Phần 57
2021-10-14 22:33:00
Tôi nhảy lên các bàn, chạy loạn xạ, sau một hồi truy đuổi tôi không được, cô thở hổn hển, bộ ngực phập phồng, toàn thân cô vẫn đang trần truồng, chỉ còn lại mỗi cái áo ngực đang nâng bầu vú cô lên, đầu vú cô chĩa ra ngoài.
Biết không thể truyền thứ dịch đó sang miệng tôi, cô nuốt cái ực đợt tinh cuối cùng xuống miệng.
Chúng tôi nhanh chóng thu dọn tàn tích, có nhiều vệt nước ướt, không thể lau sạch được, hiện tại đã hơn 1h, chúng tôi đã bị muộn so với dự định.
Mặc xong quần áo, tôi ngó ra ngoài, may quá, chưa có ai, tôi ra hiệu cho cô Ngọc Lan chạy ra trước, tôi ở lại khóa cửa.
Chờ cô Ngọc Lan đi vào nhà vệ sinh, tôi đi ra, kéo chốt vào, chuẩn bị khóa cửa:
“KÉTTTTT” tiếng cửa sắt bị kéo. Tôi giật mình.
Tay tôi run run, cắm chìa khóa, đẩy nó, khóa nó lại.
“ÊÊÊ, thằng kia mày làm gì đấy, HẢ” Giọng của tên béo bảo vệ, quá quen luôn.
Tôi cứng người, không dám nhìn ra đằng sau, nhìn ra đằng sau là tôi lộ mặt.
Tôi nép người vào tường, mặt đối diện bức tường, không quay mặt lại, vì quay lại là tên Béo sẽ nhìn thấy mặt tôi.
“Tao nói mày đấy, ĐỨNG LẠI”
Hắn bắt đầu chạy từ tầng 1 lên, “pực pực pực…” người hắn béo, nên bước chạy cũng rất nặng, và lực.
Tôi cũng bắt đầu chạy, tôi vòng ra hành lang bên kia, tên béo ở dưới không biết tôi chạy hướng nào, tôi lại chạy vòng ra cầu thang bên kia, tên béo chạy lên tầng 4, lúc này tôi đã vòng xuống đến tận tầng 2 rồi…
“ĐỨNG LẠI, THẰNG CHÓ NÀY”
Tôi chạy thẳng một mạch đến hành lang tầng 2, nơi hắn vừa mới chạy lên, chạy xuống tầng 1, may quá hắn vội bắt tôi, không đóng cổng lại.
“Chú Tân, bắt lấy nó” có một ông bảo vệ già đang ngái ngủ chưa biết chuyện gì xảy ra.
Hắn đuổi xuống tầng 1, tôi chạy thục mạng ra khỏi tầng 1, chạy ra ngoài rất nhanh phi ra ngoài cổng có một lối rẽ khuất, tôi tạt qua đó rồi rất nhanh chạy loanh quanh vài ngõ rất lắt léo. Mồ hôi ứa ra như tắm, tôi đứng lại thở phì phò, được một lúc tôi tìm đường ra, rồi trở về phòng. Nguy hiểm, quá nguy hiểm.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, chết rồi, cô Ngọc Lan, cô Ngọc Lan vẫn đang ở trên đó, phải làm sao bây giờ…
Đầu tôi như muốn nổ tung, rất hối hận, vô cùng hối hận…
Tôi nhanh chóng nhắn tin cho cô, giờ đã là giờ vào tiết 1 buổi chiều một khoảng thời gian rồi.
Nhắn tin cho cô không thấy trả lời. Tim tôi lại càng đập mạnh hơn.
Tôi nhanh chóng, đi sang nhà cô, chờ cô về, giờ không thể lên trường được, quá nguy hiểm.
Tiếng xe máy ù ù đi vào cổng, tôi chạy ra, đúng như tôi dự đoán, mặt cô đằng đằng sát khí nhìn tôi.
Đi vào trong nhà, tôi khóa cửa, khóa cổng lại, cô ngồi phịch xuống sofa. Tôi vội vàng chạy vào rót nước cho cô:
“Cô không sao chứ”
“Sao thì sao, mà không sao thì sao”
Đầu óc tôi bấn loạn vì kiểu hỏi ngược này.
“Ý em là, cô có bị phát hiện không”
Mặt cô trắng bệch, đăm chiêu, như đang hồi tưởng lại điều gì đó.
“Không có gì, trốn trong nhà vệ sinh, đến giờ dạy thì ra thôi”
“Thật chứ ạ”
“Cứ biết thế đi, bực mình, đi về đi”
“Vâng, thế em về, lát nữa em qua dọn dẹp sau ạ”
“…”
Cô bước từng bước nặng nề lên trên cầu thang, mặt hờn dỗi, chân cô đạp đạp vào cầu thang như muốn đạp nát nó vậy.
Tránh voi chả xấu mặt nào, tôi đành đi về, đến gần 5h kém mới dám sang dọn dẹp.
Cô Ngọc Lan thì tránh tôi, đang ở trong phòng ngủ, tôi dọn dẹp tầng 2 xong xuống tầng 1 để nấu cơm.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về việc đó, trường tôi chưa lắp đặt camera (Thời điểm đó trường xây dựng cũng lâu rồi, camera chỉ có ở nhà điều hành, các giảng đường, hành lang chưa lắp) do vậy tôi không sợ bị camera quay được mặt. Với cả tôi cũng không ăn cắp gì, họ cứ lên trên lớp đó mà kiểm tra, cũng chả có gì để đánh cắp cả, chỉ sợ việc của tôi giữa cô Ngọc Lan bị bại lộ mới đáng lo, mà cũng không bắt quả tang được tại chỗ nên cũng không sợ lắm. Lúc tôi đi ra chỉ có mỗi 2 bảo vệ, do vậy, để tránh phiền phức, có thể bảo vệ sẽ ém nhẹ vụ này xuống, tránh gây ra sự hỗn loạn trong công tác an ninh của trường, chắc họ cũng chả dám báo lên trên đâu, lại ăn chửi, kỷ luật, trừ lương thì phiền phức.
… Bạn đang đọc truyện Lén lút tại nguồn: http://bimdep.vip/len-lut/
Điều tôi băn khoăn lúc này là, lúc tôi chạy đi, bảo vệ có lên kiểm tra hết trên tầng 4 không, cô Ngọc Lan có thực sự an toàn rời khỏi nhà vệ sinh không? Lúc đó cũng hơn 1h rồi, sinh viên cũng chuẩn bị lên lớp, có người sẽ đến sớm để trực nhật (quét dọn lớp học) sớm. Do vậy có thể cô Ngọc Lan sẽ thoát. Tệ nhất cô bị bắt gặp thì cũng không có gì rõ ràng để buộc tội cô cả, chỉ sợ tên béo Bảo vệ đó lấy cái đó làm cớ, uy hiếp cô về sau này mà thôi.
2 lần thoát khỏi tay của tên Béo, thấy khá nguy hiểm, chắc tôi chả dám chơi trong lớp học nữa và cả cô Ngọc Lan chắc cũng chả bao giờ ở lại giữa trưa với tôi trên trường nữa, chắc chắn luôn.
Ngày hôm sau, thứ 6, 2 tiết đầu Tiếng Anh, mọi việc diễn ra hết sức bình thường, Cô trở về trạng thái bình thường, vẫn miệt mài giảng bài, mặt khá lạnh lùng, không thèm liếc lấy tôi một cái, và tất nhiên là hay gọi Thế Anh lên trả lời hoặc lau bảng gì đó, nhằm chọc tức tôi.
Sau buổi học, cũng chả có tin nhắn nào, kiểu “ra chỗ cũ” rồi tặng quà cho tôi nữa. Giữa tôi với cô lại trở lại tình trạng cô trò như lúc đầu vậy, không quen biết.
Những ngày tiếp theo tôi quay trở lại với việc học và sang giúp việc nhà cô Ngọc Lan, nhưng chỉ được gặp cô lúc ăn cơm, còn lại cô đóng cửa kín mít ở trong phòng ngủ thôi.
Đến ngày thứ 2, tôi nhận được tin nhắn của thằng Hùng, bạn cùng lớp.
Hùng: “Chiều nay tôi gặp cô Ngọc Lan đến quán đấy”
Tôi: “Có gì hot không”
Hùng: “Tiếc là cô ăn mặc kín mít, chả có hy vọng quay chụp gì”
Tôi: “Vậy à, thế cô ấy đi cùng ai”
Hùng: “Một người đàn ông”
Tôi: “Ngoại hình như nào”
Hùng: “Người béo béo”
Tôi giật mình: “Thế sao ông không quay chụp gì, tôi bảo rồi mà” Tôi nghĩ ngay đến tên Khanh béo, nhưng những người béo cũng không phải hiếm nên tôi cũng không thể kết luận được.
Hùng: “Bình tĩnh bạn hiền, biết là sẽ không có được cảnh quay lén nào đáng giá, nên tôi chỉ ghi âm lại thôi, ghi âm dễ hơn rất nhiều, chắc chắn không bao giờ bị phát hiện”
Tôi: “Đâu đâu, gửi tôi xem”
Hùng: “Thế còn…”
Tôi: “Trừ 100k vào số tiền ông vay tôi hôm trước, được chưa”
Hùng: “Có 100k thôi á”
Tôi: “1 File ghi âm thôi, ông còn đòi hỏi gì nữa”
Hùng: “Thôi thế cũng được”
Tôi: “Nhanh lên gửi đi”
Hùng: “OK”
Tôi hồi hộp chờ đợi, vì là file ghi âm nên cũng khá nhẹ, rất nhanh tôi nhận được file, nín thở, mở nó lên.
Một giọng của người lạ, tôi chưa thể xác định được rõ ràng đó là ai:
Phục vụ: Anh dùng gì ạ?
“Cho anh 1 đen đá”
Phục vụ: Vâng. Chị có dùng thêm gì không ạ.
Ngọc Lan: Không, mình đủ rồi.
“Em đợi anh lâu chưa?”
Ngọc Lan: “Tôi cũng mới đến, anh ngồi đi”
“Anh hẹn em nhiều lần, giờ em mới chịu gặp riêng”
Ngọc Lan: “Anh còn dám hẹn gặp tôi, sau những thứ anh gây ra cho tôi?”
“Anh xin lỗi, tại lần đó anh say quá, anh kiềm chế không được”
Ngọc Lan: “Thôi đi, anh đừng có bao biện nữa, tôi không muốn nghe”
“Anh xin lỗi thật mà, anh thề anh không dám thế nữa, em thấy đấy, đó là lần cuối mà, sau đó anh luôn tôn trọng em”
Tôi nghĩ ngay đến đêm đó tên Khanh Béo bắt nạt cô Ngọc Lan.
Ngọc Lan: “Tôn trọng tôi thì đã không làm thế”
… Bạn đang đọc truyện Lén lút tại nguồn: http://bimdep.vip/len-lut/
“Anh phải giải thích thế nào để em hiểu, anh rất thích, ngưỡng mộ và tôn trọng em tại lần đó anh say quá, không kiểm soát được hành vi thôi”
Ngọc Lan: “Thôi tôi không đến đây để nghe anh giải thích, đưa cái tài liệu đó cho tôi xem”
“Nếu không có cái đó, chắc em sẽ chả bao giờ chịu gặp anh riêng như này”
Ngọc Lan: “Chả có lý do gì để gặp riêng anh cả”
“Đây, anh chỉ chụp lại thôi, chứ không có bản cứng hay bản photo, sợ người ta nghi ngờ”
Có tiếng bước chân, hình như hắn tiến đến ngồi cạnh cô Ngọc Lan.
“Ảnh này là giá là nguyên liệu nhập vào anh lấy trộm được từ bên bán họ bán cho công ty khác, ảnh tiếp là thanh quyết toán của công ty anh”
Ngọc Lan: “Anh nói rõ hơn đi”
Phục vụ: “Em mời anh ạ”
“Cảm ơn em”
Phục vụ đi rồi tên kia nói tiếp: “Có một sự chênh lệch giữa hai bên”
Ngọc Lan: “Chồng tôi sẽ chẳng bao giờ làm thế”
“Anh biết, em rất tin tưởng Lâm, và anh cũng tin tưởng nó, có sự liên quan của vài người mà Lâm chỉ ở một phần trong đó, nhưng có vai trò khá quan trọng, có thể nó chỉ là một khoản nhỏ, và Lâm cũng kiểu cà nể anh em nên bỏ qua”
Ngọc Lan: “Thế thì anh nói cái này với tôi làm gì, sao không nói thẳng cho chồng tôi”
“Cái này khó nói thẳng với nhau lắm, làm nghề này em biết mà, cũng phải kiếm chút ít, hề hề”
Ngọc Lan: “Chính vì anh đã từng làm như thế này rồi nên anh biết, phải không?”
“Haha, em là một người phụ nữ thông minh, thật ra cái này cũng không có gì đáng ngại lắm”
Ngọc Lan: “Thôi, tôi về đây” tiếng cô Ngọc Lan, đứng dậy, đi được vài bước thì hắn nói.
“Vài tỷ đồng” tiếng bước chân của cô Ngọc Lan dừng lại.
“Hạng mục lớn sắp tới, số chênh lệch có thể lên tới vài tỷ”
Tiếng cô Ngọc Lan bước quay trở lại ghế, ngồi xuống…
“Cái em xem là hạng mục rất nhỏ chênh lệch không nhiều, sắp tới có hạng mục lớn có hàng ngàn chi tiết, bộ phận chênh lệch có thể lên đến hàng tỷ đồng”
Ngọc Lan: “Anh cần gì ở tôi?”
“Em đúng một người phụ nữ thông minh, anh rất ngưỡng mộ em, anh làm những việc này chỉ mong có được sự chú ý của em”
Ngọc Lan: “Chỉ thế thôi”
“Đúng vậy, anh chỉ cần được ngồi nói chuyện trực tiếp với em như này là anh mãn nguyện rồi, thứ khác anh không dám mơ”
Ngọc Lan: “Cho tôi một cái giá chính xác đi”
“Em đừng nghi ngờ sự chân thành của anh được không, anh không làm việc này vì tiền”
“…” cô Ngọc Lan im lặng…
“Anh coi Lâm như là em trai anh vậy, thấy nó có thể sẽ sa ngã, anh không đành lòng, anh biết em rất yêu nó, anh rất ngưỡng mộ hai em, nên nó làm sao em sẽ rất buồn, anh cũng không vui nổi”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro