Phần 32
2020-09-16 06:39:00
Bọn tao đã thành mem chính trong đội thiết kế, cơ bản thì chỉ là thợ cad là chính thôi nhưng cũng là làm ra sản phẩm. Lão râu xồm vẫn dạy thêm các kiến thực về thực tiễn, bảo đọc các hồ sơ giấy tờ liên quan đến quản lý triển khai dự án, cứ đọc cho vui, nhớ được bao nhiêu thì nhớ.
Lương đã được trả là 3,5 triệu. Đủ tiền ăn tiêu. Mấy lần hẹn lão bách khoa đi nhậu mà không thành, lúc bận cái nọ, lúc bận cái kia.
Cuối tháng 11, lại sắp đến 1 mùa đông nữa rồi. Chuyện tao chia tay phấn tao không nói nhưng thằng thông kể với em Đen, em đen kể với em Bắc Ninh, Bắc Ninh kể với Luật xong rồi không hiểu sao đứa đéo nào cũng biết. Ừ thì kệ mẹ chúng nó biết, sau bận chia tay Hải Dương, chứng kiến Luật có người yêu, giờ lại chia tay phấn, tao cũng chán nản yêu đương, thấy đi làm thích nên tập trung cày cuốc vào nghiên cứu, học hành.
Hôm ấy nắng to, nhưng không nóng, nắng mùa này chỉ vàng là chính, kiểu cho sủa nhưng không cắn ấy. Đang làm thì Luật pm bảo cafe đi anh ơi, thời tiết buồn ngủ quá. Tao bảo trà đá thôi, phê pháo xa lắm, Luật kêu có quán mới mở đi bộ có trăm mét thôi. Tao bảo ai mời. Luật kêu em rủ thì tất nhiên là anh mời chứ ai. Vl, thấy đáng yêu, ừ thì đứng dậy, bảo em ra ngoài tí các sếp nhé.
Làm ở đây cơ bản anh em cũng không ai để ý giờ giấc thời gian, mấy bố kia cũng thế, hôm thì đến muộn, hôm về sớm, có hôm đang làm lại chạy mẹ đi đâu mất hút. Tay xồm bảo thoải mái đê, miễn sao việc phải đúng hạn, đéo làm ở công ty thì về nhà mà làm cho tốn điện.
Tao đi bộ ra công ty Luật, Luật đã đứng chờ ở vệ đường. Luật bảo lâu lắm không gặp anh. Tao bảo gặp nhau làm ngơ thì có, Luật kêu ai ngơ ai thế. Vào quán cafe tao gọi lon bò húc, cafe gì giờ này cho cồn ruột. Luật gọi sinh tố, ngồi chuyện qua loa về công việc tí thì Luật hỏi anh có gì mới không. Tao bảo không có gì, vẫn cũ cũ xỉn xỉn thế này thôi. Tao hỏi Luật em thì sao, bao giờ cưới. Luật đang hút sinh tố tí thì sặc, ẻm kêu sao lần nào gặp cũng hỏi câu này thế. Next rồi anh nhé.
Tao nheo mắt nói next là thế nào. Luật trả lời thì giải tán yêu đương rồi, em chia tay rồi, bố kia đi lấy vợ rồi. Đéo gì nhanh thế. Luật cười kêu em cũng chả biết nữa. Tao ngửa cổ làm ngụm bò húc rồi sủa: Hay mình yêu nhau lại đi. Biết là tao nói đùa mà Luật vẫn đỏ mặt bảo đã yêu bao giờ đâu mà kêu yêu lại đi. Tao không nói thêm nữa. Thấy trong lòng vui vui khó tả.
Hôm đấy không lên trường, tối về huýt sáo dọc đường, thằng thông kêu bố cháu có gì hôm nay phấn khởi thế, tao bảo mới nhận được tin vui, thông hỏi tin gì, tao bảo tin Luật chia tay người yêu.
Thằng thông cười ha hả bảo đm, vẫn vướng vấn Luật à. Tìm gái mới mà xơi ông ơi, tôi thấy em tóc vàng, em giữa, em mỹ nhân, 3 em đều béo chỉ có đần mới không ăn. Tao lại nghĩ đến 3 ẻm đấy, kể ra cũng ngon thật. Cái phần con trong cái con người bỗng nổi trội lên, nghĩ bụng tối nay rủ em nào đi chơi đây nhỉ…
Nghĩ thế mà không thành, ăn xong đau bụng vl, đi vệ sinh ngồi phải nửa tiếng. Xong vẫn thấy hơi đau đau, đéo rõ ăn trái dạ cái gì nữa. Vào phòng Bắc Ninh kêu anh đau bụng quá, Bắc Ninh nguýt đau bụng sang đây làm gì, tao nhe răng cười bảo xoa bụng hộ cái. Bắc Ninh bảo lượn đê, đau đầu thì may ra chứ xoa bụng thì mơ đi cưng.
Tao kệ mẹ, nằm lăn ra giường em, Bắc Ninh lại kêu toáng lên ê sao cứ tùy tiện thế là thế nào nhỉ. Tao không nói gì nằm vắt chân, xoa xoa bụng. Ngứa mồm thử buông lời ong bướm tí, bảo Bắc Ninh là em còn thích anh không. Bắc Ninh sững lại kêu anh hỏi thế làm gì. Tao nói nhẹ, anh nhớ có lần em bảo thích anh từ lần gặp đầu tiên, bây giờ sau bao năm chung sống em có còn thích anh không, anh muốn biết vậy thôi.
Bắc Ninh phì cười nói cái gì mà bao năm chung sống, là chung nhà thôi. Tao nghiêm mặt bảo tập trung vào câu hỏi đi. Bắc Ninh bảo không thích mà em để cho anh tự nhiên trong phòng em như thế à. Tao gật đầu, hỏi cho vui vậy thôi. Tao hỏi thêm thế tay gian gian lần trước em dẫn về đâu rồi. Bắc Ninh giả vờ không hiểu nói nó ở nhà nó chứ ở đâu sao em biết được. Tao lại nghiêm mặt vào tập trung trả lời ý chính đi. Bắc Ninh mới nói, ui xùi, chỗ đấy không ăn thua…
Cuộc sống có nhiều sự trùng hợp tình cờ, có lẽ là do trái đất hình tròn với vòng quay quanh mặt trời lặp đi lặp lại. Bỗng gặp lại cô chị Hải Dương ở công ty. Cô chị Hải Dương về nhà làm công chức, công ty tao thì lại đang có mối nhận gói tư vấn thiết kế cái công trình đéo gì to to ở Hải Dương, bữa ấy không rõ hẹn nhau với giám đốc trẻ bên tao thế nào mà 2 – 3 người bên sở vào thăm văn phòng chỗ bọn tao. Tao còn không để ý và không nhận ra.
Cô chị Hải Dương cứ nhìn nhìn tao rồi ơ anh. Khi này tao mới để ý. Giám đốc trẻ tiếp khách bên trong, cô chị Hải Dương ra ngoài, tao bảo ra trà đá. Lâu lâu không gặp, đi làm vào nhìn ngon nghẻ béo trắng hơn hẳn, hỏi han vài câu, tao hỏi cô em sao rồi, cô chị kêu nó cũng về tỉnh làm rồi. Tao hỏi có người yêu chưa, cô chị cười nói anh đá nó rồi còn hỏi làm gì. Tao bảo ừ, thế em có người yêu chưa, cô chị cười bảo bí mật. Bí cái dí, tào lao thêm mấy câu thì đi vào, cô chị kêu chắc còn gặp nhau nhiều đấy. Tao bảo hy vọng là thế…
Mỹ nhân lại gọi điện rủ đi offline. Tao bảo offline lại như lần trước á, mỹ nhân kêu không anh ơi, lần này offline ít người chứ không đông như trước. Tao bảo offline chỉ anh với em thôi thì được, mỹ nhân cười khinh khích kêu anh dám không. Tao nghĩ bụng sợ đéo gì mà không dám nhỉ nhưng miệng trả lời chắc là không dám đâu.
Mỹ nhân bảo cuối tuần này anh đưa em đi nhé người yêu. Đm, tao chán cảnh đóng giả người yêu này rồi, tao bảo không, anh không đi đâu, ở ở nhà đi chơi với Giữa vui hơn. Mỹ nhân cố nài nỉ kêu em Say hôm trước cứ hỏi anh mãi đấy, mỡ dâng lên miệng mèo rồi đấy. Tao nghiêm túc nói anh không phải người như em nghĩ, trừ khi mỡ đấy là em, hehe. Tao nói thêm là anh không thích đi, Mỹ nhân cứ phụng phịu. Tao tắt mẹ máy. Đếu mợ, tao đoán mỹ nhân ham vui mấy trò kiểu này mà đi 1 mình thì ngại hoặc chán, chèo kéo tao đi như bạn đồng hành. Tao không thích kiểu vậy.
Từ hôm cafe với Luật, tối đéo nào về cũng chat chit với ẻm. Bất ngờ hết cái nọ đến cái kia khi Luật thông báo sắp tới chuyển đến ở cùng Bắc Ninh. Tao biết tin sang ngay phòng Bắc Ninh hỏi, Bắc Ninh bảo vâng, có vấn đề gì không ạ, chị Luật bảo ở trên cửa hàng 1 mình chán với lại giờ thuê nhân viên bán sắp tới cho nhân viên ở nhờ đấy luôn. Tao bảo nhà này là nhà chung, phải hỏi ý kiến các bô lão chứ. Bắc Ninh bảo ơ thế anh không thích à, tao bảo không được, nhất quyết không được. Em làm thế nào thì làm, miễn là Luật không ở đây được và đừng có nói là do anh không muốn. Bắc Ninh nhìn tao xét nét rồi vâng dạ kêu thế để mai em bảo lại với chị Luật.
Tao nghĩ rồi, không nên ở gần thế làm gì, phức tạp, lằng nhằng. Giả như Bắc Ninh chuyển đi rồi Luật chuyển đến ở 1 mình thì ok, chứ đến ở cùng thì không ổn chút nào. Tao cũng không hiểu cụ thể không ổn chỗ nào nhưng chỉ cảm thất là không ổn.
Nhiều lúc cũng nhớ về phấn, nhất là những tối nhàn rỗi, như trước thì rảnh là hay qua đấy à ơi, rồi thì cuối tuần nào cũng qua đấy nằm cả ngày. Phấn xinh đẹp, thực sự nghĩ lại vẫn thấy phấn xinh. Những lúc đấy lại tự lấy tay gõ gõ vào đầu mình mấy cái tự bảo mình quên đi, quên đi. Và cách quên dễ nhất có lẽ là tìm niềm vui nơi khác. Nhìn lại, có ai nhỉ, Tóc vàng? Giữa? 2 gái Hà Nội xịn hay là Bắc Ninh, Luật 2 nàng quan họ… Nghĩ nghĩ suy suy chả biết thé nào. Mò vào room yahoo. Lên mic hát bài, vừa hát xong thì có nick nhảy vào pm. Ồ, là của bà chị giáo viên tình 1 đêm lần trước…
Lần trước làm 1 shot, nếu không vào room có khi quên mẹ bà này rồi. Bà ấy hỏi sắp tới đi offline có đi không, chị cũng được thông báo. Tao bảo chắc là không đi đâu ạ, tạp nham quá em không thích. Mụ kêu lần này có chọn lọc chắc chỉ tầm chục người thôi, đi đi cho vui. Tao bảo chị cũng đi ạ, mụ ừ, tao bảo thế thôi em không đi, đi gặp chị ngại lắm, chuyện lần trước… Mụ gửi hình bảo đừng nghĩ sâu xa quá làm gì cậu bé. Tao bảo bố trí chị em mình offline trước đi, mụ bảo thôi, đừng đùa chị, mỹ nhân bên cạnh cậu chị không dám sánh đâu…
Đấy, đm cái khổ của việc đóng giả người yêu con bé mỹ nhân nó thế đấy. Lượn lờ room mấy vòng thì out, chơi mãi trò này cũng chán. Rủ thằng thông bảo có đội đế chế nào không thì nó kêu có cái lồn, chơi gái đi, lớn rồi đế chế đéo gì nữa. Vl ông tướng, nói như cuội. Tao đéo buồn nói gì xuống bếp cắm ấm nước, tí lên ngồi pha cafe hút thuốc. Thấy em da đen đang ngồi phòng khách viết viết lách lách, thấy tao ẻm gập vội quyển sổ lại.
Tao cười bảo viết nhật ký à bé, da đen cười bảo không, em nghịch linh tinh thôi. Tao nghĩ bụng đm không biết trong nhật ký có kể cảnh địt nhau với thằng thông không nhỉ. Nước sôi, lên pha 1 cốc cafe ra ban công ngồi, bố thông thấy mùi thơm kêu xin hớp, tao đéo cho bảo tự pha đi, cu cậu lọ mọ đi pha rồi cũng kéo ghế ra ban công ngồi hút thuốc. Trời se lạnh, cafe, thuốc lá, yên bình phết.
Tao hỏi thằng thông sau ra trường mày có đi theo nghề giao thông không. Nó quả quyết kêu tất nhiên là có, không theo nghề thì học ăn mề à. Tao bảo nhưng nghề công trình giờ xuống bỏ mẹ.
Thằng thông rít thuốc hơi sâu kêu đến đâu tính đến đó, nghĩ ngợi đéo gì xa xôi. Tao cười bảo vừa nãy xuống cắm nước thấy bồ mày đang viết nhật ký, tao tò mò đấy. Thằng thông cười khẩy bảo tò mò đéo gì, tao đọc trộm được vài lần rồi. Đm thằng bạn, tao hỏi thêm câu thế nó có tả cảnh chúng mày quật nhau không, thằng thông nói luôn là có chứ, đọc hay vl…
2 thằng đang hihihaha thì thấy Bắc Ninh đi đâu về. Tí sau thì thấy tiếng giày cộp cộp đi lên phòng, thằng thông kêu Bắc Ninh ngon thế sao đéo có đứa nào yêu nhỉ, hay là nó yêu bên ngoài không dẫn về. Vừa nhắc xong thấy Bắc Ninh lò mò sang, tao nhìn mắt Bắc Ninh đỏ đỏ. Bắc Ninh hỏi cho xin gói cafe nào. Tao bảo sang đây ngồi cho mát đi, Bắc Ninh về phòng lấy ghế rồi sang ngồi, nét mặt sầu sầu.
Thằng thông hút hết điếu thuốc thì đi vào phòng rồi bảo các vị cứ tự nhiên, nó mò xuống tầng 1. Tao hỏi Bắc Ninh có chuyện gì buồn à, Bắc Ninh bảo vâng, chán quá anh ah. Tao bảo kể đi xem nào. Bắc Ninh kể vừa đi chơi với thằng mặt gian gian về, đi ăn cả nhóm có 6 người 3 nam 3 nữ, đến lúc trả tiền thì thằng gian gian đứng ra trả, khi đèo em về nó phi vào nhà nghỉ, em bảo không, nó kêu đau bụng, em bảo thế lên 1 mình đi, nó lên 1 mình thật rồi gọi điện cho em kêu oai oái rằng đau quá.
Em đoán là giả vờ nên kệ, em gọi điện hỏi có xuống không, nó bảo em phải lên dìu nó xuống, em tức quá phóng về, đang đi đường thì nó gọi điện, em không nghe, và đây, anh xem tin nhắn nó nhắn cho em này: Bắc Ninh đưa tao điện thoại, tao đọc tin nhắn, đại khái có mấy tin nhắn nhưng nội dung là sỉ và em Bắc Ninh lừa nó, bao lần đi ăn uống nó phải trả tiền mà không được gì. Tao phì cười, Bắc Ninh kêu anh cười gì, em đang ức muốn khóc đây.
Tao đưa tay lên choàn vào vai em bảo đừng khóc, có anh đây mà, lần sau đi ăn cùng anh em phải trả tiền cho anh đấy nhé, sau đó em muốn làm gì anh thì cũng được. Bắc Ninh nhe răng cười nói, đúng là chỉ bên anh mới thấy vui…
Đường vào tim em ôi băng giá, trời mùa đông mây vẫn hay đi về. Không rõ tiếng nhạc từ đâu văng vẳng quanh đây, chắc cũng chỉ mấy nhà hàng xóm khu này. Ở đây gần năm rồi mà cũng không chơi bời giao du với láng giềng, có gặp thì mở mồm chào anh chị cô chú xong thôi, hàng xóm thì cũng chỉ biết nhà này có mấy đứa sinh viên thuê ở trọ chứ có khi cũng chả biết tên đứa nào. Ngõ nhỏ, phố nhỏ, mùa đông Hà Nội khiến cho con ngõ tưởng chừng như kéo dài thêm, người qua lại thưa thớt. Mới hơn 9h mà có vẻ vắng lắm, trời rét, thỉnh thoảng lất phất mất hạt mưa đúng là chẳng ai muốn ra ngoài thật.
Ngồi ban công hút thuốc ngắm đường, hơi thuốc không đủ ấm để chống lại cái lạnh này, hút xong điếu mà thấy run cầm cập lại vội vào phòng đóng cửa. Lạnh này chỉ ngủ là sướng nhất. Chui vào chăn, cầm điện thoại đọc truyện, cái điện thoại sl45 thế mà hay vl, điện thoại đen trắng mà nghe nhạc được, đọc truyện được.
Nhớ cái lần tao mới mua sl45, nhét tai nghe vào đánh nhạc thình thình, Bắc Ninh sang hỏi điện thoại này cũng nghe được đài FM à. Tao dí cho nó tai nghe vào tai, thấy ẻm tròn mắt rồi lại nhắm mắt, lúc sau tháo tai nghe ra ơ đây là máy nghe nhạc chứ không phải điện thoại à… Nằm tí thì đến 10h. Thằng thông vẫn chưa lên, tao gọi điện cho nó thì nó để điện thoại ngay ở giường. Tao cầm điện thoại nó, hí hoáy thế beep nào lại mở đài VOV, đang mục đọc truyện đêm khuya, thế là nghe luôn. Mẹ kiếp, hôm ấy lại kể chuyện liêu trai, nghe ghê rợn ra phết.
Hồi ấy tao cũng hay nghe đọc truyện trên VOV lắm, giọng đọc Việt Hùng, Hà Phương, Hoàng Yến nghe đọc mà như hát. Không biết bây giờ các bác ấy còn đọc nữa không.
Trời lạnh thế mà vẫn phải dậy đi làm, là đi làm chứ không phải đi học. Nếu đi học có lẽ nghỉ ngay. 2 thằng lên công ty đã gần 8h mà còn chưa thấy ai, lại không có chìa khóa vì trước giờ toàn đến muộn hơn và về sớm hơn mọi người, rủ nhau ra quán trà đá ngồi chờ, vừa ngồi chưa ấm đít thì thấy lão mặt trắng cũng mò ra chào 2 chú đi sớm thế, có chìa khóa không, thằng thông kêu có thì em đã vào, anh cũng không có à, tay mặt trắng cười hì hì bảo không, có 3 chìa thì 3 ông kia cầm, bảo đánh thêm chìa nhưng anh có bao giờ đi sớm về muộn đâu.
3 anh em ngồi trà nước, hút hết điếu thuốc vẫn chưa thấy mấy ông kia lên. Tay mặt trắng hỏi 2 chú ăn sáng chưa, thằng thông bảo chưa. Ông mặt trắng rủ đi làm tí lòng, hắn lấy điện thoại gọi cho lão râu xồm thì phải. Rồi 3 thằng phi ra quán ăn sáng cũng gần đấy làm bát lòng với chai rượu, đung đưa mấy chén thì 3 bố kia ra. Lão tóc dài kêu mấy thằng mày đi ăn mảnh nhé, thằng thông kêu bọn em không có chìa khóa ngồi chờ hết 4 tuần trà xót cả ruột, mảnh gì anh. 6 người làm hết 4 chai. Đứng dậy thì lão râu xồm trả tiền, không thấy ai tranh hay góp, tao mở miệng bảo bọn em góp nữa. Lão xồm xua tay kêu thằng nào cũng đến lượt cả, không phải góp.
Hôm ấy tây tây, lại là thứ 6. Mấy anh em đánh đế chế cả buổi sáng, 2 thằng tao với lão mặt trắng 1 team, ban đầu thua 3 trận liền, sau lại thắng lại 3 trận, có vẻ khá cân kèo. Trưa ăn cơm hộp xong tao với thằng thông lại ra ngồi trà đá, mấy bố kia kêu ngủ tí không mỏi mắt. Thấy bóng dáng Luật, tao dơ tay vẫy vẫy.
Luật lại, Luật bảo tối có cái event đéo gì ấy và công ty em có vé mời, em xơi được mấy cặp, rủ tao với thằng thông có ai đi không. Thằng thông bảo có, cho xin cặp. Tao bảo thế cũng cho anh cặp, Luật bảo anh chỉ được 1 cái thôi. Tao bảo sao thế, Luật kêu thế anh định đi với ai mà xin 1 cặp. Tao mới hiểu ý ẻm là nếu tao đi thì phải đi cùng ẻm. Tao hỏi thằng thông có đi không, thông kêu đi chứ, ở nhà nhiều ung hết người. Tao nhìn Luật bảo ở thế tối đi nhé em yêu, Luật kêu bạo mồm gớm nhỉ…
Tưởng gì hóa ra event giới thiệu sản phẩm, nôm na gần như cái hội chợ nhưng cao cấp hơn. Đi lòng vòng xong lại xem gái nhảy, công nhận đẹp. (Tao không biết gái nhảy này có đắt không nhỉ, tao chỉ biết thấy mấy đứa làm sự kiện nó nói chuyện bảo bỏ ra 5 triệu thì thuê được 3 – 4 em chân dài váy ngắn nhảy mỏi chân, thằng nào làm sự kiện thì tí nữa comment xác nhận bên dưới hộ phát, tao cũng có ý định thi thoảng rủ mấy anh em tụ tập ngồi xem gái nhảy, nhìn bọn nó thấy hứng lắm). Có vẻ thấy tao xem hăng say quá nên Luật kéo tay tao bảo đi chỗ khác, tao bảo từ đã, nghe ca sĩ hát đã, Luật bảo nghe hay xem, tao cười, mắt vẫn dán vào đùi các em gái nhảy.
1 thoáng nhớ đến Phấn. Hình như nghĩ đến cái gì thì gặp cái đó, Luật vừa kéo tao đi được mấy bước thì đụng Phấn, Phấn đi cùng cô bạn mà tao đã từng gặp. Dừng lại 3 giây, Phấn hỏi anh cũng đi xem à, tao gật đầu, Luật chào xã giao, đại khái khen mấy năm rồi không gặp mà nhìn Phấn vẫn xinh đẹp lắm, phấn cũng nói lại đại loại như thế, rồi bước qua nhau. Đi thêm dăm bước thì tao ngoái đầu lại nhìn, thế beep nào cũng thấy phấn đang đứng nhìn về phía tao. Nét mặt phấn nhìn buồn lắm.
Luật không quay lại mà kéo tay tao đi và nói còn nuối tiếc sao. Tao quay lại, đi cùng Luật, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro