Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 7

Phần 11

2024-07-04 10:42:27

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 11
“Ta không tin chuyện này, ta tuyệt đối không tin” – John ôm đầu đau khổ thốt lên, mười một người con gái mà hắn yêu tất cả đã chết thật sao? John tuyệt đối không thể nào chấp nhận được sự thật này, tuyệt đối không.

“Chính ngươi đã giết Sona và Irelia” – lời nói của Kennen lại một lần nữa vang lên.

Nếu đúng như những gì Kennen đã nói thì mọi chuyện ghi bên trong này hoàn toàn là sự thật, nhưng mình làm sao có thể giết chính những người mà mình yêu nhất được chứ? Không lẽ là Ralaw đã làm chuyện này? Nhưng mục đích của hắn là gì? Hắn đã chiếm lấy toàn bộ những thứ vốn thuộc về mình thì tại sao lại ra tay giết 11 người vợ của mình cơ chứ? Còn nữa, nếu như mình suy đoán không nhầm thì Ralaw có khả năng sửa lại toàn bộ quá khứ, đấy chính là nguyên nhân chính khiến cho toàn bộ mọi người ở đây đều nghĩ hắn là Chúa Tể Hư Không, lịch sử bị sửa làm thay đổi suy nghĩ của toàn bộ mọi người cũng thay đổi theo.

“Sona, Nami, Miss, Syndra, Irelia, Diana, Janna, Kayle, Ahri, Elise, Caitlyn, các em thực sự đã chết rồi sao? Ta không tin điều này, nếu các em chết ta ít nhất phải cảm nhận được điều gì đó thông qua chiếc nhẫn này, ta không tin điều đó.” – John xoa xoa chiếc nhẫn trên tay mình thầm nghĩ.

“Á” – John tức giận hét lớn một tiếng, cầm quyển sách trên tay ném thật mạnh xuống mặt đất, sau đó hắn lấy chân giẫm vào quyển sách như muỗn xả toàn bộ sự tức giận trong người.

“Tên kia!” – Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng John, khi hắn quay lưng lại thì phát hiện một đám lính tuần tra khoảng 5 tên đang tiến lại, đi đầu là một gã thanh niên có khuôn mặt khá dữ tợn, hắn nhìn vào John sau đó lai nhìn vào quyển sách bên dưới, sắc mặt cực kì khó coi, hắn nói: “Ngươi đang làm gì ở đây?”

John cố gắng thu lại cơn tức giận vừa nãy của mình, gắng sức nặn ra nụ cười đáp: “Bẩm, tôi chỉ ngồi đây nghỉ ngơi mà thôi.”

“Nghỉ ngơi? Thế quyển sách dưới chân của ngươi là thế nào?” – tên chỉ huy nhóm tuần tra kia chỉ vào quyển sách dưới đất nói.

John nhìn quyển sách bị mình lấy chân chà đạp cho nát bét kia cười nói: “Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm?” – Đôi mắt của tên chỉ huy cứ giật giật, hắn nhìn John trong bộ dáng nhết nhách, thực sự rất chướng mắt.

“Để tôi nhặt nó lên” – John đang định cúi người xuống nhặt quyển sách kia lên thì tên chỉ huy đứng cạnh nhanh như cắt vung chân đạp hắn một cái thật mạnh khiến cả người hắn đập vào bờ tường cạnh đó, toàn thân đau đớn, đôi mắt John tràn ngập vẻ tức giận nhưng vì đang ở trong thủ đô của Ionia, nên chỉ biết nuốt cục tức ấy lại không dám manh động.

“Đỡ hắn lên, đưa đến đây” – tên chỉ huy kia ra lệnh cho đám lính sau lưng chạy đến đỡ John dậy rồi đưa đến trước mặt hắn. Hắn nhìn John cười nói: “Ngươi nghĩ mình là ai mà dám dẫm đạp lên quyển sách ghi lại cuộc đời và hành trình vĩ đại của ngài Ralaw tôn kính của bọn ta?”

John kiềm nén sự tức giận trong lòng, mỉm cười nói: “Hiểu lầm, là hiểu lầm mà thôi.”

“Thôi được!” – Tên chỉ huy sử dụng giọng điệu vô cùng khinh miệt John, hắn nói tiếp: “Ta đây vốn là một người rộng lượng, thấy ngươi nói vậy cũng không muốn để ngươi thiệt thòi gì thêm, chỉ cần ngươi quỳ xuống trước quyển sách sau đó lạy trước nó ba cái thành tâm xin lỗi ngài Ralaw thì ta đây nhất định tha cho… các anh em thấy cách giải quyết của ta thế nào? Được chứ hả?” – hắn ta xoay lại nhìn đám thuộc hạ ở bên cười nói.

“Được… được… ha… ha…” – đám lính cạnh đó thi nhau gật đầu cười ha hả chế giễu.

Hai nắm tay của John siết chặt vào nhau, cảm giác như những chiếc móng tay có thể đâm xuyên qua cả da.

“Còn không mau quỳ xuống” – tên chỉ huy thấy John vẫn đứng không hề quỳ xuống tỏ ra vô cùng tức giận, hắn quát lên thật lớn nhưng John nhất quyết không quỳ. Bảo hắn quỳ xuống cầu xin một quyển sách tha thứ? Đó không khác gì đang sỉ nhục hắn cả, dù có chết cũng không để bản thân phải nhục như thế này.

“Bắt hắn quỳ xuống cho ta” – Tên chỉ huy ra lệnh cho đám thuộc hạ, ngay tức khắc ba bốn tên lính lao đến, dùng gậy đánh vào hai chân của John buộc hắn phải quỳ xuống, nhưng một khi John đã không muốn thì đừng hòng ép được hắn.

“Bịch bịch” – tiếng gậy gỗ va đập vào thịt trên người nghe thật khó chịu trong lòng.

John cố gắng cắn răng chịu đựng, hắn đang ở thủ đô của Ionia, mọi hành động lúc này đều sẽ gây ra sự chú ý.

“Thằng khốn” – tên chỉ huy kia thấy đám thuộc hạ của mình đánh John như vậy mà hắn vẫn ương ngạnh đứng thẳng nhất quyết không quỳ xuống, hắn ta tức giận lao đến vung cước nhắm ngay đầu của John đá thật mạnh.

“Bịch” – Nắm tay của John nhanh như chớp giữ chặt cổ chân tên chỉ huy ngay khi chân hắn vừa đến gần, đôi mắt của John lúc này không khác gì một con thú hoang đầy đáng sợ.

“Rắc…” – tiếng khớp xương vang lên lạnh cả sống lưng, kế tiếp đó là một tiếng hét thảm của tên chỉ huy, hắn không chỉ bị John nắm lấy cổ chân mà còn bị hắn dùng sức bóp thật mạnh, xương chân gần như sắp bị bóp nát cả ra.

“Thân nam nhi, sống sao cho đỉnh thiên lập địa, các ngươi bảo ta quỳ lạy một quyển sách cầu xin sự tha thứ của tên đã cướp hết những thứ thuộc về ta, thực sự là vượt quá sức chịu đựng rồi.” – John nói từng câu từng chữ thật rõ ràng, giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống lũ lính canh và tên chỉ huy cạnh đó.

“Các ngươi còn đứng đấy làm gì? Mau giết hắn, mau giết hắn…” – Tên chỉ huy thấy đám lính của mình đứng gần đó bộ dáng sợ hãi liền hét lên.

“Thả chỉ huy bọn ta ra.” – Đám lính bắt đầu vung vũ khí lao đến tấn công John.

“Vụt” – Nhanh như điện John thả chân của tên chỉ huy ra sau đó đột ngột xuất hiện ngay giữa lòng đám binh sĩ trong sự ngỡ ngàng của bọn chúng, cây dao cha hắn tặng trước đó giờ trở thành thứ vũ khí duy nhất trên tay.

“Xoạt xoạt” – những dòng máu đỏ tươi bắt đầu bắn lên không trung phủ đỏ thẫm cả con hẻm nhỏ, John không chút thương tình, một dao chém chết năm tên lính.

“Ngươi… ngươi dám?” – tên chỉ huy ngồi trên mặt đất thấy John giết đám lính của mình một cách đơn giản thì tỏ ra vô cùng sợ hãi, hắn rút kiếm đeo trên lưng ra để trước ngực như muốn phòng ngự.

John, hắn là ai kia chứ, còn nhớ năm xưa một mình hắn đại náo cả thành phố Piltover, dẫn quân đánh đông dẹp bắc, một kẻ được xem như trời không sợ, đất không sợ, muốn làm gì liệu có ai ngăn cản được, vậy mà giờ đây phải nhẫn nhục như vậy thật sự không giống hắn chút nào.

John nhếch môi cười nói: “Đụng đến ta xem như các ngươi tới số rồi.”

“Keng…” – John lao đến đâm dao về phía tên chỉ huy nhưng đúng lúc này hai tên Ninja đeo mặt nạ không biết từ đâu xuất hiện vung kiếm ngăn cản một dao kia cứu tên chỉ huy một mạng.

“Ngài ổn chứ?” – tên Ninja đeo chiếc mặt nạ màu đỏ xoay đầu lại nhìn gã chỉ huy hỏi.

“May mà có hai vị Ninja của Hội Kinkou đến đây, thật là tốt quá, hắn ta dám chà đạp quyển sách viết về cuộc đời của ngài Ralaw đã thế còn ra tay giết thuộc hạ của ta, tuyệt đối không được để hắn sống.” – Tên chỉ huy kia được người bảo vệ sợ gì không lấn tới.

“Dám làm điều đó ngay tại thủ đô Placidium này sao?” – Tên Ninja đeo mặt nạ đỏ kia hơi chút kinh ngạc.

Tên Ninja đeo mặt nạ xanh bên cạnh liền nói: “Có khi nào hắn là người của nhóm phản nghịch không?”

“Chắc là thế rồi, giết hắn!” – Cả hai tên Ninja lập tức lao vào tấn công, kiếm trên tay bọn chúng liên tục vung ra chém về phía trước.

“Hội Kinkou? Không hay rồi, bọn này Ninja này mà kéo đến tất sẽ có chuyện.” – John cảm thấy những hành động này của hắn đã bắt đầu gây ra rắc rối, nhưng giờ khắc này hắn có thể chạy?

“Phân thân thuật” – Tên Ninja mặt nạ đỏ vừa lao đến vừa bắt ấn chú, chỉ trong tích tắc bốn ảnh phân thân đã xuất hiện lao nhanh về phía John như một mũi tên, kiếm trên tay của bọn chúng liên tục chém đến.

“Xoạt” – John tức tốc lùi về phía tạo khoảng cách an toàn với những ảnh phân thân kia, dao trên tay xoay một vòng rồi chém về phía trước, kiếm khí dữ dội bắn đến khiến bốn ảnh phân thân lập tức nổ tung.

“Rắc… rắc…. a” – đột nhiên từ dưới đất tên Ninja mặt nạ xanh kia bất thình lình xuất hiện kiếm trên tay đâm thẳng vào cằm của John, cũng may phản xạ của John rất nhanh lập tức ngả người về phía sau tránh né, tiện thể mượn thế ngả về phía sau hai chân thu lại rồi đạp ra đá thẳng vào bụng tên Ninja kia.

“Rầm” – cả cái cơ thể kia đập vào bờ tường cạnh đó khiến bờ tường gần như sụp xuống.

“Cậu không sao chứ?” – tên Ninja đeo mặt nạ đỏ chạy lại bên cạnh người huynh đệ của mình lo lắng hỏi. Một đòn phối hợp vừa rồi của hai người quả thực rất bài bản, một kẻ sử dụng phân thân lao đến tấn công nhằm đánh lạc hướng tầm mắt của kẻ địch, một kẻ còn lại sử dụng độn thổ tiếp cận và tấn công chớp nhoáng, nhưng cả hai không ngờ rằng John lại có phản xạ nhanh đến thế.

Chiếc mũ trùm đầu cùng bộ râu nguy trang bị một đòn vừa rồi đánh rơi ra, cả hai tên Ninja khi nhìn thấy mặt của John đều tỏ ra sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, cả người run lên.

“Là hắn… là hắn…”

John sờ sờ trên mặt mình thấy bộ râu giả đã rơi, hắn biết tình cảnh lúc này thực sự rất nguy hiểm, lập tức nắm chặt dao trong tay lao đến như một cơn gió, một chiêu nhanh như chớp đâm xuyên ngực tên Ninja mặt nạ đỏ. Hắn ta ngã xuống mặt đất đôi mắt vẫn chưa nhắm lại, tràn đầy vẻ không cam tâm.

“Bùm” – đột nhiên một tiếng pháo hiệu được bắn lên trời, John giật mình nhìn lại thì đó là do tên chỉ huy lúc nãy, John cảm thấy quá hối hận hắn không ngờ rằng mới sơ sảy một chút là để tên chỉ huy kia tận dụng báo tin.

“Khốn kiếp” – John tức giận, đã giết người rồi thì giết cho trót, hắn vung dao cắt ngang cổ tên Ninja còn lại, sau đó tiện chân đá thanh kiếm của tên Ninja kia rơi trên mặt đất, mũi kiếm nhanh đến nỗi tên chỉ huy chỉ biết nhìn nó đâm xuyên qua ngực mà không kịp phản ứng.

“Phải rời khỏi đây thôi” – John nhanh chóng lao ra khỏi con hẻm chạy thật nhanh về phía cổng thủ đô.

“Vù vù vù” – trên các nóc nhà hàng loạt Ninja chạy thật nhanh về phía của John.

“Cộc cộc” – ở bên dưới ba đội binh mã cũng như thế nhắm hướng cổng thành chạy thật nhanh đến.

“Chuyện gì thế?”

“Chuyện gì thế?”

Người dân trên đường hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao Ninja và binh lính lại xuất hiện nhiều đến như vậy?

“Mọi người dân mau chóng về nhà, hiện tại chúng tôi đang truy bắt một tên tội phạm nguy hiểm, đề nghị mọi người trở về nhà.” – Một tên lính chạy đằng trước hô lớn thông báo.

“Truy bắt tội phạm à, về thôi, về thôi” – Mọi người dân nhanh chóng chạy thật nhanh về nhà của mình, không ai muốn vì việc truy bắt tội phạm này mà để bản thân dính phải điều không may.

“Là hắn” – Bọn ninja đang chạy thật nhanh trên các mái nhà bao gồm Ninja của hội Kinkou và hội bóng đêm, ngay khi phát hiện pháo tín hiệu liền lập tức chạy đến đây.

“Cạch cạch” – hàng loạt phi tiêu phóng đến chặn đường John, khiến hắn không thể nào chạy đến cổng thủ đô được.

“Bị phát hiện rồi, bọn chúng nhanh thật” – John nút một ngụm nước bọt kinh hãi, giờ đây hắn đang phải đối mặt với thử thách cự kì khủng khiếp, hắn làm gì có phép thuật để mà thoát khỏi đám người này ?

“Chúa tể hư không, ngươi chạy không thoát đâu” – Shen lập tức có mặt chỉ huy toàn bộ ninja hội Kinkou sau lưng anh ta là Kennen và Akali.

Đứng đối diện ở dãy nhà bên kia là Zed, đôi mắt đáng sợ ngày nào giờ đây nhìn chằm chằm vào người thanh niên đang đứng bên dưới.

Cả con đường vắng tanh, chỉ còn mỗi John đối diện với cả trăm Ninja và chỉ ít phút nữa là binh lính thủ đô sẽ đến, như vậy một mình hắn chiến đấu lại gần với cả ngàn người… lành ít dữ nhiều.

“Quả nhiên chúa tể hư không vẫn còn sống, được lắm, chuẩn bị nạp mạng đi” – Zed lên tiếng nói.

John thở dài một hơi cố gắng giữ bình tĩnh, miệng thì nói nhưng não bộ hoạt động hết công xuất nhằm tìm ra cách thoát thân: “Các người lấy cả trăm người chỉ để đánh mình ta không thấy xấu hổ sao?”

“Xấu hổ thì đã làm sao? Chỉ cần giết được ngươi thì một chụt xấu hổ ấy có là gì?” – Shen giọng nói đầy đanh thép.

John thở dài một hơi thầm nghĩ: “E rằng không thể nào thoát khỏi một trận ác chiến rồi.”

“Vụt” – Không ngờ rằng cây dao cha tặng hắn để làm vật kỉ niệm giờ đây lại trở thành một món vũ khí của hắn, và cũng thật không ngờ rằng giờ phút này hắn dùng chính món vũ khí này để chống lại những người bạn cũ trước đây.

“Đến đâyyyyyy…” – John hét lớn một tiếng, giờ phút này hắn không còn chút gì e ngại nữa cả, bạn bè ư? Ranh giới ấy đang mờ dần.

“Giếtttttttttttttttttt” – toàn bộ Ninja hai hội lao đến tấn công John, hỏa cuồng, phong độn, lôi độn, thủy độn… hàng loạt nhẫn thuật Ninja đánh đến, chiêu nào chiêu nấy mạnh mẽ uy lực như muốn lấy mạng của John.

John nhìn thấy tất cả, nghe thấy tất cả. Hắn cười một cách tàn nhẫn nói: “Hôm nay là các ngươi ép ta. Ta không cần biết các ngươi là ai, không cần biết các ngươi có bối cảnh gì, giết ta hoặc bị ta giết, tất cả hãy bỏ mạng lại đi.”

John ngẩn đầu nhìn cả chục loại nhẫn thuật Ninja đang lao đến, đôi mắt hắn đột nhiên lóe lên một tia sáng kì dị, kế tiếp đó như một u linh xuất hiện giữa ban ngày, cả thân hình của John trở nên hư hư ảo ảo rồi biến mất ngay tại vị trí.

“Ầm ầm ầm” – toàn bộ nhẫn thuật bắn đến đều hụt.

“Hắn ta đâu rồi?” – Ngay khi bọn Ninja còn chưa kịp nhận ra John đã biến đâu thì bất ngờ một tiếng thét thảm vang lên, một dòng máu bắn sối xả trên trời, ánh mắt tất cả trở nên kinh hãi, một cái đầu lăn lốc trên mặt đất, bên cạnh đó là cái xác không đầu máu từ chỗ vết cắt vẫn còn chảy ra ròng ròng.

John không có sức mạnh phép thuật, đúng, hắn không hề sử dụng chút sức mạnh phép thuật nào, tất cả chỉ là kiếm thuật cùng bộ pháp mà hắn đã học được khi còn ở học viện Ninja trước đó.

Shen sắc mặt trắng bệch, cả Kennen và Akali cũng không khá hơn là bao nhiêu bởi họ hoàn toàn nhận ra bộ pháp mà John đang sử dụng chính là vô ảnh bộ của Shen.

“Shen? Sao hắn ta biết tuyệt kĩ vô ảnh bộ của anh?” – Akali thốt lên nói.

“Shen? Chuyện này là sao? Không lẽ ngươi dám thông đồng với Chúa tể?” – Zed ở đối diện tất nhiên nhận ra bộ pháp của John đang sử dụng, lập tức hỏi truyền âm hỏi Shen.

“Ta hoàn toàn không biết chút gì về chuyện này, nhưng có thể với khả năng của Chúa tể hư không việc bắt chước một tuyệt kĩ nào cũng là điều quá đơn giản.” – Shen giờ phút này không biết phải giải thích sao cho thật ổn thỏa nên chỉ có thể nói ra lý do đó.

“Kế tiếp sẽ là ai?” – John lúc này không khác gì một ác ma, từ giọng điệu đến ánh mắt của hắn khiến bọn Ninja đối diện sợ đến xanh mặt, một cỗ áp lực vô hình bắt đầu uy hiếp toàn bộ.

John sớm đã nổi sát khí, loạn phát cuồng vũ, đôi mắt đỏ ngầu giống như một ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt. Sau khi sử dụng vô ảnh bộ bất ngờ lao đến đám người trước mặt cách đó năm mét. Lưỡi dao trên tay phải xoẹt qua, năm dòng máu tươi phụt ra. Lại thêm năm cái đầu bay ra xa năm trượng lăn lông lốc trên mặt đất.

Máu từ năm cái thi thể không đầu xối xả phun ra, nhuộm John thành người toàn máu. Hắn rút lưỡi dao từ trên cái xác vẫn chưa đổ xuống ra, đâm một dao vào sau lưng cái xác, nhấc lên, ném về phía mấy kẻ đang có ý định lao đến.

John đau khổ phẫn nộ vô cùng, cảm giác máu trong người đang sôi lên, một cơn xung động hủy diệt trời đất, John hành động thế này quả thực có nhiều phần từ việc biết tin những người vợ của mình đã chết, hắn từng thề rằng cho dù mình có chết cũng không thể để các cô gái phải chịu bất cứ sự tổn hại nào, vậy mà bây giờ…

“Á…” – John hét lên đầy phẫn nộ, cuồng phong thổi đến tung bay mọi bảng hiệu của những ngôi nhà gần đó.

“Máu nhuộm Ionia”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 7

Số ký tự: 0