Phần 12
2021-01-18 11:39:00
Thời gian cũng thấm thoắt đưa thoi, tao học bổ túc vài tháng cũng xong, nhưng vấn đề đau đầu ở chỗ, giờ thi đại học là thi theo đề chuẩn của Bộ Giáo Dục. Không còn thi theo hình thức ôn luyện lò để mà trúng tủ nữa. Nghĩa là tao thi thì chắc chắn trượt. Cũng đồng nghĩa với việc đéo thể làm trong nhà nước mãi. Đứa nào làm thì biết, kinh phí được trên tổng thì là con voi, về đến tay nghiên cứu thì là con bê(con của bò) đến tay công trình hoặc ra thực tế thì chỉ còn là cái bả chuột thôi. Không bằng cấp thì giỏi đến mấy cũng vứt đi, mấy đứa vào sau tao toàn được cử đi hội thảo với sang các nước bạn để lên thạc sĩ hay tiến sĩ. Ai yêu nghề và không thích tranh đấu thì lai lưng ra mà nghiên với chả cứu, tóc mọc dài cũng đồng nghĩa với quần áo luôn luôn thủng đáy. Tiền chỉ là phù du với dân nghệ sĩ.
Tao tính nhảy ra ngoài làm.
Như tao đã nói trước đây, người nhà tao ở nước ngoài, nên tiền với tao là không thiếu. Nhưng giờ khác ở chỗ, họ đã bắt đầu già đi, và những lần tao tiêu pha bạt mạng, họ cũng bắt đầu hạn hẹp việc chi viện. Nên nói là để đú đởn ăn chơi, thì tao thừa, nhưng để làm ăn thì lại là vấn đề lớn. Bố tao bảo lãnh tao sang bển, nhưng vì lúc đó mải chơi, không muốn xa mẹ và anh em chiến hữu, tao từ chối. Sau này biết em, tao càng không lỡ rời đi.
Tao bắt đầu thuyết phục mọi người, đầu tư cho tao thuê đất trồng rau sạch, làm nhà kính. Nói gì nói, trước 2010, tao đã ý thức được rau sạch và rau hữu cơ sau này sẽ là xu thế. Tao nhìn thấy cả mảnh đất màu mỡ nên hồ hởi bập vào làm. Nhưng quên mất, chỉ có nhiệt huyết thật sự không đủ, cái quan trọng là tao không có tố chất của một người thích kinh doanh, càng không có kinh nghiệm quản lý. Đó là một bài học xương máu đến giờ tao trả giá vẫn chưa xong.
Tao thuê đất bên Long Biên, (phường thì giấu tên đi cho đỡ phiền) khoảng 5 ha. Bộ máy quản lý bao gồm, Giám đốc, quản lý công nhân, kế toán, bảo vệ, khoảng 12 đến 15 công nhân. Quản lý nhân viên thì tao quen một em trên Phú Thọ, từng làm về nông trường, em là single mom, có 1 con trai. Bảo vệ tao thuê luôn ông quản lý trạm bơm của phường đó, nhờ ông tìm luôn nhân công. Đất thì thuê khoanh vùng của nông dân luôn, thuê chính chủ đất làm nhân công vì dù sao họ cũng đang quen làm đồng. Tất cả những thứ tao làm, đều vì tao muốn thoát khỏi cuộc sống chơi bời hiện tại. Nhìn lại anh em tao, người đi tù, kẻ thì chết, người trông xe, không thì đề đóm phe vé. Cuộc sống ăn bưa nay lo chạy bữa mai, dân trí thấp. Không ai đảm bảo con của họ, sau này sinh ra, sẽ có một tương lai tốt đẹp được.
Trước khi vào guồng, tao quyết định nói chuyện nghiêm túc với em. Tao đón em và đưa đi ăn vặt cả tối trên phố Cấm Chỉ. Bọn tao thích đi bộ, khám phá phố phường và ăn vặt. Sau một tối no nê và hả hê, tao đưa em về Triệu Việt Vương cafe. Em rất thích bạc hà sữa, tao chỉ đen không đường.
– Em nghĩ thế nào nếu anh có một đứa con?
Em nhìn tao rồi hỏi:
– Chuyện thế nào, anh kể đi!
Đm, tao rất ngại đối diện trước một khuôn mặt bình tĩnh và luôn nhìn thẳng vào mắt mình. Em rất khác những người khác, trước khi biểu hiện thái độ, em rất lạnh. Mắt lại đen hun hút như lòng hồ.
– Anh với một cô có phát sinh quan hệ, nó giống như một mối quan hệ sex – tiền – sex. Không phải là người yêu. Sau đó trong nhóm cũng có một người cũng có quan hệ như vậy với cô ấy. Sau một thời gian thì cô ấy về quê tận Miền Trung, rồi ra HN báo cho anh là có con. Cũng không nói về việc phải cưới hỏi. Anh hỏi cô ấy giải quyết sao? Cô ấy nói tùy anh.
– Anh có từng yêu cô ấy?
– Chưa từng, cả hai đều biết rõ là không có tình yêu, chỉ có tình dục, cô ấy để hậu quả, và cũng không hề báo, chỉ sau khi sinh xong, con bé khá cứng rồi mới nói.
– Anh có định kết hôn không?
– Anh không! Anh vẫn để tên trong giấy khai sinh của con bé, vẫn mang họ anh, và anh vẫn chu cấp, nhưng ở với người không yêu, rồi lại xảy ra nhiều việc phát sinh, sớm muộn gì cũng phải chia tay, chỉ khổ mình, khổ người khác. Cái nữa là mẹ anh sẽ không bao giờ chấp nhận. Đến cả chị gái anh cưới, bà không đồng ý, hôm cưới chỉ có nhà trai tự tổ chức. Nên chắc chắn cứ sống với nhau. Chứ cho cưới thì không bao giờ.
– Anh định giấu đến bao giờ?
– Được bao lâu thì được em ạ, mẹ anh rất khó, bà sẽ không bao giờ chấp nhận.
– Anh tính thế nào với em?
– Anh muốn xác định em là cuối cùng. Em là động lực để anh thay đổi. Anh không muốn cuộc sống của một con ngựa bất kham nữa.
– Em đủ khả năng?
– Cảm giác của anh, nếu không phải là em chắc chắn không phải ai khác.
– Cho em suy nghĩ vài phút!
Thật, không khí nặng nề đến ngột ngạt, em chỉ uống ngụm nước, chống tay vào cằm nhìn ra phố. Tao như kẻ chờ tuyên án tử hình. Có hơi hối hận vì đã nói ra sự thật. Nhưng tao biết, với tính cách của em, nếu để em tự tìm hiểu ra, thì không có đường nào để giải thích. Em đi trong phút mốt ngay.
Em ngước lên nhìn tao, ánh mắt rất rõ ràng, tao nói rồi, em họ nhà sư tử không phải hổ cái. Tao thấy dái tao săn vào hẳn.
– Anh trả lời thật em nhé!
– Ừ!
– Bây giờ anh còn bao nhiêu mối quan hệ Fwb?
– Từ khi quen em, anh không còn có quan hệ đó nữa…
– Kể cả Thủy?
Nhìn em cười hơi nửa miệng, rất bình tĩnh, tao sợ như bị cướp nó kề dao vào cổ vậy. Sắp đái mẹ nó ra quần rồi!
– Kể cả Thủy, nhưng sao…
– Sao em biết hả?
– Ừ!
– Em cũng vừa nghĩ ra thôi…
Vãi cả vừa nghĩ ra, tao có lộ gì đâu nhỉ? Chúng mày đọc có thấy tao hớ gì không? Thế nên mới nói, đàn bà nó là sinh vật rất quái đản và kỳ dị. Có những đứa biết mười mươi mình làm gì, nó đéo nói đâu, nó ỉm đi, rồi đến tình thế nguy cấp, nó đem ra làm kim bài miễn tử đấy. Chúng mày nên cẩn thận.
– Em nghĩ…
– Em nghĩ gì?
– Em nghĩ, chuyện xảy ra thì cũng xảy ra rồi, việc của anh diễn ra trước khi gặp em, em không thể thay đổi việc đó. Em cũng không thể tham gia cho anh là anh làm thế nào mới tốt, chỉ có anh mới biết thế nào là phù hợp nhất mà thôi. Chúng ta sẽ nói lại chuyện này nếu em trở thành vợ anh. Còn bây giờ thì không vấn đề gì cả.
Tao mới là thằng ngạc nhiên chúng mày ạ. Tao đang chờ cơn mưa sỉ vả là mình tồi hay hèn hay đại loại gì đó. Nhưng không, em tao không hề dằn vặt. Đó là một cá tính tao rất thích, vô cùng rõ ràng và công bằng. Lúc đó tao đã nghĩ, chắc chắn chỉ có em mới có thể ngang cơ mà chịu được mẹ tao. Thế nhưng cuộc đời, đúng là không nói trước được bất cứ điều gì. Tao không nói với em về việc tao mở công ty, định làm quà tặng em khi cưới. Thật không ngờ đó lại là một mối họa không đáng. Bởi ngoài việc rõ ràng, em còn có thể nhận định hành vi của người khác rất chuẩn…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro