Kỹ sư tự truyện

Phần 69

2020-09-16 06:39:00

Phần 69
Sáng dậy, uể oải, chuyện xảy ra hôm qua tưởng chỉ là mơ. Kết thúc một mối tình mà tao không thể ngờ đến viễn cảnh ấy. Đi ăn sáng, miếng cháo lòng hôm nay đắng lạ, về nhà bật máy mở mấy bài nhạc buồn, nằm dài hút thuốc. Điện thoại reo vang, không biết ai gọi nhưng cũng chẳng buồn nghe, hết chuông, lại hồi chuông khác, đến lần thứ 3 tao mới với máy. Bắc Ninh gọi, tao mệt mỏi alo, Bắc Ninh nói vỡ lở rồi à anh, tao hỏi chuyện gì, Bắc Ninh bảo chuyện ms Luật vỡ lở rồi à…

Tao trả lời cộc lốc sao biết, Bắc Ninh bảo em còn biết nhiều thứ mà anh không biết. Em xin lỗi vì không thể nói cho anh trước. Tao không hiểu, chả nhẽ là Luật nói với Bắc Ninh à, thế nói trước là nói điều gì. Tao thở dài. Bắc Ninh nói tiếp anh ở nhà không em qua. Tao bảo anh muốn 1 mình, Bắc Ninh vâng, vậy khi nào rảnh em sẽ kể, đằng nào mọi chuyện cũng xảy ra rồi.

Nằm vật vạ hết buổi sáng, nghĩ rằng đây có lẽ là trả nợ cho những cuộc tình chóng vánh chăng.

Trưa, thư ký gọi xuống ăn cơm, thấy ủ rũ, thư ký hỏi có chuyện gì, tao im lặng, lầm lũi ăn hết bát cơm rồi lên phòng nằm. Dặn thư ký mai lên đăng ký cho anh nghỉ phép, thư ký không biết chuyện, nhìn nhìn thôi chứ cũng không hỏi thêm gì nữa. Ngủ chợt thức chợt tỉnh. Phấn gọi điện, phấn bảo em mới nghe Bắc Ninh kể, sao Luật lại cay độc như thế.

Tao bảo không có gì đâu, chuyện qua rồi, coi như phiêu lưu một chuyến thôi mà. Phấn hỏi anh có buồn không, tao trả lời không, phấn kêu dối lòng mình có gì hay, em hiểu anh mà, tao cười, phấn nói con người anh nặng tình nghĩa, có lẽ cú sốc này không đủ làm anh gục ngã nhưng cũng khiến anh khó thể quên. Tao lại cười. Phấn cứ thế, hiểu, quan tâm, nhẹ nhàng, một người bạn thân, thân hơn những người bạn thân khác. Phấn rủ đi cafe đi anh, buồn làm gì, tao từ chối, tâm trạng lúc này chỉ phù hợp để 1 mình, nhìn lại, suy nghĩ lại mình đã sai chỗ nào, đúng chỗ nào…

Có lẽ niềm vui nơi giảng đường giúp người ta thoải mái hơn, lại lần nữa ngồi mài đít ghế nhà trường, không được như thời sinh viên ngày trước nhưng cũng phần nào đó sống lại với kỷ niệm.

Lần đầu tiên được học ở lớp có cả nam cả nữ, phần nữ nhiều hơn nam, cảm giác động lực đến lớp thật lớn lao. Đi làm với tâm lý nặng nề nhưng lên lớp vẫn tươi cười được với em Hồ thu và em yêu quái mồm rộng. 2 con hâm này vui tính thoải mái, giống với giữa và tóc vàng, hay là gái Hà Nội nó năng động thế nhỉ. Yêu quái hôm nào cũng đòi xuống ăn mì tôm, tao bảo trêu có khi là người tình mì tôm ý nhỉ, yêu quái bảo ok, cố đỗ cao học để học cùng nhau luôn nhá.

Được cái các cháu cũng sòng phẳng, mỗi đứa trả 1 hôm chứ không nhận mời. Thứ 5, mấy đứa kia không đi, tao với yêu quái xuống ăn, yêu quái bảo hôm nay chán học, bùng nửa buổi đi anh, tao hỏi đi đâu mà bùng, yêu quái cười nói tùy anh. Tao mở điện thoại search hình ảnh có cái nhà nghỉ tên Tùy Anh, tao bảo là chỗ này phải không, yêu quái giơ giờ nắm đấm bảo mơ đi sói.

Thế là trốn học đi ăn linh tinh, rồi ngồi cafe vỉa hè. Hỏi chuyện, yêu quái kể nhà có người quen nên ra trường thì xin được vào dạy ở trường cao đẳng, mà muốn lâu dài phải có bằng thạc sĩ, vậy là đi học. Yêu quái hỏi anh thì sao, tao trả lời thằng hà tĩnh tự nhiên rủ đi học, người yêu cũ là rủ kinh doanh, vậy là đi. Yêu quái hút cạn 1 hớp to cốc sinh tố, trố mắt hỏi người yêu cũ á?

Tao bỗng nhói lòng, gật đầu, ừ cũ, cũ được 1 tuần rồi. Yêu quái hồn nhiên bảo kể đi, tao hỏi kể gì, ẻm kêu thì kể tại sao chia tay. Tao nhìn ra ngoài cửa trầm ngâm nói đó là một câu chuyện dài lắm, 1 tình yêu dài lắm, mà kết thúc chỉ sau 1 đêm. Không nói thì thôi, nói lại càng khiến yêu quái tò mò, cứ giục kể. Tao kể, kể từ ngày ở trọ năm nhất, tình cờ chịch nhau cho đến thứ 7 tuần trước.

Nghe xong, yêu quái thở dài, lại có cả những người như thế à. Tao mông lung nhìn dòng người hối hả, thế đấy. Bỗng có hình bóng quen thuộc lướt qua, người trên xe SH ngoái đầu lại nhìn về phía tao. Tao nói với yêu quái, kia kìa, người đấy kia kìa, Yêu quái nhìn về phía tay tao chỉ, con bé đi SH đen đấy à, tao ừ, đúng đấy, người đó vẫn nhìn về phía tao…

Hơn 8h thì Bắc Ninh gọi điện, hỏi rất bố láo là rảnh háng không zai đẹp. Tao bảo có chuyện gì, Bắc Ninh nói bình ổn tâm lý chưa, qua em kể chuyện cho nghe, mai em về quê rồi. Tao thờ ơ nói có gì mà kể, Bắc Ninh có vẻ ngạc nhiên bảo ơ, anh không muốn nghe tại sao em biết chuyện à, em đã từng giải cứu anh không thành công đấy, em không có lỗi gì đâu nhé.

Tao cũng thấy hơi tò mò, mặc dù tự nhủ chuyện cũ đã qua rồi không nhắc lại làm gì. Tao hẹn Bắc Ninh ra quán cafe chỗ Mỹ Đình, ẻm kêu thôi qua nhà em, em lười thay quần áo lắm. Yêu quái cũng rít cạn cốc sinh tố kêu chàng bận à, em phải gọi anh là chàng mới đúng, lãng tử, đào hoa và cái kết của cuộc tình đầy nước mắt. Tao bảo xàm vừa rồi, tạm biệt yêu quái, phi một mạch về phòng Bắc Ninh, gặp ngay lão hàng xóm ngồi hút thuốc ở cửa, lão hô hô bảo lâu rồi không thấy chú qua, tao hỏi to lâu rồi anh có gặp phấn không, lão giật mình nhìn quanh ra dấu suỵt suỵt rồi nói à nó nghỉ việc lâu rồi anh cũng không liên lạc. Người vợ lão nghe chắc chỉ nghĩ phấn là đồng nghiệp thông thường nào đó. Lão vứt tàn thuốc đi vào luôn.

Tao gõ cửa, Bắc Ninh mở cửa, ở nhà cũng mặc áo 2 dây, quần sóc ngắn, hở hang lắm. Nhưng tao không để ý, tao vào phòng, nằm lăn ra giường luôn, tao bảo ngày xưa ở chung anh toàn nằm ké giường em thơm tho thích vãi. Bắc Ninh nhìn vẻ mặt của tao rồi thở dài, nhìn anh tiều tụy hơn đấy. Tao nói em biết gì thì kể đi, Bắc Ninh ngồi xuống giường, lỡ đãng kêu hình như có tóc trắng, Bắc Ninh bới bới nhổ lên sợi tóc trắng muốt đưa tao xem, rồi lại bới bới, vừa làm vừa nói, em thích anh, anh biết chứ.

Tao trả lời cộc lốc, biết. Bắc Ninh nói tiếp chị Luật yêu anh, anh cũng biết chứ, tao không trả lời, Bắc Ninh dường như cũng không quan tâm đến câu trả lời, ẻm nhổ được 1 sợi tóc trắng nữa rồi mới nói, chị luật yêu anh hay không thì em không biết, nhưng em biết chị luật có yêu 1 người khác, anh kia bên nước ngoài, việc chị Luật chơi anh có lẽ là ý định từ lâu, liên quan đến chị phấn, 2 chị cãi nhau gì đó, chị Luật biết anh vẫn còn tình cảm với chị phấn.

Đm, không nghe thì thôi, càng nghe càng rối, tao bảo anh vẫn chưa hiểu. Bắc Ninh kể tiếp, thực ra em dàn dựng vụ căn cơ cũng là muốn anh gần em hơn để xa chị Luật, em bẫy anh cũng để chị Luật biết để phản ứng và rời xa anh. Sau vụ đó em bị chị Luật cảnh cáo. Tao yên lặng suy nghĩ, thế tức là Luật và phấn có xích mích, Luật biết phấn còn yêu tao rất nhiều, vì tức giận phấn mà luật trả thù tao, theo kiểu bà mày sẽ làm cho người mày yêu thương phải đau khổ, phải van xin, níu kéo bà, rồi bà đá nó như một đồ bỏ, mày có xót thương không, có đau lòng không… Bắc Ninh thì biết chuyện có thể là chị em nó chơi với nhau, kể nhau nghe nhiều bí mật, Bắc Ninh xót thương người mình thích những cũng không nỡ bán đứng chị bạn thân thiết nên ra tay dựng kịch để thể hiện sự khách quan.

Ôi chà, nghĩ thôi mà đau cả đầu. Tao thở dài 1 hơi rồi bảo, thôi, kệ mẹ nó đi. Tao nói mà chính tao cũng đéo biết là kệ mẹ đứa nào. Bắc Ninh hỏi anh có buồn không, tao buột miệng bảo buồn cái lồn. Bắc Ninh phì cười nói lại buồn vì cái đấy à, em nghĩ anh đâu thiếu cái đấy mà phải buồn. Tao đứng dậy tạm biệt, đi về, nhảm nhí thế là đủ rồi, tao đéo quan tâm lý do nữa, đéo quan tâm chuyện cũ nữa, dù gì thì tao vẫn là tao, chỉ hơi tiếc thời gian dành cho mối tình không bến đỗ, cứ gói gọn trong 2 chữ duyên nợ, thế là xong.

Gió đông man mác về, vậy là đã thành người cũ của nhau được 1 tháng, cuộc sống vẫn thế, mãi cũng quen, xóa bớt đi 1 số điện thoại, unfriend 1 bạn fb, nghĩ cho cùng thì cho người ta niềm vui cũng là làm công ích, mình buồn tí cũng chả sao. Yêu quái mời tối thứ 5 sinh nhật ẻm, tao bảo phải đi học mà nhật với nguyệt gì, ẻm bĩu môi kêu vãi cả chăm ngoan, không qua thì thôi, hôm sau đừng rủ con này xuống canteen làm gì nữa.

Tao bảo đi cũng được nhưng không có quà đâu, yêu quái ngoác mồm nói thế thì lượn, tay không bắt giặc có dễ đâu thế. Rồi ẻm nói con người yêu cũ của anh ngon thế mà để nó thoát à, tao hỏi sao em biết, ẻm kêu hôm qua cùng bà chị lên làm môi, nhìn nó quen quen, hỏi facebook rồi vào xem thì đúng, vẫn còn ảnh chụp chung với anh thuở nọ mà.

Tao cười, thôi, đừng nhắc đến làm gì. Sống thế này lại nhẹ nhàng cũng vui. Yêu quái gật gù, chuẩn đới, em gần 1 năm nay rồi không yêu đương, thấy chả có gì phải xoắn, cơ mà con bé đấy nhìn ngon thật. Tao lôi điện thoại bảo còn đầy đứa ngon hơn này, tao mở fb cho xem ảnh phấn, mỹ nhân, giữa, tóc vàng… Tao chém gió bọn này đều là fan hâm mộ của anh cả đấy, mỹ nhân phủi tay kêu chém ít thôi bố, dân xây dựng chỉ chém gió. Tao không giải thích thêm, cứ cho là chém đi.

Hôm sinh nhật yêu quái, ra cái nhà hàng đéo gì tận hà đông, gần nhà ẻm, vãi cả đông, ẻm kêu đặt 4 mâm, bọn tao ngồi trước, nhóm học cùng lớp có tao, thằng bộ, thằng hà tĩnh, em hồ thu, mới 4 người. Thiếu người thành ra đéo dám ăn, tí sau có thằng ml nhìn quen lắm, yêu quái dắt vào chỉ bàn tao bảo anh ngồi đây luôn, tao nhìn rõ, ơ, thằng ml công tử, nó cũng ơ, ông phấn.

Đm, đéo ai lại gọi ông phấn…

Thừa nhận là có duyên với thằng ml công tử này thật, bố cu ngồi xuống cười ha hả nói thế éo nào đi đâu cũng gặp ông thế ông bạn. Tao nói nhỏ bảo hay là gu chơi gái của tôi và ông có điểm chung, nó cười hô hố tiếp. 5 người rồi, em yêu quái thấy vậy cũng ngồi xuống luôn là đủ mâm, chén. Cuộc rượu nào cũng giống nhau, cứ làm quen ban đầu thì nhẹ nhàng nhã nhặn, sau ngấm dần thì hung hăng, cuối bữa thằng công tử bảo rảnh không đi ra kia trà đá tí, tao cũng chán rượu rồi nên ừ đi, thằng công tử khoác vai tao như bạn thân bảo khả năng tôi có duyên với ông bạn, tao bảo duyên cái lồn gì, nó bảo đúng là duyên cái lồn, tôi đang định tán em yêu quái, ông tha em nó giúp tôi nhé. Đm, tưởng gì. Gọi cốc trà đá, chưa kịp mát tao ực phát hết, xin luôn cốc nữa.

Thằng công tử lôi thuốc ra hút, bỏ bao thuốc ở bàn, tao cũng tự với lấy rút điếu châm, tầm này phê pha rồi ngại đéo gì. Thằng công tử hỏi ông mới quen em yêu quái à, tao gật đầu bảo nói lúc nãy rồi còn gì, học cùng lớp ôn thi cao học, ngồi cùng bàn, chưa sơ múi gì đâu. Thuốc thơm, chỉ thấy mùi thơm còn vị thì nhạt nhạt không rõ lắm. Kéo vài hơi thằng công tử mới bảo tôi đang tán ẻm, ông có ý gì với ẻm không.

Tao xua tay, bảo cứ tự nhiên đê, không liên quan gì cả. Thằng công tử nhìn tao nghi hoặc hỏi ông vẫn liên lạc với Phấn không, tao bảo vẫn, thành bạn thân rồi, đéo hiểu sao tao lại nói sao ông không yêu phấn đi, phấn tuyệt vời đấy nhưng không có duyên với tôi. Thằng công tử lại nhìn tao dò xét kêu sao ông lại bảo thế, tao nói luôn phấn có lẽ hợp với ông, chân dài, đại gia đi với nhau, phấn rất tốt và ông cũng không phải thằng tồi… Thằng beep cười cười đéo nói gì, điện thoại reo, yêu quái gọi tao, ẻm hỏi anh với anh công tử đi mua dầu ăn à, về đi để đi hát.

Tao tắt máy bảo lại thằng công tử, thằng beep kêu hát hò đéo gì, đi massa đê, tôi mời, tao bảo ừ đi, hát hò đéo gì thật. Đi theo xe 4 bánh của thằng công tử, bố cháu đưa vào cái quán kẹc nào không nhớ, chỉ nhớ là được 2 em đấm bóp, BJ tung tóe, phê nhưng không sướng, cảm giác chỉ là giải tỏa thể xác chứ không lắng đọng gì trong tâm hồn, ngay lúc đó thấy nhớ Luật, nhớ vl.

Về nhà nằm trằn trọc mãi không ngủ được, 12h đêm cầm điện thoại vuốt vuốt, danh bạ đã không còn số của Luật, nhưng tao đã thuộc lòng số đấy rồi, bấm bấm thế nào lại nhắn cho Luật 1 tin, Anh có đáng bị đối xử thế không em? Không thấy trả lời, tao cứ nằm nhìn điện thoại vào màn hình chờ tin nhắn rồi ngủ lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kỹ sư tự truyện

Số ký tự: 0