Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 1
Phần 5
2024-08-05 03:05:26
Ngày thứ hai nhanh chóng đến, trên Shadow isles này không có mặt trời, sáng trưa chiều tối, cũng chỉ một màu đen u ám tịch mịch. Từ sáng sớm, Hecarim đã đứng ngoài cửa hang hô lớn, gây nào động đòi Elise đưa người. Cô ta cũng rất bực tức, tuy nhiên giao kèo vẫn là giao kèo, ả ta tóm lấy cổ áo của John lôi ra ngoài đưa cho Hecarim. John bị Hecarim nhấc cả người lên khỏi mặt đấy cười bảo: “Thằng nhãi, ngươi bây giờ thì đừng mong chạy thoát khỏi ta nhé.”
Elise ở cạnh nhăn mặt nói: “Hắn ta bây giờ là người hầu của ta, nếu ngươi làm hắn có việc gì thì đừng trách ta đấy nhé.”
Hecarim cười khà khà đáp: “Yên tâm! Sáng sớm mai ta sẽ đem hắn trả lại cho cô” – Hắn nhanh chóng lôi John chạy sâu vào rừng.
John bị Hecarim dùng một tay nhấc bổng lên, hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Chạy được một đoạn Hecarim thả hắn xuống đất rồi nói: “Thằng nhãi, từ nay về sau ta và ngươi sẽ chơi một trò chơi.”
John nghi hoặc hỏi: “Trò gì?”
Hecarim vung vung cây thương trên tay đáp: “Ta và ngươi sẽ chơi trò thợ săn và thú hoang, chỉ cần ngươi chạy thoát khỏi ta đến sáng ngày hôm sau thì coi như ngươi thắng, lúc đấy ta sẽ tha cho ngươi một mạng sống.”
John trợn mặt nhìn Hecarim, hắn đáp: “Đơn giản vậy thôi sao?”
Hecarim gật đầu nói: “Phải phạm vi là trong khu rừng quỷ dị này, nhưng ta cảnh báo ngươi trước nếu ngươi vì trốn ta mà đến mấy nơi ở của mấy tên điên còn lại trên đảo, mạng sống của ngươi ta không thể cứu được.”
John gật đầu, sau đó xoay người chạy thật nhau, rất nhanh chóng hắn đã biến mất trong từng tán lá tại khu rừng. Hecarim hưng phấn hú lên thật lớn hắn nhảy cà lộc cà lộc sau đó phi nước kiệu đuổi theo.
John chạy như chưa từng được chạy, hắn chạy với tốc độ đáng kinh ngạc thế nhưng tốc độ của Hecarim lại kinh ngạc hơn rất nhiều, bên tai John luôn vang lên từng tiếng ngựa chạy, tiếng hú phát ra từ chính Hecarim.
Bịch…
Hecarim từ đằng sau đuổi kịp hắn nhảy lên hai chân trước đạp thẳng vào lưng khiến hắn đau đớn như muốn nát ra làm nhiều mảnh, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất.
Hecarim cười sảng khoái nói: “Thằng nhãi ngươi quả nhiên không phải người bình thường, chạy cũng nhanh phết, đứng dậy nào chúng ta làm lại.”
Cứ như vậy mọi chuyện tiếp diễn từ ngày này sang ngày khác, hết bị Elise đem ra đánh như một bao cát đến lượt bị Hecarim rượt đuổi đến hộc hơi. Ba tháng trôi qua trên đảo như địa ngục, John dần dần quen được cuộc sống hiện tại, dù có khổ cực thế nào nhưng trong đầu hắn luôn tràn trề một niềm tim mãnh liệt sẽ được sống.
Trong ba tháng này hắn liên tục bị hành bởi Elise và Hecarim tuy nhiên chính như vậy lại vô tình giúp hắn tăng cường thể lực, độ dẻo dai của cơ bắp. Hiện tại Hecarim chỉ có thể đuổi ngang hắn nhưng không tài nào chạm vào người hắn được, Elise mặc dù cô ta có sự dẻo dai của loài nhện, phản xạ cực nhạy nhưng John liên tục đánh nhau với cô ta nên cũng dần luyện tập theo cách di chuyển của loài nhện, giác quan của hắn bây giờ so với loài nhện cũng không khác là bao. Mọi chuyện có vẻ vẫn tiếp diễn khá êm đềm cho đến một ngày.
Trước một ngôi mộ tang hoang đến kì lạ, ở giữa ngôi mộ là một ngôi nhà trông vô cùng đáng sợ với khắp nơi là những bộ xương người có, thú vật có. Từ ngôi nhà luôn bốc lên một thứ khí đen quỷ dị đầy tang thương chết chóc. Đứng trước ngôi mộ Yorick Mori cầm chiếc xẻng của mình gõ vào cổng được làm hoàn toàn từ xương. Từ trong căn nhà ma quái kia, cánh cửa đột nhiên bật tung, một bóng đen lao nhanh ra ngoài xuất hiện trước mặt Yorick, đám khí đen bắt đầu tan ra để lộ một con quái vật khoác trên mình một bộ trang phục đỏ kì dị, điều đáng sợ hơn hắn ta không có khuôn mặt, đầu hắn đơn giản chỉ là một hộp sọ. Trên tay hắn cầm một cây trượng và một cuốn sách, giọng nói hắn vô cùng đáng sợ: “Ngươi đến tìm ta có việc gì?”
“Ta có chuyện muốn nói với ngươi, trên đảo này có một con người.”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro