Lạc lõng

Phần 24

2020-12-25 12:29:00

Phần 24
Nhỏ nằm đó cuộn tròn trong cái mền ấm áp, đôi tay nhỏ nhắn thì cứ nắm chặt tay tôi không rồi, tiếng con lắc của dòng thời gian vẫn cứ quay nhẹ nhàng trong im lặng. Tôi ngồi đó nhìn nhỏ chẳng nói gì, im lặng và im lặng, chỉ có tiếng thở của 2 cơ thể, nhịp đập của 2 con tim. Bóng tối lại bao phủ, cơn buồn ngủ lại xâm chiếm, tôi chìm say vào giấc ngủ khi trên tay vẫn còn đó hơi ấm của nhỏ.

Sáng… sáng lên, từng tia nắng của ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính, tôi vẫn ngồi đó ngủ một cách ngon lành cho đến khi.

– Hai hai dậy dậy – tiếng ai đó vừa nói vừa vã vã vào mặt tôi…

– Oaaa clgt – tôi ngáp dài dụi mắt.

– Dậy đánh răng còn ăn sáng – nó nói…

– Thức đi mày, nằm lì đó hoài sao? – Ông tôi đi ngang nói to…

– Dạaaaa con dậy đây.

Nói rồi tôi lờm cờm đứng dậy lếch cái thân lên phòng trên quánh răng rữa mặt, vừa đi lên thì tôi đã gặp nhỏ, nhỏ nhìn tôi cười rồi nói.

– Nhanh đi anh, còn ăn sáng.

Cái gì thế nhỡ, thay đổi một cách kỳ lạ, tôi chẳng nhớ gì và chẳng biết gì, cứ lơ ngơ bước từng bậc thang lên phòng. Sau khi đánh răng rữa mặt tắm rửa xong xuôi tôi bước xuống nhà, cả nhà quay quần bên cái nồi lẫu hải sản mẹ tôi nói. Vì vùng biển nên đồ hải sản rẽ tha hồ mà ăn, như một sự sắp đặt tôi ngồi kẹp giữa nhỏ và đứa em. Vẫn im lặng, tôi cứ lặng lẽ ăn ăn ăn và ăn, chẳng nói gì, vì đơn giản chẳng có gì để nói. Quay sang con em thì nó nhìn tôi lơm lơm không chóp mắt…

– Củ lạc giòn tan – tôi hỏi nó…

– À hông gì hì hì – nó cười đểu…

– Thằng Minh chiều có đi đâu không – ông tôi hỏi…

– Dạ con cũng không biết, chi vậy ngoại – tôi nhìn ngoại hỏi…

– Cũng không gì, chiều tối tao rũ thêm mấy thằng kia qua làm lai rai chơi…

Mấy thằng kia ý là mấy cậu của tôi.

– Haha dạ, chiều con tiếp ngoại – tôi cười giòn giả…

– Nhớ nghe mày, mày mà trốn là khỏi ông cháu gì hết nhé…

Ông ngoại nói làm cả nhà phì cười.

– Anh ăn đi – nhỏ nói rồi gắp miếng cá đuối bỏ vào chén tôi.

– Ừm – tôi gật đầu…

Lại cái ánh mắt đó, lại cái ánh mắt và bộ mặt éo ưa nỗi của con em, nó dòm tôi như sinh vật lạ vậy, cứ dòm dòm rồi cười đểu. Mà không chỉ có con em mà cả ba mẹ tôi cũng thế. Tôi chỉ muốn nói CLG đang xảy ra thế này, nhưng kệ chứ biết làm sao bây giờ. Tôi giả vờ gắp cho mọi người xung quanh để khỏi ai dòm tôi bằng những ánh mắt đó nữa. Rồi bữa sáng cũng trôi qua, tôi chạy tót lên phòng của con em nằm phì ra, bật cái TV xem mấy chương trình vớ vẫn hoài cũng chán. Phía dưới nhà ba tôi và ông đang bàn đại sự, nói đại sự thì hơi chém thật ra là bàn luận về mấy cái keo rượu rắn của ông tôi ấp ủ đã lâu mà tiếc không uống, còn bà với mẹ thì đi đâu mất rồi. Đang nằm “lắc lọ” thì con em chạy xành xạch lên.

– Ơ đm hết cả hồn – tôi mắng nó…

– Xì xì, làm chuyện bậy bạ gì à mà giật mình.

– Đang nằm thôi – tôi lườm nó…

– À mà hai nè – nó chọt vào hông tôi…

– Gì nữa đây cô – tôi ngáp…

– Đêm qua anh đi đâu vậy? – Nó hỏi…

– Đi chơi thôi.

– Đi với gái à – nó cười đểu…

– Ờ với gái rồi sao mày.

– Sao đâu, em chỉ nói vậy thôi. Thừa biết là anh đi với con Linh rồi – nó cười cười…

– Mày theo dõi tao à – tôi bật dậy.

– Cần gì em theo, em cũng biết haha – nó cười lớn…

Tôi bay lên đè đầu nó xuống gối tra hỏi.

– Sao biết nói mau con lùn.

– Em hông lùn, hông nói đâu haha – nó nói trong hơi thở đứt quản mà còn cười.

– Nói… không. A a a a a…

Vừa sơ ý là nó cạp vào tay tôi rồi vùng chạy mất.

– Đồ dê già, chuyện của anh em biết hết…

Nó lè lưỡi trêu tôi rồi chạy tót xuống nhà, tôi thở dài rồi ngã phịch xuống nệm thẫn thờ, nó nói nó biết chuyện của mình là chuyện gì nhỉ, càng nghĩ càng đau đầu tôi lại bật TV ra xem.

– Uống nước cam nè anh – một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ cánh cửa gỗ…

Nhỏ bước vào với cái ly nước cam, từng bước chân nhẹ dịu, nhỏ chạm nhẹ vào má tôi làm tôi khẽ giật mình.

– Hả… à cảm ơn – tôi đáp…

– Dạ, anh uống đi còn lạnh.

– Ừm…

– Chà ngon quá, em pha hả? – Tôi khen…

– Dạ. Bác mới chỉ em…

– Ố Ồ Ô giống huấn luyện con dâu vậy trời – tôi nghĩ thầm…

– Hôm qua anh đi đâu mà về trễ vậy – nhỏ bắt đâù tra khảo chuyện tối qua.

– Anh đi gặp Linh thôi – tôi nhìn nhỏ cười…

– Anh gặp chị Linh làm gì – nhỏ hỏi tiếp…

– Thì lâu rồi không gặp nên anh với linh đi ăn thôi…

– À à à thì ra là thế, làm em cứ tưởng hihi…

– Tưởng gì cơ…

– À hông gì, em xuống dưới nhà chơi với con Mập đây.

Nhỏ nói rồi chạy ra khỏi cửa, nhỏ diệm cái quần jean ngắn ngủn ôm sát mông nên chạy thì nó cứ giật giật nhìn muốn bốp dễ sợ. Uống sạch ly nước cam của nhỏ pha cho rồi tôi ngủ quên lúc nào không hay.

Từng ánh nắng chiều buông xuống lòng đường, từng chiếc lá nhẹ rơi xuống, nó giống như một điệu nhảy vậy, cứ xoay vòng xoay vòng rồi đáp xuống. Ring… ring… ringg… Từng hồi chuông vang lên dồn dập.

– A a a lo ô ô – tôi lắp bắp…

– Anh hả, tối anh đi chơi với em không? – Thì ra là em, Linh ma mút…

– Không được đâu, hôm nay anh phải hầu ngoại rồi – tôi trả lời trong luyến tiếc…

– Vậy thôi – giọng nhỏ trùng xuống…

Từ đâu phía xa như một tia chớp con em nó bay tới như ninja cướp điện thoại tôi.

– Ổng không rảnh nhưng tao rảnh nè…

– Ừ mm ừ…

– Vậy nhé.

– Bye…

Nó nói như điên rồi trả lại điện thoại trong sự ngơ ngác đến tột độ của tôi, cái sự ngu ngơ vẫn in hằng trên khuôn mặt.

– Nhìn giề, đá chết giờ, ngoại kêu xuống nhà kìa.

Tắm rửa xong xuôi thì tôi bước xuống nhà, thì đã đông đủ mọi người, mấy ông cậu ngồi xung quanh với mấy anh bằng tuổi tôi trên dưới hơn chục người.

Rồi xong tôi rồi, đêm nay có lẽ là đêm dài… Mẹ và nhỏ bưng mồi nhậu ra cho cái đám sâu rượu này, bất chợt có một ông lên tiến…

– Em là Bồ thằng này hả – ông Hiếu lên tiến…

– Dạ… a. A. A… – nhỏ ngượng ngùng mặt đỏ lừ…

– Chuẩn rồi đó mày, con dâu tôi đấy – What The Fuckk.

Ông ba nói cái làm tôi đứng hình, mắt chữ A mồm chữ O há hốc. Nhỏ đứng đờ ra cười cười nhìn tôi âu yếm, tôi thì cứ ngồi đơ ra co ro như thằng sắp chết vì shock.

– Há Há Há mấy cậu cho ông hai chết nghe, hồi trưa ổng bảo, tao giờ đô lắm có bao nhiêu bia tao tiếp mấy cậu hết – WTF tập 2…

– Mày ngon mày ngon, hôm nay tao cho mày lếch – mấy người kia cười rần rần.

Tôi lườm muốn tét mắt con em, còn nó thì phùng mang trợn má cười tôi.

– Con đi chơi với Linh đây bye bye cả nhà – nó vẫy vẫy tay chào mọi người…

Nắng chiều cũng tắt, trăng lên cao, chẳng biết tôi uống đã mấy mấy thùng bia, bao nhiêu lít rượu mà con mắt tôi nó cứ xoay xoay xoay. Nhìn xung quanh mọi người cũng đã nằm bẹp hết. Bụng đầy bia muốn đi xã mà cũng không được, vì đứng có nỗi nữa đâu. Từng người từng người được đưa về nhà, giờ chỉ còn tôi, ông ba, với vài thanh niên khác đang nằm dật dựa dưới nền gạch.

Tôi mệt mỏi tựa lưng vào tường thở phì phò, cố lếch lên phòng để cái đóng kia cho ngoại với mẹ tôi dọn dẹp. Lê lếch một hồi lâu cũng lên tới phòng, tôi nằm phịch xuống giường thêu thêu mắt, ánh đèn mập mờ huyền ảo, hơi thở nặng trĩu mùi bia. Trong lúc mơ hồ đó tôi chạm vào cái gì đó, mềm mại và ấm áp giống như gối ôm 37 độ vậy, tôi cứ ôm chặt rồi xoa xoa xoa cái gối ấy, tim đập mạnh, cơ thể nóng hừng hực, tôi lột tung đồ ra rồi ôm chặt lấy thứ đó, chỉ cảm nhận được có cái gì đó đang nhìn tôi, nhìn thật lâu thật lâu rồi chợt cười… Xúc giác tôi cảm nhận được từng thớ tóc bay lòa xà ma xát trên tay tôi, từng chút một từng chút một tôi kề sát mặt mình và thứ đó rồi hôn nhẹ…

Lầm Lỗi…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lạc lõng

Số ký tự: 0