Phần 85
2020-09-16 06:39:00
Sáng tỉnh dậy đéo thấy em Hóa Đơn đâu, ngó đồng hồ đã 9h rồi. Cầm điện thoại thấy tin nhắn của em Hóa Đơn từ lúc 7 rưỡi, em ấy bảo em dậy trước nhưng thấy anh ngủ ngon quá nên em không gọi, em phải đi làm trước vì em không được đặc quyền đi muộn về sớm như anh, hẹn gặp anh ở công ty nhé tình yêu. Em yêu anh. Vãi cả tình cảm, tao khẽ cười, vào súc miệng rửa mặt, thấy quần áo em treo đầy trên móc, mẹ con này lười giặt đồ quá, mà một ngày nó thay 4 bộ thì giặt thế đéo nào cho xuể, thây cả dây dợ reng rủng lọt khe các kiểu. Thế mà mấy hôm chịch đéo thấy mặc lọt khe lần nào.
Xong thì đi ra, nhà nó dùng khóa vân tay nên đéo cần chia, xoạch phát là khóa, chết mẹ rồi, quên ví bên trong. Gọi điện cho em ấy hỏi mật mã, em cũng chẳng ngại ngùng gì mà cho luôn cả mã gốc. Còn bảo anh dùng mã gốc mà quét thêm vân tay của anh dùng cho tiện, tin tưởng tao thế là cùng. Tao bảo anh thấy có mấy cái dây dây gì trên móc quần áo của em đẹp thế, đấy là cái gì vậy. Em Hóa Đơn vào cái đấy để buộc anh cho chặt đấy, tao bảo thế tối về buộc anh em nhé. Con bé khúc khích cười rồi tắt máy. Ấm áp vl So với em Bắc Ninh cũ thì thoải mái hơn nhiều, hay là mới yêu nên nó chưa lộ ra không biết, kệ mẹ. Cứ vui phút nào hay phút đấy.
Gần 10h mới lên đến văn phòng. Chưa đến cửa tao đã hô rõ to, chào các người đẹp, anh đã về rồi đây. Nghe tiếng tao 2 em kế toán kia ý ới bảo anh về rồi đấy, riêng em Hóa Đơn và Vợ Sếp thì không tỏ vẻ lắm vì tối hôm qua đã nhảy nhót tơi bời với nhau rồi. Tao bước vào mấy em léo nhéo hỏi quà đâu, tao dày mặt trả lời thân thể anh chỉ là món quà lớn nhất cười ha hả, em Hóa Đơn nhéo trộm tao 1 phát.
Tao vào khu bàn khách chào Vợ Sếp bảo chị nay đến sớm thế, em tưởng chị nay không đi làm cơ. Bà ý nhìn tao cười cười. Ô đéo để ý, ai đây, nhân viên mới à chị. 1 em gái xinh xắn cỡ ít hơn em Hóa Đơn vài tuổi, ăn mặc trẻ trung, da trắng, mắt đầy nét tinh nghịch. Con bé bảo em chào anh. Con này nhìn quen lắm, đéo nhớ đã gặp ở đâu nhưng chắc chắn là quen, con bé cũng ngờ ngợ nhìn tao thậm chí nó còn nói trước bảo em nhìn anh quen lắm mà không nhớ.
Rồi nó à lên có phải anh đi xe novou LX không, hôm mà anh dọa đứa cháu em khóc lúc tắc đường đấy. À đúng đúng là em này rồi, nhưng hôm nay nhìn em sạch sẽ ngon nghẻ hơn. Tao phân minh anh có dọa đâu, nó tự khóc đấy chứ, con bé bảo em nhìn qua gương thấy rồi anh không phải chối. Hehe ngại quá đành cười trừ. Lúc này bà Vợ Sếp mới hỏi ơ 2 đứa quen nhau à, bọn tao đồng thanh bảo không, rồi cười.
Con bé bảo anh này là ác nhân đường phố chuyên dọa trẻ con. Vãi cả so sánh. Cuối cùng thì Vợ Sếp cũng giới thiệu đây là em gái chị, vừa ra trường mà có lần chị kể với cậu rồi đấy, nó cứ đòi đi làm thôi cho lên đây cho quen nề nếp, có gì bảo ban em nó, sáng chị giới thiệu với mọi người rồi. Sau quay sang con bé kia bảo đây là anh… Cứ cho là trưởng phòng kế hoạch công ty mình, phòng có 1 mình anh ấy vừa làm Sếp vừa làm nhân viên.
Mẹ, mụ này hóm hỉnh từ khi nào không biết. Hì hà hì hồ với nhau vài câu nữa rồi tao ra chỗ ngồi. 1 tuần không ngồi mà vẫn sạch bong, chắc là vẫn được lau dọn thường xuyên, vậy là chúng nó còn nhớ đến mình. Bà Vợ Sếp ra chỉ vào cạnh chỗ tao bảo với cô em gái em ngồi cạnh anh này nhé. Bà ấy nói chưa dứt câu tao phản ứng luôn không được đâu ạ, chỗ em để nhiều hồ sơ giấy tờ nên chật. Trong khi mặt bàn trống trơn, công nhận là lý do của tao hay vãi. Nhưng tóm lại là không được, để nó ngồi cạnh thì xem sex thế đéo nào được.
Tao bảo bừa hay ra ngồi cạnh em Hóa Đơn đi, em Hóa Đơn vui vẻ bảo thế thì kê lại bàn đi, chị với em ngồi 1 bên, 2 chị kế toán ngồi 1 bên. Tao nhìn em Hóa Đơn, thầm cảm ơn em, em cũng là biết cách sắp xếp… Khối lượng thầu thì đã làm xong rồi. Giờ cần làm biện pháp thi công nữa, cái này thì phải tự tay tao làm thôi vì nhìn quanh cái công ty nào không đứa nào làm được, làm biện pháp thi công cần phải có trải nghiệm, va vấp thực tế và theo điều kiện hiện trường thực tế, phải tính toán máy móc, nhân công, sắp xếp mọi thứ hợp lý nói chung hơi nhức đầu. Nôm na cho bọn ngoài nghề dễ hiểu là phải tưởng tượng lúc thực tế sẽ thi công thế nào thì viết lại như thế.
Chi phí cho biện pháp thi công là chi phí không rõ ràng do vậy nhiều lúc làm thầu thắng thua là ở biện pháp thi công và biện pháp tổ chức. Tao tập trung làm việc cơ mà vừa ngồi ấm đít thì các em đã hô đi ăn, đệt mợ bực mình ghê. Thế là văn phòng giờ đã có 5 nàng tiên, mỗi mình tao là đực, buồn vãi. Ở văn phòng ngoài lương ra thì Sếp có hỗ trợ mỗi người 600k tiền ăn trưa, xăng xe, điện thoại. Ăn trưa thì toàn ăn cơm văn phòng 45k 1 suất. Tuần 5 buổi đã hết mẹ 225k, 1 tháng 4, 5 tuần thế là hết triệu rồi. Vậy mà Sếp bảo 600k là cả xăng xe điện thoại.
Thôi đấy là hỗ trợ thêm nếu đéo cho thì cũng đéo ai thắc mắc. Mà thế đéo nào cái công ty củ lồn này có khi tao lương cao nhất nhưng lại là nghèo nhất. 2 chị em nhà Sếp với em Hóa Đơn đéo tính tiền rồi, bọn tiểu thư nhà giàu này không thèm xét đến. 2 em kia hình nhưng cũng đéo phải dạng vừa, nghe đâu đó thì 1 đứa ở Hà Đông thấy bảo cũng có nhà cho thuê mặt đường lớn, nhà 5 tầng, nguyên tiền cho thuê nhà đã 70 – 80 Triệu 1 tháng. Cũng đi SH.
Còn em kia thì ở đâu như Vĩnh Yên, nhà buôn gian bán lận cái gì không biết nhưng có thằng em đi du học nước ngoài, thế cũng đéo phải đơn giản rồi. Tao tính ra là thằng nghèo nhất, gia cảnh nông thôn, đi làm mãi mới mua được cái xe ghẻ. Cơ mà được cái tao đéo tự ti gì bao giờ. Quan điểm của tao là tao không xin xỏ, không lợi dụng cứ vô tư mà sống, có lẽ thế nên dễ sống.
Đi ăn cơm, mấy đứa kế toán léo nhéo bảo quà bọn em đâu, đánh móc túi cho mỗi đứa cốc sinh tố với mấy đĩa hướng dương. Em Hóa Đơn còn gọi thêm mỗi đưa 1 sữa chua mít mang về. Đm định tiêu diệt túi của người yêu à, ông nhớ mày. Chỉ em gái Vợ Sếp là mới nên nói ít hơn nhưng cũng không vừa, có vẻ hòa nhập với bọn này nhanh phết. Hay là bọn nhà giàu với nhau nó dễ nói chuyện với nhau?
Buổi chiều tập trung làm việc, đến 3h thì chị em nhà Vợ Sếp về, bà ý bảo hôm nay dẫn em lên làm quen thôi, từ mai em sẽ làm chính thức theo giờ giấc làm việc của mọi người. Tạm thời sẽ làm chân sai vặt, ai sai gì cứ sai bảo không phải ngại. Em bé ngoan ngoãn chào anh chị và về, thấy có vẻ hào hứng lắm. Lo chả hứng, đi làm như đi chơi thế, cứ cho vào công ty bên ngoài nó kèn cựa, ganh ghét bon chen xem có hứng không.
Thôi kệ, để em nó trải đời từ từ. Hết giờ làm việc, 2 đứa kia về, em Hóa Đơn cố ý ngồi lại chờ 2 đứa kia về rồi bảo, anh về nhà em nhé. Tao bảo không, về chỗ em để em trói anh thì chết, con bé lại cấu nhéo tao. Anh né người bảo chị Vợ Sếp dặn không được chim chuột ở văn phòng, con bé mới dừng lại và bảo hóa ra Vợ Sếp ăn chơi thật, cái bộ hôm trước bà ấy mặc giá mười mấy triệu đấy, tao bảo cái gì, đéo gì bộ quần áo mười mấy triệu, em Hóa Đơn bảo thật mà, trước đứa bạn em cũng đặt mua bộ y như thế.
Tao bảo em thích thì để anh tặng em 1 bộ nhưng anh sẽ nhịn ăn 1 tháng. Nó cười cười bảo được thôi, em sẽ nuôi anh 1 tháng đấy, tao bảo thôi đéo, em nuôi anh để em thịt anh chứ gì… 2 đứa cợt nhả thêm vài câu rồi về. Tao bảo phải về nhà chứ đi cả tuần rồi không ở nhà hôm nào. Em ok hẹn mai gặp. Về nhà trọ, cởi trần, quần đùi cho thoải mái.
Mang vòi nước xịt xịt vài cái cây, 1 tuần rồi không tưới mà đéo thấy cây nào héo, đúng là cây để trồng trong nhà có khác. Kể cũng buồn, loanh quanh trong 4 bức tường, rồi tắm giặt rồi lại ra quán cơm bụi quen thuộc. Bà chủ quán bảo mày đi đâu cả tuần, không ăn cơm mà không báo làm hôm nào bà cũng để dành thành ra thừa, ừ đúng là quên mẹ mất. Tuy nhiên thừa thì bà cất đi hôm sau nấu lại chứ có vứt đâu mà lo, tao lạ gì. Bê đĩa cơm ra bàn ngồi, gặp ngay em hôm trước tào lao giá trị tương ứng với đồng tiền trên xe khách. Cả 2 cùng ớ ơ…
Hóa ra em nó thuê trọ gần đây, nó còn bảo hôm qua nó đi xe ôm về thấy chị nào đi xe SH áo khoác ninja chở anh về. Biết là anh ở khu này nhưng không nghĩ lại gặp lại anh nhanh thế. Tao bảo vậy là anh với em có duyên vì cổ nhân bảo 1 lần gặp gỡ đó có thể là tình cờ nhưng 2 lần tình cờ thì ắt là nhân duyên. Con bé khúc khích cười. Bé mới năm thứ 2 đại học, khi tao vào đại học thì có khi nó vẫn đang học cấp 1.
Nhưng tao thấy con bé này cứ ngấm ngầm kiểu gì đó, kiểu như rất khó đoán và già dặn hơn tuổi. Tao hỏi sao lại học khoa pháp mà không chọn khoa khác. Nó bảo nhà nó có người bên Pháp, dự định học để sau có cơ hội sẽ sang Pháp. Chí hướng cao đấy. Trò chuyện đến hết bữa cơm tao chỉ chỉ hướng nhà tao thuê, bảo ở trên quán tạp hóa đấy. Nó bảo nó mua đồ ở quán tạp hóa đấy suốt mà không gặp, tao bảo ban ngày tao đi làm, tối chỉ ở trong phòng, ngày nghỉ thì đi chơi mà tao cũng ở đây có mấy tháng nên không gặp là phải. Giờ gặp rồi khi nào rảnh qua tao chơi, rằng tao cũng thích ngoại ngữ lắm nhưng không theo được nên phải học ngành kỹ thuật…
Ăn xong em ấy về, tao ra làm cốc trà điếu thuốc rồi cũng lên phòng, vừa mở cửa đã thấy bà kính cận tầng trên chạy xuống nhăn nhở cười hỏi cậu đi đâu cả tuần thế, tao không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại chị lại xuống mượn máy tính à, nhớ thoát mail nhé.
Dường như bà ấy nghĩ luôn đến vụ ảnh nude nên bĩu môi chị xuống hỏi cậu có số con bạn chị không, chị để mất số nó rồi. Tao bảo có, bảo luôn là bà đấy là vợ của Sếp em. Mụ kính cận gật gù lấy số rồi bảo cho chị xin cuộc điện thoại nhé, máy chị chưa kịp nạp. Tao ok luôn. Bà ấy dùng máy tao gọi cho Vợ Sếp, rồi gào thét có nhận ra tao không, rồi thì tao ở trọ cùng nhà với nó, xong buôn phải tầm 15 phút mới trả điện thoại, mà nội dung chính có chó gì đâu, là lớp đại học tổ chức họp lớp, bà ấy chịu trách nhiệm liên lạc với các nữ nhân.
Thế mà thịt mấy chục nghìn điện thoại của ông, thôi, coi như trả phí cho vụ xem ảnh nude hôm trước. Bà ấy bảo làm xây dựng như em sướng, vẫn ở Hà Nội vẫn đi về nhà hằng ngày, lại còn lương cao, như chồng chị thì… 1 thôi 1 hồi than vãn như hôm trước, xa, vất vả, sóng điện thoại còn tậm tịt… Nghe nhức đầu, tao bảo anh nhà chị muốn chuyển việc thì về Hà Nội mà xin, cũng nhiều việc mà. Bà ậm ậm ừ ừ rồi về. Nhìn phía sau thấy mông cũng ra gì phết.
Nằm rảnh gọi điện cho Hóa Đơn tí:
– Alo em nghe.
– Giặt mấy cái dây dây dễ thương đấy chưa.
– Gớm, em giặt rồi. Mấy cái đấy mặc không thoải mái nên em ít mặc, chỉ phối đồ khi không muốn để lộ viền thôi.
– À ra thế, anh cứ tưởng để trói anh.
– Anh thích thì em sẽ trói, em còn đầy dây trói, anh không chạy thoát được em đâu.
Mẹ con yêu nữ này, nói chuyện tí mà cũng khiêu khích. Buôn chuyện tào lao, tao hỏi đã nhớ hôm qua hết bao nhiêu tiền chưa, nó bảo nhớ rồi, hết gần 3 triệu, thẻ của nó được giảm 10% nữa còn khoảng 2 triệu rưỡi.
Tao bảo:
– Ừ mai anh trả.
Nó bảo:
– Không lấy, không đáng gì, em là người yêu của anh mà.
Tao trả lời:
– Ơ anh đã nói yêu em lúc nào đâu nhỉ.
Con bé phụng phịu bảo:
– Không biết, em là người yêu anh.
Bá đạo vl, đây chính là bá đạo.
Tao bảo:
– Ừ, anh yêu em…
Hóa Đơn sững lại 1 hồi, tao nhắc lại 1 lần nữa:
– Anh yêu em.
Con bé đáp lại em yêu anh nhiều lắm, anh qua đây đi hay em qua anh mình đi dạo nhé. Tao bảo nếu em đồng ý nhận tiền ăn hôm qua em trả thì anh qua, không thì thôi. Con bé bảo được mà, anh cứ qua đi. Từ chỗ tao sang Trung Hòa cũng gần, phóng qua nhà em tí cho tình cảm, vừa nói lời yêu xong mà không gặp mặt thì hụt hẫng quá. Tao có vân tay rồi tự mở được cửa phòng, em đang ngồi xem tivi, hôm nay diện bộ hello kitty kín cổng cao tường vãi… Thấy tao vào chạy lại ôm chầm lấy tao, òa khóc…
Tao đứng im cho em ôm gục vào vai tao khóc, nước mắt gì đây, nước mắt của niềm vui chăng. Lòng tao rối bời, chính là cảm giác được yêu quá nên sợ, sợ rằng tao không trọn vẹn được trái tim mình dành cho em. Tao nói yêu em là có 1 phần nào đó khiễn cưỡng, tình cảm dành cho em chưa giống tình yêu, có chăng chỉ là chớm yêu, sự rung động chính bởi cái si mê của em ấy.
Khóc lúc rồi em cười, cười tươi. Bọn tao hôn nhau, chưa bao giờ hôn ngon như thế. Nụ hôn thuần khiết của tình yêu. Trò trò chuyện chuyện 1 lúc, thơm nhẹ lên khuôn mặt em rạng rỡ, tao tạm biệt ra về. Phải giữ đúng mực, không nên quá vồ vập, à tao cũng trả tiền em rồi nhé, đúng 2 củ rưỡi để trên mặt bàn, nó dường như không bận tâm gì về cái này.
Không rõ là do mối quan hệ của bọn tao hay là do giàu quá chê tiền. Về đến nhà nằm lăn ra lười biếng, hơn 10h rồi. Bình thường tao cứ 10h là đi ngủ, nay trong lòng rối bời vì lời yêu với em Hóa Đơn nên mắt cứ chong chong, rồi nghĩ về tương lai, nghĩ về chí lớn… sau 1 lúc quay cuồng với ý định làm quân vương bình thiên hạ thì cũng trở lại với thực tại, hôm nay là ngày đéo gì mà sáng gặp lại người tình cờ, tối cũng gặp người tình cờ. Giá bọn nó cá sấu tí thì tình cười 10 lần bố cũng đéo thành nhân duyên, nhưng toàn con trẻ xinh, chả có ý định gì đâu nhưng đơn giản là kết bạn thôi cũng được.
Rồi chìm vào giấc ngủ, mơ màng, trong cơn mơ tao thấy tao biết bay, mà đéo phải bay, nói đúng hơn thì là khinh công như bọn trong phim chưởng, rồi thế đéo nào em Hóa Đơn nhảy cầu tự tử, tao dùng khinh công thượng thừa nhảy theo mà đéo bắt trúng…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro