Phần 34
2020-11-28 08:29:00
Vừa trông thấy bóng Hùng và Vy từ ngoài sân bước vào, gương mặt bàng hoàng, Ngọc đã linh cảm thấy có điều gì đó chẳng lành.
– Sao rồi Hùng, có Vũ ở nhà không?
– Vũ cái gì mà Vũ, từ này chị đừng có nhắc đến tên thằng cha đó nữa nha!
Hùng gắt lên với chị làm Ngọc ngơ ngác không hiểu thằng em nói gì, từ phía sau, Vy vội bước lên gượng cười nhìn Ngọc…
– À… lúc nãy em tới nhà ảnh khóa cửa, gọi mãi không ra… nhưng mà em thấy có xe ảnh trước nhà đó, chị thử gọi điện thoại bàn cho ảnh đi.
– Ủa… vậy hả, thật không em!
– Thật mà… chị gọi thử đi…
– Gọi gì mà gọi!
Hùng quát Vy làm cô bé giật mình, dù Ngọc không hiểu tại sao Hùng lại tức giận vô cớ như vậy nhưng nàng vẫn vui vẻ bấm số máy bàn nhà Vũ, và quả nhiên có Tiếng Vũ vọng ra từ đầu dây bên kia thật…
Níu Hùng vào một góc, Vy nói…
– Ông bình tĩnh đi, làm gì mà… cứ xồn xồn vậy…
– Bĩnh tình gì được, bộ Vy không thấy cảnh lúc nãy hả…
– Sao không thấy… nhưng mà… Hùng định làm gì…
– Thì sao nữa… phải nói cho bà Ngọc biết… chẳng lẽ để bả tiếp tục mê một thằng tội lỗi như vậy à… không thể tin được… loạn hết rồi…
– Ông bình tĩnh đi xem nào… chuyện đã xảy ra rồi… giờ có làm ầm lên đi nữa cũng có ích gì, hôm nay là ngày vui của chị Ngọc, ông đừng có làm bả buồn nha…
– Biết rồi… thì tui cũng đâu biết phải làm gì bây giờ đâu…
– Có thể mình người ngoài không hiểu được chuyện trong gia đình họ đâu… tạm thời… ông đừng nói chuyện này với ai hết… được không?
– Ừhm… tui mà nói ra chắc cũng không ai tin nổi… không ngờ… mẹ con họ lại như vậy… loạn thiệt…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensextv.com/loan-luan-me-va-con/
Trước đó 1 tiếng…
– Vũ ơi… Vũ… – tiếng Kiều đánh thức Vũ làm chàng tỉnh dậy…
– Đi tắm rửa rồi ra ăn cơm đi… mẹ nấu xong hết rồi nè…
Nhìn gương mặt vương những nét mỏi mệt và từng lọn tóc thấm đẫm mồ hôi bết vào hai bên má của Kiều, Vũ biết sau một chuyến đường xa xôi mệt mỏi trở về, dù rất mệt nhưng Kiều vẫn không nghỉ ngơi mà lại đi lo cơm nước cho chàng… tuy vậy… điều đó vẫn chưa thể làm Vũ thôi giận Kiều… vẫn là ánh mắt quan tâm chăm sóc hết lòng ấy của nàng dành cho Vũ nhưng tại sao chỉ trong 1 khoảnh khắc không có chàng bên cạnh, Kiều lại sa vào vòng tay người đàn ông khác… chính Kiều đã phá vỡ đi lời thề đêm nào lúc hai mẹ con nằm bên nhau… điều đó chứng minh một sự thật rằng… Kiều vẫn chưa chịu thay đổi…
Quay lưng về phía mẹ, Vũ lạnh lùng đáp…
– Con không đói…
– Sao không… từ sáng đến giờ đã ăn gì đâu…
Im lặng không đáp, chàng ôm cái gối che mặt lại tỏ ý không muốn nghe Kiều nói thêm nữa… thở dài buồn bã… nàng chỉ biết lặng lẽ quay ra khỏi phòng…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensextv.com/loan-luan-me-va-con/
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập làm Vũ tỉnh giấc… nhìn vào màn hình… đó là Ngọc… 3 ngày qua số cuộc gọi mà Ngọc dồn dập vào máy Vũ đã lên đến gần 100… nhưng không có cuộc gọi nào Vũ trả lời cả vì cậu không muốn phải bày biện lý do hay giải thích gì với một cô gái ngang bướng như Ngọc, chỉ cần Ngọc phát hiện ra điều gì đó đáng ngờ trong lời nói của Vũ, nàng nhất định sẽ tra hỏi tới cùng… mặt khác… biến đi đâu đó vài ngày cũng là cách để hâm nóng một tình yêu đang có dấu hiệu gì đó của sự nguội lạnh trong tim Vũ… vì sự thật là xa nhau đã gần 4 ngày nhưng… dường như trong khoảng thời gian đó… Ngọc không xuất hiện trong tâm trí Vũ được lần nào…
Vừa định gượng dậy vào nhà tắm, Vũ thấy cơ thể mình mệt đến mức rã rời, đầu thì cứ ong ong như vừa nhào lộn xong… điều này không có gì lạ… vì cả ngày nay không có hạt cơm nào trong bụng mà phải vượt qua cả một quãng đường dài và hiểm trở trong tâm trạng hồi hộp lo lắng không biết điều gì đang diễn ra ở nhà…
Bước từng bước xuống cầu thang… trên chiếc ghế salon trong phòng khách… Vũ thấy Kiều nằm đó… chìm trong giấc ngủ với hơi thở nặng nề và gương mặt mệt mỏi… nhìn sang bàn ăn… tất cả món ăn vẫn y nguyên… có lẽ nàng cũng đã không ăn chút gì. Điều đó làm Vũ không khỏi giật mình lo lắng… thanh niên trai tráng như Vũ mà cũng đã gần kiệt sức huống chi là Kiều, chân yếu tay mềm lại còn phải đi chợ nấu cơm… tự dưng Vũ cảm thấy ân hận biết bao khi quay lưng đi trước sự quan tâm của Kiều lúc trưa… cứ nghĩ đến đôi mắt buồn bã của nàng nhìn cậu… Vũ cảm thấy thật day dứt trong lòng… tiến lại gần chiếc ghế nơi Kiều nằm… chàng khẽ ngồi xuống cạnh mẹ, đưa tay lên trán Kiều, Vũ vuốt những lọn tóc phủ lên mặt Kiều sang một bên… bờ mi cong cong xinh đẹp của nàng hiện ra làm Vũ chợt cảm thấy thật xao động… dù không rực rỡ như lúc điểm tô son phấn nhưng gương mặt thánh thiện lúc ngủ này của nàng cũng đã làm Vũ cảm thấy tình yêu dành cho nàng dâng trào thật mãnh liệt… vòng tay ra sau lưng nàng… Vũ định gỡ chiếc tạp dề đang vướng trên người Kiều thì lúc đó nàng cũng tỉnh dậy…
– Vũ… sao vậy con?
Mở mắt ra… nàng nhìn Vũ ngạc nhiên… không hiểu Vũ đang định làm gì mà lại áp sát vào người nàng như vậy.
Vội bật dậy, Vũ lúng túng không biết nói gì…
– Không… không có gì… – định quay trở lại lên trên phòng thì Kiều đã đuổi theo nắm tay chàng lại…
– Ăn cơm đã chứ…
– Thì mẹ ăn đi… chút ăn sau…
– Con định giận mẹ đến bao giờ… thực sự là…
– Đã nói là đừng nhắc lại mà!
– Nhưng mà con phải nghe mẹ nói đã chứ… dù sao thì…
– Dù sao thì sao… chuyên rành rành vậy mà mẹ định nói gì nữa… chẳng lẽ lúc đó con nhìn nhầm à.
Vũ gắt lên… tự dưng cậu lại bắt đầu cảm thấy… bực bội trở lại…
– Không… phải ý mẹ vậy… chỉ là… con phải hiểu cho mẹ chứ… con cứ… làm vậy… híc… híc… con.
