Lén lút

Phần 37

2021-10-14 22:33:00

Phần 37
Tim tôi vẫn đập rất mạnh, không biết do tôi vận động nhanh quá hay do tôi đang lo sợ nữa. Để tránh kéo dài thời gian làm anh Lâm nghi ngờ, sau khi xong việc một cách chóng vánh, tôi đi xuống gọi anh ấy lên, anh ấy đang xem TV. Tôi gọi anh ấy là đã lau xong và có thể lên trên nằm ngủ. Một lúc sau tôi lên đến gần hết cầu thang tầng 2 ngó sang phòng ngủ đã đóng cửa kín mít, chắc là anh ấy đi ngủ rồi, đi xe mệt, đánh một giấc vẫn là thoải mái nhất.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng miên man suy nghĩ. Một lúc sau có tiếng xe đi vào cổng, tôi ra ngoài đón cô. Cô nhìn thấy tôi, mặt tươi cười hớn hở, nhưng môi khẽ nhếch lên, chắc đang nhớ lại khoảnh khắc hồi sáng cô hả hê trêu tức tôi.

“Hồi sáng học có hiểu gì không đấy”

“Nhờ ơn cô, em được cả lớp cười vào mặt”

“Haha”

Tôi cũng có bài trả thù cô: “Anh Lâm về sao cô không bảo em”

Tay đang cầm cặp cô buông ra rơi phịch xuống đất, ngón trỏ đưa lên miệng, ngó vào trong nhà, gương mặt hoang mang cực độ.

Tôi cầm cặp cô, đi theo vào trong nhà, cô ngó qua tầng 1 thật kỹ, mở cửa phòng bếp, ra hiệu cho tôi đi vào. Trong phòng bếp thiết kế khá kín đáo để ngăn mùi thức ăn ra bên ngoài.

“Chồng cô về lúc nào”

“Anh về từ hơn 3h”

Mặt sắp mếu đến nơi: “Chết rồi”

“Sao mà chết ạ”

Mặt cô hoang mang cực độ: “Làm thế nào bây giờ”

“Ý cô là làm gì”

“Hồi sáng vội lên trường, đã dọn dẹp gì đâu, mấy giờ em qua đây”

Tôi tỏ vẻ bất ngờ, mắt cũng mở to ra: “Hơn 4h em mới qua, như mọi hôm thôi, mà buổi trưa cô đi đâu không về nhà à”

Cô Ngọc Lan thở dài: “Xong rồi, buổi trưa đi ăn với chị giảng viên cùng khoa, xong lên lớp luôn”

Cô Ngọc Lan suy nghĩ một lúc, cân nhắc lại phương án xử lý, tay gõ gõ vào đầu: “Tất cả là tại em đấy, giờ biết giải thích sao đây”

“Sao lại tại em, buổi trưa cô không về thì phải nhắn em chứ”

“Ai biết chồng cô về hôm nay đâu”

“Chồng cô không quản, không sát sao, em sao quản được”

“Chơi cái trò đau tim thế không biết, giờ phải làm sao”

“Cô lên thú nhận đi là vừa, em về trọ chuẩn bị về quê đây, không anh ấy giết em mất”

“Thôi mệt quá, nấu cơm đi, để tôi lên xem”

Trên người cô vẫn mặc bộ đồ công sở hồi sáng, tôi chớp thời cơ vỗ mông cô một cái, mắt cô lườm tôi một cái rất dài, hít thở sâu, rồi đi lên tầng 2.

Tôi đang cười thầm, trả thù vụ hồi sáng làm bẽ mặt tôi, cho cô đau tim một phen, tôi cắm cơm và nấu ăn. Mãi đến khi mọi thứ đã xong vẫn không thấy vợ chồng cô đi xuống. Tôi đành ra ngoài phòng khách, bật TV lên xem.

Một lúc sau, thì cô Ngọc Lan đi xuống, cô ngoắc tay gọi tôi vào phòng bếp:

“Ahhhh” tôi bị véo đến đau điếng người…

“Bớt cái tính nói phét đi, làm người ta hết hồn”

“Em có khác gì cô đâu, đau tim gần chết, lúc em chuẩn bị dọn thì anh về, em phải bảo anh ngủ tạm sofa, em chạy lên tầng 2 dọn đấy”

“Mà cô không nắm được lịch của anh Lâm à”

“Ai mà biết, ông ấy hay chơi bài bất ngờ”

“Mà nấu xong rồi thì về đi, tí nữa cô tự dọn”

Sờ mông cô 1 cái, tôi nhanh chóng chạy ra cửa, lúc đó anh Lâm từ cầu thang đi xuống, tôi chào anh ấy rồi ra về.

Buổi tối nhận được tin nhắn của cô Ngọc Lan, 2 ngày cuối tuần vợ chồng cô muốn nghỉ ngơi, thuê tôi nấu ngày đủ 3 bữa luôn. Ngày hôm sau, thứ 7, tôi đi chợ từ sớm nấu bún bò, trưa thì thịt gà, vịt, tối nấu cá. Chủ nhật cũng vậy luôn, sáng nấu phở, trưa làm thịt nướng, tối làm nộm. Tôi thì đam mê nấu ăn sẵn rồi nên cũng không thấy quá sức hay mệt mỏi gì cả. Làm full như thế lại được thêm tiền.

Đến ngày thứ 2, mọi thứ lại trở về bình thường, đi học, chiều về lại qua nhà cô Ngọc Lan nấu cơm. Hiện tại mới hơn 4h chiều, có một mình cô Ngọc Lan ở nhà, đang soạn giáo án. Sau khi lau dọn qua tầng 2, tôi tiến vào phòng làm việc: “Cô có mỏi không, để em massage vai cho cô nhé”

Cô không nói gì, cứ thế soạn bài, tôi tự nhiên đi vào bắt đầu xoa bóp:

“Cô ngồi rất nhiều sẽ dễ mỏi vai, để em bóp vai cho cô nhé”

“…” vẫn tiếp tục soạn bài…

… Bạn đang đọc truyện Lén lút tại nguồn: http://bimdep.vip/len-lut/

Tôi đẩy tóc cô sang bên trái, bắt đầu xoa bóp vai cô, xoa bóp đến phần gáy. Đối với một người phụ nữ, để người đàn ông đứng phía sau là một cái gì đó rờn rợn, bất an. Bởi vì theo bản năng, sự xuất hiện của một thứ gì đó phía sau là một dấu hiệu nguy hiểm, những động vật săn mồi luôn luôn biết tận dụng sự thiếu quan sát của con mồi để ẩn nấp săn mồi và việc dõi theo phía sau con mồi là lựa chọn tối ưu nhất và đối với con mồi nó sẽ luôn có tâm thế cảnh giác phía sau, thi thoảng ngoái lại. Tuy nhiên nó đang chăm chú nhìn về bãi cỏ phía trước, đến khi nhận ra tiếng xào xạc phía sau, con mồi quay lại thì đã quá muộn:

“Aaa…” (đầu tôi di chuyển đến gần cô hơn, hai bàn tay tôi đang massage phần thái dương, tiến đến phần tai cô, ngón giữa và ngón trỏ kẹp lấy tai cô (các bạn kẹp thử xem), di chuyển lên xuống, miệng tôi tiến gần rồi hôn vào gáy cô, cô Ngọc Lan bỏ bút xuống, nhắm mắt lại, ngửa cổ lên “aaa…”).

Một tay tôii mò xuống dưới bụng cô, xoa xoa, rồi đi xuống phía dưới vùng da bên dưới thật mềm, tiến vào đám cỏ…

Tay cô bất ngờ nắm chặt lấy tay tôi: “Đủ rồi”

Tôi lủi thủi đi ra khỏi phòng, với cu em bên dưới cứng ngắc, khó chịu.

Như mọi ngày, tôi nấu ăn, tối đi về.

Ngày hôm sau, tôi đến sớm, dự định lại sẽ massage cho cô tiếp và biết đâu sẽ có được thành quả lớn hơn hôm qua. Tay tôi mong đợi xoa xoa vào nhau, tạo ra nhiệt massage sẽ phê hơn.

Gõ cửa phòng, không thấy có phản hồi gì, tôi đẩy cửa bước vào, không có cô Ngọc Lan ở đây. Tôi vội chạy xuống tầng 1, ngó qua sân, vừa nãy vội quá tôi không để ý, không có xe cô ở nhà, cô chưa về nhà.

Chán nản, tôi dọn dẹp, nấu ăn, đến tận 6h kém cô mới về, anh Lâm cũng về ngay sau đó. Một ngày công cốc rồi.

Hôm sau, tôi lại cố gắng đến sớm hơn, hôm nay tôi nhìn từ cổng, có xe cô ở trong sân. Tôi mừng thầm trong bụng, lên dọn dẹp như thường lệ vào đến phòng tắm, tôi dọn như mọi ngày, hôm nay có nhiều giấy vệ sinh hơn mọi ngày, rất nhiều, còn có cả giấy bóng bọc ở ngoài nữa.

Tôi thu dọn xong, lại gõ cửa phòng làm việc, tôi đẩy cửa định bước vào thì: “Cạch” cửa bị chốt bên trong. Đang ngẩn người, chưa hiểu tại sao cô lại khóa cửa trong. Thì, “tách” cách cửa bật mở, cô Ngọc Lan rất rõng rạc tuyên bố: “Không” rồi đóng sập cửa lại “Tách” lại khóa tiếp.

“Ừmmmm, Ơ, Ừmmmm…” tôi vẫn đang hơi sốc trước thái độ của cô. Tôi bắt đầu xâu chuỗi lại các sự kiện, tôi đã làm gì có lỗi với cô. Tôi chưa tìm được điều gì nổi bật khiến cô “đối xử” với tôi như vậy.

Tôi quay xuống tầng 1 nấu nướng như thường lệ, đến tối xong việc, tôi đem rác đi vứt, rồi dự định ra quán ăn cơm. Đến gần thùng rác, tôi chợt nhớ ra gì đó, tôi mở túi rác ra: Cô Ngọc Lan đến ngày.

Xong rồi, nghỉ chơi ít nhất 1 tuần rồi.

Tạm nghỉ với cô Ngọc Lan, kể sang em Thuỳ Linh một chút đổi món tí.

Đến gần ngày sinh nhật Thuỳ Linh, nhân lúc Linh không có ở nhà chúng tôi bắt đầu “họp kín” xem nên mua cái gì cho Linh. Mọi người bắt đầu đề xuất, mua mỹ phẩm, mua váy, hoa, quà lưu niệm, gấu bông, son…

Tôi đầy tự tin, dõng dạc nói 1 câu,”Em có một cái này chắc chắn cái Linh nó sẽ thích”

Cả xóm quay sang nhìn tôi, thật ra là có 4 người thôi.

Chị Thuỷ: “Là cái gì”

Tôi lại bí hiểm: “Không những Linh thích em nghĩ, cả chị Thuỷ và chị cũng sẽ thích”

Chị Thuỳ: “Hả”

Anh Nam: “Mày lại chém gió”

Tôi: “Thỉnh thoảng em đi qua phòng Linh, thấy nó hay lắc vòng, tập eo ghê lắm”

Anh Nam: “Eo nó nhỏ thật” rồi ổng vuốt vuốt cằm như hồi tưởng lại.

Chị Thuỳ: “Chả nhẽ lại mua thêm một cái vòng lắc nữa, trả giá trị gì”

Tôi: “Nó có rồi thì mua làm gì”

Anh Nam: “Tao đấm chết mịa mày giờ, nói nhanh lên”

Tôi: “Mua cho nó 1 cái gương”

Anh Nam: “Mày điên à, cái gương tròn tròn 20k 1 cái đấy á, haha, tưởng có ý tưởng gì hay”

Tôi: “Ngu dốt”

Anh Nam: “Mày ngu thì có” rồi cộc vào đầu tôi 1 cái.

Tôi: “Nó hay tập eo, chứng tỏ nó rất quan tâm đến ngoại hình và hay ngắm nghía, nên em nghĩ nên mua cho nó cái gương đứng soi toàn thân, cái gương dài dài đấy anh Nam, anh biết không thế”

Anh Nam: “Tao có dùng đâu mà biết”

Chị Thuỳ: “Cũng hay đấy em, chị cũng muốn mua 1 cái”

Chị Thuỷ: “Chị cũng muốn có 1 cái vào ngày sinh nhật, hihi”

Tôi: “Anh Nam anh có muốn mua không”

Anh Nam: “Phòng tao còn chả có gương, nó mới vỡ mất rồi, soi ở phòng tắm là đủ, mua cái to cồng kềnh bỏ mợ”

Tôi: “Thôi, thôi, anh chả hiểu phụ nữ gì cả, họ cần cái đẹp, cần ngắm vuốt, anh hiểu chưa”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lén lút

Số ký tự: 0