc này là cầu may cho những điều tốt đẹp sẽ tới với Tuyết Trinh mà thôi.
Ba tiếng đồng hồ cấp cứu đã trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu từ từ mở ra.
– Bác sĩ, bác sĩ… bạn cháu có sao không ạ?
– Nguy hiểm tạm qua nhưng còn rất yếu.
– Giờ phải làm gì hả bác sĩ?
– Chờ cho cô ấy hồi phục thôi.
Trên dưới cái bệnh viện này ai còn lạ gì Vũ nữa. Vốn là cái bệnh viện tư này trước kia xây dựng gặp khó khăn khi dải ngân mặt bằng. Cũng may vì viện trưởng là bạn chơi cùng ông Quang nên ông tiện tay góp luôn chút vốn cũng đồng thời dùng quan hệ của mình mà giải quyết hết những khó khăn. Chẳng vậy mà khi Vũ vào cấp cứu, ngay lập tức viện trưởng cũng xuống tận nơi tiếp đón. Tay bác sĩ rời khỏi, Vũ gặp cô y tá trợ cứu vừa bước ra:
– Chị ơi, chị ra đây em nhờ chị chút được không?
Thấy ngay cả viện trưởng còn phải nể Vũ vài phần nên cô y tá răm rắp nghe theo.
– Chị ơi ở đây em có chút gọi là tấm lòng, chị cầm giúp em rồi ráng lo cho bạn em mau hồi phục chị ha.
– Không được đâu em ơi! Cái này chị sẽ lo, còn tiền thì em cất đi.
– Chị yên tâm, cái này đâu có ai biết. Đây là tấm lòng của em, chị cầm đi mà.
Thấy Vũ như vậy, cô ta cũng đảo mắt một vòng rồi cầm tiền.
– Thôi được rồi, chị hứa sẽ lo lắng cho bạn em thật tốt.
– Đây là số điện thoại của em, khi nào bạn em tỉnh dậy chị gọi cho em ngay nhé.
– OK.
Trở ra viện và về nhà vì bản thân cũng đã thấm mệt cộng thêm mùi máu tanh nồng khắp người khiến chàng cũng đã rất khó chịu. Cánh cửa cổng mở ra, đã hơn 2h đêm, ánh đèn phòng khách tầng 1 vẫn còn sáng. Vậy là Kiều vẫn chưa ngủ.
– Trời, sao người Vũ be bét máu vậy?
– Vũ không sao, là máu từ bạn thấm qua.
Hớt hải chạy ra đón Vũ, sờ mó từ đầu tới chân rồi Kiều nói:
– Vũ lên phòng tắm luôn đi, để Kiều xả nước nhé!
– Ừm!
Trở về nhà, những cảm giác thân thuộc, những cử chỉ âu yếm, ánh mắt nồng nàn yêu thương của Kiều đã giúp Vũ trở lại với sự thăng bằng đang mất đi từ khi Trinh gặp nạn. Nhìn Kiều cứ hớt ha hớt hải, lăng xa lăng xăng, tay chân không ổn định đi lo cho mình, chàng lại thấy vui hơn khi nào hết.
Vứt bỏ bộ quần áo nhớp nhúa, chàng xà mình vào bồn nước ấm để tìm lại sự khoan khoái. Kiều thì ngồi ngay bên cạnh mà tắm cho chàng, nhìn vẻ mặt hằn lên hai chữ xót xa của Kiều khiến chàng hạnh phúc mà tạm quen đi những nỗi niềm chất chứa.
Bước ra khỏi bồn tắm, chàng xối nước cho Kiều để tắm cho nàng vì người nàng cũng đã ướt hết. Từng dòng nước trôi xiết rồi như cuộn lại tấm váy ngủ của nàng đã dính chặt với từng đường cong trên thân thể. Chẳng khó để chàng nhận ra khuôn mặt mang bao nỗi ưu tư, ẩn sâu trong đôi mắt đen huyền rạng ngời ấy đang tuôn rơi đôi dòng nước mắt. Khẽ khàng chàng ôm Kiều vào lòng một cách ấm áp:
– Vũ không sao mà, không có sao đâu.
Nàng nức nở, nghẹn ngào không thành tiếng.
– Hức… hức…
Dỗ dành trong chốc lát, Kiều đã bình tâm trở lại:
– Ở nhà người ta lo quá, đứng ngồi chẳng yên nữa. Lỡ…
Kiều chưa kịp dứt lời thì chàng đã lấp đầy đôi môi quyến rũ ấy bằng sự yêu thương cháy bỏng. Môi quyện môi trong say đắm rồi chàng dứt ra:
– Vũ sao có chuyện gì được chứ. Đã có cô bé này che chở rồi thì còn ai động được vào Vũ nữa.
Chàng nói mà đồng thời ngón tay xoáy sâu vào trong hang động đã ướt nhẹp của nàng.
Kiều e thẹn ngượng ngùng úp mặt vào ngực chàng nhưng cũng đồng thời chẳng vừa, nàng lấy tay tóm lấy con cu đã cứng ngắc của chàng mà lớn tiếng:
– Biết thế thì tốt, nếu mà thằng nhỏ này dám chui vào cái lỗ nào thì…
– Thì sao? Chàng nhoẻn miệng cười.
– Thì thì…
– Thì sao hả???
Chàng bế xốc nàng lên vai rồi đi thẳng ra giường ném nàng xuống mặc cho hai thân thể ướt nhẹp vì nước. Chàng tuột chiếc váy ướt sũng ra rồi hung hăng xông trận như con ngựa đực tới mùa giao phối vậy. Cả hai say đắm trong con mộng mị và rồi chìm dần vào giấc ngủ nồng nàn bên nhau.
Sáng hôm sau, Kiều tỉnh dậy đã không thấy Vũ đâu, nàng đảo mắt quanh và nhìn thấy tờ giấy Vũ kẹp ngay bên cạnh:
– Bạn Vũ mới tỉnh, Vũ vô thăm bạn. Mình ở nhà, khi nào người ta về sẽ cho mình chít trong… ú ớ. Hahahaha.
Đọc tờ giấy Vũ để lại nàng đỏ chín mặt như trái gấc, bên Vũ lúc nào nàng cũng cảm thấy hạnh phúc êm ái, vô ưu vô lo.
Trở lại với tình hình đang rất đáng lo lúc này, Vũ phải đối mặt với rất nhiều những áp lực. Đầu tiên vì Tuyết Trinh cấp cứu trong tình trang có một con dao ở cửa bụng nên chàng và nàng không thể tránh khỏi những sự truy cứu của cơ quan cảnh sát hình sự. Ngay khi chàng vừa bước chân tới bệnh viện, đã xuất hiện ngay một đoàn cảnh sát đứng chật kín khu vực phòng hồi sức của Tuyết Trinh.
– Cậu là người đã đưa cô gái này vào cấp cứu đem qua phải không?
– Dạ, đúng ạ.
– Mời cậu về cơ quan để chúng ta có thể làm việc. Tay hình sự tỏ ra vô cùng nguy hiểm.
Vũ cũng chẳng vừa, công an, cảnh sát hay bất kỳ một ai cũng đừng mong mang tấm mặt nạ nguy hiểm ấy ra đe dọa chàng. Không còn là đồ con nít, miệng còn hôi sữa nữa, chàng vô cung bình tĩnh:
– Em sẽ đi với anh, sau khi em vào thăm bạn em đã.
– Ở đây đã có cơ quan hình sự tiếp quản, cậu có thể yên tâm.
Quá choáng váng với câu trả lời đanh thép ấy, chàng tự hiểu trong lòng rằng nguy hiểm đã qua đối với Tuyết Trinh, nhưng lúc này trong đầu chàng dấy lên những sự hoài nghi chưa có lời đáp.
Rốt cuộc cô Tuyết Trinh này là ai? Tại sao một vụ ẩu đả xảy ra chưa đầy mười hai tiếng mà đã có cả một đám hình sự đứng chặt kín bệnh viện thế này? Và rồi còn ai đã trình báo cơ quan công an? Chẳng phải minh đã yêu cầu viện trưởng phải tuyệt đối giữ kín chuyện này sao? Mọi thứ càng lúc càng trở nên bí hiểm.
Mải mê với những suy nghĩ trong đầu, Vũ giật mình về với thực tại khi giọng nói của tay đại uý vang lên:
– Ta đi thôi chứ nhỉ?
– Vâng, ta đi.
Tới đồn cảnh sát, Vũ được yêu cầu viết bản tường trình về sự việc diễn ra tối qua. Sau đó, chàng còn phải trò chuyện trong thăm dò cùng tay đại uý:
– Cậu là bạn thế nào của cô Tuyết Trinh này?
– Dạ, bạn cùng lớp.
– Quen nhau lâu chưa?
Quái lạ, tại sao hắn lại hỏi câu đó? Trong đầu Vũ hiện lên mối nghi hoặc, Vũ đã nói là bạn cùng lớp. Vậy thì, tại sao hắn lại đột nhiên hỏi lại là quen lâu chưa? Không lẽ hắn biết Tuyết Trinh chỉ mới chuyển vào lớp mình.
– Dạ, mới quen.
– Xong rồi, cậu để lại số điện thoại, địa chỉ ở đây. Khi nào có việc cần liên hệ tôi sẽ gọi cho cậu.
Xong xuôi, Vũ ra về nhưng lòng đầy những nghi vấn. Hắn ta hỏi mình rất bất ngờ, bình thường chẳng ai hỏi câu đó cả. Thế nhưng bạn cùng lớp, lại mới quen mà hắn cũng chẳng tỏ ra bất ngờ chút nào. Quả thật khó hiểu.
Trên đường trở về bệnh viện chàng cố xoay trong đầu những khả năng đặc biệt. Tuyết Trinh được bảo vệ như vậy chứng tỏ cô ta có mối liên hệ mật thiết với cảnh sát. Nếu là vậy, cô ta được gài vào lớp mình làm gì? Nếu là liên quan tới mình thì không phải vì tay cảnh sát kia sẽ không hỏi lung tung như vậy mà làm lộ ra chân tướng cô nàng. Vậy thì rốt cuộc cô ta là cái giống gì vậy? Đẹp chết người mà nọc độc rợn gáy.
Hiện giờ ít nhất chàng chưa thể làm rõ ngay được, trước mắt cứ phải xem cô nàng tỉnh lại ra sao cái đã. Tới viện, Tuyết Trinh đã tỉnh lại.
– Trinh có sao không? Vũ lo quá.
– Hi, được Vũ lo thì Trinh phải ốm dài dài rồi. Cô nàng nhăn nhó cười gượng…
– Thôi được rồi, vì Vũ mà ra như vầy. Trinh đừng nói nữa, tập trung dưỡng bệnh cho mau lành.
Ngồi trò chuyện suốt cả buổi sáng với cô nàng và rồi chàng cũng ra về để cô nàng nghỉ ngơi. Chàng cẩn thận suốt cả buổi không hỏi han gì cô ta về thân thế hay gia đình. Ra tới cửa, chàng dặn cô y tá:
– Cô để ý bạn cháu giùm. Có ai lạ tới thăm ngoài cháu cô phải điện cho cháu ngay, bất kể là ai.
– Cô nhớ rồi.
Rời viện ra về để ăn trưa. Bữa ăn cùng Kiều đã theo một thông lệ bình thường. Chỉ có điều có quá nhiều mối ưu tư khiến chàng không ngon ăn. Lết xác ra ghế sofa nghỉ ngơi chàng nhẩm tính lại công việc.
Chiều nay mình đã giao cho David và chị Linh quản việc bên khách sạn cùng cô Lệ và thằng Quân. Dù không có mình nhưng xem ra cũng tạm ổn, giờ việc trước mắt là chàng phải làm rõ thân thế của Tuyết Trinh vì cô ta mới đang là mối lo thường trực.
Mỏi mệt, chàng toan đứng dậy lên phòng nghỉ ngơi chốc lát thì điện thoại reo lên:
– Sao anh không đi học, em nhắn tin cả sáng cũng không trả lời. Ngọc gắt lên qua điện thoại.
– Vợ hâm, sáng nay chồng đi lo công chuyện, không có để ý tới điện thoại.
– Anh lo việc gì? Nói em nghe.
– Chuyện tương lai chứ chuyện gì? Vợ hâm, dạo này nhiều việc quá, ít quan tâm được vợ, cho chồng xin lỗi nha!
– Anh còn nhớ em là vợ là được rồi. Anh đang ở đâu?
– Anh ở nhà, mới ăn xong.
– Em qua nhà anh nha.
– Thôi để khi khác, chút nữa anh lại phải đi rồi.
– Vâng, anh ráng giữ sức khỏe nhé.
Ngọc cúp máy, thời gian này nàng biết Vũ rất bận vì mỗi khi ăn cơm ở nhà thì lão Chiến đều kể lể rằng dạo này Vũ đang lo chuyện làm ăn cùng lão nên cả hai rất bận. Cũng vì thế mà nàng không dám phiền Vũ nhiều vì biết chàng không có thời gian. Cũng xem như Vũ tạm bớt đi một mối bận tâm mà lo những chuyện khác. Ở đời đúng là đẹp trai cũng chẳng phải hay ho gì cho cam, Vũ nhà ta là một ví dụ điển hình.
Ngọc cúp máy, Vũ gượng gạo, uể oải lê từng bước nặng trịch lên cầu thang tìm một chốn yên bình mà nghỉ ngơi. Vừa đặt mình xuống giường thì Kiều cũng đã dọn dẹp xong mà vào phòng.
– Vũ trông mệt mỏi quá, để người ta đấm bóp cho nha.
Xoay người trở mình dậy chàng nhoẻn miệng cười và gật đầu.
Thoáng chốc khi Kiều còn đang mải mê bóp đầu cho chàng thì Vũ đã không báo mà đi sâu vào giấc ngủ. Chàng đã quá mệt mỏi sau chuỗi những ngày bề bộn những lo toan vừa qua. Nhìn chàng say sưa trong giấc mộng Kiều dâng lên trong lòng xiết bao hạnh phúc. Giờ đây nàng đã cảm thấy yên ổn trong vòng tay Vũ, sau tất cả những sai lầm, những khó khăn đã qua nàng đã có thể toàn tâm toàn ý mà sống trong hạnh phúc. Dù chẳng biết nó sẽ kéo dài được bao lâu?
Thoắt cái khi chàng mở mắt ra, đồng hồ đã điểm 5h chiều. Vùng mình trở dậy chàng cảm thấy mệt mỏi tan biến, toàn thân cường tráng dồi dào nội lực. Tuy thời gian giờ đây là vàng, nhưng cũng không thể bỏ qua những giây phút nghỉ ngơi. Chàng đã nhận ra tầm quan trọng của chúng. Nhìn qua điện thoại chàng thấy rất nhiều những cuộc gọi nhỡ của Lệ, chị Linh và thằng Quân nữa. Như vậy thì không biết tình hình cuộc họp chiều nay ra sao rồi? Chàng mở máy bắt đầu cuộc gọi từ cái tên đầu tiên:
– Alo, sao em không nghe máy suốt chiều vậy?
– Dạ em mệt quá vì mải lo công chuyện suốt đêm qua, tới trưa nay mới xong nên thiếp đi chẳng còn biết gì nữa. Có chuyện gì vậy chị?
– Cuộc họp hỗn loạn và không giải quyết gì cả?
– Tại sao lại như vậy ạ?
– Thằng Quân nó phá ngang mọi thứ, không để ai làm gì cả.
Mẹ thằng chó, lại là mày sao? Vũ lẩm bẩm trong đầu.
– Còn gì nữa không chị?
– Không, chị và David bực mình nên đi về. Cuộc họp giải tán.
– Vâng để em lo ạ, chị cứ nghỉ ngơi đi. Em sẽ báo lại với chị và David sau.
Ngắt máy, Vũ gọi ngay cho Lệ:
– Alo, cô nè, cô gọi cho con nhưng không được.
– Con có chút chuyện mới xong, có chuyện gì vậy cô.
– Không có con thằng Quân nó làm loạn.
– Haizz, để con gọi cho nó.
– Ừ, con giúp cô nhé. Cô không dạy nổi nó nữa rồi.
Ngắt máy, chàng gọi tiếp cho thằng Quân:
– Aloooo… giọng thằng Quân lè nhè say qua điện thoại.
– Mày gọi tao có chuyện gì?
– Tao gọi để hỏi mày có rảnh không thì đi uống rượu.
– Mày uống đi, mai tao sẽ nói chuyện với mày sau. – Vũ bực mình cúp máy.
Quăng chiếc điện thoại ra giường, chàng lại cảm thấy mỏi mệt vì quá nhiều chuyện bủa vây. Tuổi mười tám gánh trên vai biết bao trĩu nặng, chàng đang bắt đầu dao động về niềm tin của chính mình.
Bước chân xuống nhà, mùi thơm từ bếp vươn ra khắp nhà khiến Vũ cảm thấy cái bụng của mình cũng đã bắt đầu kêu đói. Chuyện trò qua loa chàng đi tắm, ăn diện tươm tất, lịch sự rồi bước xuống bàn ăn.
– Vũ đi đâu mà lịch sự quá vậy?
– À, tối nay Vũ có hẹn với bạn.
– Bạn gì mà ăn diện bóng bảy, nước hoa thơm lừng vậy?
Kiều mang sự ghen tuông mà ghìm vào câu hỏi.
– Đứa bạn mới quen ấy mà, không có chi đâu.
Vũ nói mà tảng lờ đi cười khoái chí, trong khi Kiều thì hằm hằm tức tối.
Suốt cả bữa ăn Vũ huyên thuyên toàn chuyện tào lao, Kiều thì ậm ừ cho qua. Vũ càng được đà lấn tới:
– Tối nay Kiều ở nhà ngủ sớm đi ha, Vũ đi chơi chắc về muộn đó.
– Về muộn hay là không về?
– Ờ thì, cái này Vũ cũng chưa biết trước.
– Thế thì đi luôn đi. – Kiều ghen lồng ghen lộn ra mặt.
– Hahahaha, có ai đó đang ghen. Có ai đó đang ghen.
Kiều mặt mày xậm xịt, bỏ dở bữa ăn đi thẳng lên phòng. Thấy vậy Vũ thấy mình có hơi quá đá. Ăn nốt chén cơm chàng để lại mẩu giấy trên bàn ăn:
– Chồng đi công chuyện bên khách sạn chứ không có lêu lổng gì đâu. Vợ hâm…
Kêu taxi chàng ra đường mua một bó hoa lớn rồi đi thẳng vô viện thăm Tuyết Trinh:
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensextv.com/loan-luan-me-va-con/
– Oa, bó hoa này Vũ tặng Trinh, mong Trinh mau khỏe để còn xinh đẹp hơn cả bó hoa này.
– Hihi, cảm ơn Vũ nha. Vậy tức là giờ Trinh đang xấu phải hông?
– Ừm, đúng đó. Ai cũng kêu Trinh xấu, nhưng mà sao Vũ vẫn thấy đẹp như nàng tiên vậy đó.
– Hihi, Vũ khéo ghê. Thế này bảo sao mà Ngọc cứ kè kè sợ mất Vũ.
– Hì, Trinh biết chuyện Ngọc với Vũ rồi sao?
– Trời ơi! Kim đồng Ngọc nữ của trường có ai mà không biết chứ.
– Hì, vậy là Vũ hết cơ hội cưa Trinh rồi.
– Khỏi phải cưa, đổ mất rồi. Trinh là cọc đánh đồn trâu có địch. Hahahaha…
Vũ phải công nhận là cô nàng Tuyết Trinh này vừa duyên, vừa xinh lại vừa khéo ăn nói. Đôi lúc khi ở trước mặt cô ta chàng cứ như say trong ngày nắng vậy, hoa mắt chóng mặt vì nàng ta.
Ngồi chuyện trò cả buổi tối, trên trời có tiên dưới đất có thổ địa cả hai lôi ra nói cho bằng sạch nhưng thân thế của cả hai thì không ai đả động câu nào. Vũ chẳng hỏi, cô nàng cũng chẳng tò mò. Cô nàng khéo léo, tự nhiên một cách kỳ lạ trong khi những gì đang xảy ra thì lại hoàn toàn khác, tưởng chừng như ổn nhưng lại rất bất ổn và dị thường.
Chào từ biệt Tuyết Trinh, Vũ ra về và gặp lại cô y tá:
– Có ai vô thăm bạn em không chị?
– Không có ai em à.
– Chắc không chị?
– Chắc 100%, vì chị trực cửa phòng suốt mà.
– Chị có biết em là ai không?
– Chị biết, sao em lại hỏi như vậy?
– Chị giúp em đặt cái máy ghi âm này thật kín vô phòng của bạn em. Giữ kín chuyện này, sau khi chuyện này xong xuôi em hứa chị sẽ được thăng chức.
– Chuyện này… chuyện này…
– Chị đừng sợ, không ai biết đâu. Xong xuôi rồi chị sẽ được đổi đời, chị không muốn sao?
– Nhưng…
– Có chuyện gì em sẽ gánh hết, chị không phải lo. Em chỉ sợ trong lúc em không có ở đây, bạn em lại nói chuyện với thằng người yêu cũ thôi. Nên mới nhờ chị làm vậy.
– Vậy thì chị sẽ làm, nhưng em nhớ những gì mình hứa đó.
– Chị yên tâm, em không nuốt lời đâu. Chị làm mau đi.
Sau khi cô ta báo đã hoàn thành, Vũ ra về tạt vào một quán cafe gần viện và ngồi chờ. Đúng như chàng nghĩ, đã có tác dụng. Tiếng vọng từ cuộc nói chuyện trong phòng hồi sức của Tuyết Trinh:
– Trong bó hoa không có gì? Có ai đó đang nói chuyện với Tuyết Trinh.
– Em đã nói rồi, anh đừng quá đa nghi. Giọng Tuyết Trinh.
– Ừ, anh chỉ cẩn thận thôi mà.
Vũ nhận ra đó chính là giọng nói của tay cảnh sát sáng nay tra vấn mình. Như vậy là rõ rồi, cô ta chính là cảnh sát, bảo sao cô ta có thân thủ ghê gớm như vậy. Đúng là thu hoạch ngoài mong đợi.
Ngồi chời thêm chốc lát thấy không còn động tĩnh gì, chàng ra về. Vừa bước chân qua cánh cửa cổng chàng đã bắt gặp Kiều ở hiên nhà đang đợi chàng về. Thu hoạch bất ngờ hôm nay khiến chàng đang rất vui, sẵn tiện sẽ xin lỗi Kiều một cách thỏa đáng.
– Ô, tưởng mình giận người ta rồi.
Nghe cái giọng đùa cợt của Vũ lại khiến Kiều tím mặt vì cáu, nàng vùng mình bỏ dậy vô nhà thì chàng lao nhanh tới bế xốc nàng lên. Leo từng bậc cầu thang lên tới phòng chàng nhẹ nhàng đặt Kiều xuống giường:
– Cho người ta xin lỗi mình nha.
– Tui già rồi, xấu xí. Muốn theo ai thì theo.
Kiều vẫn còn mang cục tức trong mình.
Mỉm cười Vũ nhẹ nhàng vùi đầu mình xuống chiếc váy ngủ mỏng, hở hang của nàng. Mùi thơm êm dịu của sữa tắm khiến chàng đê mê ngây ngất dù đã bao lần thưởng thức. Kéo hai dây váy tuột xuống chàng nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm từng bầu vú đã vươn lên của nàng. Thật nhẹ nhàng, tình cảm, chàng âu yếm nàng trong vòng tay săn chắc của mình và nàng cũng vì đó mà quên hết tức giận, say đắm trong mãnh liệt của đam mê sắc dục. Chàng tuột nhanh hết quần áo trên người mình, tay xoa nhẹ lên chiếc bướm đã nhớp nước của nàng.
Quái, hôm nay nàng đã cạo sạch hết lông. Chàng reo lên trong đầu vui sướng. Chẳng kìm nổi lạc thú, chàng vùi đầu mình vào nơi sâu thẳm đầy cuốn hút ấy mà liếm láp. Chẳng chịu thêm được nữa, chàng vươn mình lên kê con cu đã Hùng dũng như cây kiếm mà chọc thẳng vô cánh bướm đã loe loét nước. Khi bao quy vừa chạm tới cửa mình nàng thì.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro