Phần 5
2021-10-08 11:36:00
– Tui nói đàn bà nó nông cạn, thật là nông cạn!
Dộng mạnh cái ly xuống bàn, Điền hằn học nói.
Má nó, ông nghĩ coi, tui đi nhậu là đi nhậu để mần ăn. Chứ có phải khơi khơi mà đi nhậu. Vậy mà về trễ chút, con vợ tui nó tỏ thái độ, rồi không thèm nói chuyện với tui. Ông thấy nó có ngu không…
Quán cóc nhỏ nằm trước cổng trường cấp 1 kê lác đác vài cái bàn. Lợi dụng ánh sáng từ hai bóng đèn dây tóc treo trên cổng, chủ quán kê cái sạp nhỏ bán ốc, trứng lộn với mấy con khô. Và lúc này, một trong số mấy cái bàn ấy, Điền và lão thọt ngồi khật khưỡng tâm sự cứ như bạn tâm giao…
Dĩ nhiên Điền chưa khi nào coi lão thọt là bạn tâm giao. Nhưng bạn ghe của gã thì giờ đã lại ra khơi sạch, gã chẳng còn biết rủ ai. Thuyền gã chuẩn bị đi lần này là thuyền lớn, nên đợi nó ăn hàng cũng lâu hơn. (Trước mỗi chuyến, chủ ghe phải chuẩn bị nhiều thứ để trữ cho chuyến đi dài ngày: Nước ngọt, muối, đồ khô… chất đầy trong lòng ghe, nên dân thợ thuyền thường gọi là đợi ghe nó ăn hàng). Thành thử giờ khi có chuyện bực mình, Điền chỉ còn biết rủ lão thọt đi nhậu để giải khuây.
Mà phải nói, gã bực thật sự. Thường ngày đi nhậu về, Huệ lúc nào cũng ngồi chờ cửa gã. Ấy vậy mà lần này chẳng thấy chị đâu. Vào buồng thì thấy Huệ đã nằm ngủ, quay mặt vào trong. Điền bước ra ngoài rửa chân, rồi cũng leo lên giường, nghĩ lại chuyện vừa trải qua, gã mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ…
Thế nhưng, sáng ra tự dưng Huệ trưng cái mặt sưng sỉa. Hỏi gì cũng không nói, bảo gì cũng không thưa. Ban đầu, Điền cũng hơi chột dạ. Thế nhưng khi ngồi điểm lại toàn bộ, Điền chắc cú rằng không thể nào vợ phát hiện được chuyện lén phén đêm qua. Cái kiểu này, chỉ một lý do duy nhất là tại gã đi nhậu mà về trễ, chắc bỏ chị ta ăn cơm một mình nên giận mình đây. Mà như thế thì đúng là thiển cận, chẳng biết trông rộng, nhìn xa. Muốn có tương lai sáng lạng, thì giờ phải chịu cực chịu khổ một tí. Ăn cơm một mình bữa có chết ai.
Đến chiều, không chịu nổi cái không khí bức bối nữa, gã đi qua lò rèn, rủ ông thọt uống rượu.
– Ê, mày nói chuyện thì nói nhỏ nhỏ nghen. Tao không rảnh nghe chuyện của mày nghen.
Tự nhiên, gã đàn ông bàn kế bên quay sang hét và mặt Điền bằng cái giọng nhừa nhựa.
– Nói cái gì đó, ông già?
Hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức Điền cũng hất hàm, hỏi lại.
– Tao nói mày bớt cái miệng mày lại. Ong ỏng như đàn bà.
Lúc này, gã đàn ông kia đã quay hẳn người lại. Bỗng, khi nhìn thấy lão thọt, mặt gã có chút biến sắc.
Lão thọt cũng nhận ra gã đàn ông kia là tay bảo vệ của cái trường này, lão đưa tay, định ngăn Điền lại, nhưng không kịp…
Lời của tay bảo vệ vừa dứt, Điền đã chụp cái chén tố ngay vào đầu hắn. Liền sau, gã chụp luôn cái bàn mủ chọi luôn vào người tay bảo vệ, lúc này đã nằm dài xuống đất.
– Đụ má, mày nói cái gì? Hả? Mày nói cái gì?
Cứ mỗi câu “mày nói cái gì?” Điền tống thêm một đạp vào người gã kia.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, lão thọt và cả những người có mặt chỉ có thể đứng nhìn, không một ai kịp phản ứng. Mãi một lúc sau, khi tay bảo vệ đã ăn chừng chục cú đạp, lão thọt mới ôm được Điền mà kéo gã ra.
– Đủ rồi, về thôi.
– Đụ má nó, lão đừng cản tui. Để tui đập cho chết mẹ cái thằng già. Đụ má…
– Thôi, đủ rồi. Nghe lời lão, về thôi.
Khó khăn, nhưng dứt khoát, lão thọt khóa cứng Điền trong vòng tay khổng lồ của lão, từng từng, từng bước kéo gã đi. Dù đã say, nhưng máu nóng làm thần kinh và các thớ thịt Điền co giật liên tục. Bị lôi đi, nhưng gã vẫn cố quẩy, cố đạp và miệng thì vẫn chửi thề…
– Đụ má thằng già, đụ má…
Bên trong, chủ quán hớt hải chạy lại đi chạy lại, không biết phải làm sao. Lúc này, tay bảo vệ tay bảo vệ đã nằm bẹp dưới đất, đầu bê bết máu…
– Dại quá! Thằng Điền nó dại quá.
Ngồi ở cái bàn đóng bằng gỗ mù u đã xỉn màu ở nhà Huệ, chị Phấn nhăn nhó rồi thỉnh thoảng lại vỗ vỗ lên bàn.
– Ông Tám nhà chị cái gì cũng được, nhưng hễ dính tới nhà nước là ổng không ưa đâu. Thằng Điền nó dại quá!
– Dạ, mai là ra khơi rồi, mà lại đi oánh lộn như vậy. Giờ phải làm sao chị? Em rồi quá…
Huệ vừa nói vừa xoắn xoắn hai bàn tay vào nhau. Chốc chốc chị lại hớp ngụm trà. Quả thật, phận đàn bà như chị, việc bếp núc, vườn tược thì chị thạo, nhưng đụng đến nhà nước, chính quyền, chị quýnh hết lên không biết phải làm gì. Thế nên, chị mới chạy tìm chị Phấn mà cầu cứu.
– Hên là hôm qua, ông Tám Tiền ổng mới đi lên huyện, nên chuyện này chưa tới tai ổng. Giờ trước mắt phải lo vụ chính quyền đã… Mà giờ nó đang ở trên ủy ban hả?
– Dạ. Tối qua người ta xuống bắt ảnh luôn. Giờ ảnh với ông thọt đang trên đó.
– Thiệt, cái thằng… Thôi để chị đi lên đó coi sao!
Chị Phấn đứng lên, định dượm bước, thì thấy ngoài đầu ngõ, Điền đang lẩn thẩn bước vào.
– Ơ kìa, về rồi kìa…
– Chị Phấn mới qua!
– Sao rồi, chuyện sao rồi?
Không trả lời lại lời chào của Điền, chị Phấn quay vào, lột cái nón lá ra, hỏi dồn.
Điền ngồi xuống. Huệ rót ly nước đưa cho chồng. Từ lúc Điền bước vào, nhìn sắc mặt chồng, chị chưa dám hỏi lời nào.
– Dạ mọi chuyện xong rồi. Người ta cho em về rồi!
– Phước đức! Vậy là không sao rồi. Nhờ trời à, vậy là thằng cha bảo vệ trường cũng không bị gì hả?
– Dạ, thằng già đó thì không bị gì, may mấy mũi nhưng cũng không sao. Nhưng mà em được về là nhờ lão thọt. Ông già đó, ổng nhận hết tội.
– Sao? – Cả Huệ và chị Phấn cùng hỏi.
Để ly nước xuống bàn, Điền nói…
– Lão thọt, ổng hổng cho em nói gì hết. Ổng nhận là người chọi cái chén, là người đập thằng già bảo vệ. Mà kỳ lại là mấy thằng trên ủy ban nó tin. Em có giải thích lại em mới là người làm nhưng tụi nó cứ nói em đừng có bảo về ông già.
Cả Huệ và Phấn nhìn nhau, cũng không biết phải nói gì. Một lúc sau, Phấn chép miệng.
– Haizz, thôi vậy cũng tốt. Huệ lo nấu cơm, nấu nước cho chồng ăn đi. Còn chú – chị Phấn quay sang Điền – tắm rửa nghỉ ngơi tí đi rồi chuẩn bị, mai thuyền ra khơi rồi đó. Chuyện còn lại để đó chị lo cho. Có gì mới, chị cho hai đứa hay.
Tiễn chị Phấn ra cửa Huệ dặn với theo.
– Chị… chị coi lo dùm em coi ông thọt có bị gì không nha chị!
Mặt trời lên cao. Trưa, nắng oi ả. Điền vẫn ngồi ở bàn nước, chốc chốc lại thở dài.
Đứng vô cơm ở cái khạp nước sau nhà, bất giác Huệ nhìn cái vòi búp sen, rồi nghĩ về người làm ra nó…
… Bạn đang đọc truyện Lão Thọt tại nguồn: http://bimdep.vip/lao-thot/
Tối, cũng của ngày hôm đó.
Trăng mươi hai, chưa tròn, nhưng cũng sáng vằn vặt. Bước khập khiễng trên con đường từ ủy ban về, lão thọt chép miệng.
Trăng quầng thể này, mai lại nắng bể đầu cho coi.
Ra tù vào khám đã nhiều, nên thêm lần nữa, với lão cũng chẳng sao. Mấy tháng sắp tới chịu khó đi làm công ích cho ủy ban rồi mọi chuyện cũng qua. Dù sao ngày thường lão cũng đâu có bận bịu gì.
Bỗng, một bóng đen từ bụi rậm lao ra. Dưới ánh trăng, con dao trong tay hắn ta sáng dới. Bản năng của một kẻ giang hồ chỉ đủ giúp lão thọt hơi né người qua một chút. Con dao vẫn đâm ngập vào bụng lão.
Máu bắt đầu túa ra. Lão thọt ôm bụng, khụy dần.
Không đợi cho lão thọt gục xuống, bóng đen đã hốt hoảng chạy lao đi. Vô thức, gã đưa tay quệt trán. Máu từ tay gã dây vào lớp băng còn mới…
… Bạn đang đọc truyện Lão Thọt tại nguồn: http://bimdep.vip/lao-thot/
– Mình không báo chính quyền thật hả chị?
– Ừ, khi còn tỉnh lão đã dặn mình vậy, thì nên vậy.
Huệ và chị Phấn nói chuyện, nhưng không nhìn nhau. Hai người cùng nhìn về cái giường tre nhỏ, trong cái chòi bằng lá nhỏ xíu, lão thọt, đang nằm đấy, mê man.
Lão vẫn còn thở.
Cú né người theo bản năng đã cứu sống lão. Không trúng cơ quan trọng yếu, nhưng vết thương cũng làm lão hôn mê mất hơn một ngày. Hôm nay đã khá hơn, nhưng từ sáng tới giờ lão gần như cũng toàn ngủ…
– Thôi, em ráng ở lại chăm sống ổng thêm một đêm. Biết là bất tiện cho em, nhưng ráng vậy.
– Có gì đâu chị, lão giúp anh Điền, giúp cả nhà em thế, có cực hơn em cũng làm. Thiệt may là lão không sao. Ai mà ác ôn quá…
Nhìn Huệ, Phấn định nói cái gì đó, nhưng rồi lại thôi.
– Thôi, không sao là tốt rồi. Chị về đây.
– Dạ…
Còn lại một mình, Huệ ngồi xuống ghế đặt cạnh giường lão thọt. Gương mặt sẹo chằng sẹo chịt của lão giờ đây nhợt nhạt vì mất máu, Huệ bất giác cảm thấy có một cái gì đó dâng lên trong lòng mình, nó nhiều hơn là xót xa. Phải chăng chị thương hại lão! Cũng không biết nữa. Sau cái đêm hôm ấy, Huệ tưởng chừng mình đã không thể đối diện với cả lão thọt và Điền. Rồi một loạt những biến cố xảy ra. Huệ không còn thời gian để tự vấn lòng mình, và vô tình giúp chị dễ đối diện với mọi chuyện hơn.
Đêm đã buông.
Huệ đứng lên, đi ra sau bắt. Loay hoay một lúc, chị mang thau nước ấm đến bên giường, bắt đầu lau người giúp lão thọt. Lẽ dĩ nhiên đây là một việc rất nhạy cảm. Thế nhưng với những gì lão đã làm cho gia đình chị, cộng thêm, nghĩ đến đây Huệ bất giác hơi xấu hổ… cộng thêm việc giữa lão và chị, giờ đây chắc cũng có thể bỏ qua cái ranh giới ngại ngùng.
Lau xong phần mặt và hai bàn tay, đến phần bụng quấn băng kín, Huệ làm thật chậm rãi, nhẹ nhàng. Một lúc, mọi việc cũng xong. Chị vắt khô cái khăn, bưng thau lên định đứng dậy, bỗng chị nhìn phần thân dưới của lão. Từ hôm qua đến nay, Huệ chỉ lau người cho lão phần thân trên. Phần thân dưới này, dù gì… Thật sự Huệ vẫn chưa đủ dũng khí để vượt qua. Vượt qua cái định kiến tận sâu trong lòng mình.
Lúc này, lão vẫn đang mặc cái quần đùi từ đêm hôm đi nhậu với Điền. Hai chân lão dính đầy bụi và cả những vết máu khô. Đắn đo một lúc, Huệ quay nhìn lão thọt. Lão vẫn nhắm mắt và thở đều, hơi thở nặng và sâu. Nhìn ra bên ngoài, trời lúc này đã tối, không gian hoàn toàn yên ắng. Hít một hơi thật sâu, Huệ cúi xuống, từ từ kéo quần lão thọt ra…
Đập vào mắt Huệ lúc này là dương vật kỳ dị của lão, thứ mà chị đã từng nhìn thấy nó hơn một lần. Nhưng đến lúc này, chị mới được nhìn nó gần đến như thế. Và chị há hốc ngạc nhiên. Không chỉ có những cục u trên thân, cặc lão thọt chằng chịt những xẹo. Dù đang mềm oặt, vắt sang một bên, nhưng Huệ vẫn nhìn rõ nhưng đường sẹo dài lồi hằn lên ấy. Bất giác, Huệ nhìn lên lão thọt, lão vẫn đang thở rất đều. Sao có thể như thế chứ, những vết sẹo này… Làm sao một người bình thường có lại có thể tạo ra những vết thương này cho mình? Còn bằng không, hẳn lão đã phải trải qua một chuyện gì đấy kinh khủng lắm.
Nhẹ nhàng dùng khăn lau dọc theo đùi, Huệ cố hạn chế đến mức có thể chạm vào cái vật kia. Thế nhưng, thật kỳ lạ, mắt chị cứ thỉnh thoảng liếc nhìn nó. Và cái thỉnh thoảng kia, tần suất cứ tăng dần.
Và cũng thật kỳ lạ, không biết do tác động từ bàn tay chị hay có khả năng tự cảm, cái vật kia, hình như đang tự lớn dần… Khi Huệ lau xong hai bên đùi, cái vật kia cũng tự đạt kích thước 80% của sẵn sàng. Và tự nhiên lúc này, mắt Huệ không thể dời đi được nữa.
Lại ngó lên lão thọt, để yên trí rằng lão vẫn ngủ say, Huệ đưa mắt mình thật gần để quan sát con quái vậy kia. Quả thật, dọc xung quanh thân có rất nhiều sẹo chằng chịt nằm vắt lên nhau. Và lúc này, khi kích thước vật ấy tăng lên, thì các vết sẹo cũng bự ra, đỏ hỏn. Xen giữa những lằn dọc ngang ấy, là ba cục u bằng đầu ngón tay út, đội da lộ hẳn ra bên ngoài. Lúc này, Huệ chỉ có một thôi thúc, muốn chạm thử vào các cục u kia. Vào không đừng nữa, chị dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào đấy.
Nó cứng, như thể bên trong có một vật gì đấy tròn, to nằm dưới lớp da. Day day thì hình như nó di chuyển được trong một phạm vi hẹp. Tự nhiên Huệ khẽ cọ hai đùi chị vào nhau…
Không biết thế nào, Huệ đưa tay nắm trọn luôn vậy ấy. Rồi, chị khẽ di chuyển tay mình. Ba cục u kia cứ dịch chuyển nhè nhè. Nếu như đây không phải là lòng bàn tay, nếu như nó cọ vào chỗ khác trên người mình thì sẽ như thế nào nhỉ… Rồi chị lại nhìn lên trên, đỉnh đầu khấc, quả thật có 4 sợi lông nhỏ, chĩa lên.
Lúc này, Huệ như không còn là chính mình. Tim chị đập dồn. Tay chị run lên. Bên trong chị, có một sự thôi thúc nào đấy, cứ lớn dần, lớn dần lên… Và… chị cúi xuống, khẽ nuốt vật kia vào miệng mình…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro