Phần 18
2021-10-14 22:33:00
Đi chợ về, vào đến cổng, thấy xe máy anh Lâm ở ngoài, xe của tên Thế Anh thì không thấy. Bước vào nhà, anh Lâm và cô Ngọc Lan nói chuyện gì đó mặt có vẻ hơi căng thẳng, khi tôi bước vào 2 người thôi không nói nữa, cô Ngọc Lan ôm Laptop đi lên tầng 2.
Tôi: “Thế Anh không ở lại ăn cơm à anh”
Anh Lâm hơi mất tự nhiên nói: “Không nó về rồi”
Tôi: “Vâng” tôi định ra ngoài tưới rau thì anh Lâm lại hỏi…
Anh Lâm: “Sáng nay laptop vợ anh hỏng em có biết không?”
Tôi giọng tỉnh bơ: “Em không rõ lắm, không thấy cô Lan nói gì hay nhờ gì em cả”
Anh Lâm: “Laptop bị lỗi win em có cài lại được không”
Tôi: “Bị lỗi win ạ, em không biết, em chưa cài bao giờ, thế vừa nãy Thế Anh đến cài win ạ”
Anh Lâm: “Ừ, nhưng anh bảo nó về rồi”
Tôi: “Thế chưa “CÀI ĐẶT” gì ạ”
Mặt anh Lâm có vẻ hơi biến sắc: “Chưa, mà mấy hôm nay anh hơi bận, em cài giúp vợ anh được không?”
Tôi: “32 Bit hay 6… À không cài lại từ đầu hết ạ”
Anh Lâm: “Thôi đừng giả vờ”
Tôi: “Em có biết cài đâu, tải về rồi cài đặt rắc rối mất thời gian lắm, cho quán họ cài rồi mình về thiếu gì thì cài thêm”
Anh Lâm: “Quán đó có uy tín không em, anh sợ họ đánh cắp thông tin thôi”
Tôi: “Nếu anh sợ thì bảo họ cài lại, mình ở đó xem luôn, họ sao kịp copy được”
Anh Lâm: “Đợi thế lâu lắm, nếu đông khách phải đợi cả ngày à”
Tôi: “Có thể là vậy, hoặc là đợi vãn khách rồi mang ra”
Anh Lâm: “Ôi trời, thế thì bao giờ mới cài được, vợ anh còn dùng nữa, hay là em giúp anh đi”
Tôi: “Nhưng mà”
Anh Lâm: “Thôi đừng có lý do, anh sẽ trả công xứng đáng, được chưa, sáng mai đem đi cài hộ anh nhé”
Tôi cười cười: “Vâng”
Sau khi nấu ăn xong xuôi, thấy cô Ngọc Lan từ tầng 2 bước xuống, mặt cứ hằm hằm sát khí nhìn tôi, như muốn xẻ thịt tôi vậy. Sau khi anh chị ăn, tôi rửa bát xong chuồn lẹ.
Sáng ngày hôm sau, tôi sang nhà anh Lâm từ sớm, anh vẫn chưa đi làm, đưa cho tôi Laptop, tôi đi ngay ra quán sửa chữa máy tính. Vì còn khá sớm nên chưa có khách, tôi thuyết phục được anh chủ quán cài sớm cho tôi vì tôi có việc rất gấp cần phải làm, sẽ trả thêm công cho anh ấy.
Tôi: “Cài win 7, 64 bit cho em nhé, giữ lại dữ liệu ổ D, E cho em”
Anh chủ quán: “OK, nhưng chỉ giữ được ở ổ D và E thôi đấy, dữ liệu ở màn hình cũng mất nhé”
Tôi: “Vâng, lỗi win thì bay hết rồi còn đâu, à cài Office 2010 cho em nhé”
Cài một số cái cơ bản xong, crack win, /tôi mang máy về. Hiện tại chỉ có cô Ngọc Lan ở nhà, cô nhìn tôi với ánh mắt không dễ chịu tẹo nào, ngồi vào sofa phòng khách, mở máy tính lên cho cô xem: “Cho em mượn cái sạc, sắp hết pin rồi, may thế vừa nãy cài kịp không nó sập nguồn rồi”
Cô Ngọc Lan: “Mang lên trên đi, ở đây không có bàn làm việc khó chịu lắm”
Lại mang máy tính lên trên tầng, mở máy ra cho cô xem, cô Ngọc Lan hoảng hốt: “Này mấy cái file ngoài Desktop của cô đâu”
Tôi: “Ai mà biết được chắc bị Hack rồi”
Cô Ngọc Lan: “Hack gì mà hack, trả lại tôi đây”
Tôi: “Cô không biết á, lỗi Win cài lại, tất cả các file ở Desktop bay sạch rồi”
Cô Ngọc Lan: “Cái gì, không phải chứ”
Tôi: “Đi mà hỏi Thế Anh của cô xem, cài lại các file ở Desktop có mất hết không”
Cô Ngọc Lan véo vào đùi tôi đau nhói.
Tôi: “A ui, cô làm gì thế, đauuuuu”
Cô Ngọc Lan: “Hừ, hôm qua có phải em nhắn cho chồng cô đúng không”
Tôi: “Em nhắn cái gì đâu”
Cô Ngọc Lan lại véo vào đùi tôi cái nữa: “Lại còn chối”
Tôi: “Em làm gì đâu, ơ, cô bỏ ra, đauuuuu”
Cô Ngọc Lan: “Tạm tha, lát nữa hỏi tội sau”
Cô bắt đầu vào máy tính, kiểm tra các thứ: “Này, sao màn hình nó cứ dại dại”
… Bạn đang đọc truyện Lén lút tại nguồn: http://bimdep.pro/len-lut/
Tôi: “Chưa có Driver đồ họa”
Cô Ngọc Lan: “Cài máy tính gì cùi bắp, về vẫn phải cài tiếp thế này”
Tôi: “Anh Lâm bảo lấy nhanh về nên bảo quán nó cài cơ bản thôi, về có wifi nó tự Update lên thôi”
Cô Ngọc Lan: “Đâu, update ở chỗ nào”
Tôi: “Chưa bật”
Cô Ngọc Lan: “Thấy chưa, làm ăn vớ vẩn”
Tôi bật chức năng Update lên có một núi các file bổ xung đang tải về.
Tôi: “Đợi nó update đã, em đi ngủ tí buồn ngủ quá”
Cô Ngọc Lan: “Nhiều thế này á, bao giờ mới xong”
Tôi: “Ngủ vài giấc là xong”
Tôi ngả lưng ra giường nhắm mắt lại. Bỗng “Bụp”.
Cô Ngọc Lan: “Đến giờ hỏi tội rồi đấy, hôm qua có phải em nhắn chồng cô không”
Tôi: “Em đã bảo là em không nhắn gì rồi mà”
Bụp Bụp… cái gối lại nện liên tiếp vào mặt tôi.
Cô Ngọc Lan: “Không phải chối, hôm qua tôi kiểm tra rồi, có cuộc gọi với tin nhắn”
Bụp bụp…
Tôi: “Ông Lâm này, làm ăn cẩu thả thật”
Cô Ngọc Lan: “Khốn khiếp”
Tôi: “Cô có làm gì đâu mà phải giật mình, cô giáo không được nói tục nha”
Cô Ngọc Lan: “Có ai đâu mà phải sợ, bực mình thật” đập liên tiếp vào người tôi.
Tôi: “Dám dẫn trai về nhà, haha”
Cô Ngọc Lan chồm xuống 2 tay véo vào 2 đùi tôi: “Láo nháo”
Tôi: “Ui đau, bỏ em ra”
Tôi vật cô xuống giường, chiếm lại thế chủ động, cô vùng vẫy kịch liệt: “Cô hôm nay ăn gì khỏe thế”
Tay tôi bắt đầu sờ loạn, cù vào bụng vào ngực vào nách, cổ. Cô vặn, xoay người vùng vẫy, tôi ngồi lên đùi cô, tiếp tục sờ loạn khắp người cô: “Buồn, bỏ ra, hahaa… a…”
Tay cô vùng vẫy, đánh vào tôi túi bụi, tôi cầm lấy hai cổ tay đè xuống nệm, người cô bị khóa chặt, thân người vùng vẫy như cá nằm trên thớt, ngực rung rinh. Sau một hồi vật lộn điên cuồng cô đã toát cả mồ hôi trên trán sức phản kháng yếu dần và nằm im, đầu nghiêng sang trái, tránh nhìn vào tôi. Thấy cô đã chịu khuất phục, tôi thả lỏng người buông tay cô ra, nhấc người khỏi đùi cô.
“HỰ…” Một cảm giác đau thốn lan tỏa ở phần dưới thân, tôi gục xuống nệm, mồm há ra nhưng không phát ra tiếng. Cô Ngọc Lan vùng dậy, vùng ra khỏi giường nói: “Đáng đời”. Một pha lên gối vào phần thân dưới tôi bằng một lực khá mạnh.
Tôi chỉ biết nằm gục xuống, cong người tay ôm lấy phần dưới đang rất thốn. Cảm giác như bị điểm huyệt vậy, cả người bất động, không còn sức lực gì kèm theo đó là cơn đau đớn dữ dội.
Tôi nằm đau đớn, co quắp nhắm mắt lại cố quên đi cơn đau, không biết từ bao giờ tôi đã ngủ, đến khi cô Ngọc Lan gọi tôi mới tỉnh dậy. Nằm thêm một lúc, tôi quyết định đi về phòng để nghỉ. Ở đây sợ anh Lâm về đột xuất lại không hay cho lắm.
Cô Ngọc Lan hỏi thăm tôi mấy câu, tôi không trả lời, cứ lẳng lặng cà nhắc đi ra. Về đến phòng, tôi nằm ngủ cả ngày, đến giờ trưa tôi cũng không dậy nấu ăn vì đau quá. Đến chiều tôi nhắn cho cô Ngọc Lan rằng “Hôm nay em không sang nấu ăn được, cô tự đi chợ nấu ăn nhé”. Rồi tôi tắt nguồn điện thoại đi luôn, đỡ bị ai làm phiền.
Đến buổi tối bắt buộc tôi phải dậy để đi vệ sinh, tôi cởi quần ra đi tiểu, cảm giác như có cái gì đó kẹt ở bên trong vậy. Phần đau nhất là phần dưới, chỗ 2 hòn bi của tôi, tôi không dám mặc quần sịp nữa, vì nó ép vào rất đau, chỉ mặc quần đùi và quần dài.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cảm thấy hơi đói bụng, tôi úp tạm 2 gói mì tôm ăn rồi lại lên giường nằm. Bật điện thoại lên có tin nhắn của anh Lâm và của cô Ngọc Lan.
Anh Lâm cảm ơn vì đã cài máy cho anh ấy, tiền cài máy cứ trừ vào tiền ăn hàng tuần mà anh chị đã đưa, tôi nhắn anh ấy cài thêm cho cô Ngọc Lan phần mềm diệt Virus nữa. Có vẻ là hơi thừa, có khi anh ấy còn biết nhiều hơn tôi, nhưng do anh ấy quá bận mà thôi.
Còn cô Ngọc Lan nhắn tin hỏi tôi có làm sao không. Cảm giác thốn ở phần dưới vẫn còn nên tôi chỉ xem, chứ không trả lời tin nhắn.
Sang buổi sáng ngày hôm sau, tôi nhớ ra điều gì đó, bèn đi qua nhà anh Lâm, mở cửa đi vào nhà thì tầng dưới không có ai, tôi đi lên tầng 2 gõ cửa phòng làm việc thì cô Ngọc Lan mở cửa. Tôi chào cô 1 tiếng rồi tôi ôm cái hộp chứa đèn xông tinh dầu và tinh dầu đem về.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro