Phần 86
2022-02-28 21:55:00
Bĩu môi một cái rồi tôi nói vọng vào cái điện thoại:
– Sợ cái gì cơ chứ! Thoải mái đi… em sợ chứ anh sợ cái gì! Hôm nào nói cho Lan Anh biết nhé, xem có ghen không!
– Hứ! Anh dám nói thì đừng có nhìn mặt em mữa, đừng có anh em cậu cháu gì hết, coi như người dưng luôn.
Nói xong rồi khựng lại một tiếng sau đó Phượng lại hỉ hỉ hả hả cười rồi nói:
– Có mà dám, nói xong lại không được làm gì nữa thì lại chất luôn ha ha. Em đố anh luôn đấy!
Công nhận là Phượng nói đúng nên tôi chỉ cười hì hì rồi cúp máy sau đó đợi cho Phượng gọi Lan Anh rồi tiếp tục đến tôi gọi chém gió.
Buổi trưa nắng nên tôi dọn qua cái nhà, giặt đống chăn chiếu của mình rồi sau đó thì chuẩn bị đền chiều muộn qua nhà đón Lan Anh đi ăn cùng với Phượng. Mới lấp ló ngay cổng thì Phượng đã phi xe ra rồi. Thấy tôi thì Lan Anh tủm tỉm nói:
– Bố mẹ em có làm thịt anh đâu mà sợ nhỉ!
Vênh cái mặt lên tôi nói:
– Thật không không? Sợ lắm… thôi anh xin… hôm nay được ăn là thích rồi. Công nhận là thích thật, cái Phượng toàn được sử dụng máy mới thôi.
Cái Phượng muốn trêu tôi nên bảo:
– Ừ! Máy mới dùng thì cũng thích nhưng được người yêu mua cho nó mới sướng chứ bố mẹ mua cho thì cũng không sướng mấy!
Nhéo con bạn mình rồi Lan Anh kêu:
– Mày không phải nói đểu đâu, giỏi thì mày kiếm đi trường đầy con trai ra còn gì nữa!
Cái Phượng im luôn tôi thì chỉ cười vì nhìn cái mặt cắm của của hai đứa. Đi ra vỉa hè ăn đồ nướng rồi chúng tôi tó đi ăn kem. Ăn chán thì đến tối về, Lan Anh mặc dù đi với Phượng nhưng vẫn phải về sớm.
Lan Anh lên nhà thì Phượng hí ha hí hửng bảo:
– Dạo này trông vú có vẻ to hơn nhiều với em nhỉ! Thế từ lúc Lan Anh về đã làm được cái nào chưa!
Mỉm cười trêu Phượng rồi tôi nói:
– Muốn nghe anh kể thì ra vườn hoa nhé, ra đó kể!
Cả hai phi ra cái vườn hoa, hít hà cái mùi thơm từ mấy cái cây ngọc lan cao tít trồng làm bóng mát. Dĩ nhiên hai cậu cháu ngồi xa xa nhau ra chứ ai mà nhìn thấy ôm ấp thì có mà toi. Thời bấy giờ có rất nhiều người đi tập thể dục rình mò như vậy nên chúng tôi phải biết giỡ cái khoảng cách như thế này.
Vừa đặt mông xuống thì Lan Anh hỏi:
– Ô thế không được làm cái nào à? Lúc nói chuyện có vẻ con bé cũng thèm anh lắm ấy, nghe cái nhịp điệu thở của nó là em biết luôn!
Muốn trêu Phượng nên tôi bảo:
– Thế hả? Giống em đúng không?
Chun cái mũi đá tôi ra một cái rồi Phưởng bảo:
– Này nhé! Ăn đòn đấy… cứ thích trêu em là sao?
Tôi cười khì rồi tiếp tục:
– Em cũng thế còn gì nữa, công nhận là vú từ lúc làm đến bây giờ cũng to hơn rồi đúng không nào?
Cúi xuống nhìn hai cái bầu vú của mình rồi Phượng gật nhẹ đầu rồi ngó nghiêng bảo:
– Sang tháng đi học hè rồi thì có nhiều thời gian đi chơi rồi, anh biết là em thèm anh lắm không hả? Nhìn anh với cái Lan Anh em ghen đấy!
Thở dài nhẹ nhàng rồi tôi thủ thỉ với Phượng:
– Cậu cháu thì làm sao mà ghen được cơ chứ, người lớn biết chuyện thì có mà chết!
Phượng ngấn nhẹ nước mắt nhưng sau đó mỉm cười khì khì nói:
– Ừ! Nhưng mà em thấy lại hay… yêu không lý do… hì hì. Chỉ cần làm cái ấy thoải mái là được rồi, hôm nào qua nhà em nhé!
Nói xong thì Phượng nháy mắt rồi tiến đến ghé nhẹ vào tai tôi nói:
– Nhớ phải liếm cho em đúng mười lăm phút đấy nhé, em thèm cảm giác đấy lắm biết chưa!
Hơi ngạc nhiên tôi lại nói:
– Thích anh mút lắm ả!
Phượng gật đầu không nói gì mà chỉ cười ngượng nghịu. Hai cậu cháu nói chuyện một chút rồi về. Buổi tối mùa hè nên tôi vác cái võng ra ngoài sân rồi thoa lớp kem chống muỗi sau đó cầm điện thoại nhắn tin cho Phượng và Lan Anh.
Không ngờ khi nhắn tin thì Lan Anh với Phượng dâm đãng gần như nhau, cả ba nói chuyện đến đêm muộn thì mới ngủ.
Sáng sau tỉnh dậy thì vẫn giữ thói quan chạy bộ bình thường nhưng không còn qua nhà thằng Đạt rủ nữa mà một mình. Nhoằng một cái mà đã hết cái tháng nghỉ hè, thằng Tú thì về cùng với một thằng em họ chứ Hà thì không về.
Thằng Đạt và tôi đều tiếc rẻ, buổi tập trung đầu tiên ở trường ba đứa cười khểnh với nhau ra căng tin làm ba cốc trà đá vểnh mặt lên nói chuyện.
Thằng Đạt vỗ vai thằng Tú rồi nói:
– Tiếc thế! Chị Hà lại ở trong đó không ra ngoài được, tao là tao vẫn thèm hai cái bầu sữa kia lắm đấy nhé!
Thằng Tú quay sang bĩu môi nói:
– Xin lỗi cuộc đời đi nhé! Mày làm gì mà thèm, cô Hạnh vú cũng có phải thuộc dạng bé đâu cơ chứ! Mút đến tóp cả má vào vẫn sướng chứ, có khổ là khổ cái thằng Đức kia kìa, nhìn vú của Lan Anh thì tao thấy chẹp… hơi chán!
Thằng Đạt nghe vậy cười khề khề nói:
– Ờ thì cũng có tí chút gọi là chán thôi nhưng mà cũng thơm như múi mít còn gì nữa, mà lên lớp mười một rồi sang năm thì kiểu gì cũng co hơn thôi.
Hai thằng nói chuyện kiểu trêu tôi nhưng thôi chẳng nói gì. Hết chuyện gái gú thì nó lại nói chuyện về cái game của hai thằng chơi. Do mới học hè nên chúng tôi học cũng ít chủ yếu đi chơi là chính, lên lớp mười hai thì Phượng và Lan Anh học cùng buổi với tôi luôn.
Hai ba tuần đầu của các buổi học hè nó vẫn diễn ra đều đặn không có gì đặc biệt cho đến khi khai chuẩn bị khai giảng.
Đến tận bây giờ, có hai đứa con rồi nhưng buổi khai giảng nào nó cũng như buổi khai giảng nào, mười lăm năm trước nó cũng vẫn vậy, vẫn đi tập tành rồi sắp xếp cái vị trí. Chỉ còn một tuần nữa là khai giảng thì giữa cái tiết ra chơi nó hí hửng chạy qua ba dãy nhà mà đến thông báo với tôi:
– Này cậu! Nhà cháu mua được nhà mới rồi nhé, hôm tân gia là phải sang đấy biết chưa!
Tôi hơi ngạc nhiên hỏi:
– Thế nhà cũ bán à?
Nó lắc lắc cái mái tóc đuôi gà nói:
– Không vẫn để đấy cho thuê thôi. Hôm đó có cả Lan Anh sang chơi cùng đấy… ăn uống xong tha hồ mà tí tởn nhé!
Ngó nghiêng xem có thằng bạn nào nghe trộm không tôi mới nói:
– Hì hì anh thích tí tởn với em… có được không?
Phượng lừ mắt rồi lườm yêu một cái bảo:
– Được… sau khi tân gia một tuần nhé! Em nghe phong phanh bố mẹ em đi du lịch kỷ niệm ngày yêu nhau gì gì đó thế nên thoải mái nhé nhưng mà chắc là một ngày thôi vì bây giờ chỗ này an toàn không được như trước kia đâu!
Hỉ hả tôi bảo:
– Ừ! Một ngày là đủ… hôm đấy bấm giờ đúng ba mươi phút xem có hết nước không nhé!
Phượng tủm tỉm cười rồi nói:
– Ừ! Nhưng mà phải chiều Lan Anh đi… con bé có vẻ mót lắm rồi đấy, hôm nay ngồi ngoài sân thôi nói chuyện mà con bé có vẻ không chịu được, em có vuốt nhẹ đùi nó thôi mà nó đã run run cả người rồi!
Ha hả cười tôi trêu:
– Quả đấy mà vạch ra khéo mà ướt hết đũng quần đấy nhỉ!
Phượng cười tươi gật đầu thì mấy đứa bạn trong lớp ra trêu Phượng. Dĩ nhiên là chúng nó biết tôi là cậu nó rồi nên mấy thằng thi nhau gọi cậu cả.
Giơ nắm đấm trước mặt nó rồi Phượng lừ lừ mà chạy về lớp mình. Tôi thì chỉ cười rồi đủng đỉnh bước vào lớp sau đó lấy cái điện thoại ra tí toách mà nhắn tin với Lan Anh. Nghĩ đến ngày mà sang được nhà cái Phượng cũng phải giữa tháng chín mà bây giờ mới cuối tháng tám mà thôi.
Gạ gẫm buổi chiều xem có đi chơi với Lan Anh được không thì Lan Anh bảo tối đi được vì Lan Anh mới đăng ký lớp học võ và có thể bùng học được.
Khi ra về hai thằng bạn chí cốt rủ đi chơi game còn tôi thì không, đợi cho Lan Anh với Phượng về rồi đi cùng.
Định rủ hai đứa về ăn cơm nhưng Lan Anh phải về nhà còn Phượng thì thoải mái, dù sao thì thằng cu em của Phương học bán trú nên ăn cơm ở trường. Nghe tôi rủ thì Phượng hí ha hi hửng bảo đi mua ít nem rồi về nhà ăn.
Dĩ nhiên là đi cùng với hai cô bé về đến nhà. Cả ba đạp xe không ngờ lại có mấy thằng lớp khác qua trêu nhưng nhận ra tôi nên chúng nó không trêu nữa mà chỉ nháy mắt đong đưa thôi. Lan Anh về nhà thì tôi cùng với Phượng đi mua đồ ăn.
Phượng không quên gọi điện cho mẹ mình rồi bảo qua nhà tôi ăn cơm vì chiều qua trường học hành mấy cái năng khiếu vẽ vời gì đó.
Trời nắng chang chang, hai đứa học sinh cấp ba hì hục qua cái quán bán nem mua đến cả chục cái rồi bún, rồi rau sống tung tẩy về nhà.
Vứt cái ba lô xuống ghế, bật bếp ga lên rồi Phượng hồn nhiên nói với tôi:
– Anh dọn bàn ra đi… em rán cho…
Tôi gật đầu bày mọi thứ ra bàn không quên ra mà ngắm nhìn Phượng rán, năm đầu ngón tay mềm mại cầm đôi đũa thấy Phượng khéo tay lắm.
Mùi thơm của nem tỏa ra khiến hai đứa đói ngấu, đứng đằng sau đưa tay ôm lấy rồi xoa xoa bầu vú ở cái áo đồng phục rồi tôi bảo:
– Thế tí nữa có cho anh liếm không? Hôm nay tập rượt xem có được ba mươi phút không nhé, thèm lắm rồi đấy!
– Nhìn cái mặt dê già kìa, mà ở đây nhỡ bà về thì chết đấy!
Tặc lưỡi trả lời:
– Chắc không có sao đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro