Kỹ sư tự truyện

Phần 64

2020-09-16 06:39:00

Phần 64
Sáng hôm sau, tao dậy sớm, bình minh biển bao giờ cũng đẹp nhất, biển sống lại sau 1 đêm nghỉ ngơi, biển sạch, dịu dàng đón nắng mai. Tao long dong 1 mình, vẫn lội chân đất thế, cũng lấy điện thoại ra chụp cái ảnh chân trần đăng stt trên facebook Nụ hôn chưa ngọt môi chân rời bước nghe lòng nhớ, bàn tay buông rời mau ngăn lệ rơi nghe lòng đau, rồi em quay mặt đi con đường vắng em buồn tênh, em buông lơi bao yêu thương anh trao anh đây chơi vơi…

Vài phút sau, thấy tin nhắn ting ting, cầm lên xem là Luật. Luật nhắn tròn 1 tuần rồi, anh nói thật đi, có nhớ em không. Tao không nhắn lại, chả nhẽ nhắn là có, thôi, quyết thế rồi, yêu thương để sóng cuốn đi, cúi xuống bốc 1 nắm cát, vung tay ném xa tít ra biển…

Luật gọi điện, tao không nghe, Luật gọi tiếp, đành nghe. Luật bảo thế nào rồi anh, tao hỏi thế nào là thế nào, Luật bảo 1 tuần rồi có nhớ em không, tao không muốn trả lời có nên hỏi em hỏi làm gì, Luật bảo hỏi để xem chia tay được không. Tao bảo quên anh đi, yêu đương làm gì, anh không đáng để em cố gắng vậy đâu, Luật im lặng 1 lúc rồi nói tiếp. Nếu 1 tháng mà anh vẫn nhớ em thì đừng cố để quên anh nhé…

Tao đi bộ về khách sạn, nghĩ rằng 1 tháng nữa chắc gì em đã nhớ anh, ừ thì chờ 1 tháng xem sao.

Cả đoàn đi tham quan vịnh, tao bảo không đi, đéo có gì mà đi, ở nhà nằm xem tivi, thấy mụ 85 pm ơ không đi vịnh à, tao bảo không, 85 bảo xuống đây chơi, tôi cũng không đi, đi nhiều lần rồi, tao bảo thôi, xuống đấy lại lắm chuyện lắm, đang tâm trạng, không có hứng. 85 không trả lời lại, có vẻ cái sự từ chối đề nghị của mụ làm mụ tự ái, mụ vốn xưa nay quen thói kiêu căng.

Nằm đến 9h thì mụ 85 gọi điện bảo đi chợ không, tao bảo có, cũng mua vài thứ làm quà. Đi xe ôm kẹp 3 ra chợ, tao ngồi giữa, mụ 85 ngồi sau, cạ cạ ngực vào lưng, cảm giác cũng có gì đó phấn khích. Ra chợ mua mực khô cá khô các thứ hết gần 2 triệu, nghĩ quà về quê, quà cho Luật, à đéo, quà cho ai nhỉ, hay là cho Bắc Ninh, ừ, Bắc Ninh, phấn nữa, mấy thằng bạn nát nữa.

Chiều muộn về Hà Nội, về đến phòng, tao gọi điện cho Bắc Ninh, tao bảo anh mới đi cát bà về, có mực, cá, lằng nhằng, em có thích gì không. Bắc Ninh thờ ơ bảo không, không thích, nghe giọng lạnh lùng lắm, thế đéo nào cứ thay đổi như thời tiết vậy, thôi kệ mẹ nó, chỉ có phấn là lúc nào cũng hì hà phấn khởi với tao thôi. Tao gọi phấn, phấn bảo ngon, nhớ để dành cho em, hay anh mang qua đây uống beer đi.

Tao gật, thì đi. Mang đống mực miệc sang bên phấn, bạn ẻm cũng ở nhà, bạn ẻm ăn mặc nói hơi quá thì đúng tính chất hàng, hở nhiều quá. Ngồi uống beer mà tao nhìn thấy cả quần lót và mấy sợi lông qua khe đùi, thật vl. Bạn em hỏi tao là thế nào với phấn, tao bảo người yêu cũ, phấn cười tươi, cô bạn chu choa kêu người yêu cũ mà xem ra vẫn tình cảm quá, chúc mừng.

Đm, có cái beep gì mà chúc mừng thế nhỉ. Một lúc thì cô bạn đứng dậy nghe điện thoại, rồi vào kêu anh ở đây chơi, em đi ra ngoài có việc. Nghe tiếng xe máy ẻm phóng đi tao mới hỏi phấn bạn em làm nghề gì, phấn bảo trước thì cũng ngồi bàn giống em, giờ thì không làm gì, đang cặp với 1 ông giàu, ông ấy nuôi, tiền tiêu chu cấp đều hằng tháng.

Phấn thật thà, hầu như chẳng giấu tao điều gì. Tao bảo phấn em giờ đang cặp với ai, phấn cười kêu đang tính cặp với anh, anh có nuôi được em không, tao thản nhiên nói rau cháo qua ngày có gì chả nuôi được, vấn đề là em có chịu được hay không. Phấn hiha, phấn bảo bố em khỏe rồi, em cũng nghỉ luôn nghề cũ, lần này nghỉ thật, lần trước không đành lòng, tiền kiếm được toàn gửi về nhà cho mẹ em nuôi bố, tao chưa nghe phấn nói về chuyện này lần nào, tao hỏi thêm mấy câu, phấn kể hết.

Đại khái đợt ý nhà ẻm làm ăn thua lỗ gì đó, bố em đột quỵ, đi viện thì ra đống bệnh, cần tiền lớn chi trả, việc làm ăn thì không suôn sẻ, không biết xoay vào đâu. Tao nghe nghe nhưng cảm giác không tin lắm, nếu nói vậy thì ẻm lại là vì nghĩa quên thân à. Phấn dường như đoán được ý nghĩ của tao, phấn bảo anh không tin cũng được, em nói ra cho anh biết thôi, với lại nói thật em thấy công việc này cũng có gì đâu, chẳng có vấn đề gì đạo đức như người đời dè bỉu cả, em không bán thân xác, không ngoại tình, không phá vỡ hạnh phúc nhà ai, hihi, như thế có tôi gì đâu phải không anh.

Đấy, đấy là suy nghĩ theo chiều hướng của phấn, của người trong cuộc, tao đã nghĩ nhiều về việc này đợt trước rồi, tao bảo đúng đấy, làm gì thì làm miễn là mình không phải áy náy, miệng lưỡi thế gian tránh sao được điêu ngoa. Kệ mẹ nó đi em. Phấn bảo không nói bậy anh, có anh vẫn là bạn là em thấy thoải mái rồi, người em cần hiểu đã hiểu, thế là được, thiên hạ thì em không kệ mẹ nó như anh nói, em chỉ kệ vợ chúng nó thôi, haha.

2 Đứa uống tiếp, ngà ngà, tao nằm vào đùi phấn, tự dưng tao kể chuyện về Luật, về tao với Luật đang thế nào, phấn nghe xong chăm chú nói nếu Luật yêu anh nhiều thì thật khổ cho Luật quá.

Tao bảo thế nào là nhiều, Phấn nói thì như em chẳng hạn, bao nhiêu lâu rồi em vẫn không quên được anh, vẫn yêu anh. Tao nhìn phấn, tao hỏi tức là lấy thời gian và nỗi nhớ để làm thước đo à, phấn gật đầu theo em là như thế…

Phấn bới bới tóc kêu anh có tóc trắng này, tao bảo làm gì có, phấn kêu có thì sao, thưởng gì cho em, tao bảo chả có gì thưởng, đừng nhổ, để cho đẹp, Phấn hihi giật phát rồi đưa tao, tao cầm, 1 sợi tóc trắng muốt từ chân đến ngọn. Tao mân mê rồi nói, tìm tiếp đi em, phấn kêu mai đi, tối này khó tìm lắm, tao xem đồng hồ, chết mợ, hơn 10h rồi, tao bảo thôi anh về ngủ mai còn đi làm, vùng dậy, nhìn đống vỏ lon beer lổng chổng, bảo em dọn giúp anh nhé, phấn bĩu môi kêu gớm, anh khách sáo, lịch sự từ bao giờ thế. Phấn tiễn tao xuống, tao bảo thơm má cái nào, phấn bảo không cho. Tao cười, phóng xe đi, không cho thì thôi.

Câu chuyện về đợt du lịch còn được kể và bàn tán thêm vài hôm nữa trên công ty, túm lại sau đợt rồi tao rút được vài thông tin, 1 là em trà nước không cặp kè như lời đồn, 2 là đã chạm vào mụ 85 rồi, muốn tiến tiếp chắc cũng dễ, 3 là thằng hàn lồn mới sang thích em thư ký, tao bảo với em thư ký là thằng hàn mới nó thích em, thư ký kêu em thèm vào, như thằng hâm.

Mụ 85 thái độ với tao cũng khang khác, có vẻ thân thiện hơn, nói chuyện nhẹ nhàng hơn, hôm còn khoe bảo đang săn vé đi malaysia 99k, rủ tao có săn cùng không, tao bảo chưa có hộ chiếu, săn làm gì, mụ lại hướng dẫn thủ tục hộ chiếu nọ kia kêu làm đi, phải đi nước ngoài cho biết, tao lắc đầu, có đi thì phải đi hết việt nam trước. Tuần đấy trôi qua nhạt nhẽo, thỉnh thoảng nhớ đến Luật, Bắc Ninh cũng nói chuyện vài lần, 2 em chịch đợt đi phượt cũng im lặng, thôi kệ, cơ bản cũng đang tắt nứng tạm thời, không có tinh thần tán gái. Tao sống trầm hơn chút, quanh quẩn ăn ngủ đúng giờ giấc, tác phong công nghiệp, chỉ hay nói chuyện với phấn vì phấn thường chủ động gọi hoặc nhắn tin cho tao.

1 kỷ lục mới được xác nhận là 3 tuần trôi qua không gái gú, không sơ múi tí gì, đầy bình và tự xả qua giấc mộng, mà trong giấc mơ ấy tao lại xả vào thư ký mới hài. Đéo hiểu sao lại nhớ Luật nhiều hơn, với đà này thì hạn 1 tháng sẽ chả có ý nghĩa gì cả, có lẽ tao đi sai hướng, phải tìm vui nơi khác cho quên đi mới đúng, đăng này lại thu mình để cố quên, cố quên chính là cố nhớ để mà quên vậy thì quên thế đéo nào được.

Trời vào thu, lác đác mấy hạt mưa bay bay chuyển mùa, cảm giác heo may bao giờ cũng làm cảnh vật xơ xác và đem lại cho người người ta nhiều sự hoài cảm, tao đứng trên sàn tầng 3 nghiệm thu thép, nhìn những ngôi biệt thự dở dang toàn bê tông với thép, 2 gam màu trắng đen khắp cả tầm mắt, tự dưng thấy công việc thật tẻ nhạt, cuộc sống thật giản đơn. Tối hôm ấy Bắc Ninh báo tổ chức sinh nhật, mời anh qua cùng cho vui, tao hỏi có mời Luật không, Bắc Ninh kêu đương nhiên là có, 2 người chia tay thì vẫn làm bạn được mà, làm gì đến mức không nhìn mặt nhau.

Tao ừ, rồi hỏi thêm anh đưa bạn anh đi cùng được chứ, Bắc Ninh bảo 2 phần quà thì được. Tao gọi điện cho phấn rủ phấn đi, phấn bảo Bắc Ninh hình như không có thiện cảm với em, em đến lại mất vui. Tao cười, chuyện từ ngày xưa, nhắc lại làm gì, tất cả giờ đều là bạn bè, người lớn cả rồi.

Phấn vâng dạ hẹn tối phấn qua rồi đi cùng tao, đúng hẹn 6h30 phấn đã qua, nhìn lung hết cả linh, chảnh lắm. Tao gọi điện hỏi Bắc Ninh là ăn ở đâu ấy nhỉ, Bắc Ninh kêu cứ qua nhà em đã rồi đi, quanh đây thiếu gì chỗ, ơ đệt, tổ chức chủ động mà không đặt trước à. Phấn hỏi mua quà gì đây anh, tao mới nhớ, đang định vác mồm không đi, đi một mình có khi thế thật cơ mà đi 2 người, cũng nên có cái gì đó xách tay cho đỡ ngại.

Tao bảo theo em nên mua gì, phấn kêu con gái chắc chỉ thích váy, túi… vào thu rồi hay là mua tặng bộ mùa thu, tao ừ, món đấy thì không rành lắm. Phấn bảo anh chở em đi, em chọn cho, vậy là lại quay vòng ra cầu giấy, phấn vào xăm soi xem đồ, khen túi này đẹp, váy kia đẹp, thấy phấn đứng soi hơi kỹ 1 cái túi xách rồi đi ra chọn váy, chọn xong phấn gửi tiền luôn, tao bảo không được, để anh trả, phấn kêu đây là quà của em mà.

Tao không biết nói thế nào bèn bảo chủ quán gói cái túi xách khi nãy, đm ngu là đéo hỏi giá trước, chủ quán bảo cái túi này 2 củ 2. Với tao lúc đó thấy đắt vkl, nhưng gói rồi, cắn răng trả. Ra về phấn hỏi Bắc Ninh sướng nhé, cái túi đó đẹp thật. Tao bảo không, anh mua tặng em mà, phấn cười nói đừng đùa, tao nghiêm túc nói anh tặng em thật. Phấn hỏi lai thật á, tao bảo đương nhiên, em đang cầm trong tay em đấy còn gì, phấn ôm chặt eo tao, tuy tao không nhìn thấy nhưng cảm nhận phấn đang nở 1 nụ cười hạnh phúc.

Đến nhà Bắc Ninh, tao thấy xe của Luật đã ở đó rồi, lòng hơi bồi hồi, vậy là cả tháng trời không nhìn mặt nhau. Đi vào, thấy 4 – 5 người bạn Bắc Ninh, có 2 đứa là tao biết mặt vì trước hồi ở chung nhà 2 ẻm có đến chơi nhiều lần, 3 đứa kia có 2 trai 1 gái nhìn lạ, đoán là bạn công ty, Luật ngồi ghế nhìn tao chăm chú, tao không chịu nổi chào hỏi mấy câu rồi bảo anh ra hút thuốc, phấn đưa quà tặng Bắc Ninh, Bắc Ninh cũng cười, không tỏ thái độ khó chịu gì, bản chất 2 đứa cũng có xích mích gì đâu.

Tao đứng ở cổng châm thuốc hút, nhìn vào trong, rít vài hơi thì thấy Luật đi ra, tao quay mặt đi. Nghe tiếng nói quen thuộc thuở nào, có trốn mãi được không anh??? Thở nhanh vài làn khói, Luật bảo anh yên tâm, em đã dần quên anh rồi, chắc 1 tuần nữa là em sẽ quên anh thôi, anh lại quay về phấn à.

Tao quay sang nhìn Luật, thấy nét mặt tỉnh bơ, tao trả lời không, phấn vẫn là bạn bình thường. Luật kêu Phấn vẫn xinh anh nhỉ, tao buột miệng nói bằng em chứ mấy, em càng ngày càng xinh đấy. Luật cười bảo thôi vào để đi ăn, đói lắm rồi. Tao hỏi Bắc Ninh còn ai không, Bắc Ninh bảo còn mấy người công ty em, cả sếp em nữa, tao làu bàu bảo thế bọn anh đi ăn trước đây, em ở lại mà chờ sếp em nhé, Bắc Ninh hì hà bảo thôi đi, ai đến sau thì kệ. Long dong tìm thấy quán to đùng thì vào, 1 mâm thì chật mà 2 mâm thì rộng, thôi ngồi tạm 2 mâm, tao ngồi xuống trước, phấn ngồi cạnh tao, Bắc Ninh xun xoe ngồi cạnh luôn.

Luật ngồi đối diện, 5 đứa còn lại cũng ngồi xuống 1 mâm. Làm 2 nồi lẩu cho dễ ăn, lẩu chưa kịp sôi thì Bắc Ninh nghe máy, đọc địa chỉ quán, chắc là bạn ẻm rồi. Tí sau thì thấy xe 4 bánh đỗ ngoài quán, xuống xe có 5 người 3 trai 2 gái, Bắc Ninh kêu bạn công ty em, nhìn đều sáng sủa. Bắc Ninh bảo để gọi thêm bàn nữa, tao không ý kiến, 1 thằng tiến lại bàn tao, Bắc Ninh giới thiệu đây là sếp ẻm, thằng sếp đưa túi quà tặng, Bắc Ninh cảm ơn và mời ngồi xuống, thế là ngồi cạnh Luật. 4 Đứa kia ngồi 1 bàn bên ngoài, thế là có 14 người mà 3 mâm, kể ra hơi lãng phí.

Bắc Ninh rót rượu, ý kiến cảm ơn nọ kia, tất cả ực, uống, sau 3 loạt đồng khởi thì bắt đầu chương mời riêng, thằng sếp rót rượu chúc mừng Bắc Ninh, tao thì chả biết mời ai, 2 người còn lại toàn người yêu cũ và người sắp cũ, chả nhẽ mời nhau, thôi gắp con tôm mời, gắp xong lại đéo biết nên gắp cho Luật hay cho phấn, đm, đành thả vào bát mình mặc dù tao không thích tôm.

Thằng sếp ngồi chém gió vù vù, đúng là phong thái của lãnh đạo, mấy đứa bàn bên cạnh cũng khúc khích cười theo nói với sang, đúng là phong thái nịnh bợ của đám theo đóm ăn tàn. Tao kệ, cũng rót rượu mời Bắc Ninh, tao bảo chúc người yêu cũ sang tuổi mới có người yêu mới, Bắc Ninh cười tít mắt bảo nào đã được yêu ngày nào mà gọi tến người yêu cũ, anh nói thế làm em chết ngượng với 2 chị ở đây.

Hờ hờ, thấy Luật giả vờ như không nghe tiếng, phấn thì lấy thìa xúc cho tao 1 thìa ngô chiên, phấn vẫn là chu đáo, hiểu tao thích ăn gì. Thằng sếp rót rượu mời Luật, Luật cảm ơn rồi cạch ly uống hết, nghe loáng thoáng 2 người nói chuyện, 1 là phó giám đốc kiêm trưởng phòng, 1 là doanh nhân chủ spa. Xét vai vế cũng là cùng đẳng cấp rồi đây…

Tao cố không để ý đến nhưng lại thành càng lắng tai nghe, thằng sếp cặc kia nhìn ăn mặc lịch thiệp, bảnh bao, tính ra đéo đẹp trai bằng tao nhưng nhìn ăn mặc đẹp thì phong độ hơn. Bắc Ninh rót rượu hô cả nhà thương yêu nhau, tao nâng ly uống theo bản năng. Thằng kia quay sang mời rượu phấn, giới thiệu nọ kia, phấn bảo em là nhân viên hành chính quèn, thằng beep nổ ơ bên anh cũng đang thiếu người hành chính nhân sự, nếu có nhu cầu thì sang bên anh làm.

Tao nghĩ phấn đang làm công ty to vật sang công ty bọn mày làm gì, cơ mà kệ mẹ nó vậy. Thò tay gắp miếng rau, Luật nâng ly bảo em mời người yêu em 1 ly nào, tao ngẩng mặt lên nhìn Luật, Luật cười tươi, nháy mắt. Đệt, cầm chén lên thì khác gì nhận vẫn là người yêu Luật, nếu không cầm thì đéo ai để Luật bẽ mặt ở đây, thôi đành dẹp bỏ sĩ diện cá nhân của riêng tao với Luật mà vì sĩ diện cho Luật trước mọi người mà cầm lên cụng ly.

Luật cười tươi bảo lâu lắm rồi không uống với nhau anh nhỉ, cạn. 3 người còn lại trong mâm đều tỏ vẻ ngạc nhiên, đặc biệt là thằng sếp lồn của Bắc Ninh. Bắc Ninh với phấn thì biết chuyện tuy nhiên không nghĩ rằng Luật lại có hành động như thế. Thằng sếp lồn nét mặt thoáng trầm đi hỏi ồ ông em là người yêu Luật à, thế mà ngồi im nãy giờ, nào anh chúc sức khỏe ông em 1 ly.

Hắn lại giới thiệu, đm, bố biết mày là sếp rồi, nói mãi. Tao giới thiệu tên, bảo đang thất nghiệp ất ơ, thằng beep thoáng nhếch mép cười xong lại bảo bên anh cũng tuyển người nhưng đợt này không tuyển kỹ sư, anh sẽ hỏi bạn anh xem, bạn anh cũng toàn làm giám đốc. Tao không để vào tai, hỏi Luật công việc vẫn ổn chứ, Luật bảo vâng, em định mở thêm 1 cơ sở nữa, tao gật gù, bây giờ nhu cầu làm đẹp ngày 1 lên cao nếu làm tốt thì mở thêm cũng là phát triển được.

Thằng beep thấy em Luật bảo là người yêu tao nó quay hướng ngay sang phấn, hỏi phấn làm ở đâu, lương cao không… Phấn cười trừ, trả lời bà lăng nhăng, tao nghe thì biết. Luật bỗng cất tiếng bảo anh còn 1 người yêu cũ chưa uống kìa, Luật với chai rượu rót vào chén Phấn. Đm, cả bàn lại được 1 phen tròn mắt ngạc nhiên, Luật cần gì phải dẫn chương trình thế, hay là Luật nói như muốn khẳng định phấn chỉ là người cũ, còn hiện tại Luật mới là người yêu.

Phấn vô tư cầm chén mời tao, Phấn bảo nào người yêu cũ, em mời anh một ly, vừa hôm trước uống beer suýt thì say với anh, nay em uống nửa thôi nhé. Đm, phản đòn à, chuyện uông beer cũng kể ra, lại còn bảo uống 1 nửa, ý là chỉ đồng ý 1 nửa với lời nói của Luật. Tao thở dài, chết mất với các cháu này thôi, vừa uống xong đang định cầm đũa thì Bắc Ninh bảo ơ hôm nay sinh nhật em hay sinh nhật anh thế, Phấn cười à xin lỗi Bắc Ninh, Bắc Ninh cười kêu không sao. Tao phải ẳng lên một tiếng bảo làm gì có người cũ người mới gì ở đây, tất cả là bạn, tôi mời cả nhà 1 ly để tôi sang bàn bên làm quen nhé.

Tao rót hết lượt rồi uống. Tao cầm chén sang bàn bên cạnh. Bàn này có 3 đứa con gái và 2 thằng đực, 2 đứa con gái tao đã quen rồi, sang hỏi han thì 3 đứa kia cùng công ty với Bắc Ninh, làm quen 1 lượt cũng là theo phép lịch sự chứ sau bữa có khi không nhớ tên. Xong tao về chỗ, lấy sức đã rồi mới đi nốt bàn kia, thấy bố cháu giám đốc rút iphone xin số điện thoại Luật, Luật nhìn tao, tao đưa mắt đi chỗ khác, Luật cũng đọc số cho thằng kia, tao lại thấy hơi ghen ghen.

Thằng kia chắc nghĩ là khi nãy các ẻm đùa chứ không phải người yêu cũ người yêu mới gì nên lại xoay vào Luật. Bắc Ninh đứng dậy sang bên kia mời rượu. Tao quay sang hỏi chuyện phấn, tai vẫn ngỏng lên hóng chỗ Luật. Hình như đang chém chuyện hàng nhập khẩu với gỉ gì, Phấn bảo anh uống vừa thôi không tí cho đi bộ về, tao nói đi bộ càng khỏe, nhà anh gần, đi bộ cho mát.

Tao lấy điện thoại ra xem xem, phấn cũng lấy điện thoại ra lướt rồi mở ảnh trên facebook hôm tao đăng đi thung nai, phấn bảo ảnh này anh chụp ở đâu, đẹp thế, tao bảo đi phượt thung nai, phấn hỏi đi cùng ai, tao cười nói đi mây về gió cần gì cùng ai. Luật đánh mắt sang bên tao rồi lại quay ra nói chuyện với thằng beep. Ngồi thêm lúc thì mấy thằng nhân viên của thăng beep lần lượt sang mời rượu, tao uống thêm chục chén nữa. Bắc Ninh cũng về mâm rồi hô hào đi hát, 2 bàn bên túc tắc đứng dậy, thằng sếp beep bảo mấy đứa kia đi trước đi tìm quán hát rồi báo lại, tí bọn anh qua. Phong thái của sếp cũng oách lắm.

Làm thêm vài tuần rượu nữa thì bọn kia báo đã ở quán hát. Bắc Ninh gọi tính tiền, chủ quán đưa hóa đơn, Luật bảo để chị trả coi như tặng quà, hôm nay bận chưa mua được gì, Bắc Ninh lèo xèo vài câu thì cũng để Luật trả tiền. Thằng beep kêu mọi để xe đây lên anh anh chở đi 1 thể, tao bảo thôi em đi tí về luôn, tao bảo Luật với Bắc Ninh đi cùng anh ý, 2 ẻm không nói gì, tao ra lấy xe, Bắc Ninh nói gì đó với Luật rồi dặn quán để nhờ xe Luật ở đây nhé, quán ok. 2 Ẻm chui vào xe ô tô đi.

Tao thấy cay. Phấn bảo lão kia chỉ được cái chém gió, không ăn thua, dạng người này em gặp đầy.

Phấn ôm eo tao rồi nói anh phóng trước xe kia đi, Luật nhìn thấy chắc cũng vui đấy. Đéo hiểu sao lúc này lại chuyển sang hình thái đấu tranh, để trêu tức nhau thì phải. Tao vọt xe đi ngang hàng xe 4 bánh, phấn ngồi sau ôm chặt, dựa nghiêng đầu vào lưng tao, phấn còn dơ tay vẫy vẫy…

Đúng là phấn vẫn rất hiểu tao.

Rồi phải tụt lại sau vì xe 4 bánh dẫn đường. Quán hát cũng gần đó, vào phòng đã thấy nhạc nhẽo inh ỏi, Tao ngồi cạnh phấn, Luật ngồi gần Bắc Ninh. Tao trêu bảo hôm nay mới được vịn xịn ngồi cạnh lại không mất tiền, phấn bảo vớ vẩn, vịn này anh còn thiếu trò gì nữa không mà nói như tội nghiệp lắm. Mà cấm anh gọi em là vịn nhé, tao bảo thế gọi là gì, phấn bảo cứ gọi em yêu thôi là được, haha.

Vl phấn. Mấy bọn nhân viên cùng công ty Bắc Ninh có vẻ tầm tuổi tao, thấy lăng xăng chạy rót beer mời Bắc Ninh, mời sếp, thằng sêp xun xoe lại ngồi gần Luật. Tao với phấn bỗng chốc lẻ loi, Bắc Ninh hát xong thì mấy đứa kia hát, cơ bản nghe như đấm vào tai, Bắc Ninh lại chỗ tao bảo anh anh chị làm gì im thế, hát tặng em bài đi, tao quay sang phấn bảo mình hát bài nhé, phấn gật, phấn chọn bài của đan trường cẩm ly. Tao với phấn song ca, tao hát hay thì là đương nhiên rồi, phấn cũng là giọng ca chuyên nghiệp do nghề, ngân nga.

Người mang tình tôi vùi lấp mộ hoang.

Mùa đông ngập đầy lạnh buốt đáy hồn tôi.

Xin đừng trách nhau chi, Duyên không thành đành thôi nhé.

Tình ta hãy xem như đùa vui…

Bọn tao hát ăn đứt bọn nhộn nhạo kia, hát xong thì mấy đứa nhân viên mới cầm cốc beer đến tặng hoa. Tao cố không để ý đến Luật, nhưng cũng vẫn nhận ra Luật đứng dậy ra cửa. Tao kệ. Thằng sếp lúc này mới đứng dậy lấy mic, hát ông ổng còn hơn cả bò, sỉ nhục nhạc sĩ, nhạc sĩ mà nghe thấy chắc ức mà chết. Phấn phì cười kín đáo rồi bảo em biết ngay mà.

Điện thoại tao rung tin nhắn, rút ra xem, là Luật nhắn Anh ra ngoài này em bảo. Tao nhắn lại có chuyện gì không, anh đang hát vui, Luật nhắn anh ra đi, em ngứa mắt anh lắm rồi, trêu tức em phải không? Tao bảo phấn ngồi đấy anh ra ngoài 1 chút, phấn tinh tế bảo anh có chuyện gì thì cứ nói thật nói thẳng lòng mình với Luật đi anh ạ, như vậy mới nhẹ lòng, đừng đặt nặng vấn đề đúng sai.

Tao đi ra. Luật ngồi bàn chờ ngoài sảnh, tao tiến lại, Luật đứng phắt dậy bảo anh muốn trêu ngươi em đấy à, hình như giọng nói hơi to thu hút ánh mắt của vài vị khách và lễ tân. Tao bước ra ngoài, Luật đi theo, ngoài đường phố xá sáng rực ánh đèn, bước thêm vài bước, Luật khóc, Luật khóc tu tu, Luật ôm tao từ phía sau mếu máo bảo em nhớ anh.

Tao kệ, đứng im cho Luật ôm. Vài người đi bộ qua đừng ngoái đầu lại xem, tao không thấy bận lòng, tao từ từ nói Anh đọc ở đâu đó người ta bảo đôi trai gái yêu nhau, khi chia tay, sau 1 tuần, người con trai thấy bình thường, người con gái thấy nhớ nhung, sau nửa tháng, con trai thấy dần quên, con gái nhớ quay quắt, sau 1 tháng người con trai bắt đầu hơi nhớ, người con gái nhớ phát điên, sau 2 tháng, con trai nhớ nhiều lên, người con gái quên đi già nửa, sau 3 tháng, con trai nhớ hằng ngày, con gái đã chẳng còn biết người ấy là ai.

Mình được bao lâu rồi nhỉ. Luật nín dần, Luật bảo em không biêt, em rất nhớ anh, em không thể mạnh mẽ thêm được nữa. Tao quay lại đưa tay quệt giọt nước mắt trên má, tao cười nói anh nghĩ người như anh phó giám đốc khi nãy có khi hợp với em hơn, Luật bảo thế nào là hơn, hơn hay kém là do em đánh giá, không cần anh đánh giá hộ em. Luật gục vào ngực tao.

Tao ngửa mặt lên trời nhìn, mẹ nhà nó, biết thế hôm nay không đi làm gì. Nhìn thấy lão sếp đi ra cửa quán hát ngó nghiêng ngó dọc, lão thấy bọn tao đang ôm nhau, lão tiến lại vài bước rồi e hèm, Luật ngoảnh mặt ra nhưng vẫn ôm tao, lão kia nói anh tưởng em say, sợ em bị làm sao, em không sao là tốt rồi. Lão quay đi vào trong. Tao trêu Luật, có người lo cho em kìa, Luật bảo em chỉ lo cho anh thôi, tao bảo anh có gì đáng lo à, Luật nói em lo anh bị con hồ ly tinh kia hút hồn lần nữa.

Ơ, ý Luật bảo phấn là hồ ly tinh à, tao nói ngay phấn không như em nghĩ đâu, phấn vô tư và hiền, hiền hơn em nhiều. Luật vẫn ôm tao rồi bảo hiền á, có hồ ly tinh nào hiền không? Điện thoại kêu, tao sờ túi, Luật bảo của em, luậ đưa máy lên bảo Bắc Ninh gọi, thôi vào đi anh, đừng có mà làm em ngứa mắt nữa…

Tao với Luật đi vào đến cửa thì gặp phấn đi ra. Phấn bảo em có việc về trước, tao hỏi sao về sớm thế, Phấn bảo em bận. Tao chần chừ 1 chút rồi nói thế anh về cùng em. Phấn nhìn sang Luật kêu em tự về được, không sao đâu ạ. Tao thì quay sang Luật bảo em vào đi, anh về trước đây rồi quay ra đi cùng Phấn. Luật đứng nhìn theo vài giây rồi quay người đi vào trong.

Tao chở phấn về, phấn hỏi sao anh lại về, tao trả lời anh đi cùng em thì về cùng em, thế thôi. Phấn cười hihi. Tao hỏi thế sao em lại về, Phấn bảo ở đấy chán, lạc lõng, rồi lúc anh ra ngoài mấy thằng cứ le ve lại mời beer, em chán bảo đi vệ sinh rồi lượn, định ra ngoài cửa gọi điện cho anh thì gặp anh với Luật. Điện thoại có tin nhắn, tao cầm lái 1 tay, tay kia rút điện thoại xem, Luật nhắn Anh được lắm. Tao thở dài.

Phấn bảo về nhà anh rồi em tự đi về được, tao bảo thôi để anh đưa về luôn, phấn không nói gì, ngồi sau ôm chặt. Về gần đến nhà phấn mới mở miệng hỏi anh với Luật thế nào rồi, ý em là khi nãy ra ngoài nói chuyện thế nào. Tao cũng thật thà bảo Luật ghen anh với em, Luật cấm anh léng phéng với em, phấn cười Luật mà cũng ngây thơ thế à, con người như anh cấm làm sao được, càng cấm càng khó chịu, người như anh là phải lạt mềm buộc chặt.

Những lời này phấn nói ra như đâm trúng tim đen, có lẽ chỉ phấn mới là người hiểu tao nhất, phấn biết tao cần gì, muốn gì. Về đến nhà phấn, tao dắt xe vào cho phấn rồi bảo không ai hiểu anh như em, cảm ơn em. Phấn kêu ngủ lại nhà em cũng được. Tao lắc đầu, lại gần ôm ẻm 1 cái rồi đi bộ ra về, định bụng ra ngõ đi xe ôm.

Trời khuya, đường vắng người hơn, đoạn vỉa hè lại đang được sửa, tao nhớ cái đường này từ lúc xuống Hà Nội đến giờ thì phải sửa không dưới 5 lần, chắc đây là miếng ngon dễ ăn nên cứ xào đi xào lại. Tao đi bộ dưới lề đường, bóng người dưới anh đèn vàng vọt cứ dài lại ngắn trông cũng buồn cười. Châm điếu thuốc vừa đi vừa hút, vài lời mời đi xe ôm không, tao từ chối, tao thích khoảnh khắc đi bộ thế này, thời tiết dễ chịu, đi bộ 1 minh mới có thể suy nghĩ thấu đáo mọi việc.

Tao nghĩ liệu Luật có đang ngồi hát rồi thằng sếp lồn kia ôm ấp không nhỉ, rồi lại nghĩ liệu hát xong bọn nó có đi đâu không nhỉ, đm, nghĩ thôi mà cũng thấy khó chịu trong người, rít nhanh mấy hơi thuốc bỗng thấy còi pip pip phía sau, giọng nói đi xe ôm không, tao trả lời không, nhưng có gì đó không đúng lắm, tao quay đầu lại, là Luật.

Luật đi lên bảo không đi xe ôm thì đi xe cho ôm cái nào. Tao phì cười. Luật bảo đi anh, tao lại đỡ xe cho ẻm xuống, rồi thì đi. Tao hỏi không ở đấy mà đi 4 bánh, Luật cấu sườn phát bảo em thích 4 chân hơn, hihi. Tao hỏi 4 chân là cưỡi ngựa hả, Luật kêu không, 2 chân sấp 2 chân ngửa, lâu lắm rồi không được ôm anh ngủ nhé. VKL. Tao im lặng không nói gì, Luật bảo anh nói thật đi, anh có nhớ em không, tao thở dài bảo có, Luật nói luôn thế thì sao phải xa nhau, sao phải o ép mình thế, tao lại im lặng.

Về đến nhà tao, tao xuống xe, Luật bảo có mời em vào nhà không, đm, nó đã nói thế rồi chả nhẽ lại bảo không, tao bảo em thì cần gì phải mời, Luật hiha kêu dắt xe hộ em, tao dắt xe, Luật đã tót lên trước. Tao khóa xe cẩn thận rồi mới lên phòng, thấy phòng đã mở cửa bật điện rồi, lúc đó mới nhớ ra là Luật cũng có chìa khóa phòng tao. Rửa mặt rửa mày các thứ xong Luật tuyên bố tối nay em ngủ đây, à cả tối mai nữa, tóm lại giờ cứ cuối tuần là em ngủ ở đây.

Tao tròn mắt nhìn Luật, Luật bảo có gì ngạc nhiên à, em ngủ với người yêu em thì có gì sai ư. Tao lắc đầu, không có gì sai, nhưng trong bối cảnh này thì hơi bá đạo. Luật bảo em thích thế.

Chả nhẽ đuổi ẻm về, đuổi thế nào được. Tao thay quần áo rồi leo lên giường, tao hỏi Luật em không mang theo quần áo à, Luật nháy mắt nói đi ngủ cần gì quần áo, Luật với công tắc tắt đèn…

Nằm xuống, yên lặng, hết sức yên lặng, tao còn rõ nghe tiếng kim giây đồng hồ chạy tạch tạch.

Tao thở dài hỏi Luật, tương lai mình sẽ thế nào em, Luật hỏi ngược lại ai biết trước được tương lai mà anh hỏi làm gì. Tao tự trả lời câu hỏi, tao nói những gì ngày hôm nay chính là kết quả của những gì làm ngày hôm qua, ngày mai đương nhiên là kết quả của ngày hôm nay, vậy tương lai chính là kết quả của hiện tại. Luật im lặng. Tao nói tiếp, em có thấy hiện tại anh và em có khoảng cách không.

Luật trả lời khoảng cách là do tự anh tạo ra và em đang cố kéo ngắn nó lại. Tao cười nhẹ bảo sai rồi, khoảng cách là do hoàn cảnh, anh chỉ cảm nhận thấy và nói ra thôi. Luật đưa tay qua ôm tao, mùi nước hoa còn thoang thoảng. Luật bảo anh đừng nghĩ nữa, quan trọng là mình đang yêu nhau, em tin rằng anh vẫn còn yêu em nhiều, em cũng vậy, em yêu anh, vậy tại sao phải chia tay, tình yêu bây giờ không giống hồi trước vì chúng ta đều là người lớn cả rồi, có công việc riêng, có cuộc sống khác, nhưng không vì thế mà chúng ta buông bỏ những thứ đã mất bao công sức vun bồi, nhất là tình yêu…

Tao vắt tay lên trán, biết nói với Luật thế nào bây giờ, Luật không nghĩ về tương lai hay cố tình không nghĩ đến, khoảng cách này là chắc chắn Luật cũng cảm nhận được chứ đừng nói không, tao tiên đoán tương lai sẽ không đi đến đâu, tao sẽ đi công trình, xác định đi công trình không thể ở Hà Nội mãi, rồi khoảng cách địa lí, xa mặt cách lòng, Luật tương lai sáng như vậy, thiếu gì người sấn tới, trong cái đám đấy không ít thằng hơn tao, biết đâu lại có lúc Luật lại giống Phấn…

Tao quay sang ôm Luật, Luật thì thào nói em yêu anh, tao đưa tay cấu má ẻm cái rồi bảo ngủ đi, Luật bảo chưa muốn ngủ, tao hỏi chưa ngủ thì làm gì, Luật hihi làm gì thì làm. Đm, tâm trí rối bời mà thân xác cũng không được yên, Luật chủ động hôn, tao đành gượng ép mút môi lại, tay luật mò xuống, là thằng bé nó tự thức dậy chứ không phải tao, rồi thì này thì quần, này thì áo, quăng ra hết, Luật cưỡi như phi ngựa, tao chống đỡ không nổi 10p. Nằm sấp vào nhau, Luật bảo anh hôn vú em đi, tao mút chùn chụt… Tao hơi buồn ngủ, Luật thì đéo cho ngủ, cứ hỏi chuyện linh tinh như kiểu câu giờ, cỡ nửa tiếng sau Luật lại bắt đầu mó máy, chắc là muốn cuốc nữa chứ gì, tao sợ đéo gì mà không xúc, vậy là 1 cuốc nữa.

Địt xong mới thấy đéo thể chia tay nổi, Luật nằm mãn nguyện nói anh không chia tay em được đâu, đừng tốn công vô ích. Chán vl, lên giường hung hăng bóp vú luật mấy phát rồi đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kỹ sư tự truyện

Số ký tự: 0