Phần 21
2024-08-02 01:26:03
Về tới nhà lúc này đã khá muộn, vẫn như thường lệ..âm thầm lặng lẽ khoá cổng rồi leo lên phòng, trong bóng tối tôi lần mò công tắc điện “tạch” căn phòng bừng sáng, hoảng hồn khi thấy Cô đang ngồi ở bàn học của tôi.
– Con đi đâu mà…trời đất con tôi..con làm sao thế này..
– Dạ..con ngã xe thôi không sao mẹ à..
Chẳng để tôi nói hết câu, Cô chạy tới ôm chầm lấy tôi, nắn tay xem tôi có bị thương ở chỗ nào không. Nhìn thấy Cô lo lắng và quan tâm đến tôi như vậy, trong lòng thấy có lỗi vô cùng…nói dối, tôi ghét những lời nói dối nhưng vẫn làm, đúng là chết tiệt mà. Cô kéo tôi ngồi xuống giường rồi chạy đi lấy bông băng với thuốc sát trùng chăm xóc tận tình, mỗi lần tôi xuýt xoa vì đau là Cô lại lúng túng, hai mắt rơm rớm nước mắt. Tim tôi quặn thắt, mắt cay xè nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn, không sao cả, cắn răng chịu những giọt oxi già sủi bọt trên vết thương.
Mặt mũi không bị gì nặng, xước xát vài chỗ không đáng kể nhưng cái ngực thì thâm quầng một khoảng rộng, may có hình xăm nên Cô không nhìn thấy rõ, mỗi lần thở mạnh là nó lại đau nhói như bị kim đâm vậy, chả biết thằng nào ra chân mạnh thế không biết…thực ra nghĩ lại thì tôi cũng chẳng nhẹ tay haizz. Cho dù nói dối nhưng dường như Cô đã biết tôi đi đánh nhau về nên khuyên nhủ tôi rất nhiều, biết đó là những điều hay lẽ phải, nhận ra mình đã hành động sai trái và quá trẻ trâu, động tí là xử xự bằng nắm đấm…nếu hôm nay bọn kia mang hàng theo thì tôi với thằng Kiên liệu còn mạng mà về nhà không. Suy nghĩ bồng bột sẽ giết chết một con người, quả đúng là vậy.
Sau khi chăm sóc cẩn thận vết thương Cô ngồi bên giường đợi đến khi tôi yên giấc thì mới đi về phòng, lại một lần nữa nước mắt Cô lại rơi vì tôi, những vết nhăn đã ngày một nhiều hơn in hằn trên gương mặt…tôi biết hết nhưng chả giúp được gì cả, tự trách bản thân thiếu suy nghĩ, quá trẻ con để Cô phải lo lắng. Đợi Cô khép cửa, tôi ngồi dậy, vội lau nước mắt, đi ra ban công ngồi bệt xuống châm điếu thuốc thứ 21 rồi vo viên vỏ bao vứt ra xa. Muốn mình trở lên mạnh mẽ hơn sao mà khó quá, muốn ngủ một giấc để tạm quên đi nỗi bứt rứt khó chịu trong lòng mà chẳng thể nào chợp mắt được…sắp phải xa Cô một thời gian dài rồi, chắc tôi sẽ nhớ lắm đây.
Buổi sáng thức giấc, đồng phục thơm tho phẳng phiu với một bát bánh đa bốc khói nghi ngút…cô lúc nào cũng chu đáo như vậy cả. Mà quái lạ tại sao chả thấy bóng dáng Cô đâu cả, mọi hôm vẫn chờ tôi đi học thì Cô mới ra quán cơ mà, đảo mắt nhìn xung quanh cất tiếng gọi, không một lời đáp lại haizz…chắc Cô bận nên đi làm từ sớm rồi. Ăn xong rửa bát đũa, khóa cổng rồi đạp xe đi…cả thân người đau nhức như muốn dời rụng ra, mặt nhăn nhó đạp tới nhà thằng Kiên…hai thằng cùng cảnh ngộ, cũng quãng đường như mọi hôm nhưng hôm nay tôi cảm giác nó xa quá vậy, toát cả mồ hôi hột mới đến haizz. Đứng ở cổng trường quan xát tình hình xem có vật thể lạ nào quanh quẩn đâu đây không, thấy an toàn thì mới dám vào gửi xe. Vừa ngồi xuống chỗ chưa kịp lôi sách vở ra thì đã thấy Yến chạy tới nơi nhìn tôi lo lắng.
– M sao vậy?…mặt mũi xước xát hết thế kia, có đau ở đâu không? – Yến ngồi vào giữa hai thằng mắt rưng rưng nói.
– Ơ..không có gì…yến đừng lo, đá bóng bị trượt chân nên thế, phải không Kiên – tôi hai tay xua xua, nháy mắt với thằng bạn nhờ nó giúp đỡ.
– Ừ..ừ, đúng đấy..đá bóng bị như thế này là bình thường ấy mà
– Thật không?
Sau khi nghe thằng Kiên nói, Yến quay ngoắt sang trừng mắt nhìn làm nó lúng túng vội vàng quay đi giả vờ mình là người không có tội. Dường như Yến vẫn chưa tin, gặng tra khảo thêm nhưng do tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lí nên giải quyết ổn thoả. Đang cười đùa nói chuyện với Yến, bỗng giật nẩy mình khi bắt gặp bóng dáng thằng Quân đen cùng lũ bạn của nó đứng ngoài cửa sổ nhìn hai thằng tôi kiểu như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, lạnh cả người.
– Sao thế? – Yến nheo mắt nhìn tôi
– À..không, thầy giáo sắp vào lớp rồi…yến muốn ngồi ở đây luôn à..hehe
– Đồ..đồ..hứ
Đành phải đuổi khéo Yến về chỗ để tránh gây thêm rắc rối, lại giận rỗi nhưng thôi mặc kệ, đợi giải quyết ổn thoả vụ này trước đã rồi lựa lời giải thích sau haizz. Tụi thằng Quân đen cứ đứng ngoài cửa sổ mãi cho tới khi thầy giáo vào thì mới chịu bỏ đi…ngồi trong lớp mà lòng dạ bồn chồn lo âu như lửa đốt, học hành mà cứ thế này thì sao thi lên cấp nổi cơ chứ. Hai thằng thỉnh thoảng lại quay qua nhăn mặt nhìn nhau cười khổ. “Tùng tùng tùng” tiếng trống ra chơi vang lên, thót tim khi để ý thấy ngoài sân trường có một bọn lạ mặt bước vào, trời nóng chảy mỡ còn mặc áo khoác đen như xã hội đen hồng kông vậy, nhìn mà lạnh người, nhằm thẳng lớp tôi mà tiến vào..thế quái nào mà bảo vệ của trường lại để bọn này ngang nhiên đi lại vậy nhỉ? Ôi bác bảo vệ già kính yêu haizz. Linh cảm cho tôi biết sắp có điều chẳng lành xảy ra nên hích vai thằng Kiên rồi nói
– Té nhanh lên..bọn nó đang săn kìa
– Đâu..đâu…
– Đâu cái búa..ra cửa lớp thì chạy thật nhanh ra sân sau trường..té
Nghe tôi nói vậy cái mặt nó vẫn còn ngây ra như bò đeo nơ. Chết mà không biết vì sao mình chết thì nhục, nhanh chóng bỏ cặp sách lại rồi chạy nhanh ra sân sau của trường. Đúng như dự đoán, vừa thấy bóng dáng hai thằng tôi ló mặt ra là tụi kia liền đuổi theo ngay lập tức..hớt hải chạy hết tốc lực trên hành lang trước bao nhiêu con mắt khó hiểu của những học sinh khác từ trong phòng học ngó ra, cũng chẳng còn có thì giờ mà quan tâm nữa chỉ biết một việc là chạy và chạy thật nhanh mà thôi. Do ra chơi tiết đầu có 5p nên hầu hết học sinh đều ở trong lớp khiến sân sau trường vắng tanh vắng ngắt, chỉ có hai thằng cắm đầu cắm cổ chạy như điên, đằng sau tụi kia đang bám đuôi nhanh không kém…tôi ngoái cổ lại đằng sau thì thấy tụi kia đồng loạt kéo khóa áo khoác rồi lôi hàng ra, thằng thì típ, thằng thì mã tấu…ặc làm gì mà phải chơi dữ vậy để xử hai thằng nhóc lớp 9 cơ chứ haizz…phen này khó lòng mà lành lặn nổi, toát cả mồ hôi hột.
Trước mắt hai thằng tôi đã là đường cụt, ba mặt đều là tường những bức tường kũ kĩ bám đầy rêu xanh, cỏ mọc um tùm, ghi vài dòng chữ to đùng bằng vôi trắng “cấm đái vạ”, đúng là chết tiệt mà. Tuy chỉ cao tầm 2 mét thôi nhưng lại có gắn mảnh chai vỡ sắc nhọn ở trên nên muốn vượt qua là không đơn giản. Mặc kệ dù sao cũng phải thử một lần vì lúc này đó là con đường sống nhỏ nhoi duy nhất để nuôi hi vọng.
Hai thằng nhìn nhau, tôi ra hiệu cho thằng Kiên để nó lấy đà nhảy trước vì nó đang chạy trước, khiếp thằng này hôm nay ăn phải cái quái gì mà chạy hăng thế không biết. Nó không vội nhảy mà tiến gần đến bờ tường cầm viên gạch lên đập bớt ít mảnh sành, mảnh vụn bay tung tóe rồi nhanh chóng bật qua rất gọn nhẹ. Khi đã an toàn ở bên kia nó gọi với sang giục tôi nhảy, thấy vậy cũng vội vàng lấy đà rồi thẳng hướng bờ tường mà lao nhưng người tính éo bằng trời tính, vận đen vẫn đeo bám lấy tôi không chịu buông tha làm tôi rẵm phải cái túi bóng của đứa quỷ tha ma bắt nào vứt ở đó làm loạng choạng mất đà, suýt cắm đầu vào tường.
Ngoái đầu lại thì hoảng hồn khi nhìn thấy bọn kia đã đuổi gần tới nơi, tay nhăm nhe “đồ chơi” chỉ thẳng vào tôi mà đe dọa, chửi bới bắt tôi đứng yên đó…thật hài hước, có nhất thiết phải nói lời thừa thãi vậy không, họa tao bị não mới đứng yên cho bọn mày chém. Lúng túng nhảy lên tay bám vào đỉnh bờ tường, dù bị mảnh sành cắm ngập vào lòng bàn tay đau buốt đến nhói tim, máu chảy từa lưa nhưng cũng cắn răng chịu đau mà bật qua…quá trễ cho hành động của tôi khi mà mới kịp nằm nửa người trên bờ tường thì một thằng quái thai nào đó đã tới ngay đằng sau chẳng nghĩ ngợi gì mà thẳng tay tặng cho tôi ngay phát chém, tuy là chém với tay nhưng nó quá ư là “ngọt”. Tôi chưa kịp nhận ra đau đớn mà chỉ cảm nhận được mát mát ở dọc phần thắt lưng, mất thăng bằng lăn người rơi tự do xuống bên kia bờ tường.
Cứ ngỡ mình dư sức để đứng dậy vì thấy tỉnh táo vô cùng nhưng chợt nhận ra cơ thể không chịu nghe lời, bầu trời như xập xuống, tối thui và tôi gục ngay tại đó chả biết gì cả. Sau này nhờ thằng Kiên kể lại tôi mới biết được là thằng bạn tốt nó đã cõng tôi vào một nhà người dân gần ngay đó để trốn. Đi tới đâu máu chảy tới đó, cũng nhờ một phần cái bờ tường có mảnh sành khiến bọn nó sợ đứt tay nên không truy sát ngay mà phải đập bớt đi mới dám nhảy qua vì thế mà đủ thời gian để thằng Kiên đưa tôi vào nhà bác bán hàng tạp hóa cạnh đó, bác bán hàng hốt hoảng đưa tôi vào sau nhà sơ cứu vết thương, quả là một người tốt thực sự.
Thằng Kiên nhanh trí để tôi lại đó rồi nhanh chóng chạy ra xóa vết máu mà tôi để lại bằng cách lấy cát phủ lên và lấy khăn lau sạch máu ở quán. Chẳng khác éo gì phim xã hội đen vậy. Khi bọn kia bật sang thì lại dấu hung khí vào áo và đi lùng xục quanh khu đó, vì là khu dân cư nên không dám làm liều, có vào tận nơi hỏi nhưng bác bán hàng kính mến đã lắc đầu. Hú hồn, tụi này sau một hồi không tìm được gì mới chịu đi. Đó là một trong những lần chết hụt của tôi haizz cái cuộc đời toàn màu đen này.
Sau khi được sơ cứu tại đó tôi được chuyển vào viện, mê man chẳng biết một cái gì suốt 3 ngày 1 đêm tôi mới tỉnh lại, khẽ mở mắt nhưng phải nhắm chặt lại vì chói, làm quen được với ánh sáng, tôi đảo mắt nhìn xung quanh, một căn phòng trắng tinh khá rộng và chỉ có mỗi chiếc giường của tôi trong đó…một người phụ nữ trên đầu đã có vài sợi tóc bạc vì thằng con bất hiếu quậy phá là tôi, đang ngồi ngủ gục bên giường bệnh. Đau xót lắm, tự dằn vặt bản thân mình, đã muộn chưa để thay đổi. Thấy động mẹ hai thức dậy dụi dụi mắt rồi oà lên khóc và ôm chầm lấy tôi
– Ôi..con tôi..huhuuu
Cổ họng tôi nghẹn đắng không thốt thành lời, sống mũi cay xè khiến nước mắt cứ trào ra trong vô thức.
– Con làm mẹ lo quá..hức…
– Xin lỗi mẹ…con…con
– Có thấy đau ở đâu nữa không, ngồi đây đợi mẹ đi gọi bác sĩ..khổ thân con tôi…
Mẹ hai đứng lên lấy tay lau vội nước mắt rồi bước ra ngoài cửa, nhìn bóng mẹ hai khuất sau cánh cửa, tôi cố gắng ngồi dậy nhưng không thể, kiểu như cố thêm một chút nữa là vết khâu ở đằng sau rách làm đôi vậy. Cả cơ thể mệt mỏi, cử động khó khăn. Lát sau ông bác sĩ bước vào, nắn bóp, lật qua lật lại coi tôi như tảng thịt xem xét rồi nói cái gì đó kiểu như là phục hồi tốt và đã không còn nguy hiểm. Bác sĩ ghi chép rồi chỉnh ống tiếp nước rồi ra ngoài để lại tôi với mẹ hai ngồi nói chuyện đến trưa thì Yến mang theo túi hoa quả vào thăm bệnh tôi, mẹ hai mỉm cười với hai đứa rồi đi ra ngoài.
– Hức..M…đã đỡ hơn chưa…yến sợ M bị làm sao thì..huhuuu – Yến ôm chầm lấy tôi khóc nức nở.
– Không sao mà..mình ổn rồi..hìhì – nằm im không thể cử động nổi, chỉ biết an ủi bằng lời
– Hức…mấy hôm nay M hôn mê….yến sợ M sẽ có chuyện…huhuu
Lòng chợt ấm áp lạ thường vì vẫn còn có người quan tâm đến mình, không ngờ vì một phút bồng bột mà tôi đã làm bao nhiêu người phải chịu liên lụy haizz. Khóc chán chê một lúc sau Yến mới chịu ngưng, nằm im để Yến ôm, không tài nào cử động được, phải nói chính xác ra là “bất lực”. Đột nhiên có ai đó hắng giọng ở ngoài, tôi giật mình ngó ra thì thấy thằng Kiên đang đứng chống tay vào cánh cửa cười hềnh hệch. Yến vội đứng phắt dậy mặt đỏ bừng cầm túi hoa quả để lên bàn, chắc do lúng túng nên làm rơi vài quả xuống nền nhà, lúi cúi nhặt. Thằng Kiên thấy vậy cười lớn rồi cũng chạy vào nhặt giúp.
– Vẫn đang là ban ngày ban mặt mà hai anh chị tình cảm quá..chậc chậc – thằng Kiên bê cái ghế nhựa đến gần giường tôi rồi ngồi xuống.
– Thôi đi…lại bắt đầu đó – tôi cố chữa ngượng cho Yến.
Thằng Kiên thấy Yến ngại quá nên cũng không trêu nữa. Tôi nhìn nó ổn vậy nên cũng yên tâm phần nào. Yến ngồi gọt hoa quả để hai thằng tôi ngồi nói chuyện.
– Ê Kiên mày tường thuật lại vụ vừa rồi đi, tao không nhớ gì hết..
– Hêhê..mày vẫn nằm đó là có phúc lớn rồi đấy..ờ thì là bla..bla
Nằm nghe nó kể mà toát mồ hột. Sau khi sơ cứu xong thằng Kiên gọi xe cứu thương đưa tôi vào viện, vào phòng cấp cứu thì bác sĩ cho biết là bệnh viện không đủ lượng nhóm máu O để tiếp cho tôi khiến tình trạng vô cùng nguy cấp do mất máu quá nhiều. Thằng Kiên điện cho mẹ hai đến nhưng mẹ hai lại không cùng nhóm máu nên chẳng sao được. Bác sĩ đã dùng đủ mọi cách để kéo dài mạng sống cho tôi. May sao lúc đó Yến thấy hai thằng tôi bỏ học nên đã điện cho tôi, thằng Kiên bắt máy rồi nói rõ sự tình, Yến vội vàng bỏ cả học chạy đến bệnh viện…ông trời không triệt đường sống của tôi, Yến cũng nhóm máu O và nhanh chóng hiến máu để cứu cái mạng của tôi. Vết chém ngang phần eo không sâu lắm nhưng cũng phải khâu tới gần 30 mũi…haizz, lệch khớp vai do ngã từ trên cao xuống, rồi đủ thứ trên đời, tôi không nhớ rõ nữa. Đúng là khi sắp đi gặp diêm vương thì ta mới thấy yêu quý cái cuộc sống này biết bao.
Sau khi tiếp máu cho tôi xong Yến được đưa vào phòng hồi sức, suốt khoảng thời gian tôi hôn mê, Yến và mẹ hai thay phiên nhau chăm sóc cho tôi cả ngày lẫn đêm. Thấy mình có lỗi quá, nhìn hai người gầy gò xanh xao mà lòng nhói đau, tôi hận bản thân mình vì đã chẳng làm gì được cho họ mà toàn mang tới phiền phức và lo âu. Tôi quay sang nhìn dáng người nhỏ xinh đang nhẹ nhàng gọt hoa quả và thầm nghĩ “cảm ơn em”, Yến mỉm cười e thẹn làm tim tôi xao xuyến…tôi đã yêu em rồi sao? Tôi tin là từ giây phút đó tôi đã yêu Yến, tình yêu tìm đến từ những điều đơn giản đến mức mà ta chẳng thể nào hiểu nổi.
– À tối hôm kia có chị Trang nào nhắn tin cho mày mấy tin không được nên gọi điện tao bắt máy.. – thằng Kiên cầm miếng táo ăn ngon lành rồi nói
– Ờ..ờ..mày bảo sao?
– Thì tao nói mày đang nằm trong viện rồi bà hốt hoảng hỏi địa chỉ và lát sau đã đến. Mày với bà ấy có quan hệ gì mà tao thấy bà ấy lo lắng cho mày phát khóc, cứ nằng nặc đòi ở lại trông mày…
– Uầy..chuyện dài lắm, lúc khác tao kể..bạn bè ấy mà.
– Hehe..tao không nghĩ thế đâu..ngày nào cũng đến thăm mày cả..
– Mày định đốt nhà à…
– E hèm…có thật là bạn không đó
Yến trừng mắt nhìn tôi rồi nói, có vẻ như vẫn còn nghi ngờ việc tôi với Trang thì phải..thằng Kiên chết tiệt làm tôi lại mất công trình bày, nói vã cả bọt mép ra, bụng thì đói cồn cào…đúng là giết người không dao mà.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro