Phần 38
2020-09-16 06:39:00
Tao hỏi người yêu nâu làm nghề gì, nâu kêu làm bộ đội. Bắc Ninh kêu thảo nào chả thấy về đây chơi bao giờ, nâu kêu ui trời, anh ấy có được ra ngoài đâu, cả vài tháng mới gặp nhau được vài hôm, giờ yêu cứ yêu vậy thôi, chưa xác định gì nên kệ…
Hôm ấy phải gần 11h mới thấy thằng thông mò lên. Các em gái cũng giải tán. Tao hỏi thằng thông thế nào mà ngồi lâu vậy, thằng thông kêu ngồi trao đổi, chia sẻ thẳng thắn, bây giờ tỉnh táo hơn nên nhìn nhận lại vấn đề, thấy đen nói cũng đúng, tao quyết định nối lại tình xưa, tuy nhiên nghề nghiệp để sau, giờ cứ yêu đã.
Hôm sau đi làm thì gặp Luật, Luật nhe nhẻn cười, đm, buổi trưa được nghỉ ít quá nếu không thì phải xử phạt ngay mới được. Tao bảo chiều về chờ anh cùng về. Luật vâng dạ. Hôm ấy ngồi làm việc chỉ nghĩ đến các tư thế nào sẽ áp dụng, có lẽ nghĩ nhiều quá, chiều hôm đó đi làm về đưa ngay Luật vào nhà nghỉ, dập được có 5p thì out mẹ mất.
Thấy tiếc tiếc nên cố nằm ôm ấp mân mê, nửa tiếng sau mới hồi để làm nháy thứ 2, nháy thứ 2 thì khỏi phải nói, Luật chỉ có nước rên la thảm thiết thôi. Tối đi ăn, Luật bảo hình như Bắc Ninh có cảm tình với anh thật đấy, tao nói luôn Bắc Ninh nó bảo thích anh từ lần gặp đầu tiên, đến bây giờ vẫn thích.
Luật khẽ cười, chém ít thôi ông, cơ mà em phải đề phòng thật, anh để em đến ở cùng Bắc Ninh đi nhé. Tao bảo không được là không được, Luật thì thầm vào tai nói đỡ tốn tiền nhà nghỉ mà anh. Đm, nghe cũng lọt lỗ tai lắm Tuần ấy trôi qua yên bình, đến cuối tuần thì tao về quê.
Quê đang mùa lúa trổ, cánh đồng dài bất tận xanh mướt mượt, triền đê dài thoai thoải lổn nhổn phân trâu bò, dòng kênh đục ngàu, nước thong dong trôi, cuốn theo mấy bông bèo tây hoa tím ngắt. Đi kéo cá với mấy ông anh cả ngà, đang đi kiếm rơm để thui đốt nướng cá thì thằng thông gọi điện, bảo Bắc Ninh ngất xỉu, đang đi cấp cứu rồi. Đm, thế beep nào vậy không biết, chắc là tụt huyết áp giống lần trước rồi. Tao hỏi thằng thông có sao không thì thằng thông kêu đéo biết, đang ở bệnh viện đây. Tao bảo ờ thế có gì alo, gọi cho người nhà nó chưa. Thông kêu gọi rồi.
Đi nướng cá mà trong lòng cứ bồn chồn, được tí Luật gọi điện hỏi anh ơi Bắc Ninh bị sao à, tao trả lời đang ở quê nên cũng không biết, Luật kêu em cũng đang ở quê, nhà Bắc Ninh gọi điện hỏi em thì em mới biết. Tao bảo chắc không sao đâu, giống lần trước tụt huyết áp thôi. Luật vâng dạ hỏi han vài câu thì thôi. Tao thấy sốt ruột, nướng cháy mẹ cả con cá. Gọi điện cho thằng thông, thằng thông kêu vẫn đang ở hồi sức cấp cứu, chưa thấy bác sĩ ra. Tao hỏi có ai ở đó, thông trả lời có nó với 2 đứa ngoại thương. Tao vào kiếu các ông anh là có việc bận, thu thu đồ phi xe máy xuống Hà Nội luôn, không hiểu sao có cảm giác bất an lắm…
Khi đến viện trời đã tối mịt, thằng thông vẫn ngồi chờ bên ngoài, 2 em ngoại thương về rồi. Thấy mấy người nhà Bắc Ninh đang ở đấy rồi, tao vẫn nhớ mặt vì trước đã gặp 1 lần. Hỏi thằng thông tình hình thì nó bảo đang đi xét nghiệm gì gì ấy. Vào thăm thì có chị y tá bảo đi ra đi, chỉ người có áo mới được vào. Bắc Ninh nhìn thấy tao, tao đưa tay vẫy vẫy. Lúc sau người nhà ẻm đi ra tao mới mượn được áo để vào thăm. Nhìn mặt Bắc Ninh xanh lắm, tao hỏi thế nào thì ẻm kêu không biết, tự dưng thấy chóng mặt quỵ xuống, tỉnh dậy đang nằm ở đây. Tao trêu chắc là thiếu hơi giai rồi, Bắc Ninh cười nhẹ.
Đến gần 11h đêm thì mới có kết quả xét nghiệm các thứ, đại khái có các chỉ số gì đó cao thấp, còn có cả virus beep gì, cần nằm viện tiêm truyền mấy hôm. Biết thông tin thì tao mới về, về nhà báo lại cho thằng thông với 2 đứa ngoại thương, bọn nó thở phào. Hôm sau mới sáng sớm Luật đã gọi điện rủ đi thăm, tao đang ngái ngủ bảo ở đấy người ta không cho vào đông đâu, em đi 1 mình thôi.
Luật tắt máy luôn. Tao ngủ tiếp, đang ngủ ngon thì thấy tiếng đập cửa ùm ùm, thằng thông lồm ngồm dậy bảo đéo gì gọi cửa sớm thế, cả tuần mới được buổi ngủ nướng, chắc nó nghĩ là 2 đứa ngoại thương gọi. Bỗng thấy thằng thông ơ ơ Luật à, vào chơi. Nghe tiếng Luật cười hì hì bảo xin lỗi đã làm phiền ông nhé, thằng thông dày mặt nói có gì đâu, tôi dậy lâu rồi, gọi mãi nó chả dậy, chắc hôm qua nó ở bệnh viện về muộn. Luật cười hihi, tao ngồi dậy, vẫn chưa tỉnh ngủ, Luật lại nhéo má tao toạc cả miệng nói ông nghĩ sao mà bảo tôi đi 1 mình thế ông. Đau vl, tỉnh cả ngủ.
Đưa Luật vào viện, tao ngồi chờ bên ngoài, được tí thì Luật đi ra kêu không được vào thăm, đang giờ bác sĩ đi khám. Tao bảo anh đã nói rồi mà, mất cả giấc ngủ của anh, Luật ngửa mặt nhìn trời rồi nói trời đẹp thế này mà lại ngủ, anh không thấy có lỗi với thời tiết sao. Ừ, đúng là hôm nay đẹp trời thật, không nắng, mát mát, hiu hiu.
Chở Luật đi lòng vòng ăn sáng rồi lại lòng vòng ăn linh tinh, thêm lòng vòng ngắm cảnh mấy hồi thì đến trưa. Về cửa hàng Luật, Luật bảo anh mệt thì nằm nghỉ đi tí, tao bảo con bé bán hàng thuê cho anh mượn cái ghế nằm, con bé kêu anh vào trong phòng mà nằm, tao bảo thôi, phòng để chị em, anh nằm ghế được rồi. Con bé đứng dậy, tao kéo mẹ ghế vào trong phòng ngủ, nằm ghế ngủ, ngủ ngon vãi loằn. Chiều dậy lại đi cafe cafao với Luật mãi hơn 4h mới giải tán, 1 ngày thuần chỉ đi chơi không, không có tính tình dục nào, kể ra cũng thấy thoải mái.
Về nhà tắm giặt, hôm nay thế nào các cháu nấu cơm sớm thế. Tắm xong xuống thì Nâu kêu anh mang cơm vào cho Bắc Ninh nhé, nó gọi em bảo nấu cơm cho nó ăn nữa chứ ăn cơm bệnh viện không ăn nổi. Tao ậm ừ hỏi thế người nhà nó thì sao, nâu kêu ừ nhỉ, mà người nhà thì tự đi ăn được chứ sao. Tao đưa cơm vào, bảo mẹ Bắc Ninh là để cháu ngồi trông cho, cô tranh thủ đi ăn đi ạ, mẹ Bắc Ninh hỉ hả cười rồi đi. Tao ngồi nhìn Bắc Ninh ăn, nói chuyện vớ vẩn, trêu chọc vài câu cho ẻm cười. Ăn xong lại xách cạp lồng về, 3 đứa kia ở nhà vẫn chờ cơm.
Cứ như vậy tối nào tao cũng mang cơm vào, được 5 hôm thì Bắc Ninh ra viện. Lại thấy nhe nhẻn cười đùa. Tao bảo phải chịu khó bổ sung hơi giai vào mới khỏe, Bắc Ninh nhìn tao trìu mến nói chả bổ sung thì anh cũng đã suốt ngày sang phòng em nằm dạt dật rồi, hơi của anh cũng đủ rồi…
Đéo gì, nói thế người ngoài nghe dễ hiểu lầm. Mà tối nào cũng mang cơm vào cho ẻm, tao thấy người nhà ẻm tưởng tao là người yêu cũng nên. Tốt nhất không nên hiểu nhầm như thế. Đón Bắc Ninh về, người nhà em cũng rút hết, kêu còn bận nhiều việc. Mấy đứa tổ chức ăn mừng, Bắc Ninh kêu bác sĩ bảo không phải kiêng gì, rượu bia cũng không phải kiêng, hôm nay nhiệt tình nào mọi người…
Tao đương nhiên là không phải vào bếp. Không phải vì tao được đặc cách gì mà vì mấy đứa kia chuyên tranh nấu, đặc biệt thằng thông với em đen, chia tay được 1 ngày rồi yêu lại, xem ra như kiểu tình yêu được refresh, quấn quýt nhau lắm, nhặt rau cũng đò đưa. Mẹ kiếp, đúng là cẩu nam nữ mà. Bắc Ninh mới ốm dậy nên chỉ đi chợ cùng chứ không phải nấu, cơ bản là ẻm cũng không biết nấu, thấy ngồi hóng hớt chạy lăng xăng.
Tao lại ngồi ôm máy tính chứ biết làm gì nữa, thấy 1 đống nick sáng đèn mà không biết chat với ai, cũng không ai chat, yahoo dần dà đã ít người sử dụng, thời điểm này đã túc tắc nhiều smartphone rồi thì phải, dần dà xuất hiện các trò khác nên yahoo loãng dần. Bỗng thấy tóc vàng online, tao vào chat chit, thuận miệng rủ sang bên anh chơi, tóc vàng hỏi có gì mà chơi, tao bảo sang ăn cỗ, ai ngờ em bảo rủ cả giữa sang được không, tao bảo tùy thôi, thêm cái bát nữa cũng được.
Tóc vàng im im 1 lúc rồi gõ lại kêu giữa nó không qua đâu huynh, nó kêu bận. Thế đấy, từ lúc xoạc ẻm xong ẻm có vẻ lảng tránh vị sư huynh này… Nhảm nhí cả tiếng đồng hồ thì được gọi xuống ăn cơm. Thằng thông đã mua được 4 chai rượu nếp ở quán nhậu, ờ được, rượu này uống đỡ hơn cái can 2 lit rượu cồn Hà Nội.
Rượu vào, lời ra, ba hoa không ít, 2 đứa ngoại thương cứ ghép tao với Bắc Ninh, em nâu còn bảo Bắc Ninh có vợt không thì chị vợt đấy. Bắc Ninh lúc tỉnh thì kêu anh ấy có người yêu rồi mà, đến lúc phê phê cũng đùa lại là em vợt mấy lần toàn trượt… Ăn xong cả đám phê quá, dọn tạm bát đũa cho vào chậu.
Tao rủ thằng thông đi trà đá cho tỉnh rượu, uống hết hơn 3 chai, vãi đái thật. Đang ngâm nghê cái cái cơn phê thì thằng thông huých huých bảo hàng kìa, tao ngoái lại nhìn, đm váy ngắn, đùi trắng, chân thon. Nhìn lên thì ôi là Phấn, tao quay mặt lại, lảng tránh. Thằng thông đéo để ý gọi bô bô Phấn à, đi đâu đấy, uống nước đã. Phấn phát hiện, tao cũng chả trốn được nữa đành hihihaha bảo lại qua bạn chơi à. Phấn cười bảo vâng, em qua hỏi bài, tao gọi vào bảo ngồi uống nước đã, phấn vào. Mấy thằng ngồi xung quanh cứ nhìn đùi phấn hau háu, tao thấy hơi khó chịu. Hỏi han vài câu thì tao bảo về, thằng thông thế beep nào lại bảo vào chỗ bọn anh chơi đã. Đm thằng này hôm nay ngáo rượu hay sao. Phấn quay sang nhìn tao, chả nhẽ tao không bảo gì, đành gượng cười bảo vào chơi.
Đi cùng phấn về nhà, 3 nàng kia đang ngồi phòng khách, nhìn thấy phấn, Bắc Ninh là người đầu tiên tỏ thái độ, Bắc Ninh không chào hỏi gì mà quay mặt đi. Lên phòng ngồi hỏi hỏi han han, bố thông kêu đau bụng, không biết thật hay giả, phòng còn mỗi 2 người. Cái khung cảnh này ngày xưa quen thuộc lắm mà sao giờ thấy xa lạ thế. Chả biết nói gì, nói được câu thì lại thấy lạc lõng, vô định. Phấn thở dài. Tao hỏi phấn tình hình thế nào, phấn bảo không thế nào, tốt nghiệp xong thì kiếm việc làm, cũng có mấy người bạn giới thiệu việc làm cho rồi, làm hành chính nhân sự chắc cũng không khó.
Nghĩ trong đầu mối quan hệ của em tương đối rộng, lại giao du với các công tử, đại gia, kiếm việc làm chắc hẳn là điều không khó. Lại rơi vào im lặng. Ngồi 1 lúc thì phấn bảo về, tao tiễn xuống, nhìn phấn đi, 1 bóng hình lẻ loi, cô độc…
Luật gọi điện, Luật bảo phấn qua nhà anh chơi à, tao tự dưng nổi cáu, tao gắt em có cần theo dõi anh thế không, Luật ơ ơ em có theo dõi gì đâu, Bắc Ninh gọi cho em thì em hỏi vậy thôi mà.
Tao bảo ừ được rồi, phấn có qua, mọi thứ bình thường, không có gì nghiêm trọng. Luật bảo vâng, em chỉ hỏi thế thôi. Nói lảm nhảm mấy câu tao bảo buồn ngủ nên đi ngủ. Tắt máy. Vừa đặt lưng xuống giường, nghĩ ngợi lan man về phấn, về giữa thì Bắc Ninh vào. Tao nhìn Bắc Ninh thờ ơ nói, em có nhất thiết đóng vai tình báo như thế mãi không. Bắc Ninh trả lời, em sợ anh bị ả hồ ly tinh kia câu kéo.
Tao thở dài, không biết ai là hồ lý tinh. Tình yêu của phấn thật si mê, thật nồng cháy, không hề toan tính, nhất định không phải hồ ly tinh như Bắc Ninh nói rồi. Tao bảo anh muốn ngủ, lấy gối úp vào mặt. Băc ninh leo lên giật gối, đéo gì, đang buồn ngủ, tao bực mình túm tay Bắc Ninh kéo 1 phát, cả người ẻm nằm sấp vào người tao, bộ ngực tì sát, mặt giáp mặt, hơi thở còn nồng mùi rượu, tao hỏi nhỏ: Em muốn gì, hồ ly tinh…
Men rượu nồng cay khiến con người ta dễ dãi hơn thì phải, Bắc Ninh không trả lời, tao ngẩng đầu lên 1 chút chạm môi vào môi ẻm, tay rờ rờ vào mông mà bóp. Mông căng tròn, bóp 1 lúc thì cố với tay vào khe, thấy dấp dính. Tư thế không phù hợp không thể tiến sâu hơn. Tao vật Bắc Ninh lại, môi vẫn không rời nhau, Bắc Ninh nằm ngửa, tao đưa tay lên nhằm chỗ nào nhô cao nhất mà rờ nắn, Bắc Ninh nhắm nghiền mắt. Bỗng đâu chuông điện thoại reo. Bắc Ninh mở mắt, đưa tay với điện thoại, đệt, là điện thoại của tao mà, Bắc Ninh nhìn thoáng qua bảo chị Luật gọi…
Cảm xúc đứt gãy, Bắc Ninh ngồi dậy và đưa điện thoại cho tao. Tao cũng đứng dậy, ra ban công nghe máy. Luật hỏi han kêu Bắc Ninh khỏe chưa, em gọi điện không thấy nó nghe. Tao tỉnh hẳn, nói nhăng cuội bảo bảo nó khỏe lắm rồi, vật ngã cả anh được rồi. Luật hiha hỏi nó vật anh hay anh vật nó, tao trả lời vật nhau thôi, Luật kêu cứ liệu hồn.
Thôi thế là thôi, tụt cả hứng. Đi vào phòng thấy Bắc Ninh đang ngồi, mặt đỏ bừng, tao bảo anh xin lỗi nhé, Bắc Ninh kêu không có gì. Bảo Bắc Ninh là Luật gọi điện hỏi thăm em mà không thấy em nghe máy, Bắc Ninh ớ ớ kêu em để điện thoại trong phòng, không nghe thấy tiếng chuông nhỉ. Bắc Ninh vùng dậy đi về phòng, đùa bỡn với cô bé này không ít lần, sức hấp dẫn của em nó đúng là không hề nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro