Kỹ sư tự truyện

Phần 99

2020-09-16 06:39:00

Phần 99
Thứ 2 là ngày đầu tuần, chè cháo xong thì cũng hỏi Sếp về việc dưới công trường. Sếp bảo vẫn ổn, có điều chuẩn bị làm bể nước mà mấy chú ở công trường thiếu kinh nghiệm, tao bảo thế để em xuống cho.

Sếp bảo thôi, chú ở vp làm khối lượng để thanh toán hằng tháng cũng bận rồi. Đúng vậy vì giờ thêm việc thì dưới công trường làm không kịp, với lại làm khối lượng thanh toán rồi còn gửi gắm nọ kia mà thông qua nhiều cửa không tiện. Tao bảo vậy tuần em xuống 1 lần, hôm nào anh xuống thì em đi cùng. Sếp bảo anh định mai xuống, tao gật đầu bảo mai em đi cùng luôn.

Cơ bản giờ đéo có việc gì, ngồi đọc báo và đi trêu bọn con gái hết ngày. Các mối quan hệ để kiếm việc thì Sếp phải lo chứ mình biết đéo đâu mà lo. Hôm sau xuống công trường, tao họp với các đội thi công. Có thêm 1 đội nhận làm phần bể rồi. Tao vạch ra phương án đào đắp thế nào, nếu sạt lở thì dùng ván be, đóng cọc tre thế nào. Mùa thu này cũng ít mưa nên đéo sợ mấy.

Rồi bảo phương án lắp dựng cốp pha thế nào, cái nào trước cái nào sau, tường tận rõ từng bước. Cứ thế mà làm. 1 tuần tao xuống 1 lần có gì sẽ điều chỉnh. Đi 1 vòng công trường thấy phần gói phụ trợ triển khai cũng đều đặn ổn định, làm bể xong thì có khi bọn nhà xưởng cũng đổ sàn xong, lắp dựng kết cấu thép chắc mất tầm tháng, sau đó hết tải nặng thì bắt đầu cho san, lu làm đường được.

Tao kinh qua mấy công trình nhà xưởng tổng thể rồi nên không có gì khó khăn. Lang thang vào văn phòng tổng thầu, lại rủ lão giám đốc hàn ra hút thuốc, lão lại kéo bà phiên dịch đi theo… Ra tào lao 1 lúc tao bảo xin lỗi lão vì vụ hôm trước đánh nhau, lão bảo cái đó là bình thường, người hàn với nhau cũng đấm nhau ở đó đầy lần. Mày đấm hay lắm.

Lão kể có lẽ thằng hàn hói kia hơi say và hiểu nhầm mấy chị em là phều, vì gái việt ở trong đó nhiều phều lắm, kiểu hàng xách tay đi cùng ấy. Tao trêu thế lão có hàng xách tay nào không thì lão cười ha hả bảo tao yếu sinh lý, chỉ thích rượu thôi. Tao bảo thảo nào chị phiên dịch bảo đi phiên dịch cho ông buồn lắm, hắn lại phá lên cười.

Hắn bảo bà phiên dịch xin nghỉ, tao không muốn cho nghỉ vì nó phiên dịch tốt với lại rất hiểu ý tao. Tao quay sang nhìn bà phiên dịch, thấy bà ngơ ngác vì bọn tao nói chuyện bằng tiếng anh, lão hàn nói tiếp bảo mày động viên nó hộ tao, làm hết công trình thì tao cho về văn phòng làm hành chính. Tao quay ra nói lại với bà phiên dịch thì bà cười cười.

Tao nói luôn với lão hàn là mụ phiên dịch đéo tin mày đâu, mụ bảo nếu hết tháng này cho mụ làm văn phòng luôn thì mụ ở, không thì mụ nghỉ. Lão méo xệch mặt bảo nó làm văn phòng thì ai dịch cho tao, thôi được để tao tính. Rồi lão đi vào, tao nháy mắt với bà phiên dịch trêu bảo trưa đi làm tí nhỉ, mụ cười bảo có gan thì tối, chị hiếp chết cậu.

Tao tái mặt bỏ của chạy lầy người. Mụ gọi với bảo quên thuốc lá này cu em ơi. Mẹ nó, cu em à, rồi mày sẽ biết cu em. Chiều về, về nhà luôn. Ngại ngại chạm mặt em Vĩnh Yên, thế là thế đéo nào nhỉ, tao tự nhủ không được phép mất lý trí, phải rành mạch mọi mối quan hệ. Với bà phiên dịch coi đơn giản là bạn chịch thì được vì đã thẳng thắn nói với nhau rồi, nhưng vẫn phải hạn chế đề phòng Hóa Đơn biết. Còn chỗ em Vĩnh Yên phải nói chuyện rạch ròi 1 làn nữa, Em Vợ Sếp có vẻ gì đấy nhưng chưa đáng lo. Tôn chỉ bây giờ là chỉ 1 tình yêu với Hóa Đơn mà thôi. Nghĩ xong 1 lúc mới nhớ ra là quên mất mụ kính cận, cơ mà mụ này mình chưa có gì, sờ mó vài lần coi như là vô tình thôi, không cần tính.

Hóa Đơn gọi điện bảo trốn em à, hôm trước mới có thế mà đã sợ sao. Đm, tao bảo về tắm giặt chờ sẵn rồi, em tan làm thì về phòng anh luôn xem ai sợ ai, Hóa Đơn cười hi hi. Hơn 5 giờ đã ú òa trước cửa phòng, mẹ mày dám bảo ông trốn à.

Lao vào luôn, hôn thật sâu, tụt thật nhanh, đẩy đẩu, bắt chống tay vào tường chổng mông ra, giã cho kêu oai oái, rồi xin, em thua rồi em thua rồi, phụt đầy vào trong, vật nhau ra nệm nằm thở. 1 lúc sau mới tỉnh táo, tao bảo cho chừa dám khiêu khích anh nhé. Em lại cười hồn nhiên bảo em sợ gì mà chừa, ơ đm, vừa nãy xin thua oai oái giờ trở mặt nhanh thế, em nháy mắt bảo tiếp nào anh.

Đm, bố chịu, làm liền thế đéo nào được. Có phải tuổi 18 đéo đâu. Tao đành cười bảo thôi anh thua vậy, Hóa Đơn hôn chụt chụt vào má vào yêu lắm cơ. Xong xuôi mặc quần áo quẩy đít bảo em hẹn mấy con bạn tối qua chơi, em về đây. Tao bảo cho anh qua chơi nữa, Hóa Đơn bảo đi luôn, nhưng bọn nó ngủ lại đấy nên anh nằm ghế nhé, Tao nghĩ trong đầu ghế cc ông, có bộ salon xôi thịt ở tầng 6 lúc nào chả chào đón.

Nghĩ vậy thôi nhưng vẫn phải nói thế thì thôi, em về mà chơi với bạn em đi. Tao nói thêm à em gạ bạn em lúc nào mình cùng lên xe bus nhé, Hóa Đơn lườm mắt bảo anh liệu hồn, bệnh vừa thôi. Hôn phát rồi quẩy mông về. Đm thế này đéo biết là ai chịch ai nữa. Thỏa mãn xong lại về đú. Thời gian trôi, nhằng cái lại cuối tháng, lại đến đợt làm thanh toán.

Lại vật lộn làm khối lượng thực tế, tháng này chắc cũng tầm hơn tỉ, gói 8 tỷ dự kiến khoảng 4 tháng, 2 tháng đầu toàn làm phần thô, mất nhiều thời gian nhưng ít tiền. Xác định 2 tháng chỉ được dưới 3 tỉ. 2 tháng sau thì xơi nốt 5 tỷ vì phần hoàn thiện bao giờ chi phí cũng nhiều hơn. Phần bể nước chưa được mấy nên đéo tính làm gì. Tay kỹ sư khối lượng của tổng thầu ở dưới công trường gọi điện hỏi tháng này có gì không em.

Tao bảo để xem vì tháng này lên hình lên khối hết rồi, khó gửi lắm, lại chả phát sinh đéo gì. Hắn bảo có gửi thì báo anh sớm nhé. Mẹ, quen mùi rồi đây mà. Rà soát loại thì chả có đéo gì gửi được, có kích thước rõ ràng cả rồi, may lắm thì gửi được vào tí khối lượng thép, đéo đáng gì thôi bỏ. Sau phần hạ tầng dễ xử lý hơn. Làm xong khối lượng thì mò lên văn phòng tổng thầu gửi, gặp mụ phiên dịch bảo ơ chị không xuống công trường à, mụ bảo chị nộp đơn nghỉ, lão hàn cứ nhất quyết bảo chị làm hết dự án nhưng thôi, về quê thôi.

Ơ thế là nghỉ thật à, đợt vừa rồi cũng ít gặp mụ, từ hôm hành lạc trên sân thượng thì có gặp vài lần trêu ghẹo, cũng quên bẵng mất vụ mụ sắp nghỉ. Mụ bảo ừ, hợp đồng thuê nhà còn đến tết nên chị đang tìm phương án nhượng lại, chắc chưa tìm được ngay, chị ở thêm vài hôm nữa dọn dẹp rồi về. Đéo mẹ, tự dưng cay cay sống mũi, cảm giác chia xa không mấy ai vui bao giờ.

Tao bảo chị xin việc khác ở công ty khác được mà, em thấy tuyển phiên dịch hàn nhiều lắm. Mụ bảo ừ nhưng toàn yêu cầu tốt nghiệp đh, bọn chị tiếng hàn phổ thông này chỉ đi phiên dịch thôi. Tao bảo đéo gì mà đại học, làm thư ký văn phòng nọ kia thì đại học chó gì, mụ cười cười. Mụ bảo tối mai làm bữa chia tay nhé, gọi Hóa Đơn đi nữa. Tao vâng dạ cho xong.

Về văn phòng hỏi Hóa Đơn thì Hóa Đơn bảo em không biết, ơ thế chị ấy nghỉ thật à. Tao bảo ừ, mụ nghỉ rồi về quê luôn. Hóa Đơn có vẻ cũng tiếc tiếc bảo thế thì mất vui, có chị ấy ở đấy chị em hay gặp nhau nói chuyện, chị hòa đồng vui tính. Tao nghĩ đấy là em đéo biết bà ấy nặng 1 tấn rưỡi than thôi, nếu biết lại chả muốn đuổi bà ấy đi vội. Tao bảo mụ rủ tối mai ăn chia tay. Hóa Đơn bảo vâng thế mai đi, em đi mua món quà tặng chị ấy.

Em Vĩnh Yên ngồi cạnh vểnh tai lên bảo cho em đi cùng nữa, hôm trước em ngủ nhà chị ấy nên cũng gọi là quen biết, với lại thấy chị ấy đáng quý phết. Mẹ, hóng vãi. Hóa Đơn trố mắt nhìn bảo bà dạo này cũng ham vui ghê nhỉ, Vĩnh Yên bảo tôi phải học theo bà, thấy bà cứ phơi phới ra ấy. Tao bảo thế thì phải thay đổi từ cách ăn mặc đi nhé, nhìn đây này, tao chỉ chỉ vào cặp đùi trắng nõn của Hóa Đơn, Hóa Đơn gõ vào tay tao bảo anh đừng đầu độc nó, nó chân còn đẹp hơn chân em mà hiếm khi thấy khoe bao giờ, hôm trước thử cái váy thun của em đẹp thế, em cho mà có dám lấy mặc đâu.

Em Vĩnh Yên bĩu môi, tôi không lấy vì sợ bà xót ruột với lại sợ ai đó nhầm tôi thành bà thì chết chứ tôi sợ gì mà không khoe. Mai tôi mặc siêu ngắn cho bà xem. 2 Đứa đùa qua đùa lại như chốn không người. Chuyên gia hóng chuyện đang ngồi chỗ bàn khách đã đánh hơi được và mò sang, chính là Em Vợ Sếp, em sang bô bô nói đúng rồi, chị em mình có đẹp là phải khoe ra, thời đại nào rồi mà suốt ngày quần jean áo sơ mi kẻ như bà Vĩnh Yên này, léo nhéo om tỏi, thêm em Hà Đông thỉnh thoảng lại cạc cạc, cái chợ chính là đây chứ đâu.

Nói đến vấn đề quần áo thì chị em hăng say, tao lúc này bị coi như cái bàn, cái ghế hay là 1 thứ đồ vật nào đó thôi, lắc đầu về chỗ ngồi đọc báo. Vợ Sếp dạo này đéo biết đi đâu thấy ít lên công ty lắm, tuần thấy lên có buổi, tuần này còn chưa thấy mặt đâu. Hỏi Em Vợ Sếp thì bảo em không biết, có ở cùng nhà đâu mà biết, hình như bố em bảo về công ty bố em làm thì phải.

Tao có hỏi Em Vợ Sếp rằng nhà có công ty sao không làm mà lại vào công ty bé con con này làm thì nó hồn nhiên trả lời em có phải vào đây làm đâu, em vào đây học việc mà. Đm, học việc gì suốt ngày chỉ buôn chuyện quần áo với du lịch. Hôm trước Sếp bảo thanh toán đợt này xong thì cho cả văn phòng đi du lịch, mấy đứa đàn bà bàn nhau om tỏi xem đi đâu, tao bảo mỗi câu đi cát bà đi, mùa này ra đấy nhiều tây du lịch ngon lắm.

Bọn nó bảo anh chỉ thế là nhanh, bọn em còn ngon hơn tây trăm lần. Xong thế đéo nào mà cả bọn cũng gật gù bảo cát bà được đấy, biển trong, sạch, cảnh cũng đẹp. Em Hóa Đơn bảo đi cát bà xong đi lên Hạ Long về nhà nó chơi luôn, cả hội hưởng ứng. Hết ngày, Hóa Đơn rủ đi mua quà cho chị phiên dịch, tao bảo ừ, mua cho bà ấy bộ váy sexy nhất có thể đi, Hóa Đơn tít mắt cười bảo anh mua cho em bộ nữa nhé.

Ok, Đúng là đớp của ẻm nhiều mà chưa mua cho em được cái gì, trừ khoản bị tịch thu gần chục củ hôm đánh bài. Hóa Đơn quá nhiều váy áo, cơ mà cũng nên mua tặng em bộ cho tình cảm. Tao chọ cho Hóa Đơn 1 cái váy màu đỏ, có dây bắt chéo nhau từ lưng đến ngực, dưới lòe xòe nhìn như kiểu váy cho bọn đi dự sự kiện. Hóa Đơn đồng ý luôn đéo thèm xem giá.

Hóa Đơn thì chọn cho bà phiên dịch 1 bộ gồm váy xòe xếp xếp ngắn cũn, đi kèm với áo quây thun có kéo khóa sau lưng, thêm cả miếng dán ngực và quần lọt khe. Hỏi tao rằng set này được không anh, tao nhìn thấy bảo hay là mua cho em bộ thế này luôn đi, Hóa Đơn cười bảo em có đầy. Tao ra thanh toán hết hơn 4 củ, vcl đắt. Đéo đủ tiền mặt, Hóa Đơn hỏi có thanh toán thẻ được không.

May là có quẹt thẻ được. Tao bảo em về tặng luôn bà ấy đi để mai bà ấy mặc luôn cho nóng, Hóa Đơn bảo nóng để bổ mắt anh à. Tao cười hô hố. Hôm sau, tay giám đốc người hàn gọi điện bảo mày không động viên bà phiên dịch cho tao à, tao bảo tao nói nhiều rồi nhưng con bà ấy hình như lại đang ốm nên bà ấy càng xót ruột muốn về. Lão bảo mày có quen đứa nào dịch tốt không giới thiệu cho lão, lão bảo mấy thằng kỹ sư người việt ở đây tiếng anh kém quá, nói mái đéo hiểu. Tao bảo tao quen đầy nhưng không ngon như bà phiên dịch đâu, lão bảo không cần ngon, chỉ cần xinh là được. Đm, đúng là bản chất dâm dê khó dời.

Hết giờ làm em Vĩnh Yên với Hóa Đơn đi về nhà Hóa Đơn, tao bảo anh về tắm giặt rồi qua sau. 6h qua nhà thì thấy 2 nàng đã quần áo chỉnh tề, em Vĩnh Yên mặc bộ váy màu đen, ngắn ngang đùi, bó sát, hở 1 bên vai, tóc buộc cao, đeo vòng tai.

Hóa Đơn hí hửng bảo tao anh nhìn nó ngon chưa, bộ này của em mua chưa mặc lần nào, vào tay em phối đồ cho nó là khác ngay. Tao gật đầu bảo em không đi làm chuyên gia thời trang hay stylist cho đám diễn viên ca sĩ thì hơi phí, em bĩu môi bảo em mà phải đi xách đồ cho bọn đấy à. Công nhận Vĩnh Yên hôm nay lột xác, lại còn trang điểm kẻ mắt xêch xếch, nhìn dân chơi voãi.

Tao bảo nhìn Vĩnh Yên bây giờ giống như mấy con bạn của em Hóa Đơn quá. Hóa Đơn cười bảo chào mừng bà gia nhập vào hội nữ nhân độc thân sành điệu của bọn tôi. Vĩnh Yên bĩu môi bà mà độc thân à, có mà độc toàn thân thì có. Tao mỉm cười bảo không độc đâu, anh ăn nhiều lần rồi mà không thấy sao. 2 Đứa phì cười. Đưa 2 em đi, cảm giác giống cái lần đưa 4 đứa bạn Hóa Đơn đi uống bia, công nhận em Vĩnh Yên mặc này nhìn ngon, chất chơi và gợi cảm.

Tao nháy mắt Vĩnh Yên bảo cứ phát huy thế này nhé, Vĩnh Yên nháy mắt lại bảo nếu anh thích. Hóa Đơn to tiếng ê ê, có khi tôi phải xem lại thôi, bà đẹp quá lại hớt mấy người yêu của tôi thì chết. Vĩnh Yên bảo không hớt đâu, dùng chung đi. Phá ra cười… Bà phiên dịch hẹn ở nhà hàng, ra thấy bà ở sẵn đấy rồi. Hôm nay lại lạ thường, mặc quần legging, áo sơ mi trắng, nhìn như phục vụ nhà hàng ấy.

Mụ bảo ở công ty về đã tắm giặt đéo gì đâu rồi nhìn 2 nàng kia bảo các cô làm chị lép vế quá đấy. Tao bảo không sao, chị có mặc 4 lớp áo cũng không che được bộ ngực khổng lồ đâu, đúng thế thật, phần ngực căng đét, cúc áo bị tách hở khe, nhìn xuyên được vào quả áo lót màu đen. Cả bọn phì cười vào bàn ăn, Có lẽ dân ở đây sẽ nghĩ tao là thiếu gia công tử nào đó cũng nên, vì lần đéo nào cũng thấy tao đi cùng dàn người đẹp sang chảnh. Kệ mẹ thiên hạ nghĩ. Tao đi với gái đẹp cũng được phép hãnh diện vênh mặt lên 1 chút. Làm hết nồi lẩu hải sản với 1 chai rưỡi vodka nga thì tàn cuộc.

Hết tận tiếng rưỡi, bọn đàn bà uống thì ít một nên lâu, cơ mà cũng không kém chén nào.

Đủ say vừa vừa. Mụ bảo về phòng chị pha cafe uống rồi chị em tâm sự. OK, về phòng thì bà cắm nước bảo Vĩnh Yên pha hộ chị, chị tắm ầm cái. Nước sôi, mỗi đứa hẳn 2 gói cafe cho đậm. Mụ phiên dịch tắm xong mặc cái váy 2 dây lộ 2/3 vú, tao ngó ngó tí mà Hóa Đơn cũng nhéo. Gớm đằng nào chả ngồi đây ngắm từ giờ đến đêm. Đm nói về gợi dục thì mụ phiên dịch đúng là số 1 luôn, tao nhìn thì mà thằng em đã ngóc lên rồi, cố dìm nó xuống nó càng ngóc lên.

Thôi kệ mẹ, chịu khó căng quần tí vậy. Mụ vứt bao thuốc ra bảo hút đi mọi người, hút luôn trong nhà không sợ ám khói đâu. Tao làm điếu, mụ làm điếu, em Vĩnh Yên cũng xin điếu, thật bất ngờ. Tao tròn mắt nhìn, Vĩnh Yên bảo có gì mà ngạc nhiên, em cũng biết hút mà. Hóa Đơn thấy thế cũng làm điếu bảo bọn em chỉ đi bar đi quẩy châm cho vui. 4 Điếu thuốc cháy, khói mờ mịt, tao phải ra mở cửa sổ. Gió mát lùa vào, mát lạnh, thật thoải mái.

Vào ngồi tiếp hỏi bà phiên dịch chị xin được chỗ nào ở quê chưa thì bà bảo đang hỏi, chưa xin được rồi cười bảo quê chị đầy nhà máy, lo gì không có việc, trước ở bên hàn cũng làm công nhân suốt mà, trước khi sang hàn cũng đi công nhân may mấy năm. Rồi bà trầm ngâm kể cuộc sống bên Hàn, vất vả, rồi kể khi trốn ra ngoài làm như kiểu thằng tù trốn trại ấy, không dám đi đâu chỉ sợ bắt, kể say sưa xong thế đéo nào khóc tu tu, Vĩnh Yên với Hóa Đơn cũng sụt sịt khóc. Ơ thế là thế đéo nào, tao tự nhiên hơi cay mũi. Có lẽ vì không khí chia xa thôi Tao bảo chị về quê thi thoảng xuống Hà Nội chơi, chị em lại giao lưu, có gì buồn. Em hỏi vài chỗ nếu có chỗ tuyển phiên dịch văn phòng thì em sẽ giới thiệu, trước em thấy trên mạng tuyển đầy.

Mấy nàng sụt sịt, tao lại ngồi cạnh bà phiên dịch, khoác vai bả bảo khóc làm chi cho phai má hồng. Bà ôm chầm tao, òa khóc hơn. Mẹ, chắc say rượu. Tao kệ, 1 lúc sau đỡ hơn, Hóa Đơn bảo chị vui lên, chị buồn làm bọn em buồn theo. Về quê gần con cũng vui mà, khi nào chán đưa bé lên đây chơi. Mụ phiên dịch lúc này mới thôi ôm tao quay ra bảo ok, có thời gian chị sẽ lên chơi. Chị quý các em lắm, từ khi về việt nam, gặp các em chị mới thấy đời mình trẻ ra, thoải mái, vui tươi.

Bả bảo hôm nay ở đây ngủ tất nhé, nói chuyện cho đỡ buồn. Tao bảo ở cả em luôn à, mụ nhìn và cười bảo cậu thì phải hỏi ý kiến Hóa Đơn. Hóa Đơn có vẻ chưa say bèn nói anh lên phòng em mà ngủ, em ở đây. Tao bảo anh ngủ 1 mình sợ lắm, phải có người ngủ cùng.

Mấy nàng phì cười bảo vậy cho ngủ ở đây nhưng không được ngủ cùng phòng. Tao lại dày mặt bảo thế thì em bảo anh đi tự tử luôn cho xong. Đùa nhau 1 lúc, không khí vui vẻ hơn, mấy chị em lại kể chuyện sắp tới đi du lịch, chị đi cùng bọn em. Bà phiên dịch ậm ừ bảo chưa chắc nên không dám nói trước. Rồi lại bàn nhau chị chưa về thì mai mấy chị em đi bar.

Đéo mẹ, vui vẻ gì mà bar, sao không đứa nào đề xuất ý kiến là cứ ở nhà ôm nhau tâm sự nhỉ. Tao ngáp dài cái bảo nào ai đi ngủ với tôi đây. Mụ phiên dịch cười cười kêu hay là gắp thăm đi. Xem duyên phận thế nào, đéo mẹ, ai ngờ Hóa Đơn cũng đồng ý, có lẽ nó nghĩ gắp thăm chỉ là đùa thôi. Tao lấy 3 cái tăm bẻ ngắn rồi bảo ai rút phải cái dài nhất thì được ngủ với tao.

Vĩnh Yên bĩu môi bảo vãi cả được ngủ, bị ngủ thì có. Nói vậy nhưng ánh mắt nàng nhìn tắm có vẻ xao xuyến lắm, xung phong rút trước. Đéo, rút đúng cái ngắn nhất, đó là chỉ tao biết thôi còn 2 người kia không biết, mụ phiên dịch rút cái nữa, là cái dài nhất. Chết mẹ, tao bèn xoay chuyển bảo đúng là ý trời rồi, cái còn lại là cái ngắn nhất, Hóa Đơn về ngủ với anh rồi tao đút cái tăm vào túi quần.

Hóa Đơn ngây ngô bảo ơ không cho em rút à, mẹ con ngu này nữa. Được đà Vĩnh Yên bèn bảo đúng đấy, anh lôi cái tăm ra đi để so. Tao cãi bay bảo anh vứt rồi, cái của Hóa Đơn là ngắn nhất mà. Vĩnh Yên nhất quyết không nghe bảo anh gian quá. Tao bảo thôi, anh ngủ mình cũng được nhưng anh sẽ ngủ ghế, mấy chị em cứ buôn đi nhé. Tao ngả lưng luôn, gối đầu vào đùi em Vĩnh Yên. Bảo gối êm quá, em Hóa Đơn xách tai bảo dậy ngay, tao giả vờ ngáy khò khò đéo dậy…

Hóa Đơn vẫn là tỉnh táo nhất, kéo tai tao mạnh hơn bảo đừng giả vờ để lợi dụng con nhà người ta nhé. Tao đau quá phải kêu ái ái, đéo mẹ ngủ cùng thì không cho ngủ, ké tí đùi con khác mà đã cấu đứt tai mình. Mẹ con yêu nữa này. Tao đứng dậy lục túi bảo cái tăm khi nãy đây nhé, anh nhớ nhầm, của Vĩnh Yên là ngắn nhất.

Lúc này em Hóa Đơn mới biết tình ý của tao, nhìn tao cười hạnh phúc. Tao bảo Vĩnh Yên ngắn nhất, chúc mừng em đã là người chiến thắng đêm nay. Đi thôi em, Vĩnh Yên sững lại 1 chút rồi cười khúc khích bảo kết quả đã bị hủy rồi. Tóm lại là anh phải ngủ 1 mình thôi. Đm, 1 mình thì 1 mình, tao bảo thôi được, tao lên sân thượng chơi cho mát đi, Hóa Đơn bảo đi đâu thì đi.

Tao 1 mạch lên sân thượng, vẫn còn cái ghế nhựa, chắc vị nào cố ý để đây.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kỹ sư tự truyện

Số ký tự: 0