Đôi mắt nàng rơm rớm nước mắt… đứng trước thái độ ngang ngạnh của con, nàng không biết phải nói gì hơn nữa… vì nàng không muốn để cho Vũ biết những sự thật ẩn khuất đằng sau chuyện của nàng và Tiến… chính vì vậy… Kiều chỉ đành nghẹn ngào im lặng…
– Thôi được rồi… mẹ có gì muốn nói gì nói đi… – trước những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Kiều, Vũ bắt đầu cảm thấy mềm lòng…
– Mẹ… mẹ… chuyện đó… là… mẹ cũng không biết nói sao nữa… có nhiều chuyện… không thể nói một lúc được…
– Vậy là mẹ… không tin con hả… thôi được rồi… mẹ cứ giữ những chuyện đó cho riêng mình đi… con cũng không muốn nghe…
Vừa định bỏ lên cầu thang, Kiều đã lao đến ôm chầm lấy Vũ, đôi mắt nàng ngấn Lệ nhìn con…
– Không phải… con… cho mẹ thời gian đi…
– Con không muốn nghe những chuyện về mẹ và ông ta nữa… mẹ bỏ con ra đi…
– Vậy… con đừng có giận mẹ nữa… con cứ như vậy… sao mẹ sống nổi…
– Giờ… có bỏ ra không!
– Không… con đừng giận mẹ nữa… thì mẹ mới bỏ…
Ôm siết Vũ trong tay, nàng áp mặt vào ngực con, quyết chiến tới cùng…
– Có bỏ không…
– Không…
– Không hả… không nè…
Đưa hai tay nâng gương mặt xinh đẹp của Kiều lên… Vũ đặt ngay một nụ hôn lên môi nàng làm nàng không kịp phản ứng gì… từ phía sau lưng… Vũ cảm thấy từng đầu ngón tay Kiều… cứ dần cắm chặt vào lưng chàng… nhón người lên, Kiều bấu chặt lấy cổ Vũ kéo đầu con xuống để hai đôi môi có thể dính chặt lấy nhau được nhiều hơn…
– Ôiiiii… ưm… mmm…
Những tiếng rên khẽ khàng yếu đuối của Kiều làm đứa con của nàng thêm phần mạnh bạo… đặt tay lên cổ Kiều Vũ vén mái tóc bồng bềnh của nàng sang một bên rồi vuốt ve bờ vai thon thả của nàng… từng ngón tay Vũ cứ xoắn lấy những sợi tóc mong manh sau ót làm Kiều phải ngả đầu ra sau để tránh bớt cái cảm giác nhột nhạt khó tả của sự mơn trớn mang lại… ôm lấy cổ Vũ làm điểm tựa, nàng cố ngoi ngóp thở những hơi nặng nề vì sự tấn công dồn dập của Vũ lên cổ lên ngực nàng, những nụ hôn mà Vũ đang trao cho nàng không phải là những nụ hôn thân mật của mẹ và con nữa mà đó là những cái hôn đầy khao khát đam mê của tình nhân trao cho nhau…
Kiều không biết phải phản ứng ra sao nữa vì điều này diễn ra trong hoàn cảnh mà cả nàng và Vũ không ai có thể ngờ đến… nàng chỉ còn biết run rẩy bước từng bước lùi về sau cố cứu vãn chút gì đó trước khi những chuyện này đi quá giới hạn nhưng tay nàng vẫn không sao buông ra khỏi người Vũ được…
– Á…
Cả hai mẹ con cùng hét lên rồi té về phía trước, thì ra chân nàng vướng phải chiếc ghế làm cả nàng và Vũ cùng ngã, may mà tay Vũ đang ôm lấy đầu nàng nên Kiều ngã xuống nhưng không va đập vào đâu cả… thở phào nhe nhõm, Vũ đỡ nàng dậy, xoa xoa lưng mẹ chàng bối rối nhìn Kiều…
– Sao… mẹ có sao không… có trúng chỗ nào không…
– Không… không sao cả… – cúi mặt xuống ngượng ngùng, Kiều đáp…
– Không sao hả… không sao… là may rồi…
Buông Kiều ra, Vũ cũng ngượng ngùng ngồi sang một bên… giữa căn nhà, hai mẹ con len lén nhìn nhau không ai dám nói gì… nhìn gương mặt đỏ bừng của Vũ, Kiều biết chàng cũng đang hồi hộp không kém gì mình… cơn “Sa ngã” bộc phát đã qua đi… để lại những suy nghĩ rối bời trong đầu của hai mẹ con…
Ring… ring… ring…
Tiếng điện thoại chợt vang lên ầm ĩ… quay sang nhìn nhau… cả hai lúng túng đứng dậy…
– Con nghe… hay mẹ nghe… – Kiều hỏi…
– Để… con nghe cho…
Bước lại bàn, Vũ nhấc máy lên…
– Alo ba hả…
– Ba nào. Tui đây! – Một giọng nữ nghe thật u ám vang lên từ đầu kia…
– Ủa… ai… ai vậy…
– Mới mấy ngày mà không nhận ra giọng tui hả! – Ngọc hét lên…
– Trời… đâu… đâu có… đùa chút mà…
– Đùa gì mà đùa… mấy hôm nay ông chết ở xó nào vậy hả!
– Trời… Ngọc nói gì vậy… chết xó nào là sao…
– Thôi được rồi. Để chuyện này tạm gác lại đã rồi tui tính sổ sau, nghe kỹ đây, bây giờ sang ngay nhà tui. Trong vòng 5 phút nữa mà không có mặt ở đây là chết với tui! Nghe chưa!
– Nhưng mà…
– Không nhưng gì hết! 5 phút là 5 phút! Thôi nghen… tui chờ đấy!
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensextv.com/loan-luan-me-va-con/
Nhìn Ngọc đang xuýt xoa bên đống quà tặng cùng nhóm bạn, cả Hồng và Chiến đều cảm thấy hài lòng, nhìn những chiếc phong bì dày cộm kèm trong những gói quà mà Ngọc đang bóc ra, đối với Chiến như vậy là đã thành công mỹ mãn… còn Hồng thì sao, thấy con vui là nàng đã mãn nguyện vì chỉ vài tháng nữa thôi có thể nàng sẽ không thấy bóng dáng Ngọc trong ngôi nhà này nữa khi con bước vào đại học… nhìn sang bàn bên cạnh, nàng phát hiện ra Hùng đang ngồi tán chuyện say sưa với một cô bé nào đó khá xinh xắn, điệu bộ lúng ta lúng túng của Hùng đủ để cho nàng hiểu rằng thằng con mình đang chết mê chết mệt cô bé đó… rón rén bước lại gần, nàng vỗ lên vai Hùng một cái làm cậu giật bắn mình.
– Bạn con hả Hùng!
– Ơ… mẹ…
Nhìn gương mặt ngơ ngác của Hùng, nàng không thể nhịn được cười, cố kìm nén, Hồng quay sang Vy và hỏi…
– Con là bạn cùng lớp với Hùng phải không?
– Ơ… dạ không phải… con thật ra là… bạn cùng trường thôi ạ…
– Ủa vậy à… mà hai đứa chơi thân với nhau phải không?
– Dạ… thật ra… – Vy bối rối nhìn Hùng…
– Trời… không phải đâu… đây là con của chú Quỳnh em anh Quân đấy mẹ…
– Cái gì… – “sao… lại liên quan đến… Quân nữa là sao trời…” – nàng ngây người ra…
– Thật ra… có lần con cũng đến nhà mình rồi như lúc đó không có cô ở nhà…
– Ủa… vậy hả… cô xin lỗi… à… ba con khỏe chưa Vy…
Trong lúc bối rối… nàng đã buông ra câu hỏi nhạy cảm… vì thực sự Quỳnh còn đang vật vờ trên giường bệnh… nhìn gương mặt biến sắc của Vy, nàng biết mình vừa hỏi một câu thật vô ý. Ngồi bên cạnh Hùng vội chữa cháy cho mẹ…
– Á… à… mà Vy ơi… ông Quân đâu sao không thấy hé… ổng chơi thân với bà Ngọc lam mà sao không đến ta…
– À… phải rồi… anh Quân con đâu – Hồng vội phụ họa theo…
– Dạ… ánh nói với con ảnh đến mà… ủa… mà ảnh kìa… anh Quân ơi… em bên đây nè – Đứng dậy… Vy gọi thật lớn…
Quay người lại… Hồng sững sờ nhận ra từ ngoài cửa bước vào không ai khác đó chính là Quân… âm thanh ồn ã xung quanh giường như đã không làm Quân nhận thấy tiếng gọi của Vy… nhìn gương mặt lầm lì và ánh mắt đầy sát khí của Quân… Hồng linh cảm có điều gì đó chẳng lành… len vào đám đông… Hồng nhận ra Quân đang tiến đến chỗ Ngọc… chợt nàng nhận ra tay bên kia của Quân đang cầm một vật gì đó…
“Nó… định làm gì con Ngọc chăng… không… không được…”
Nghe theo linh cảm, Hồng vội xô chiếc ghế sang một bên và chạy đến… nhưng không kịp nữa rồi… Quân đã ở ngay sau lưng Ngọc… một ánh sáng lóe lên từ tay Quân…
– Á…
Quay lại… Ngọc chỉ kịp hét lên một tiếng…
– Cậu làm gì vậy Quân – Đẩy Quân ra khỏi Ngọc, Hồng tức giận nhìn Quân…
– Cháu… cháu… chỉ định tặng quà thôi mà…
Vừa nói Quân vừa đưa chiếc hộp nhỏ phủ giấy bóng óng ánh lên làm bằng chứng… hai mẹ con nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.
“Thế mà cứ tưởng nó định làm gì…” – Hồng nhủ thầm.
– Anh tới đây làm gì… tôi có mời anh đâu mà tới!
Ngọc nhìn gã đầy khó chịu, nếu không có bạn bè xung quanh chắc Ngọc đã chửi thẳng vào mặt gã… không để con nói hết câu, Hồng vội kéo Ngọc sang một bên thì thầm.
– Con à… sao con nặng lời vậy…
– Má không biết là con căm ghét nó hay sao hả! Má đuổi nó đi dùm con đi, con không muốn thấy mặt nó ở đây!
Ngọc cố tính nói thật to để cho Quân và mọi người xung quanh nghe thấy, cái cảm giác sỉ nhục ấy khiến Ngọc cảm thấy hả hê hơn…
– Má biết… nhưng mà… nhưng mà bây giờ đừng làm vậy…
– Tại sao, con thích vậy đấy!
– Tại vì… ba nó mới bị tai nạn giao thông xong… nhà nó đang có chuyện buồn… dù con có ghét nó thế nào thì cũng tạm bỏ qua cho nó hôm nay đi…
– Cái gì… vậy hả mẹ…
– Ừhm…
– Đúng là quả bảo mà… đáng đời…
Tuy nói vậy… nhưng nhìn gương mặt sững sờ của Quân, Ngọc cũng không đành khiến gã khó xử thêm… lườm Quân thêm 1 cái, Ngọc định bỏ đi chỗ khác thì Quân đã vội chạy đến giữ tay nàng lại…
– Ngọc… từ từ Quân nói cái này đã…
– Có gì mà nói!
– Quân đến là để… xin lỗi Ngọc mà… món quà này, là để tạ lỗi với Ngọc… Ngọc nhận cho Quân vui đi…
Định đặt chiếc hộp vào tay Ngọc nhưng nàng đã giẳng ra…
– Thôi… tôi không cần quà cáp hay xin lỗi gì hết, chỉ cần anh để tôi yên là được!
– Ngọc… con nói chuyện với bạn vậy à!
Từ đâu Chiến bước đến, nhìn thấy thái độ đỏng đảnh của Ngọc với Quân, Chiến thấy không hài lòng với con chút nào. Vì nhà Quân vừa gặp nạn nên đáng lý ra Ngọc phải cư xử nhỏ nhẹ tế nhị với Quân…
– Đến lúc nào vậy Quân… mẹ con có đến không sao bác không thấy…
– Dạ… mẹ con vẫn ở bệnh viện… con đến để tặng quà cho Ngọc rồi về ngay thôi bác ạ.
Gã tỏ ra khá nhún nhường… nhưng Ngọc biết tổng đó chỉ là Quân đang đóng kịch…
– Sao lại vậy! Về ngay là thế nào… cứ ở lại đây chơi, ăn uống chút gì đã… khi nào bác bảo thì mới được về… Ngọc… mau nhận quà của bạn đi con!
– Ngọc… để Quân đeo cho Ngọc nhé…
Mở nắp hộp quà ra, Quân lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, món đồ trang sức quý giá ánh lên lung linh dưới ánh đèn màu làm mọi người xung quanh không khỏi trầm trồ. Những tiếng xầm xì vang lên… những ánh mắt ghen tị của bè bạn ném về phía Ngọc… cả Chiến và Hồng cũng vậy, đứng bên cạnh Ngọc, dù nhận ra vẻ mặt khó chịu của con gái nhưng Chiến vẫn đưa tay hích Ngọc từ phía sau ra hiệu cho cô bé mau đỡ lấy chiếc dây chuyền trên tay Quân.
– Thôi… để đó đi… không cần đâu… chút tui đeo… khỏi phiền đến ông – Ngọc ngập ngừng…
– Không sao… có gì đâu… đây là vinh dự của Quân mà… – gã vẫn tươi cười dù bị Ngọc từ chối…
– Đeo cho rồi… còn làm bộ nữa bà ơi…
Một đứa trong nhóm bạn Ngọc lên tiếng… cả đám bắt đầu hối thúc Ngọc nhận lấy món quà đắt giá kia, bên cạnh, Chiến cũng vội nháy mắt với Quân…
– Nó thích mà nó bày đặt ngại đấy… con cứ đeo cho nó đi…
– Dạ vâng…
Giờ thì Ngọc không còn cách nào từ chối nữa… nàng đành đứng im để Quân đặt sợi dây lên cổ trong tiếng vỗ tay của đám bạn xung quanh… nhìn những viên pha lê lung linh tỏa sáng, Ngọc cũng cảm thấy có chút gì thật hãnh diện, khẽ nở một nụ cười, nàng ngẩng cao cổ lên để mọi người cùng chiêm ngưỡng nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt ngấm trên môi nàng khi Ngọc nhận ra trong đám đông ấy… có một ánh mắt sắc lạnh của ai đó đang nhìn mình… tim nàng đập lên những nhịp vội vã… mở to mắt ra… nàng nhận ra đó chính là Vũ… chưa kịp thốt nên câu nào thì Vũ đã quay lưng bỏ đi… để lại Ngọc đứng đó với gương mặt sững sờ nhìn theo…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensextv.com/loan-luan-me-va-con/
Nhìn Ngọc đuổi theo Vũ ra ngoài, Hồng lắc đầu ngán ngẩm… nàng không thể hiểu sao cái thằng Vũ kia mất tích cả tuần nay, đến lúc nào không đến lại xuất hiện ngay cái lúc Quân đeo dây chuyền cho Ngọc… nếu trường hợp nàng là Vũ, không ghen mới là lạ…
“Thôi kệ… tụi nó cũng lớn hết rồi, để chúng tự giải quyết với nhau vậy” – Hồng nhủ thầm…
Quay sang nhìn Quân nàng mỉa mai…
– Cậu cũng lắm trò đấy nhỉ!
– Ơ… cháu có làm gì đâu nào… hehe… tại thằng Vũ đến không đúng lúc thôi.
Vừa cười Quân vừa bước theo Hồng lại bàn… nhìn những thứ bánh trái đầy hấp dẫn bày khắp bàn, Quân vội bốc lên nhai ngấu nghiến để lấp đi cái bụng trống không vì cả ngày nay vì phải vào viện trông ba thay cho mẹ…
– Ăn từ từ thôi… nghẹn bây giờ…
Hồng đưa cho Quân chai nước khoáng…
– Ủa mà… tiền đâu mà cậu mua sợi dây chuyền đắt tiền vậy hả… hay là đồ giả đấy…
– Ặc… cái gì mà giả… cô nghĩ sao vậy Hồng?
– Cậu tặng nó món đồ quý như vậy… phải là có ý đồ gì không?
Nàng nhìn Quân thăm dò, ánh mắt nghi ngờ của Hồng làm Quân đến phát bực…
– Tôi lạy người! Hai mẹ con cô là thám tử hay sao vậy! Nghi ngờ đủ chuyện hết! Không thích thì chút nữa cô chờ Ngọc về rồi gỡ ra trả cho cháu!
– Hihi… cậu đã đeo thì cậu tự lấy… sao lại bảo tôi. – Hồng cười lém lỉnh…
– Đùa thôi… chứ thật ra cháu biết Ngọc rất khinh cháu… nhưng mà cháu đến… không phải là vì Ngọc mà là… vì cô đấy…
– Cái gì… sao lại là vì tôi…
Ánh mắt đầy ẩn ý của Quân làm nàng tự dưng lại cảm thấy rùng mình…
– Cậu lại đang tính bày trò gì phải không… tôi nói rồi đấy… giữa tôi và cậu… không có chuyện gì hết… mọi chuyện đã kết thúc rồi…
– Bình tĩnh đi… đã ai làm gì đâu nào…
– Thôi… cậu ăn xong rồi thì về đi… tôi không muốn điều gì tệ hại diễn ra nữa… – định đứng lên rời khỏi bàn thì nàng đã bị Quân níu lại…
– Từ đã… ngồi xuống chút đi… chẳng lẽ cô tuyệt tình vậy sao Hồng…
– Bỏ tay ra… người ta thấy bây giờ…
– Thì ngồi xuống đã…
Không muốn gây ra thêm sự chú ý, nàng đành giữ gương mặt bình thản và tiếp tục ngồi xuống… xích lại gần Hồng… Quân ngửi ngửi mùi thơm tỏa ra từ người nàng…
– Cô mới đổi nước hoa phải không?
– Phải… thì làm sao…
– Không… không sao cả… nhưng mà cháu thích cái mùi hương lúc mình ở khách sạn với nhau hơn…
– Đã nói là đừng nhắc lại mà… cậu mà nói thêm nữa là tôi đi đấy…
– Thôi được rồi… không nhắc nữa là được chứ gì…
Trước thái độ cương quyết của Hồng… mọi lời nói của Quân giường như hoàn toàn không có chút tác dụng nào nữa… Quân đoán có lẽ Hồng đã hạ quyết tâm không dính líu gì đến gã nữa, nàng quả thật mạnh mẽ hơn là Quân tưởng… tuy vậy Quân vẫn biết từ bên trong sâu thẳm, Hồng vẫn có chút gì đó lưu luyến cái cảm giác sung sướng mà Quân mang lại cho nàng… chỉ là vì hoàn cảnh, không khí xung quanh không cho phép nàng bộc lộ điều đó ra bên ngoài… nhìn đôi mắt đầy lo lắng của Hồng cứ ngó nghiêng xung quanh vì sợ người ta chú ý đến… Quân chợt nảy ra một ý… khẽ cười thầm… gã kéo ly rượu nho lại gần… đưa lên miệng nhâm nhi một chút… Quân lại đặt xuống… chỉ bằng một cái đẩy… ly rượu đã đổ tràn ra mặt bàn và thấm ướt váy áo của Hồng…
– Á… cái gì vậy…
– Ấy chết… cháu lỡ tay… xin lỗi…
Rút chiếc khăn ăn trên bàn, Quân tỏ ra luống cuống lau những vệt rượu bám đầy trên váy nàng nhưng Hồng đã nhanh chóng đẩy gã ra…
– Thôi… được rồi… để tự tôi làm…
Đứng dậy… Hồng chạy vội lên trên trên lầu… còn Quân thì sao… trên môi gã lại nở một nụ cười ranh mãnh… nhấm thêm 1 ngụm rượu… Quân đảo mắt nhìn quanh rồi lặng lẽ bước lên cầu thang…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensextv.com/loan-luan-me-va-con/
Tiếng quả lắc đồng hồ vang lên dồn dập… vậy là đã 6 giờ chiều… bên mâm cơm, dù đói nhưng Kiều không buồn gắp chút thức ăn gì… vì không có Vũ, bữa cơm trở nên không chút hương vi gì đối với nàng. Dù chỉ mới xa Vũ có 1 tiếng nhưng cái cảm giác trống vắng cứ bao vây lấy Kiều làm nàng chỉ muốn được có Vũ ngay bên cạnh… tiếng xe máy từ đâu lao vào sân làm Kiều giật mình, bỏ chén cơm xuống, nàng vừa định đứng dậy ra xem là ai thì từ bên ngoài, Vũ đã lao vào trong, nhìn nét mặt tức tối của con, Kiều đoán ngay là Vũ đã gặp chuyện gì đó tồi tệ…
– Vũ… sao về sớm vậy con…
Không đáp, Vũ bước thẳng lên phòng và đóng sầm cửa lại…
– Ơ… sao vậy nhỉ…
Đang còn ngơ ngác không hiểu gì thì lại một người nữa từ ngoài chạy vào trong… không ai khác đó là Ngọc… không kịp chào hỏi, Ngọc đã hỏi ngay…
– Vũ trên phòng phải không cô…
– À… phải… mà có chuyện gì vậy Ngọc…
Không buồn trả lời Kiều, Ngọc cũng vội chạy lên cầu thang và lao vào phòng Vũ…
– Hai cái đứa này… sao vậy trời… lại cãi nhau à…
Quả đúng như Kiều nghĩ… Ngọc vừa vào phòng Vũ thì tiếng cãi vã đã bắt đầu nổ ra… dù không muốn tò mò chuyện riêng của con mình nhưng những tiếng cãi vã cứ liên tiếp vang vọng khắp căn nhà. Chưa lần nào cả hai lại giận nhau đến mức như vậy, “phải lên xem chuyện gì thôi…” nghĩ vậy, Kiều vội rón rén bước chân lên cầu thang lại gần cửa phòng Vũ và áp tai nghe ngóng…
– Cả ngày sinh nhật tui mà ông cũng không nhớ… vậy là ông thua thằng Quân rồi!
– Phải… nó tài giỏi thật! Vậy Ngọc sao không ở lại tiếp đãi nó đi, tới đây làm gì!
– Ông… đừng có mà giở cái giọng tuyệt tình đó với tui… ông xem lại mình đi… ông biến đi đâu mấy ngày nay… tui gọi không thèm bắt máy cũng không thèm gọi lại… như vậy ông không phải khinh thường tui là gì! Hả!
– Tui… không có!
Quả thực Vũ cũng không biết giải thích ra sao để Ngọc hiểu… cậu biết dù có lý do này nọ thì với cái tính đa nghi của Ngọc, cô cũng sẽ không vì thế mà bỏ qua chuyện này…
– Vậy sao không gọi lại… có phải là… có phải vì ông… ông đã chán tui phải không… có phải ông đã có những gì ông muốn… vậy nên giờ đây có cũng được mà không có cũng được đúng không! Ông trả lời đi…
Nắm lấy cổ áo Vũ, đôi mắt Ngọc rưng rưng nước mắt… với linh cảm của người con gái… nàng không khó để nhân ra những sự thay đổi đang manh nha trong bạn trai của mình…
– Không có mà… tại vì…
– Tại sao… ông trả lời đi… có trả lời không…
Dùng hết sức Ngọc đẩy Vũ ngã xuống giường… dưới sức mạnh của sự căm tức của Ngọc, chiếc áo sơ mi của Vũ như muốn rách toạc ra… những chiếc cúc văng ra tung tóe…
– Huhu… có phải ông… không còn thích tui nữa phải không… trả lời đi…
Gục mặt xuống sàn… Ngọc òa khóc… nhưng tiếc khóc ray rứt hờn tủi khiến cho cả Vũ… và Kiều đang đứng bên ngoài đều cảm thấy bàng hoàng không nói nên lời… ngồi xuống cạnh Ngọc… Vũ vội vòng tay ôm siết cô bé vào lòng, đưa tay lau nước mắt nước mũi dàn dụa trên mặt Ngọc… Vũ dìu nàng lại giường trong sự vùng vẫy của Ngọc… rồi chuyện gì đến cũng phải đến… Kiều lặng người đi khi trước mặt nàng là cảnh tượng hai đứa trẻ ôm siết nhau trên giường với những nụ hôn dồn dập… đặt tay lên ngực… nàng cố trấn tĩnh lại…
“Không… tụi nó… còn nhỏ mà đã như vầy rồi sao… phải làm sao đây… Vũ… sao con lại… có thể làm vậy…”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro