Ký ức buồn

Phần 17

2024-08-02 01:26:03

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 17
Lặng lẽ đi trên hàng lang lớp, tôi đảo mắt vào trong qua cái cửa sổ nhìn bao quát phòng học. Quả là không ngoài dự đoán của tôi khi mà cô dạy văn đã ghi được 1/3 cái bảng, trên tay đang cầm cuốn sách dày cộp vừa đọc vừa đi từ đầu lớp đến cuối lớp. Thằng Kiên nhìn thấy tôi liền lắc đầu ý muốn tôi đừng vào…mặc kệ nó tôi vẫn đứng trước cửa lớp rồi nói.

– Em xin phép cô cho em vào lớp ạ

Vừa nói dứt lời thì cô giáo cùng tụi trong lớp ngước mắt lên nhìn tôi, những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu..cô giáo nhẹ nhàng đẩy cặp kính cận dày cộp lên rồi nói mà không, phải là quát mới đúng..

– Im hết cho tôi! Cậu kia đi đâu giờ này mới vào hả?

– Dạ..dạ..em đi…

Tôi gãi đầu gãi tai không biết nói sao cho hợp lí, chả lẽ lại bảo đi dự World Cup..hay là nói vừa đi diễn cảnh sến với gái về..haizzz..thấy tôi ngắt ngứ như vậy thì Yến và Phương cùng lúc đứng dậy nói…

– Em thưa cô..M… – chưa kịp nói hết câu thì cô dạy văn kính yêu đã cướp lời

– Hai cô không phải bao che, ngồi xuống ngay cho tôi…cậu kia ra ngoài đứng, lần sau còn tái phạm thì mời phụ huynh đến gặp tôi…

– Dạ! – Tôi cùng hai người con gái kia đồng thanh

Họ ngồi xuống thì tôi lùi ra khỏi lớp, tựa lưng vào cửa để khuất mọi tầm mắt soi mói chọc ngoáy ở phía trong…haizz đúng là chuyện không đâu, nhưng kể ra được gái ôm hôn cũng thích chứ nhĩ…lắc mạnh đầu để loại bỏ cái suy nghĩ chết tiệt đó ra, Yến xinh đẹp, cá tính nhưng tôi lại chẳng hề có tình cảm, chỉ là một chút rung động với những hành động quá ư thân mật mà dù có mơ tôi cũng chẳng dám…tự nhiên trong lòng lại dâng lên một dự cảm chẳng lành, bồn chồn, lo lắng và có lỗi với thằng Kiên dù tôi chả làm gì sai..không biết lúc nãy Yến kéo tay tôi chạy đi có con chim lợn nào bắt gặp được cảnh đó mà ton hót lại cho thằng Quân đen không nữa, sẽ rắc rối lắm đây haizz…nhìn trời mây, cỏ cây chán chê, móc trong túi ra cái điện để xem giờ thì còn những 15p nữa mới hết tiết…chẳng biết làm gì, chợt nhớ ra chưa nhắn tin trả lời cho bà chằn Trang, đành lạch cạch bấm..và send

– Hôm qua không cầm điện thoại, có việc gì vậy? – đút luôn vào túi quần, nghĩ vẩn vơ, chắc là bà này đang học…tầm 3p thì có tin nhắn đến.

– Ừa..tưởng kiêu không thèm trả lời tui chớ..

– Đẹp người ta mới kiêu, tui xấu mù kiêu với tây châu phi à..

– Hihi…cũng biết thân biết phận đó..à nè lát học về qua tui ăn cơm biết chưa?hihi

– Lí do vì sao?…có dịp gì hả?

– Cu Bin nó bảo muốn ăn cơm với ngươi, không đến thì đừng trách.hứ..vậy nha..tui học à..

– Ờ..chocobie..tẹo qua

Nhìn vào điện thoại, chà chà còn 2p nữa là bác bảo vệ thân yêu sẽ đi ra khỏi phòng và cầm cái dùi đánh “tùng..tùng..tùng”, ngay sau đó là tiếng reo hò của tụi học sinh toàn trường. Có lẽ tôi còn “vui” hơn bọn nó bởi vì khi cô dạy văn bước ra khỏi lớp, lập tức quay sang dành cho tôi cái liếc mắt đầy tính thù hằn dân tộc…cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng nhìn cô quay bước đi về phòng chờ giáo viên…nghĩ thầm phen này khó yên đây mà lại đúng môn rốt nhất…haizz nhưng trước mắt tạm thời cứ vào chỗ ngồi đã tính sau, đi lướt qua Yến thấy cô nàng cúi gằm mặt xuống nhìn chằm chằm vào quyển sách đặt ngược, tôi đang tự hỏi đấy có phải là cách học mới không thì có tiếng Yến lí nhí nói mấy lần câu xin lỗi…tôi im lặng và bước tiếp, không dám nhìn Yến vì thấy ngại ngại sao ấy…thằng Kiên vỗ vào vai tôi rồi cười gượng, gật đầu với nó và ngồi xuống. Tôi chẳng dấu giếm điều gì mà tường thuật lại mọi thứ cho nó, nghe xong nó im lặng thở dài rồi quay qua nhìn tôi.

– Tao không ngờ Yến bạo dữ vậy…um..nếu gặp phải tình cảnh như mày thì tao cũng éo biết giải quyết làm sao cả..haizz

– Tao nghĩ cách đó là hợp lí hơn cả, vì thực sự tao chỉ coi Yến như bạn..à mày nghĩ tao làm vậy Y có dừng lại không?

– Um..mày hỏi thế thì ngay đến ông già tao cũng chẳng biết…thôi đến đâu tính đến đó..nhưng tao vẫn phải xin lỗi mày chuyện hồi sáng..haizz tao nóng quá.. – thằng K vỗ vai tôi kể lể

– Ờ..éo sao đâu anh em mà…nhưng mà mày đấm hơi mạnh tay à nha..đm rồi bố trả thù..hehe..chuyện Yến thì éo nghĩ nữa đau đầu lắm…đến đâu tính đến đó..

– Ờ..đm..tùy mày, dù sao tao cũng éo bỏ cuộc đâu.hehe…à tao lo thằng c.hó Quân biết chuyện thì rắc rối đó..đm nó chứ

– Um! Đang học hành mà dây vào đánh đấm cũng mệt..thôi thì bao giờ nó động vào mình hẵn hay…giờ bố trả thù mày nha con c.hó..hehe

Vừa nói dứt lời tôi liền tát ngay vào đầu nó một phát khá mạnh, hai thằng bắt đầu quậy tung cả góc lớp lên, chửi rủa đấm đá túi bụi rồi cười lớn, khiến tụi trong lớp nhìn hai thằng chúng tôi như nhìn lũ chốn trại vậy…không quan tâm, vẫn tiếp tục giỡn với nhau cho đến khi thầy dạy tiếng anh vào lớp thì mới chịu ngồi im..tiết học trôi qua nhanh chóng vì chẳng có biến gì, chỉ thỉnh thoảng bị gọi lên nhưng môn này tôi học khá tốt nên chả ngại..hết giờ khi thầy giáo cắp cặp bước ra khỏi cửa thì Phưng đã chạy phắt xuống chỗ tôi..

– Êh..ông M với Yến có chuyện gì thế kể tui nghe coi – Phương lấy cái bút bi chọc chọc vào tay tôi…

– À..không có gì đâu..linh tinh ấy mà.. – tôi ngấp ngứ trả lời

– Đi ra ngoài chơi đê..ở trong lớp mãi ngu người.. – thằng Kiên nhanh chóng kéo tôi dậy đi ra khỏi lớp

Phương ở đằng sau chỉ kịp ơ..ơ… vài tiếng thì hai thằng tôi đã ra đến cửa lớp..chọn một cái ghế đá dưới gốc cây gạo to tua tủa gai nhọn hoắt, tôi và thằng Kiên ngồi xuống ngả hẳn người về phía sau..đang nhắm mắt mơ màng thì có tiếng nói ở trước mặt khiến tôi vội mở mắt nhìn xem đó là ai. Đứng trước mặt tôi là một thằng đen như cháu nội bao công, mợ mới có lớp 9 thôi mà trông già như ông cụ mà chắc ba mẹ nó cho nó ăn nhầm cám con cò thế éo nào mà to dữ vậy trời..chả bù cho tôi, gầy còm…

– Ê! Thằng nào tên Kiên trong hai thằng mày – thằng mặt bao công cất cái giọng ồm ồm của nó lên

– Là tao! Có gì không..à nếu tao không nhầm thì mày tên Quân, ấy nhầm Quân đen thì đúng hơn..hehe

Thằng Kiên vẫn ngồi im hất mặt lên nói kiểu như bề trên vậy..haizz thì ra là thằng này là Quân đen, nghe danh đã lâu mà giờ tôi mới có dịp trông thấy cái bản mặt của nó..biệt danh thật chuẩn quá đi. Ơ sao nó lại tìm thằng Kiên mà không phải là tôi nhỉ? Có lẽ nào bọn chim lợn của nó nhìn thấy thằng Kiên đi cùng Yến trưa hôm qua chăng? Thôi xong và xin chia buồn với mày Kiên ạ..hehe. Sau khi nghe nó nói xong, Quân đen có vẻ tức tối

– Dkm…chính là bố đây, thì ra là thằng nhãi này, to mồm gớm..đmm khôn hồn thì tránh xa con bé Yến ra không đừng trách bố ác nha con..dmm.. – Quân đen mắt long xòng xọc như bò điên chỉ tay thẳng vào mặt thằng Kiên

– Ơ…mày là người yêu của Yến à? Chết thật tao éo biết việc này…haizz..thôi để tao vào trong kia gọi Yến ra đây rồi xin lỗi hai đứa mày..chậc chậc..haizz

Thằng Kiên đang định đứng dậy thì bị Quân đen túm lấy bả vai rồi ấn xuống…thằng Kiên không hề tỏ ra một chút gì biểu hiện của sự sợ sệt mà ngược lại nó khá bình thản gạt tay Quân đen ra và nhếch mép cười đểu. Chứng kiến cảnh này tôi thầm nghĩ sắp có trò vui để xem rồi..quả là không ngoài dự đoán Quân đen càng bực bội hơn lừ mắt nhìn thằng Kiên như muốn lao vào đập nó ngay vậy..

– Dm..mày ngon lắm, con c.hó này biết tay bố…

Quân đen mắt gằn lên tia máu đỏ lòm, cúi người xuống, túm lấy cổ áo thằng Kiên rồi dứ nắm đấm đe dọa. Đang ở trong trường, Quân đen không dám xử nó nên đành mang cục tức bước đi kèm theo một tràng chửi thề không dứt..tôi khoác tay vào vai thằng Kiên rồi nói.

– Hêhê..chú cũng được đấy nhỉ..chậc chậc..tiếc thật..haizz

– Anh mà lại..hehe..mà tiếc cái quái gì hả?

– À..tiếc là tao không được chứng kiến thằng Quân đen đấm nát cái bản mặt của mày vào lúc đó..hahaa

– Cái đkm, bố cái loại..cút mợ mày đi.. – thằng Kiên đẩy tôi ra với cái mặt buồn cười không chịu được.

– Uầy..đừng nóng..chú tự liệu với thằng Quân đen nha..chết vì gái là cái chết vô cùng tê dzái à nhầm tê tái…hahaaa

– Đm sợ c.hó gì, thích là chơi luôn đang ngứa tay..dkm nó chứ

– Đm..không đùa nữa, mày nhắm chơi lại nó không mà đòi chơi..dkm..cứ bình tĩnh đi..

– Không chơi được cũng phải chơi…điên thằng c.hó này từ lâu rồi..dkm nó chứ

– Tí tan học kiểu gì mày cũng bị tụi nó chặn đường..thôi vào giả vờ ốm để tao chở về trước, sau đó tính tiếp..ok

– Tùy mày, tức lộn ruột

– Đm..giả dụ mày đập nó te tua đi chăng nữa thì thằng anh của nó chịu để yên cho mày à..đm lúc này không phải đánh đấm là giải pháp tốt nhất vào lúc này…

– Ờờ…đm…thôi éo nói nữa vào tiến hành luôn cho nóng..

Hai thằng ngồi dậy khoác vai nhau vào lớp và chỉ chờ cô giáo vào là diễn theo đúng kịch bản đã soạn sẵn…thằng Kiên úp mặt xuống bàn, nín thở cho mặt nó đỏ bừng lên, tôi có trách nhiệm dụ cô xuống bằng chiêu “thưa cô bạn Kiên bị ốm, để em chở bạn ý về ạ” (trường chưa có phòng y tế) và khi cô đến nơi thì tôi nhăn nhó cố tỏ ra lo lắng lay người nó để ra hiệu, thằng Kiên hiểu ý liền từ từ ngẩng cái bản mặt đỏ lòm do nín thở kèm theo vài giọt nước trên trán được chuẩn bị từ trước…không có một chút nghi ngờ vì kịch bản quá ư hoàn hảo, hai diễn viên xuất sắc trong vai diễn của mình. Sau cái gật đầu của cô là tôi đường hoàng khoác hai cái cặp dìu thằng Kiên lê những bước chân nặng nhọc ra khỏi lớp trước những ánh mắt lo lắng làm tôi xém phá lên cười may mà cố nhịn…lặng lẽ diễn nốt vở kịch với bác bảo vệ thân yêu, hai thằng nhanh chóng leo lên xe rồi đạp hết tốc ra đường lớn, đã có một khoảng cách an toàn, tôi và thằng K nhìn nhau rồi phá lên cười nhặt nghẽo, cười đến nỗi không đạp xe nổi phải dựng xe xuống, đau thắt bụng, chảy cả nước mắt nước mũi ra..mãi một lúc sau hai thằng mới ổn định tâm lí rồi lên xe đi tiếp..

Về đến nhà thằng K thì dì đi chợ chưa về, hai thằng leo lên phòng nó để bày mưu tính kế chơi lại Quân đen…rất lâu sau, tranh luận, chửi rủa thậm chí có cả đánh nhau túi bụi thì tôi và nó cũng đưa ra kết luận là đến đâu tính đến đó. Giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, hai thằng nhóc lớp 9 mà bày đặt tính mưu kế..haaahaa. Mợ tốn bao nhiêu calo mà chả được cái chết tiệt gì, chán nản tôi nằm vật ra giường thở phì phò vì mệt, bỗng cái con cục gạch rung lên và kèm theo đó là bản nhạc chuông quen thuộc…là T

– Alô…gì vậy?

– Này..ngươi biết mấy giờ rồi không hả mà còn gì vậy…muốn chết không? &$#=«¥#^$₫+^

Tôi nhanh chóng để cái điện thoại cách xa khỏi tai để giảm bớt uy lực của môn “sư tử hống” huyền thoại…nhìn cái đồng hồ treo tường ở trong phòng 12h17p, trợn mắt, nuốt nước bọt cái ực, một cảm giác ớn lạnh..haizz từ từ để cái cục gạch gần lại tai, thấy tình hình có vẻ ổn mới dám lên tiếng..

– Uầy..không cố ý đâu..mắc chút chuyện ở trường nên về muộn..hay thôi để hôm khác nhé..hìhì

– Cái gì..giờ có qua nhanh không thì bảo..

– Ấy ấy đừng nóng, qua bây giờ tui liệu có toàn mạng với bà chị không? Chả dại..hôm khác vậy..

– Ngươi…phùphù..hìhì…qua đi tui với cu Bin đang đợi nè hihi qua nhanh nha..nha…nha

– Hả? Đột nhiên lại dịu giọng, liệu có sao không ta?

– Hihi..ai làm gì đâu mờ..hìhì…qua đi..M mà không đến Bin nó không chịu ăn kìa..qua nha..hì

– Ờ..ờ..được rồi..15p nữa có mặt..

– Ừa..đi cẩn thận nha..hihi

Tắt máy, đút vào túi quần định đứng dậy thì bắt gặp ngay cái mặt ngệt của thằng Kiên đang nhìn tôi…chả nói gì tôi tát bốp phát vào mặt nó một phát, nó giật mình ôm mặt kêu oai oái rồi đấm vào vai tôi.

– Dkm..sao tát tao hả thằng c.hó

– Tát là còn may đấy, cái bản mặt dâm dê đê tiện của mày nhìn tao là sao..dm thằng bệnh..

– Bệnh bệnh cái búa..dm..thù này bố trả sau, trước mắt là khai ngay mày vừa nói chuyện với em nào..dm dấu nghề nha..hehe

– Dkm..nói chung là không như mày nghĩ..thôi dài dòng lắm tao té đây lúc khác bố kể..

– Dm..nhớ mồm mày nói đấy con c.hó à..cút nhanh

Tôi im lặng đứng dậy thừa lúc nó không để ý liền đạp nó một phát khiến thằng bé ngã lăn ra giường rồi phi nhanh xuống lấy xe đằng sau còn vang vọng tiếng chửi rủa của nó..mặc kệ nó tôi cúi xuống xoa đầu con luke mặt chuột rồi phóng xe hết tốc lực đến nhà cu Bin.. Toát hết mồ hôi thì mới nhìn thấy cánh cổng to vật vã ở trước mặt, dựng xe xuống, lấy tay quyệt mồ hôi rồi bấm chuông..chỉ reo hai tiếng là đã thấy tiếng động ở bên trong tiến lại..là Trang, trái ngược với suy nghĩ của tôi, bà chằn không hề cau có hay giận dữ gì mà hoàn toàn ngược lại, mặt hớn hở, cười tươi chạy ra mở cổng…thấy vậy tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, chả hiểu sao tôi lại sợ bà này đến như vậy..

Quả quần soóc ngắn cũn cỡn màu hồng khiến tôi xém xì cmn máu mũi khi nhận ra cặp chân trắng không tì vết..và 1 đoạn ở phần eo do cái áo thun trắng ngắn không che hết…lúc đó chỉ muốn hét lên là tôi yêu mùa hè. Tôi ngây mặt ra cứ nhìn chằm chằm mãi cho đến khi Trang đánh giọng thì mới bừng tỉnh, giờ mới để ý thấy cô nàng cúi đầu xuống để dấu đi cái mặt đang đỏ bừng lên, hai tay kéo kéo cái vạt áo thun xuống che đi phần eo bị lộ nhưng nó lại phản tác dụng vì cái áo bị kéo dãn… (fishi cho trí tưởng tượng bay xa, nếu có đọc được mấy dòng này thì đừng hành thằng này nha, có sao nói vậy thui à) và tôi cũng chả kém phần long trọng, cái mặt như vừa uống rượu xong vậy…haizz nhục mà…lặng lẽ dắt xe vào, dựng chân chống xuống định quay lại chờ chủ nhà dẫn đường thì

Á..áá..ááá….

Tôi nhảy tưng tưng lên, hai tay ôm cái eo, ứa nước mắt ra kêu la thảm thiết…còn tác giả của việc này thì đang bụm miệng cười khúc khích…chẳng hiểu sao mà số tôi lại dây vào bà này không biết nữa..haizz..bớt đau hơn chút..tôi vén cái áo lên nhìn thì 1 vòng tròn đỏ ửng to đùng ở phần eo bên phải, có 1 chút máu do móng tay bà kia để lại. Uất ức lếch thếch bước sau mụ vào phòng bếp nơi dzú 2 và cu Bin đang ngồi cạnh nhau trên bàn ăn..

– A..anh M đến rồi..hihi – cu Bin thấy tôi đến thì reo lên và cười híp mắt..

– Cháu chào bác ạ! Chào cu Bin nha..hìhì

– Ừ chào cháu…vào nhà tắm ở sau bếp rửa mặt cho mát đi cháu…tội thằng bé..

– Dạ..cháu xin phép ạ

Dzú 2 gật đầu cười, tôi nhanh chóng vào nhà tắm rửa cái mặt, quá đã..tỉnh táo cả người, ở đó treo khăn mặt nhưng chả biết của ai mà dùng lên lau khô mặt bằng áo luôn cho nhanh rồi đi ra bàn ăn..ặc lại phải ngồi cạnh mụ kia..vui hay buồn đây, với tôi thì nó là ác mộng..nhẹ nhàng ngồi xuống, cẩn thận khép nép như nàng dâu mới về nhà chồng vậy, chẳng dám làm gì phật ý mụ không thì hậu họa khôn lường.

– Thật ngại quá vì đã để bác phải chờ…cháu xin lỗi ạ

– Thôi không sao đâu mà..ăn đi cháu..bữa nay Trang đích thân xuống phụ bác nấu đó… – dzú hai nói xong liếc nhìn Trang rồi bụm miệng cười.

– Dzú này…thấy dzú làm nhiều nên con phụ thôi à..đâu có gì đâu..híc

– Thì dzú có sao nói vậy mà, con sao phải giải thích…hay là..

– Dzú….con không chơi với dzú nữa..hứ – Trang cúi gằm mặt xuống lấy đũa chọc chọc vào bát cơm

– Thôi..thôi không đùa nữa..gớm hơi tí đã dỗi rồi…ơ kìa ăn đi cháu

– À..dạ..cháu mời cả nhà ăn cơm..

Tôi chả hiểu mấy người này đang nói gì, đánh chén nhiệt tình vì khi ăn là tôi chẳng để ý gì hết, dzú 2 và Trang thi nhau gắp cho tôi, còn tôi thì gắp cho cu Bin…cười nói vui vẻ, đánh chén 4 nháy cơm cộng vô số món ăn và cuối cùng là làm việc nốt miếng dưa hấu đỏ chót to đùng…phải nói là no căng hết bụng, đi lại khó khăn, ngồi luôn xuống cái sofa ở phòng khách…thở phì phò rồi chợt mỉm cười vì đã lâu rồi mới có 1 bữa ăn vui vẻ như vậy..

– Cười gì thế..hihi – Trang cầm cốc nước đặt trước mặt tôi rồi ngồi xuống phía đối diện..

– À..tại lâu rồi không được ăn bữa cơm ấm cúng như vậy..hìhì

– Sao lại vậy..Trang không hiểu?

– À..do ba mẹ M đều qua đời cả..giờ M đang sống với mẹ nuôi..

– Ui…xin lỗi M…Trang không cố ý..hic

– Hìhì…không sao..à ba mẹ Trang đâu?

– Ừa hì..họ đang ở Anh, ba Trang là người Anh còn mẹ là việt..hihi

– Ồ..ra vậy…

– Vừa nãy…cái nhéo..hihi..xin lỗi M nha..

– Ờờ..cái đó..à mà thôi không sao..

Cu Bin được dzú 2 đưa lên phòng ngủ mặc dù cu cậu nằng nặc không chịu muốn ở dưới chơi với tôi nhưng sau cùng bị Trang mắng nên đành lên phòng ngủ…chỉ còn tôi và Trang ở phòng khách..chả biết nói gì nên ngồi im hưởng thụ chút gió từ cái quạt cây, Trang cũng im lặng theo tôi, hướng mắt ra ngoài và hình như cô nàng đang nghĩ gì đó, thỉnh thoảng cười tủm tỉm một mình..

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ký ức buồn

Số ký tự: 0