Phần 14
2024-08-04 00:02:45
Những ngày sau đó kể cả khi Thành có nhà thì Hà như người bị bệnh tâm lí. Việc thủ dâm giờ đây như 1 bữa ăn hàng ngày mà Hà đã quen và phải làm. Lúc thì cô trầm cảm ít nói, lúc thì tự dưng cáu gắt vu vơ. Đứng trên bục giảng thì đôi mắt của Hà giờ đây hay ngắm nghía những sinh viên điển trai. Nhiều lúc đang dậy mà đầu Hà chỉ nghĩ đến câu hỏi không biết chim của cậu A thế nào, của cậu B có to không, hay không biết cậu C to cao thế kia chắc là khỏe lắm.. V.. V.. Có lẽ Hà đang bị bệnh ám ảnh về sex nên cả ngày hầu như cô chỉ nghĩ đến sex. Những biến đổi trong con người Hà rõ ràng như vậy nhưng Thành vô tâm không biết gì. Đôi lúc Thành không hiểu sao bây giờ Hà tắm lâu thế, thường 10-15p là xong, giờ toàn trên 30 phút mới thấy cô bước ra khỏi phòng tắm. Hay nửa đêm khi Thành đang ngon giấc thì làm sao anh biết được vợ anh nhẹ nhàng ra phòng khách thủ dâm một mình. Nhưng cũng may Hà chọn lựa cách thủ dâm để giải tỏa, vì nó giúp cô không lẳng lơ lên giường với những người đàn ông khác, với cô một lần ngoại tình là quá đủ rồi…. Thời gian cứ thế trôi, nhu cầu tình dục của Hà ngày càng cao, ham muốn được ân ái với một người đàn ông khỏe mạnh bằng da bằng thịt như Hải là một ước mơ xa xỉ đối với cô vì thủ dâm mãi bằng đồ giả cũng dần nhàm chán không còn sướng như lúc ban đầu. Rồi việc mong muốn có một đứa con như dần xa vời không hy vọng khi thời gian trôi
Qua hết ngày này đến ngày khác mà vẫn không có kết quả gì.
Cuộc sống của Hà trong khi như vậy thì bên nhà ông Thái, Lan có khi là người hạnh phúc nhất. Sự cởi mở vô tư của Lan không ngờ giúp cô có được hai người đàn ông yêu thương cùng lúc, hai bố con ông Thái coi Lan và cu Minh như là báu vật trong nhà cần được nâng niu và chăm sóc.
Thời gian này Lan bỗng dưng thấy ông Thái có biểu hiện hơi lạ. Đầu tiên là cô không thấy ông còn ham muốn như xưa, nhưng những ngày sau thấy ông cứ buồn buồn suy nghĩ ưu tư, không còn nói cười như trước. Đợt này đúng lúc Công đang có đợt nghỉ phép hơn 1 tuần nên Lan chưa tiện hỏi ông vì sao, và cô cũng nghĩ ông buồn chắc tại thấy hai vợ chồng ở nhà cứ quấn quýt với nhau suốt.
Khi Công lên đơn vị, ngay lập tức Lan vào phòng hỏi chuyện ông Thái cho ra nhẽ, muốn biết thái độ buồn rầu của ông thời gian vừa qua là như thế nào.
– Anh làm sao thế? Có chuyện gì buồn hả anh?
– Không có chuyện gì cả, mà là anh thấy không được khỏe.
– Không khỏe nhưng anh cũng chẳng bao giờ như vậy. Anh đừng dối em, hay anh buồn vì thấy em và Công?
– Không phải. Anh đã bảo là anh không ghen mà. Anh mệt mỏi nên vậy thôi.
– Không ghen mà khuôn mặt biểu hiện như vậy? Anh không nói ra thì từ nay đừng nói chuyện với em nữa nhé. Lan cố tình làm căng và đe dọa.
Đúng là câu chốt của Lan làm ông Thái sợ ngay, cái gì chứ việc Lan nghỉ chơi với ông thì ông thà chết còn hơn chứ sống làm chi nữa. Nhìn Lan một hồi lâu, suy tư một lúc rồi ông Thái cũng lên tiếng:
– Anh có chuyện khó nói ra, cũng muốn tâm sự, cũng muốn nói cho tất cả mọi người biết nhưng anh không thể.
Đúng như suy nghĩ trong đầu biết ông Thái chắc phải có việc gì quan trọng lắm nên mới như vậy. Thấy ông lấp lửng, Lan càng tò mò muốn biết:
– Anh coi em là gì mà không thể chia sẻ ra vậy? Anh nói ra đi cho nhẹ lòng. Chứ cả tuần thấy anh ủ rũ như vậy thì em đâu có vui.
– Anh biết. Em gọi điện cho cái Hà bảo nó đến đây đi. Anh muốn nói cho hai con dâu của anh biết và cũng cần nhờ cái Hà giúp.
Biết là việc rất hệ trọng nên Lan gọi ngay cho Hà, cô còn dục Hà phải đến ngay, đến thật nhanh vì bố chồng có chuyện muốn nói. Lan sốt ruột vì mãi sau gần nửa tiếng mới thấy Hà phi xe máy đến. Lan chạy ra càu nhàu:
– Sao chị lâu thế?
– Giờ chiều đường đông nên không đi nhanh được. Sao bố có chuyện gì hả em mà dục giữ vậy?
– Em cũng đã biết đâu. Đợi chị đến bố mới nói. Chắc là chuyện quan trọng lắm vì cả tuần vừa rồi em thấy bố cứ ủ rũ.
– Vậy à. Thế bố đâu rồi?
– Bố đang trong phòng.
Hai chị em đang định kéo vào phòng thì ông Thái lù lù bước ra. Thấy Hà đã đến ông nói:
– Hà đến rồi đấy hả con?
– Vâng, thấy lan gọi có chuyện gấp nên con đến ngay.
– Ừ, hai đứa ngồi xuống đi.
Cả Hà và Lan đều tò mò, người như có kiến đốt ngồi nhấp nhổm chờ ông Thái nói điều gì đó ra mà chắc phải là bí mật lắm. Thấy hai đứa cứ nhìn mình như đang chờ đợi nên ông Thái hít một hơi thật dài rồi cố gắng thốt ra từng câu từng chữ cho hai đứa nghe:
– Bố có một bí mật trong suốt mười mấy năm qua mà đến mẹ của các con cũng không biết. Thực ra điều này bố muốn nói cho thằng Thành và thằng Công biết nhưng bố xấu hổ không thể nói ra được.
– Chuyện bí mật gì vậy hả bố? Cả Lan và Hà đều thốt lên một câu hỏi giống nhau.
– Bố nói ra ngay bây giờ đây. Nhưng trước tiên bố giải thích tại sao là bố lại nói cho hai con biết mà không nói cho hai thằng con trai của bố. Vì bố coi hai đứa cũng như con đẻ của mình vậy và bố thấy chia sẻ với hai con dễ hơn là nói ra với thằng Thành và thằng Công. Khi 2 con biết rồi thì bố muốn hai đứa giúp bố nói cho chồng của bọn con biết và nhờ các con giãi bầy làm sao cho hai thằng hiểu. Được như vậy thì bố mới có thể sống thanh thản được.
– Vâng, nếu bố đã nghĩ vậy thì bố có thể nói với chúng con. Chuyện của bố thì cũng là chuyện của chúng con vậy và con với em Lan sẽ có trách nhiệm giúp bố. Hà là chị nên cô lên tiếng động viên ông bố chồng.
– Haizz.. Chuyện bắt đầu xảy ra khi bố đi công tác ở các tỉnh miền núi. Lúc đó thằng Thành và thằng Công vẫn còn bé. Và trong một chuyến công tác ở Lào Cai- Yên Bái gần cửa khẩu, bố quen và có giúp một số gia đình dân tộc nghèo trên đó. Trong số các gia đình mà bố giúp thì có một thiếu phụ chồng đã chết thời chiến tranh biên giới. Bố cũng đã từng trải qua cuộc chiến đó nên bố hiểu và tỏ ra thương xót cho người phụ nữ đó. Rồi một hôm người thiếu phụ đó đến chỗ bố và cô ta bầy tỏ nguyện vọng muốn có một đứa con.
– Ý cô ta là muốn nhờ bố giúp? Lan tò mò câu chuyện của ông Thái và nhổm lên hỏi luôn.
– Em để yên cho bố kể! Hà mắng lan cái tội sồn sồn cắt ngang.
– Ừ, và bố đã giúp cô ấy.
– Thế sau rồi có kết quả gì không hả bố? Lan quên mất vừa bị Hà mắng, cô lại nhổm lên hỏi.
– Mãi sau này tình cờ một hôm có một buổi gặp mặt các cựu chiến binh thì bố được một người bạn sống ở trên đấy có kể rằng cô ta về sau có sinh được một đứa con trai.
– Ôi.. Đúng là chuyện ly kì quá.. Thật không thể ngờ được. Lan lên tiếng.
Hà đưa mắt lườm Lan để bảo cô ăn nói giữ mồm giữ miệng. Sau đó quay sang ông Thái, Hà nhỏ nhẹ quan tâm hỏi:
– Thế sau này bố có gặp lại cô ấy và cậu con trai lần nào không?
Ông Thái rơm rớm nước mắt nhìn hai nàng dâu rồi trả lời:
– Có. Bố đã giấu mẹ và lên đó thăm hai mẹ con 2 lần.
– Thế sau rồi như thế nào hả bố?
– Sau đấy bố không còn gặp lại họ nữa vì hai mẹ con chuyển nơi ở và bố mất liên lạc từ đó.
– Haizz.. Thật không ngờ anh Thành và anh Công lại có thêm người em trai nữa. Nói ra chắc hai anh chắc chết vì ngạc nhiên.
– Không còn cách nào để tìm được họ hả bố? Hà hỏi vào vấn đề chính.
– Bao năm qua bố cứ nghĩ là đã hết cách để tìm họ, nhưng tuần trước bố bất ngờ khi nhận được thư của người phụ nữ đó.
– Sao? Bà ta gửi thư cho bố ạ? Chắc bà ta đòi hỏi gì chăng? Lan lại nhanh nhẩu chặn họng ông Thái.
– Con đừng nghĩ vậy. Người dân tộc người ta có cái bụng tốt lắm. Nếu họ làm vậy thì đã làm từ lâu rồi.
– Cô ấy là người dân tộc ạ? Thế bức thư nói gì? Hà bắt đầu cũng sốt ruột muốn biết như thế nào.
– Cô ấy bảo thằng Y Moan giờ 19 tuổi rồi và nó hay hỏi bố nó là ai. Cô ấy cũng bảo nó muốn được đi học nhưng cô ấy ốm đau suốt nên không có tiền để lo cho thằng Y Moan. Vì mẹ không còn sức nên thằng Y Moan giờ phải thay mẹ lo việc kiếm tiền cho dù nó mới 19t.
– Đúng là khổ thân nó thật. Có phải cô ấy muốn bố giúp Y Moan phải không?
– Đúng vậy. Cô ấy hỏi xem bố có thể giúp lo cho thằng Y Moan được đến trường không? Ý nguyện của nó là được học trường trung cấp nghề gì đó.
– Chuyện đấy thì đơn giản bố ạ. Nhưng vấn đề là mẹ của nó sẽ sống sao? Chẳng nhẽ chúng ta cũng phải nuôi cô ấy à?
– Không. Cô ấy bảo chỉ cần bố lo cho thằng Y Moan thôi, còn cô ấy sẽ tự lo được cho bản thân. Người dân tộc sống đơn giản lắm, họ có thể ăn ngô ăn khoai thay cơm mà.
– Con nghĩ vấn đề này hai anh sẽ thông cảm cho bố thôi. Vậy bao giờ mình lên đó hả bố? Lan hỏi
– Bố hy vọng là như vậy. Nhưng từ từ hai con hẵng nói đã. Để sau khi lên đấy một chuyến về thì nói hay hơn.
– Bố muốn bao giờ đi?
– Bố muốn ngay sáng mai. Cái Lan vướng cu Minh nên ở nhà trông con, còn cái Hà xem có đi cùng bố được không?
– Dạ được chứ bố. Vậy mai hai bố con mình lên đường.
– Ừ, con bảo thằng Thành là đi công việc đâu đó nhé. Và con cũng chuẩn bị cho bố ít tiền.
– Dạ vâng côn hiểu. Vợ chồng con sẽ có trách nhiệm với em nó.
– Được như vậy thì bố mừng quá. Nhưng còn phải chờ xem thằng Thành có đồng ý không đã.
– Dạ, con sẽ nói cho anh ấy biết sau. Nhưng vấn đề là bố định tính chuyện với em Y Moan thế nào?
– Mai mình cứ lên gặp xem thế nào đã con ạ. Nếu nó đồng ý lên Hà nội thì bố muốn có sự chuẩn bị và sang năm sẽ cho nó lên đây. Cái này thì phải bàn với hai anh của nó là thằng Công với thằng Thành.
– Dạ vâng. Thôi bố đi nghỉ đi, sáng mai con sẽ qua sớm rồi hai bố con mình đi.
– Ừ, bố cám ơn hai đứa nhiều.
– Bố đừng khách sao như thế. Chúng ta đều là một gia đình mà.
Ngay buổi sáng sớm hôm sau Lan đã dậy sớm chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho ông Thái và Hà đi lên Lào Cai. Tư tưởng đã được thông thoáng phần nào nên đêm qua ông lại cầy cả tiếng trên giường, đến sáng nay Lan nghĩ lại vẫn còn cảm giác đê mê sung sướng trong lòng.
Bế cu Minh vẫy tay chào hai bố con, Lan chúc chuyến đi thượng lộ bình an và mong hai người tìm được nơi ở của Y Moan dễ dàng. Vì phải đi vào tận vùng xâu vùng xa nên hai bố con quyết định đi xe máy cho chủ động và ông Thái là người cầm lái. Chuyến đi có vẻ hơi xa, hai bố con thấy mệt thì dừng lại nghỉ dọc đường rồi lại đi tiếp. Hà ban đầu còn ý tứ ngồi đằng sau giữ khoảng cách, nhưng sau đó vừa vì buồn ngủ, vừa vì đường sóc nên khoảng cách của hai bố con được xích lại gần đáng kể. Nhiều lúc Hà cứ phải ngồi xích ra vì bị trôi xuống và cứ mỗi lần trôi là lưng ông Thái cảm nhận được vật gì mềm mại áp vào lưng mình. Nếu như giữa ông và Lan không có chuyện gì thì chắc ông Thái cũng sẽ không nghĩ ngợi gì cả. Nhưng đây ông đã chén đứa con dâu kia rồi thì thử hỏi lúc này khi được vú của Hà cạ vào lưng thì ông có nghĩ không? Chắc chắn là có rồi và tất nhiên chỉ có trong đầu ông biết thôi, chứ làm sao ai nghĩ ra được là ông đang nghĩ lung tung bậy bạ với đứa con dâu hết mực yêu quý như Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro