Phần 4
2024-04-16 12:09:00
Hôm đó là một ngày mưa rơi rả rích. Thành phố vốn hầm hập như cái lò lửa được (hoặc bị) ông trời tưới nước hơi lố tay cho nên đã biến thành một cái hồ bơi siêu lớn. Mưa suốt từ sáng sớm đến tận chiều tối.
Cho dù là xe hơi, xe máy hay xe đạp đều bị ép biến thành thuyền, còn động cơ và mái chèo thì là những con người mặt mũi bực bội, trang phục ướt sũng vừa đẩy vừa kéo.
Bên trong một tòa nhà cao tầng, Vân ngồi chóc ngóc ở văn phòng, để cả hai chân lên ghế, nhìn xuống con đường phía dưới thông qua cửa kính mà lắc đầu ngán ngẩm. Ngày thường cô đều đi làm bằng xe buýt, mưa to thế này khiến các phương tiện giao thông bị tê liệt. Những đồng nghiệp đã ra về từ sớm ắt hẳn vẫn chơi vơi trong biển nước.
“Chán chết được. Mình nên làm gì bây giờ?” – Vân tự lẩm nhẩm, cô dự tính sẽ xem phim trên máy tính công ty đến tối, hoặc thức xuyên đêm hoặc tìm chỗ ngả lưng. Ấy thế mà chỉ xem được chút thì Vân đã thấy rất chán, cô bèn ngồi ngắm trời ngắm đất một lúc mà cũng chẳng khả thi hơn xíu nào.
“Hay là mình nên xuống dưới mua ít đồ ăn nhỉ?” – Vân tự hỏi, có cảm giác hơi đói bụng. Công ty nội thất mà cô làm việc chỉ thuê hai tầng trên cùng làm văn phòng, ba tầng dưới vẫn là chỗ người dân sinh sống, tại tầng trệt có một siêu thị Mini kiêm luôn quán cà phê.
Vân nghĩ tới đó thì ngồi dậy, xỏ lại chân vào đôi giày cao gót màu đen. Dáng người cô rất ổn, cao ráo, mảnh mai, vòng một và vòng ba tuy không lớn lắm song lại rất cân đối, phần eo lại chẳng có bao nhiêu mỡ thừa vì cô hay tập thể dục.
Cơ thể xinh đẹp của Vân hiện đang bị che giấu bên trong bộ đồng phục công sở nhưng có chăng chỉ làm cô phần thêm hấp dẫn. Áo sơ mi trắng lịch sự (cúc trên cùng tháo tung), chân váy đen ngắn đến ngang đùi, trên vai hững hờ thêm chiếc áo vest đồng màu, đôi chân thon dài thẳng tắp của cô cũng được tất da chân màu đậm bao phủ. Mỗi khi Vân di chuyển, không biết có bao nhiêu ánh mắt vô thức nhìn chằm chặp vào bóng lưng cô. Các đối tác vì Vân mà ký hợp đồng mua hàng cũng nhiều vô số kể.
Thế mà Vân vẫn chưa có người yêu, phần vì cô kén chọn, phần cũng vì cô chưa tìm thấy một người đàn ông nào đủ đặc biệt để có thể làm cô xiêu lòng.
Tầng trệt đã bị biển nước bao phủ, Vân tần ngần đứng giữa cầu thang, cô ngại bước xuống, nhìn dòng nước nâu đỏ sóng sánh ước chừng cũng phải đến ngang đùi cô.
Đúng lúc này, Vân thấy một cậu thanh niên rẽ nước đi đến, cậu ta trông cao lớn, khuôn mặt cũng sáng sủa, chỉ là trang phục trên người trông nhếch nhác, tóc tai ướt sũng dính bết vào nhau. Vân như mở cờ trong bụng, vẫy vẫy tay với chàng thanh niên – “Anh gì ơi, có thể giúp em một chút không?”
“Hả? Chị gọi em?” – Chàng thanh niên đó hỏi, sau đó quay đầu xung quanh để xác nhận.
“Đúng rồi, em muốn tới tiệm tạp hóa mua ít đồ ăn, mà không xuống được.”
“Nếu là cái tiệm tạp hóa ngay bên kia thì nó đã đóng cửa rồi. Mà cho em hỏi, trong tòa nhà này có căn chung cư nào số 21 không chị?”
Vân thoáng thất vọng, sau đó nghĩ một lúc mới đáp – “Chắc là không có. Em nhớ ngoài tầng trệt ra thì hai tầng tiếp theo mỗi tầng chỉ có 7 phòng, không thể có số 21 được.”
Vẻ mặt chàng trai lộ rõ vẻ thất vọng, trầm ngâm chút lại hỏi – “Thế hai tầng trên thì sao hả chị?”
“Hai tầng trên công ty em thuê làm văn phòng. Mà anh là shipper hả? Mưa gió thế này vẫn đi ship đồ?”
“Không phải đâu chị.”
Vân nhìn thấy đôi mắt chàng trai có vẻ gì kỳ lạ nhưng cũng không tiện hỏi.
Sau đó, anh chàng nọ cũng leo lên cầu thang, thản nhiên ngồi xuống ở bậc thềm giữa rồi lôi thuốc lá ra hút.
Vân ghét cái mùi này, cô nhíu mày, muốn trở lại văn phòng.
Chợt một tiếng phực to lớn vọng ra từ dưới tầng trệt, ngay sau đó bóng tối bao trùm, đèn cầu thang hay hành lang gì cũng tắt ngúm.
“Ơ cúp điện rồi?”
Vân nghe thấy chàng trai nói vậy thì trong lòng hơi hoảng hốt nhìn xung quanh, mọi thứ tối om, chỉ có những đường viền mờ mờ. Vân bản năng đã có sự sợ hãi với bóng đêm u ám, theo quán tính nhích sát đến người chàng trai.
Một người đứng, một người ngồi, phần cùi chỏ của Quang tự nhiên tiếp xúc với một vùng da mát lạnh.
“Chị sợ hả?” – Quang hỏi.
“Không có.” – Vân đâu chịu thừa nhận, cô tự nhiên hối hận vì bản thân ở lại công ty, biết thế cứ bất chấp về phòng trọ là được rồi.
“Mà sao chị còn ở đây? Mưa thế này không hết được đâu, hay chị tính ở lại luôn?”
“Ở lại đó, mà… sao lại cúp điện giờ này.” – Nếu Quang nhìn thấy được mặt Vân thì giờ phút này biểu cảm của cô vô cùng sợ hãi, làn da đã tái xanh.
Quang nhún vai – “Nghe âm thanh chắc là hệ thống điện cháy rồi, bên ngoài vẫn có ánh sáng còn gì. Mà chị đói đúng không? Lúc nãy em có thấy một tiệm bánh gần đây, hay là em đi mua dùm chị một ít bánh ngọt nhé?”
Vân miễn cưỡng gật đầu, bao tử của cô đã kêu inh ỏi. Cô không muốn chàng trai này rời khỏi song nếu nói ra thì hơi quái dị, cô với cậu ta đâu có quen biết nhau. Cân nhắc đôi chút, Vân lấy trong túi ra tờ một trăm đưa cho cậu ta – “Vậy anh mua giúp em ít đồ nha.”
Quang cúi đầu nhìn tờ tiền, sau ngẩng lên nhìn Vân, nói thẳng – “Không đủ chị ạ, phí đi lại đã là một trăm rồi.”
“Ơ hả?”
… Bạn đang đọc truyện Làm đĩ đực tại nguồn: http://bimdep.pro/lam-di-duc/
Vân nghiến răng nhìn bóng Quang đi khuất, bao nhiêu hảo cảm vừa nhen nhóm trong đầu cô đã bay lên chín tầng mây. Thằng oắt con còn dám vòi thêm tiền, bộ hắn ta không thấy được mua đồ giúp người đẹp như mình là một ơn huệ to lớn hay sao?
Mà khoan, nhỡ đâu hắn đi luôn thì sao?
Vân tự cốc đầu mình, bất lực ngồi thụp xuống, cô cảm thấy mình khờ quá. Hai trăm ngàn xương máu của cô không ngờ lại dễ dàng đưa cho người lạ đến vậy.
Vân cắn răng, không có cách nào khác ngoài chờ đợi. Để cho đỡ sợ, Vân lấy điện thoại ra lướt mạng, chơi mấy trò chơi nhỏ giết thời gian.
Thời gian trôi qua từng chút một, những con số trên điện thoại thay đổi từng giây. Vân bắt đầu thấy lo lắng vì Quang đã đi được nửa tiếng đồng hồ, lòng cô ngày càng thấp thỏm. Hơn nữa, điện thoại lại sắp hết pin, đối diện với không khí trầm lắng xung quanh, nỗi sợ mơ hồ của Vân lại ập đến.
“Đùng!” – Một tiếng sét rạch ngang trời phủ xuống. Trái tim trong ngực Vân nhảy lên tận cổ họng. Không hiểu vì sao, bây giờ Vân chỉ muốn thấy anh chàng kia xuất hiện, ở cạnh anh ta ít ra cô còn an tâm đôi chút.
“Bì bõm.” – Có tiếng động vang lên, Vân rọi điện thoại về phía trước. Hóa ra Quang đã trở lại, cậu ta cầm một cái túi bóng lớn, giơ lên quá đầu để tránh bị dính nước.
… Bạn đang đọc truyện Làm đĩ đực tại nguồn: http://bimdep.pro/lam-di-duc/
“Ngoài đường kẹt xe quá, len mãi mới qua được, chị chờ lâu không?” – Quang vừa leo lên cầu thang đã giải thích, sau đó lấy một túi bánh đưa cho Vân.
Mắt Vân hơi rưng rưng, cô khá cảm kích khi nhìn thấy những chiếc bánh còn nóng hổi, còn có cả một chai nước suối.
“Không lâu lắm đâu, mà sao anh mua nhiều thế?”
“Tiện thôi, chị ở đây cả đêm, từ giờ đến sáng ăn hết là vừa rồi.” – Quang vừa nói vừa châm thuốc, khói trắng sưởi ấm đôi chút cơ thể lạnh lẽo của cậu.
Vân ghét mùi thuốc song bất giác không còn bài xích nữa, trong lòng cô thậm chí còn cảm thấy Quang khá ngầu khi rít thuốc.
Lắc lắc đầu xua đi những tâm tư quái dị, Vân cắn vào một cái bánh su kem. Lớp vỏ giòn nóng, nhân bơ sữa thơm lừng, Vân lặng lẽ thưởng thức nó. Sự ngọt ngào này, là từ vị giác hay đến từ cõi lòng? Cô cũng không rõ nữa.
Mười mấy phút trôi qua, Quang hút xong thì ăn thêm một ít bánh. Sau khi đã bổ sung năng lượng, lấp đầy cái bụng rỗng thì cậu phủi phủi tay đứng dậy – “Thế nhé, em về trước đây, chị ở lại nhớ cẩn thận.”
“Ơ. Khoan đã!” – Vân không suy nghĩ gì mà nói theo bản năng.
“Sao? Hay chị muốn em đưa chị về? Năm trăm ngàn nhé.”
Khóe môi Vân co rút, thật muốn táng lên đầu thằng oắt này.
“Ở lại… với em được không? Cho đến khi có điện lại thôi…” – Vân nói, cô không nhận thức được là giọng cô rất có sức quyến rũ.
“Chị trả em bao nhiêu?”
Cmn, lại tiền, cái đéo gì cũng tiền – Trong não Vân gào thét, song cô thật sự sợ nếu Quang đi mất, cô một thân một mình biết làm sao, chỗ này lại không hề có người nào khác.
“Năm trăm nhé… Mà giờ em không mang theo tiền đâu, khi nào xong em trả anh.”
“Hơi ít, hai trăm một tiếng, không có thì khỏi bàn. Điện nơi này cháy rồi, nhưng mà lúc nãy em thấy bên kia có mấy người lọ mọ, hy vọng là họ sửa được.” – Quang híp mắt nhìn Vân, cậu dĩ nhiên nhận ra người phụ nữ này đang sợ, nếu không nhân cơ hội kiếm chác thì có lỗi lắm.
Vân gật đầu – “Cũng được, có gì em sẽ chuyển khoản cho anh.” – Mặt ngoài là vậy, còn trong lòng Vân đã nảy ra ý tưởng quỵt luôn tiền của tên chết dẫm, được voi đòi tiên này.
“Thế công ty chị có chỗ tắm không? Em muốn rửa người một chút, được chứ?”
“Có, thế thì đi theo em.”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro