Kỹ sư tự truyện

Phần 97

2020-09-16 06:39:00

Phần 97
Lúc này đã 11h đêm. Đéo mẹ, trong lúc ngồi chờ bà phiên dịch mua đồ, Hóa Đơn khoe quần áo, cả đám xúm xít vào xem, cười nói rôm rả, thử đồ các kiểu còn dặn tao cấm được vào nhé, tao cứ đứng ngoài gõ cửa cộc cộc bảo cho anh anh thẩm định cho, mấy nàng phớt lờ tao, coi như không nghe thấy gì, tao gọi Hóa Đơn ơi mở cửa, Hóa Đơn cũng bảo lúc nào em thay đồ thì cho anh vào nhé còn giờ chưa đến lượt, cứ ở ngoài đấy chờ nhé sói.

Đéo mẹ, có lẽ thời gian là đam mê lớn nhất của phụ nữ thì phải. Tao ra xem ti vi, đang xem thì thấy em Vĩnh Yên bước ra, mặc bộ váy thun bó ngắn, chính là bộ của em Hóa Đơn mà hôm bọn tao chim chuột trên văn phòng, em bảo nhìn được không anh. Tao giả vờ chạy lại, đi vòng quanh ngó ngó và phán. Em mặc bộ này đẹp hơn Hóa Đơn, Hóa Đơn 9/10 thì em phải được 9.5. Tao cố ý nói to khiêu khích sự ganh tỵ của chị em để cho bọn nó mở cửa nhưng đéo ăn thua, chỉ thấy tiếng cười khúc khích bên trong. Hôm nay mới thực sự được ngắm dáng em Vĩnh Yên, đùi không trắng = Hóa Đơn hay Em Vợ Sếp nhưng chân thẳng tuột, không một tì vết, có lẽ thường mặc quần dài nên nó thế hoặc là phải chăm sóc da kỹ lắm. Đẹp xuất sắc.

Tao nhìn cặp giò chằm chằm không chớp mắt, Vĩnh Yên hơi đỏ mặt bảo đẹp thật thì để em trấn lột của Hóa Đơn luôn. Hóa Đơn bên trong nói vọng ra tôi kỷ niệm bà luôn nhé. Tao bảo lần trước Hóa Đơn mặc thì phải kết hợp với loại dây dợ gì ấy, em cũng nên học hỏi, nửa điểm trừ của em là vẫn lộ viền. Miệng nói mắt xoáy vào cặp mông. Vĩnh Yên bảo anh đê tiện quá, rồi nói nhỏ em thích anh.

Đm con này liều thật, hay là say rượu không biết. Tao phải lảng ngay rằng em vào thử bộ khác đi, Hóa Đơn nó có cả nghìn bộ đấy. Xem bộ nào mỏng mỏng mặc thử nhé. Em quẩy mông gõ cửa, các em bên trong mở cửa hé hé, tao nhòm vào đéo thấy gì. Mẹ nó, khiêu khích quá. Lại vào xem tivi, bà phiên dịch đã lên, tay xác nách mang túi chai rượu, túi xoài, túi cánh gà nướng gỉ gì gì gi.

Tao hô ầm ra ăn đê. Lúc sao mới thấy lục đục ra. Ngồi nhậu tiếp hết 3 chai rượu nếp, uống bằng nhau không ai kém ai chén nào. Thấy các cháu vẫn tỉnh lắm, bà phiên dịch gạ đánh bài. Chơi luôn, tao bảo chơi ba cây cho nhanh, trống cửa 2 chục, tối đa 200. Em Hóa Đơn bảo em với anh chung cửa, anh làm cái thì em thu tiền. Các nàng xòa tiền ra toàn đặt 100. Cũng nặn bài như thật. Số tao đỏ, tao với em Hóa Đơn bỏ ra ban đầu có 1 củ mà lúc thu về gần 10 củ, tao cười ha hả bảo ông trời có mắt, lấy của nhà giàu chia cho nhà nghèo.

Em Vợ Sếp đứng dậy đầu tiên ra điều dỗi bảo anh chơi gian, rồi tiến thẳng về phòng Hóa Đơn lên giường ngủ, tao gọi với theo bảo ơ đấy chỗ anh mà. Em Hóa Đơn cười bảo cho anh nằm đất. Em Hà Đông cũng nhanh chân đứng dậy bảo vào tranh chỗ đây, Hóa Đơn cũng chạy vội vào, 3 đứa leo lên giường đùa nhau cười khanh khách. Em Vĩnh Yên và bà phiên dịch dọn đồ cho vào thùng rác xong thì bà phiên dịch bảo Vĩnh Yên xuống phòng chị ở tầng 6 ngủ nhé, Vĩnh Yên quay sang tao bảo ở thế anh ngủ đâu.

Tao xị mặt bảo thôi đành thức trắng đêm, chung cư của em Hóa Đơn có 2 phòng ngủ nhưng 1 phòng kia không dùng đến nên không có chăn gối, thà ngủ ghế sofa còn êm hơn. Em Hóa Đơn bảo thế em thức cùng anh. Mụ phiên dịch tủm tỉm cười bảo thôi xuống tất nhà chị. Nhà chị còn 1 phòng ngủ nữa mà. Tao bảo 2 chị em cứ xuống đi, tí em xuống sau…

Lẽ ra tao không kể thêm đoạn tao xuống phòng bà phiên dịch nữa vì nhiều chi tiết gợi dục quá sợ bọn mày bội thực. Nhưng không kể không được vì có 1 biến cố. Khi này đã gần 2h, tao gõ gõ cửa họi Hóa Đơn ơi nhăm nhe vào ngủ ké thì thấy Hà Đông trả lời, anh ngủ phòng khách đi chàng trai của bọn em, anh mà vào thì bọn em không chịu được đâu, nghe giọng nó thẽ thọt khiêu khích vl, tao nghe thấy em Hóa Đơn với Em Vợ Sếp còn cười khúc khích.

Mẹ bọn này chơi tao rồi. Tao bảo thế thôi ngủ đi mấy thím. Hôm nay thật vui, sinh nhật có lẽ tao không bao giờ quên. Tao lên sân thượng, không khí mát mẻ, đéo biết đứa nào bỏ quên cái ghế nhựa trên này, tao kéo ghế ra vắt chân lên lan can ngửa mặt lên trời phả khói thuốc. Thật thoải mái. Có tin nhắn. Bà phiên dịch nhắn xuống đi để đi ngủ, tao trả lời đang ở sân thượng hút thuốc, mụ bảo thế chờ tí chị lên.

Lúc sau thấy mụ lên, đã thay đồ ngủ rồi, váy 2 dây, trời tối nên chỉ thấy thế chứ không nhìn rõ. Bà phiên dịch đứng gần tao hỏi chuyện, rồi bảo khi này thấy em đấm bọn hàn chị khoái lắm, bọn chó này cứ tưởng bắt nạt người mình được. Mụ bảo thằng hàn lồn làm thầu ở bên tổng thầu cũng gạ gẫm chị mãi nhưng chị đéo thèm. Bác giám đốc dự án thì lịch sự lắm, thế nọ thế kia.

Chuyện 1 lúc lâu cỡ 15 phút tao trên chị mỏi thì ngồi lên đùi em này, mụ bảo thật nhé rồi lại ngồi mẹ lên đùi tao. Tao thuận tay vòng qua ôm eo bà, cả 2 im lặng. Mùi nước hoa còn sót lại, thơm tho. Thằng bé rúc đầu lên, có lẽ là chạm vào đâu đó nên bà phiên dịch bảo cậu mất kiềm chế rồi kìa, tao không nói gì.

Mụ bảo không phải kiềm chế đâu, chắc sắp tới chị về quê, không làm phiên dịch nữa mẹ con xa cách thương thằng bé ở nhà. Mụ nói nhỏ, tao đưa dần tay lên bầu ngực của mụ mà xoa, bóp, mụ vẫn nói nhỏ bảo cuộc sống xô bồ quá, về quê xin vào khu công nghiệp có chân nào thì làm không thì làm công nhân cho gần con. Hơi thở bắt đầu gấp gáp, mụ phiên dịch đứng dậy, tao đứng dậy theo, mụ quay lại ôm tao, tao lại luồn tay vào xoa bóp ngực, mụ dần dần đưa tay xuống, luồn vào nắm thằng nhỏ. Tao cũng luồn tay dần xuống vào khe, lúc sau thì cả 2 quần đều đã tụt, tao xoay người bà phiên dịch lai, bà cúi xuống, 2 tay chống vào ghế bắt đầu ư ư. Tiếng thở dốc, tiếng ư ư dồn dập rồi dừng lại. Lúc sau cả 2 đã mặc lại quần. Mụ ôm tao và bảo sẽ rất nhớ.

Về phòng lúc hơn 3h. Lăn ra ghế sofa và ngủ, đéo nghĩ ngợi gì nữa. Sáng hôm sau thấy buồn buồn mũi, mở mắt thì thấy Hóa Đơn đang ngoáy ngoáy hò hét dậy đi, 10h rồi… Tỉnh dậy đéo nhớ gì, hay là say mất trí nhớ. Hóa Đơn hô dậy đi anh, sinh nhật gì mà ngủ 10h, tao liếc nhìn đồng hồ, đéo, mới có hơn 8h mà. Hóa Đơn cười hi hi bảo em phải nói thế cho anh dậy. Tội nghiệp người yêu em hôm qua phải ngủ ghế. Bọn nó dậy từ sớm về hết rồi, Em Vợ Sếp còn chụp ảnh anh ngủ, nó bảo anh ngủ cũng đáng yêu. Tao bắt đầu nhớ lại từ lúc đánh bài tối qua lãi gần chục triệu xong, rồi dần dần nhớ vụ nã bà phiên dịch ngất người trên sân thượng, hơi rùng mình.

Cảm thấy có lỗi với em Hóa Đơn quá. Tao véo nhẹ má Hóa Đơn bảo anh yêu em.

Hóa Đơn nghe thấy sướng cười tít mắt bảo anh thay đồ đi, rồi đi chơi nhé. Chơi bời đéo gì, mệt bỏ mẹ. Tao dậy, tắm phát cho tỉnh táo, nghĩ lại hôm qua chịch bà phiên dịch rủi ro quá, phải liên hệ với mụ để làm rõ mới được và tuyệt đối không để Hóa Đơn biết. Tắm xong tao bảo Hóa Đơn thay đồ trang điểm đi rồi đi đâu thì đi nhé, nghe tiếng vâng vâng dạ dạ.

Tao xuống phòng bà phiên dịch gõ cửa, lúc lâu mới thấy mở cửa hé hé, thấy tao bà mới mở rộng cho tao vào. Mụ cười cười bảo dậy sớm thế cơ à, tưởng hôm qua mệt hôm nay phải ngủ hết sáng chứ. Tao ngồi xuống ghế, đi thẳng vào vấn đề chuyện đêm qua. Mụ bảo chị biết kiểu gì cậu cũng hỏi mà, chị nói thế này cho cậu thoải mái nhé, chị biết cậu không có tình cảm yêu đương gì với chị, chị cũng thế, chị rất quý cậu, có thể nói là thích tuy nhiên đó không phải là tình yêu.

Còn chuyện tình dục thì chị nghĩ nó đơn giản lắm, đơn giản là có cảm xúc thì chịch.

Do vậy chị với cậu không có bất cứ ràng buộc gì hết, nếu cậu thích thì chúng ta vẫn quan hệ bình thường mà không ràng buộc, không ảnh hưởng đến tình yêu của cậu với em Hóa Đơn. Còn nếu cậu thấy dằn vặt vì em Hóa Đơn thì cậu có thể suy nghĩ lại, cậu không cần bận tâm đến chị vì chị cũng không bận tâm đến chuyện đó. Mụ thật thẳng thắn, nếu ngày nay thì mối quan hệ này gọi là fwb thì phải, tức là địt thì cứ địt nhưng đừng làm ảnh hưởng đến đời nhau.

Tâm trí tao như được khai sáng, tao nghĩ ngợi như vậy thì cũng có thể chịch cả chị Em Vợ Sếp, cả em Vĩnh Yên hay chịch luôn cả em Hà Đông, chỉ cần không ảnh hưởng đến tình yêu của mình với em Hóa Đơn là được. Nghĩ thế là tinh thần phấn chấn. Chưa được mấy giây thì bị mụ phiên dịch cho 1 gáo nước lạnh vì mụ bảo, này, đấy là với chị và cậu thôi nhé, không phải ai cũng như chị đâu, cậu mà vác chim đi chịch dạo thì chuyện đến tai Hóa Đơn tự đi mà xử lý, chị thấy công ty cậu toàn em ngon thôi.

Tao hỏi bảo hôm qua chị nói định về quê làm việc, thế bao giờ chị về. Mụ bảo gớm, chưa gì đã muốn đuổi chị à, xem ra sợ Hóa Đơn quá nhỉ. Tao cười bảo không phải muốn đuổi, mà muốn biết để còn làm vài nháy thuần khiết nữa. Mụ cười ha hả bảo giỏi lắm, rồi kêu dự kiến làm nốt tháng này, nói chuyện với ông giám đốc dự án thì ông không nghe, bảo phải theo ông hết dự án, nếu muốn gần con thì sau dự án ông sẽ xin cho làm việc ở văn phòng giờ hành chính, có thể đón con lên đây mà ở.

Tao hỏi tiếp thế chị định thế nào: Mụ bảo đéo tin lời bọn hàn được, dù lão giám đốc này rất lịch sự nhưng kinh nghiệm nhiều năm làm việc với bọn hàn thì mụ bảo bọn hàn toàn cho ăn bánh vẽ, rất hay hứa nọ hứa kia để dụ như dụ trẻ con xong đéo thấy đâu. Mụ lại nói là bảo với lão Hàn rồi, hết tháng này nếu xin cho chị ngồi văn phòng thì chị ở, chị đón thằng ku lên, còn không thì chị xin nghỉ về quê, làm công nhân cũng được.

Tao nhìn ngực mụ bảo chị làm công nhân sợ không mặc vừa đồng phục. Mụ nhe nhẻn cười bảo cậu có ý gì, à mà chị đặt vòng rồi nhé, thoải mái đi. Mụ chớp chớp mắt. Tao lao vào bóp vú 1 hồi rồi về. Mụ bảo không phải nghĩ ngợi gì đâu nhé, cứ coi chị là bạn sex thôi. Vl tư tưởng thoáng. Trong thâm tâm tao thì vừa muốn mụ về quê đi cho yên chuyện, đỡ lằng nhằng, lại vừa muốn mụ ở lại vì nếu mụ về quê thì thấy tiếc tiếc.

Cơ thể phụ nữ ngoài 30, phồn thực, gợi dục mang 1 nét đẹp và hấp dẫn riêng. Em Vợ Sếp nhắn tin chúc mừng sinh nhật kèm theo ảnh chụp trộm lúc tao ngủ. Nó bảo lẽ ra có quà cho tao nhưng hôm qua tao thịt của nó gần 3 củ nên coi như đấy là quà. Đéo mẹ hôm qua chỉ mỗi tao cá kiếm, à hình như em Vĩnh Yên cũng được hơn củ. Thua nặng nhất là em Hà Đông hình như mất 5 củ, ồ thế là mụ phiên dịch cũng mất tầm 3 củ, thế là mụ vừa mất tiền vừa bị chịch, mà đéo phải bị chịch, nhìn nét mặt hớn hở khi nãy thì phải nói là mụ được chịch mới đúng.

Lượn fb 1 đống tin chúc mừng sinh nhật, nhạt bỏ mẹ. Tao chỉ trân trọng những đứa nhắn tin riêng thôi, vào messenger thấy Vĩnh Yên cũng nhắn tin chúc, hỏi hôm nay có nhà không để nó mang quà qua. Tao bảo vẫn ở nhà Hóa Đơn, chuẩn bị đi chơi, Vĩnh Yên bảo đi đâu đấy cho đi với, tao bảo không biết, cái đấy hỏi Hóa Đơn. Hóa Đơn vẫn đang mải miết kẻ mắt kẻ môi, tao bảo Vĩnh Yên đòi đi chơi cùng bọn mình em ơi, Hóa Đơn nói luôn không được, ngày hôm nay chỉ có anh và em thôi. Thế thì chịu…

Hóa Đơn bảo đi flamigo đại lải. Bảo nhà đứa bạn có 1 căn trong đó, cho thuê đéo rõ là 6 triệu hay 8 triệu 1 ngày đêm, Tao tròn mắt bảo bạn bè đéo gì chém ghê thế.

Hóa Đơn bảo thì nó mua mười mấy tỷ để đầu tư cho thuê mà. Tuy nhiên em thì được miễn phí mượn. Mẹ thế đéo nói sớm. Đi taxi độ hơn tiếng thì đến nơi, đi lòng vòng các kiểu, cũng lãng mạn như trong phim hàn, cơ mà hơi vắng. Chắc mùa thu nên bọn đi nghỉ dưỡng cũng ít hơn. Bọn tao nhận nhà, khá sạch đẹp, 2 tầng, đầy đủ tiện nghi. Không quan trọng lắm, vào đây chủ yếu ngắm cây cỏ.

Hóa Đơn rủ đi bơi, tao bảo không biết bơi, ra ngắm gái thì ra, Ra khu bể bơi có vài mống, lèo tèo quá Hóa Đơn bảo thôi về phòng. Tao bảo thế này khác gì ở nhà em, Hóa Đơn cười bảo đây là nhà, em muốn mình có cảm giác 2 đứa chung 1 nhà. Đôi vợ chồng trẻ ấy, tự dưng em hỏi bao giờ mình cưới anh nhỉ. Đéo gì nghĩ xa thế, tao bảo bao giờ có bầu thì cưới, Hóa Đơn cười hihi bảo thế thì nhanh thôi, em thích là dính luôn. Tao bảo thôi từ từ, tìm hiểu nhau cho kỹ đã, mới yêu nhau có vài tháng mà. Hóa Đơn bảo vâng, đùa anh thế thôi.

ĐM, phải đề phòng cả con yêu nữ này mới được, đang độc lập tự do hạnh phúc mà bị trói vào thì nhục. Nhưng mà cũng thấy đáng yêu phết. Hóa Đơn biết cách ăn mặc, trang điểm nên lúc nào tao nhìn ẻm cũng thấy xinh, ngon. Đùa nhau tí lại hực, mấy hôm nàng đèn đỏ không được gì, ôm ấp, vuốt ve rồi đưa nhau vào phòng. 1 trận tơi bời khói lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kỹ sư tự truyện

Số ký tự: 0