Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 7

Phần 9

2024-07-04 10:42:27

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 9
Mây đen vần vũ, trời đất tối đen như mực, hắc ám vô tận giống như tấm màn tử vong bao trùm lên tất cả, từng luồng khí tức âm u khủng bố tràn ra khắp thiên địa. Trên vùng đất Ionia này, cỏ cây rậm rạp, đâu đâu cũng nghe thấy vượn kêu hổ gầm, khắp nơi là rừng rậm nguyên thủy, những cây cổ thụ tán lá rợp trời, hung thú mãnh gầm khắp nơi.

Một ngày trôi qua kể từ khi John chia tay với Yasuo, hiện tại đích đến của hắn chính là trung tâm của Ionia, thủ đô Placidium. Hắn hi vọng một khi đến được đó sẽ ít nhiều tìm ra được chút ít thông tin liên quan đến việc mình bị nghi thành chúa tể hư không.

“Xột xoạt” – Đột nhiên John cảm thấy có tiếng động vang lên, tiếng động này không giống với lũ thú hoang gây ra mà giống do con người tạo ra hơn. Lập tức lấy cát dập tắt ngọn lửa đang đốt cạnh đó, bưng thêm một hai tảng đá đè lên nhằm tránh sự chú ý, hắn ta trốn vào một lùm cây trốn, không biết kẻ đến là ai nhưng đề cao cảnh giác vẫn hơn.

“Bịch” – tiếng động nhẹ nhàng va chạm mặt đất vang lên, hai bóng người từ trên cao nhảy xuống, đúng ngay vị trí mà John ngồi trước đó, cũng may đống lửa kia đã được John xử lý gọn gàng chứ nếu không đã bị hai tên này phát hiện ra rồi.

“Nghỉ ngơi một chút rồi quay trở về báo cáo lại với thủ lĩnh” – Tên bên trái ngồi xuống nhẹ giọng nói.

Tên kia nhìn lên trời, chắc hắn nghĩ thời gian còn sớm nên gật đầu nói: “Được rồi, nghỉ một chút cũng tốt.”

John nấp sau một đám bụi gần đó quan sát thật kĩ hai tên vừa xuất hiện kia, cả hai đều đeo mặt nạ quái dị, nếu hắn nhớ không nhầm thì đây là hai Ninja trinh sát của hội Kinkou, chỉ có những người của hội kinkou khi đi làm nhiệm vụ mới đeo những mặt nạ quái dị như thế.

“Không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này, mà ta vẫn không hiểu làm sao Chúa tể Hư Không lại còn sống được nhỉ?” – Tên Ninja bên trái thắc mắc nói.

Tên Ninja bên phải chỉ biết thờ dài đáp: “Chuyện này ngươi hỏi ta thì ta biết trả lời thế nào, nhớ năm xưa, Chúa tể Hư Không sức mạnh khủng khiếp, không một ai có thể đánh bại được ông ta, nhưng rồi bị ngài Ralaw tiêu diệt, ta nghi lần đó hắn chỉ giả vờ thua để tìm cách báo thù thôi.”

“Suỵt” – Tên Ninja bên trái kia nghe hắn ta nói vậy giật mình lao đến sợ hãi nói: “Ngươi điên à? Nói như ngươi không phải bảo rằng ngài Ralaw không có đủ khả năng để phân biệt Chúa tể Hư Không còn sống hay đã chết hay sao? Để người khác nghe được là mất đầu đấy.”

“Ở đây không có người, ngươi lo cái gì?” – Tên Ninja bên phải vội đáp.

“Thôi được rồi, chúng ta mau lên đường đi, đừng ở lại đây lâu, cần phải đem tin tức về báo lại cho thủ lĩnh biết” – Cả hai tên Ninja lập tức đứng dậy phóng người bay đi. Chừng năm phút sau, khi mọi thứ thực sự yên tĩnh John mới từ bên trong đám bụi cây gần đó chui ra, hắn nhìn về phía hai tên Ninja vừa rồi phóng đi, John thầm nghĩ: “Xem ra chuyện của ta đã được đưa đến tổng bộ hội Kinkou rồi, không sớm cũng muộn ta cũng sẽ như Yasuo đối mặt với hàng trăm kẻ thù đến vây đánh. Yasuo còn có tuyệt kĩ phòng thân, ta thì ngoài mấy thế võ và cái đầu này thì biết lấy gì để mà chống lại đây?”

Hắn ngồi dựa lưng vào gốc cây thẩn thờ nói một mình: “Không biết bây giờ những người vợ của mình ra sao rồi nhỉ? À còn con của mình nữa chứ, không biết bọn nhóc đó thế nào, có giống mình không?”

“Chính ngươi đã giết chết Sona và Irelia”

John nhớ đến câu nói của Kennen trước đó, hắn vò đầu suy nghĩ: “Kennen bảo rằng mình giết chết hai người họ, không lẽ họ đã chết thực sự rồi sao? Mà không đúng, nếu đúng như những gì mình phỏng đoán thì tên Ralaw kia có khả năng thay đổi lịch sử, chính việc thay đổi này đã làm cho sự cân bằng phép tắc giữa các thế giới bị đảo lộn, nếu như vậy thì tại sao hắn lại khiến các cô gái ấy chết đi? Thật sự khó hiểu mà…”

John sờ sờ chiếc nhẫn mình đeo trên tay, chắc mọi người còn nhớ chiếc nhẫn này chính là chiếc nhẫn chủ, 10 chiếc nhẫn còn lại kia được đeo vào tay 10 người trong số 11 người vợ của John. Chỉ cần truyền vào đó ít sức mạnh phép thuật là có thể cảm nhận được những người khác đang ở đâu dù cách đó có bao xa, chỉ có điều giờ đây John không thể nào sử dụng sức mạnh phép thuật được nữa.

Từ sau cái ngày hắn tự mình phế đi toàn bộ sức mạnh của bản thân để tạo ra đòn kết liễu Chúa tể hư không, hắn đã không thể nào hấp thụ lại được một chút sức mạnh phép thuật nào nữa, dù có cố đến đâu thì vẫn vô dụng.

“Xem ra giờ đây ta đã thành phế nhân rồi, hài” – John thở dài một tiếng.

Nằm ngửa mình trên mặt đất nhìn lên vầng trăng sáng rọi khắp màn đêm xung quanh đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện ngồi bật dậy: “Nếu như luyện phép thuật không được thì sao ta không luyện võ thuật? Lúc trước thấy Yasuo đánh với đám kẻ thù mình cũng có học lỏm được chút ít chiêu, kết hợp với kiếm thuật của sư phụ Sephiroth chắc chắn có chỗ hữu ích, biết đâu may mắn ta có thể khôi phục lại được khả năng hấp thụ sức mạnh phép thuật cũng nên.”

Nói là làm, John lập tức đứng dậy kiếm một cành cây gỗ thật chắc dùng nó như một thanh kiếm rồi bắt đầu tập luyện.

Trước đây khi luyện kiếm thuật của Sephiroth buộc phải truyền vào đó sức mạnh phép thuật thì mới có thể phát huy được hết sức mạnh khủng khiếp của nó, giờ đây hắn không còn sức mạnh nữa, chỉ sử dụng chiêu thức thôi, dù không phát huy được hết sức mạnh nhưng sự ảo diệu trong từng đường kiếm nhất định khiến kẻ địch không thể ngờ được.

“Đệ nhất kiếm, đệ nhị kiếm….” – John liên tục luyện tập lại toàn bộ kiếm thuật của bản thân, kết hợp với những chiêu thức mà Yasuo từng sử dụng trước đó, phải nói rằng dù giờ đây không khác gì một người bình thường nhưng bù lại hắn rất thông minh, mọi cử động cùng đường kiếm của Yasuo hắn đều nhớ kĩ.

“Vút” – John xoay một vòng 180 độ chém ra ba mươi sáu kiếm, mỗi kiếm đều ẩn chứa uy lực cực mạnh.

“Ầm ầm ầm” – ba gốc cây lớn bị ba mươi sáu đường kiếm chém thành từng khúc.

“Ha… ha… tuyệt thật, mặc dù không còn sức mạnh phép thuật nhưng uy lực của bộ kiếm thuật Sephiroth và kiếm thuật của Yasuo khi kết hợp với nhau lại tạo ra uy lực lớn đến thế… ha… ha… ta cần phải tập luyện thật thành thục, có như thế mới giữ được cái mạng này.” – Cứ như thế John lao vào tập luyện kiếm thuật ngày đêm, chỉ có điều hắn không hề ngờ rằng kiếm thuật mà hắn bắt chước Yasuo chính là Phong tuyệt kĩ trong truyền thuyết, nhưng phải nói rằng, không phải cứ ai bắt chước cách ra đòn hay các chiêu thức trong phong tuyệt kĩ thì đều có thể thi triển được nó. Tính đến hiện tại thì chỉ có mỗi Yasuo mới luyện được loại kiếm thuật khó nhất trong truyền thuyết này.

Còn về phần John, hắn ta thuộc một dạng khác, bởi vì hắn căn cơ có sẵn kiếm thuật của Sephiroth, đây là một loại kiếm pháp cực kì khủng khiếp, ở trong bộ kiếm thuật này có ẩn chứa tinh hoa của hàng chục kiểu kiếm thuật khác nhau, một chiêu có thể biến thành cả trăm thức, thiên biến vạn hóa. Bởi vậy, khi bắt chước các chiêu thức của Yasuo, John cũng vô tình học và luyện được Phong Tuyệt Kĩ trong truyền thuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 7

Số ký tự: 0