Lạc lõng

Phần 43

2020-12-25 12:29:00

Phần 43
Sáng bừng tỉnh, từng ánh nắng nhẹ nhàng buông mình qua tấm kính, tiếng gió biển thổi rì rào và trong phòng. Lật đật bò dậy khi cái tiếng be bé đánh thức mình. Cái giọng này nghe quen lắm, cũng phải thôi, bên nhau cũng gần nữa năm rồi còn gì, vẫn còn nhớ cái ngày mà 2 đứa gặp nhau thật bất ngờ cũng đầy duyên phận, từ người tốt trở thành người xấu chỉ trong vài phút bất chợt. Lang mang mãi trong cái dòng suy nghĩ chợt đi ngang qua tiềm thức, tôi mở căn mắt dậy nhìn xung quanh thì thấy nhõ đang nằm kế bên nhìn tôi chăm chăm, mắt thì cứ nhìn ngay vào tôi như mặt tôi dính lọ hay cái gì vậy?

– Cái gì thế – Tôi chợt hỏi…

– Có gì đâu, mặt anh dính lọ nè – nhõ khều khều má tôi…

– Vớ vẫn có chui vào cái bếp nào đâu mà dính – tôi cười rồi xao đầu nhõ…

– Thôi đi đánh răng rữa mặt đi, trưa lắm rồi đó, cái đồ ngủ nướng – nhõ cười…

– Biết rồi đi đây, haizzzzz – tôi thở dài…

Vừa bước xuống nền nhà lập bập bước vào trong nhà vệ sinh định đánh răng rữa mặt thì bây giờ mới chợt nhìn xung quanh thì chẳng thấy 2 người kia đâu.

– Nga với Trân đâu rồi em – tôi quay đâu lại hỏi…

– Hai người kia đợi anh lâu quá nên đi mua đồ rồi – em vừa xếp mền vừa nói…

– Sao em không đi luôn đi, ở lại đây làm gì? – Tôi nói tiếp…

– Tại thấy anh nằm một mình trong phòng thấy tội nghiệp nên ở lại đánh thức anh dậy thôi, m anh không muốn à? – Nhỏ nói với cái giọng thoáng buồn…

– Muốn lắm cơ chứ haha, có osin miễn phí mà, ai lại không muốn cơ chứ hahaa – tôi cười trêu nhõ…

– Osin cái đầu bô anh, đánh chết bây giờ – nhõ vẫn giữ cái thổi quơ tay múa chân…

Cũng vui lắm chứ, có một cô bé suốt ngày lanh quanh bên mình cũng đỡ cơ đơn phần nào trong cái căn nhà lớn ấy, cái căn nhà chỉ có bản thân mình và cái bóng của mình thôi, có nhiều người họ nói rằng, họ muốn cơ đơn, họ muốn ở một mình, nhưng rốt cuộc thì họ chẳng chịu được cái cô đơn mà bản thân mình mong muốn. Và tôi cũng là một con người như thế thôi, từ ngày mà cô bé này đến thì đã đem đến cho tôi một chút ấm áp, một chút ánh sáng trong cái cuộc sống đầy u tối này. Lặn thật sâu vào cái bồn nước với những vòng xoáy hút kia, từng dòng nước lạnh te lan tỏa ra khắp gương mặt tôi, một cảm giác mát lạnh và khỏe khoắn làm tôi bừng tỉnh sau một đêm mệt mỗi đầy máu me hôm qua kia.

Hôm nay là một ngày tự do của cả đoàn, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm vì hôm nay là ngày cuối cùng ở hôm nay rồi, tối nay là phải về cái thành phố Sài Gòn hoa lệ kia rồi, từng bước chân nhẹ nhàng, tôi rời khỏi cái nhà vệ sinh kia, nhìn quanh thì chẳng thấy nhõ đâu mà thay vào đó là một người con gái yêu tôi, cũng có thế gọi là người tình cũng được, dù chẳng ai nói ra thì cả 2 cũng đã là người tình của nhau rồi, không phải là yêu thương, chỉ là người tình thôi. Có nhiều lúc tự hỏi có phải ông trời cho bản thân mình may mắn không, hay là ổng đang bù đắp những biến cố của nhiều năm trước hay chẳng, mà giờ thì cũng kệ, đền bù hay cho tôi may mắn tôi cũng đéo quan tâm làm con mẹ gì, chỉ cần sống hài lòng với bản thân hiện tại thôi, quá khứ thì mãi là quá khứ thôi, cho dù cố thì nó chẳng thể nào thay đổi được, chỉ có thể thay đổi tương lai bằng hiện tại mà thôi.

– Em mới về à – tôi hỏi…

– Dạ – em quay lại nhìn tôi cười khì…

– Mấy người kia đâu – tôi hỏi lại câu hỏi lúc nãy tôi hỏi nhõ…

– Dạ Tuyền thì nãy mới vừa đi ăn rồi, còn Trân thì đi mua đồ chưa về nữa…

– À à, em đã ăn gì chưa, đợi anh thay đồ rồi mình đi ăn nha – tôi hỏi…

– Dạ em đợi anh thức rồi mới đi ăn nè, à mà anh mặc thử cái này đi – em chìa bộc đồ ra…

– Nãy em đi mua đồ thấy nó đẹp quá nên mua cho anh, hem biết vừa hông, anh tướng người mẫu chắc vừa mà hén hihi – em cười…

– Trời mua chi cho tốn kém – tôi xoa đầu em…

– Kệ có seo đâu, anh cứ làm quá, áo cặp đó nghen – em nháy mắt…

Em nói xong tôi mới kịp nhìn lại thì hóa ra là cái áo em đang mặc y xì cái áo trên tay tôi, hóa ra là đều có ý đồ hết, cứ tưởng gì, hóa ra là bắt tôi mặc áo cặp với em, thôi kệ dù sao thì cũng đã mua rồi nên mặc luôn vậy cho em vui lòng. Sọt cái quần jean dài với cái áo nhỏ vừa đưa rồi bước ra cho em xem, vứa bước ra thì mắt em đã sáng mắt lên trong thấy, em trầm trồ khen.

– Công nhận mình chọn đồ hay ghê, vừa khích vừa đẹp luôn haha…

– Tự sướng vừa thôi cô – tôi hôn nhẹ lên trán em…

– Heehe kệ em. Cơ mà đúng chứ bộ phải hông – em cười tít mắt…

– Ờ thì đúng – tôi thở dài chịu thua em…

– Giờ có đi ăn không này, gần 9h rồi đấy – tôi nhướng mài…

– Ai bảo thức trễ làm chi giờ còn đòi hỏi nữa – em phùng má ra…

– Kệ…

– Anh! – Tôi vừa bước ra cửa…

Vừa quay đầu lại coi em gọi mình cái gì thì một đôi mềm mại quấn chặt lấy tôi, từng tế bào trong tôi rung động, từng hơi thở ấm áp phã vào gương mặt tôi, em hôn tôi trong mãnh liệt và chãy bõng từng nụ hôn ngọt ngào trước cơn gió biển măn vị mặn của đại dương thổi vào trong phòng, bất giác tôi dừng lại nhìn thẳng vào gương mặt em, cái gương mặt đang ửng hồng lên vì điều gì đó?

– Em sao thế? – Tôi hỏi…

– Có làm sao đâu, chỉ là em muốn hôn anh thôi cũng không được sao? – Em cười e lệ…

– Ừ thì hôn…

Đưa tay lần mò xuống bấm khóa trái cửa, tôi bắt đầu ôm em trong vòng tay này, vòng tay đã từng ôm ấp bao nhiêu người con gái khác, những người con gái từng đi ngang qua đời tôi, từng hơi thở nồng nàn, từng mảnh cơ thế cọ xát vào nhau, đưa nhẹ đôi tay thôi ôm chằm lấy cái eo nhỏ nhắn của em, đôi tay tôi nhẹ nhàng lả lướt khắp cơ thể em, tôi đặt em nằm nhẹ nhàng xuống giường mà hôn, từ đôi môi mềm mại đến vành tai đanh run lên theo từng nhịp thở, đôi môi tôi bắt đầu lả lướt đến cổ em rồi ngực em, đưa đôi tay chai sần là mà xoa nắn hai bầu ngực đang căn tròn đày sức sống ở cái tuổi đôi mươi, từng tiếng rên nhẹ nhàng trong từng nhịp thở, đôi mắt em lim dim theo từng cỡ động của đôi bàn tay tôi, em chợt bật dậy ôm lấy tôi và cũng lúc đó rũ bõ mảnh vải đang che đựng từng nét cơ thể của thượng đế đã ban tặng, em hôn tôi trong đê mê đầy dục vọng, em nắm lấy bàn tay tôi đặt lên bầu ngực căn tràn nhựa sống đang nhắp nhô theo từng nhịp thở, không khí trong phòng đang nóng dần hơn bao giờ hết, em cúi xuống phần thân dưới của thôi, dôi thay nhỏ nhắn mềm mại đang từ từ cởi cái quần jean dài chật chội kia ra khỏi người tôi, từng bản nhạc nhẹ nhàng vang lên từ cái kèn saxophone bởi em là người nghệ sĩ đang chơi nó, cái lưỡi mềm mại ướt át đày mê hoặc đang đưa tôi vào trong thể giới của chính em tạo ra, em hôn nhẹ lên đầu khấc từng cái cử chỉ ngọt ngào làm cơ thể tôi như nổ tung ra từng mảnh, em đưa tay lân lê hai hòn bi cái lưỡi em cạ sát vào đầu khấc liên hồi khiến tôi tê dại, tôi chỉ nằm dài ra mà hưởng thụ bản nhạc mà em đang chơi.

Trong lúc chẳng có gì làm tôi đưa tay nhẹ nhàng xuống ái vùng tam giác bí ẩn đối với nhiều thằng đàn ông đang muốn được khám phá nó, từng mùi hương phụ nữ bắt đầu tỏa ra từ đôi tay tôi, từng cử chỉ của em, từng ý nghĩ của em đang dần hiện ra đầy đủ trên gương mặt đầy khả ái kia, em chợt dừng lại rồi nhìn chăm chăm vào tôi, đôi môi mềm mại bắt đầu phát ra từng câu chữ nhẹ nhàng.

– Anh có yêu Em không? – Một câu hỏi đơn giản cũng đầy hốc búa…

– Yêu? Tại sao em lại hỏi như vậy – tôi hơi ngỡ ngàng vì câu hỏi ấy…

– Vì em muốn biết rằng, việc này của 2 đứa mình là đúng không, có phải em đúng khi yêu anh như thế này không? – Hàng long mi chớp chớp đôi mắt se lại nhìn tôi…

– Em à, việc em làm lúc nào cũng đúng cả, nếu sai thì chỉ có bản thân anh là sai khi đã yêu em, đã để em phải sống như thế này thôi, phải yêu nhau trong lén lút thôi, chỉ anh sai thôi em à – tôi nói vài từ chưa kịp dứt thì em đã đặt lên ngón tay lên môi tôi không cho tôi nói nữa.

– Ừm vậy thì hai đứa mình cùng sai, nghe được câu trả lời như thế của anh thì em cũng yên lòng rồi – em lau đi giọt nước mắt trên mi em vẫn còn chưa kịp rơi xuống…

Em khẽ cười rồi nằm gọn trong lòng tôi, mọi chuyện dường như đã êm ả lại, tôi và em lại hôn nhau, từng cái hôn từ tốn không vội vã, em giờ trước mắt tôi là một người con gái đang nằm e thẹn trên chiếc giường hoa, gương mặt của em đang ửng hồng vì xấu hổ chăng? Bất giác nhìn sâu vào đôi mắt em đang hiện ra cái gì gọi là hạnh phúc, kéo nhẹ cái tấm chăn đang che phủ từng nét cơ thể ngọt ngào mà thượng đế đã ban tặng cho em, tôi chỉ chợt cười rồi tách nhẹ đùi em ra, đôi bàn tay nhỏ bé nắm lấy cu tôi mà xoa cho nó cương lên, em cười rồi nói nhẹ.

– Cho nó vào đi anh…

Cầm cu cọ sắt lên con bướm đang ướt đẫm mùi hương của phụ nữ, đôi cánh dang rộng như muốn nuốt trọn thằng nhỏ của tôi, chơi đùa một lúc với con bướm của em thì tôi bắt đầu nong nhẹ nó vào, em cong mình lên rên khẽ một vài tiếng rồi trợn mắt nhìn tôi, em ôm lấy cơ thể tôi, đôi tay mềm mại càng ngày càng siết chặt lấy lưng tôi theo từng nhịp điệu tăng dần, tôi ghì chặt lấy eo em mà nhấp vào, từng âm thanh tê dại vang vọng lên trong phòng, em nhóng người dậy ngồi lên tôi, từng cử chỉ dịu dàng đê mê tê dại, em đè tôi nằm xuống giường, cái mông trắng trẻo của em cứ nhấp phành phạch trên người tôi, từng tiếng rên càng ngày càng to lên trong căn phòng, dù gì căn phòng này cũng chẳng có cách âm bao nhiêu là mấy, vừa làm vừa sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy nên tôi đành phải ghì cổ em xuống hôn vào môi em để lấn át phần nào cái âm thanh dục vọng đang phát ra từ cái miệng bé bỏng kia, 5 10 15 20 phút sau…

Sau một thoáng vật lộn cùng em thì cũng phải đến hồi kết vì từ sáng đến giờ chưa có tí kalo nào vào trong người nên chịu được đến bây giờ cũng đã là quá sức với tôi rồi.

– Anh sắp ra rồi… – tôi nói nhỏ vào tai em…

– Vậy thì cứ ra bên trong em đi – em cười rồi cắn nhẹ vào vành tai tôi…

– Thế em có thai rồi sao…

– Không sao đâu anh, em là của anh mà…

Lo mãi luyên thuyên với em cộng thêm từng nhịp điệu của ái mông kia vẫn còn đang dập dìu trên cơ thể tôi nãy giờ. Từng vệt tinh bắt đầu bắn ra khỏi cơ thể tôi, em cong mình lên mà hứng chịu từng phát đạn nã vào con bướm đang dang rộng đôi cánh này, tôi lả đi mệt nhoài nằm vật ra xuống giường, em cũng thế, cũng mệt nhoài nằm gối đầu lên tay tôi thì thào từng nhịp thở, cả hai không ai nói gì, vì bây giờ cả 2 chúng tôi cũng không thể nói lên bất cứ câu gì vì từng ý nghĩ của mõi người đều được cẩ 2 hiểu rõ cả rồi.

– Cốc cốc cốc… anh Minh có trong đó không, sao giờ chưa ra nữa – Là 2 cái giọng chí chóe của nhỏ Tuyền lẫn Trân…

– Chết… – Tôi bật dậy…

– Anh vào trong phòng vệ sinh đi, để em đối phó cho…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lạc lõng

Số ký tự: 0