Kỹ sư tự truyện

Phần 148

2020-09-16 06:39:00

Phần 148
Thời gian trôi, tao quản lý cái công trình ấy, cơ bản là duy trì đúng kế hoạch, mỗi tuần làm báo cáo lên cho giám đốc 1 lần, toàn tao trực tiếp báo cáo, sếp tao đi cùng ngồi nghe cùng thôi. Giám đốc người hàn, biết cái đéo gì về xây dựng đâu, báo cáo đẹp lắm, lão cứ nghe mà gật gù thôi. Phương diện tình cảm thì Vĩnh Yên với tao ngày càng khăng khít, cuối tuần nào cũng gặp nhau quấn quýt, kiểu yêu xa cũng thấy hay ho vl.

Thằng thông đã đi làm ở chỗ mới, chân văn phòng, sạch sẽ thơm tho. Cuộc sống yên bình thực sực. Sẽ không có gì đáng nói nữa cho đến hôm tao đi ăn cùng nhà thầu, thấy Hoa Xanh đi cùng thằng beep nào ấy cũng vào quán. Hôm ấy khoảng 1 tháng rưỡi tính từ hôm thằng Thông xuống Hà Nội ở cùng tao. Nhà thầu mời đi ăn vì lo cho vụ thanh toán lần 1 30%.

Bọn tao ngồi trong phòng vip kín, thành phần chỉ có tao, sếp, và 1 em nhân viên bên nhà thầu, em này nhan sắc bình thường, đeo kính, ăn mặc giản dị, tao đoán là chân làm việc thực thụ. Được nửa bữa tao ra ngoài hút thuốc, thấy Hoa xanh khoác tay thằng đầu bùi nào ấy đang đi lên cầu thang, ăn trên tầng trên. Tao rút điện thoại gọi báo thằng thông, đm, ngày xưa hồi sinh viên tao cũng từng làm thám tử cho nó đi bắt gian, lịch sử lần này lặp lại chăng.

Thằng thông có vẻ hơi sốt sắng hỏi có thật không, có đúng nhìn rõ không, hay là nhầm.

Địt cụ, tao cảm giác nhưng trong lời nói của nó có gì không tin tao. Tao bảo tốt nhất mày đến mà rình ngoài cửa, lúc nào chúng nó về thì bắt quả tang. Tao đang bận rồi. Thằng Thông ừ ừ ào ào. Mẹ kiếp, tao khó chịu vì cái kiểu nói của thằng bạn thân với mình, đéo thèm quan tâm nữa mà đi vào nhậu tiếp. Ngồi khá lâu, đến lúc về cũng đéo thèm để ý xem cánh em Hoa xanh về chưa, phi thẳng về nhà lên phòng, không thấy thằng Thông đâu, tao ngủ.

Lúc sau thấy thằng Thông về lay lay gọi gọi tao, nó hỏi có đúng nhìn thấy không, tao bực quá bảo đmm không tin bố à, thế mày có đến nơi mà xem không, nó kêu không đi, bận việc với đi ngồi trà đá. Tao chán vl, kệ mẹ nó ngủ tiếp.

Sáng hôm sau dậy đi làm lại đéo thấy thằng bạn đâu, gọi điện cho nó không thấy nghe máy, sợ muộn giờ nên thôi đi làm luôn cho kịp xe. Lên công ty tao lại gọi điện, lúc này nó mới nghe, nó kêu hôm qua ngủ bên phòng em Hoa xanh vì tao ngáy to quá.

Tao ngỡ ngàng hỏi lại rằng: Mày không nghe những gì tao kể sao, nó thản nhiên nói tôi hỏi hoa xanh rồi, là công ty em ấy tụ tập thôi, không có gì.

Tao định nói là thái độ khoác tay khoác eo tình tứ thế đéo giống đồng nghiệp thông thường đâu, chưa kịp nói thì thấy thằng Thông bảo ông không phải lo, tôi lo thân tôi được mà. Giọng điệu mang cả màu sắc châm biếm. Ơ địt, bạn chí cốt của tao đây ư… Tự ái, thực sự tự ái. Thằng bạn nối khố sau mấy năm không gặp, có lẽ cuộc sống cũng phần nào tạo cho nó sự thay đổi tính cách nhất định. Tao thôi không nói về vấn đề này nữa, cứ nghĩ rằng bọn tao đều không còn là tuổi để can thiệp vào cuộc sống của nhau.

Không biết Hoa Xanh nói gì nhưng cảm giác càng ngày thằng Thông càng say ẻm, dần dà bọn tao không ăn cơm cùng nhau nữa, thằng thông đi làm về sớm hơn thường hay đi cùng em Xanh buổi tối, còn tao về muộn hay đi ăn một mình. Đấy là tao nghe Buồn kể lại vì thỉnh thoảng đi ăn cơm cũng gặp Buồn đi một mình.

Có vẻ như các cháu chính thức yêu nhau rồi thì phải, thằng bạn buổi tối cứ quanh quẩn bên phòng hàng xóm, lúc ngủ mới về, thành ra cũng đéo có thời gian gì trò chuyện với nhau lắm. Tao cũng chả quan tâm, cuối tuần nghỉ thì đi chơi với Vĩnh Yên, tình cảm 2 đứa tăng tiến hơn nhiều.

Tối nọ đi làm về, thằng Thông hỏi có tiền không cho nó vay 10 củ, tao hỏi làm gì thế, nó kêu cuối tuần sinh nhật Hoa Xanh, ẻm ấy thích điện thoại, định mua cho ẻm cái iphone mới mà nó chưa có lương. Tao không nói nhiều, chuyển khoản luôn cho 10 củ. Muốn vài lời khuyên cho thằng bạn mà không hiểu sao khó thốt ra quá.

Tự dưng thấy có khoảng cách vl. Hôm đó 2 thằng đi ăn cơm cùng nhau, xong thì ra trà đá, tao dằn vặt mãi cũng thở ra được câu hỏi tu từ là mày chăm em hoa xanh cũng tốn kém đấy nhỉ. Thằng Thông kêu lo trước, được sau, tao xác định với ẻm rồi, mình cũng đến tuổi lập gia đình rồi còn gì. Nghĩ bụng hy vọng là em Hoa Xanh không tệ như tao nghĩ.

Bỗng thằng Thông hỏi ngược rằng mày không có thiện cảm với Xanh sao, đáng nhẽ không muốn nói nhưng nó hỏi thì lại phải nói, tao bảo luôn là Xanh không đơn giản và thánh thiện cho lắm, nếu không muốn nói là hơi cáo và thực dụng. Thằng Thông cười, châm điếu thuốc nhìn ra đường, thở vài khói mông lung, dường như nó cũng đang dằn vặt gì thì phải, mãi một lúc nó mới bảo ngày trước mày tán nó nhưng không được à.

Ôi đệt, làm đéo gì có chuyện ấy. Tao quay sang hỏi ẻm nói với mày thế à, thằng thông không trả lời cũng không gật hay lắc. Tao thở dài nói mày hiểu tao mà, vấn đề là mày tin tao hay tin em Xanh hơn thôi, tao không mất gì và cũng không được gì khi nói cho mày biết những điều mà tao cảm nhận và hiểu về em Xanh. Còn nếu mày thích, tao có thể ngay bây giờ bắt đầu tán tỉnh ẻm để xem tao có tán được nó không nhé.

Thằng thông phì cười kêu thôi thôi, con xin bố, con biết bố tài rồi. 2 thằng cùng cười xuề xòa, cảm giác như gỡ được 1 nút thắt trong quan hệ tình bạn đang rối rắm hiện nay. Câu chuyện cởi mở hơn, tao khuyên thằng thông làm vài liều thuốc thử đi, nó hỏi thử như nào, tao bảo đại khái giả nghèo giả khổ, hỏi vay tiền ẻm chẳng hạn, nôm na là thả mày vào hoàn cảnh bết bát khó khăn đi xem nó đối xử lại với mày thế nào, tao nghĩ ít người tận tâm với mình giống như Luật và Bắc Ninh ngày xưa lắm…

Chuyện xưa gọi lại, hôm đó ra về thằng Thông không sang phòng Xanh nữa, 2 thằng ôn lại chuyện sinh viên mãi đến 2h đêm mới ngủ, sự thân thiết dường như đã trở lại.

Cuối tuần Vĩnh Yên lên, tao cũng nói trước về cái sinh nhật của người yêu thằng bạn cũng là hàng xóm của tao. Vĩnh Yên lên diện cây đồ chất như nước cất, không hiểu có ý gì. Hôm đó đi ăn uống vui vẻ, không thấy thằng chim ngắn của em xanh đâu, tao dò la hỏi Buồn thì ẻm kêu chia tay rồi, đang yêu bạn anh mà anh không thấy sao. Buồn vừa nói vừa cười, không biết thật hay giả.

Thằng Thông vẫn tặng quà cho Xanh chiếc iphone mới đét, Xanh mừng lắm. Ngồi ăn Xanh cứ xuýt xoa cái túi xách của Vĩnh Yên, khen đẹp, lại nói bao giờ mới có cái túi thế này nhỉ, Vĩnh Yên vẫn nhẹ nhàng như tính cách vốn có, thản nhiên nói có gì đâu, em mua lúc nào chẳng được, bao giờ mua chị dẫn qua chỗ bạn chị bán nhé, đảm bảo không có hàng fake fuck gì cả, xịn trăm phần trăm.

Tao thì tủm tỉm cười bảo thôi để 20/10 anh mua tặng, Xanh kêu nhớ đấy nhé. Tao nghĩ bụng, nhớ cái lồn… Thứ 2 của tuần cuối tháng. Đang đi ỉa thì sếp gọi lên gặp gấp, tao nghĩ bụng đang ỉa, gấp cũng phải từ từ nhưng miệng vẫn phải bảo vâng vâng. 3 phút sau sếp lại gọi ơ đâu đấy, lên ngay đi. Đm, đéo hiểu gì mà gấp thế, xách quần lên chạy. Lên nơi sếp bảo vào phòng họp, gì mà bí mật thế không biết. Sếp thông tin có dự án mới, chính là xây nhà máy mới lần trước đã nói, dường như ký được hợp đồng cung cấp sản phẩm với đối tác nên xây thêm 1 nhà máy mới nữa. Quy mô tương đương nhà máy cũ ở đây lúc chưa mở rộng, địa điểm dự kiến là ở Vĩnh Yên. Tao thầm nghĩ, thật là vãi lồn, Vĩnh Yên cơ đấy.

Sếp bảo chờ chỉ thị của giám đốc là bắt tay vào triển khai luôn, có cử chuyên gia sang hỗ trợ, nhưng đừng lo, chỉ hỗ trợ kỹ thuật thôi còn đâu trách nhiệm chính là của mình. Đm, thế đéo hiểu đừng lo là đừng lo cái gì. Tao than vài câu là nếu như vậy thì phức tạp lắp, phải kết hợp với các phòng ban có thiết bị nữa, chưa kể quy mô thế nào, cụ thể ra sao, mình đã biết thông tin gì đâu.

Sếp kêu ừ, dự án lớn, có khi phải kiếm nhà thầu để hỗ trợ ngay từ đầu, chú thấy bọn nhà thầu đang thi công mở rộng làm được không. Tao nghĩ thầm được con cặc, không có tao thì làm được cứt, mà toàn thấy mấy đồng lẻ, các đồng chẵn vẫn là hứa suông. Tao bảo luôn bọn nhà thầu này sợ không đủ năng lực làm công trình lớn thế, nhiều vấn đề kỹ thuật phức tạp. Sếp nhìn nhìn đéo nói gì. Chốt lại sếp bảo chuẩn bị tình thần đi, ừ thì chuẩn bị.

Tối, nhà thầu gọi điện gặp mặt, đưa cho 5 chục, bảo anh hỗ trợ trước, cuối công trình thanh quyết toán xong anh em xem lại con số cụ thể nhé. Bố khỉ, nếu không có dự án mới thì có quan tâm trước không. Tao chém gió nhấn mạnh vài câu đại khái các ông còn thiếu tôi nhiều đấy, lão giám đốc nhà thầu cười giả lả bảo yên tâm, công sức của chú anh em biết cả mà. Được, để xem các bố biết thế nào.

Thằng Thông vẫn say lồn, đéo dứt nổi thì phải. Nó bảo tao hỏi giúp xem cái túi của Vĩnh Yên bao nhiêu tiền, tao trợn mắt nhìn nó nói không phải là em hoa xanh đòi mày mua đấy chứ, nó bảo không đâu, hỏi cho biết thôi. Tao trả lời biết cặc, quan tâm làm gì. Nó cứ giục, đành phải hỏi. Thấy vô duyên vl tự nhiên gọi điện Vĩnh Yên hỏi cái túi em mua bao tiền, Vĩnh Yên kêu anh định mua cho ai mà hỏi, tao phải giả vờ nói à để anh cóp tiền mua tặng em một cái nữa.

Vĩnh Yên sướng, kêu là không đắt lắm đâu, có hơn 20 triệu. Tao thốt ra miệng luôn là vãi cả lồn cái túi mà đắt thế. Vĩnh Yên hihi bảo không được nói bậy với em nhé, túi hàng hịn mị chả thế, mà em nhiều túi rồi, không cần mua đâu. Tao cười trừ nói nhảm mấy câu rồi tắt máy. Vĩnh Yên nói thế thì tự hiểu là ẻm nhiều túi rồi nhưng cái khác còn chưa nhiều, việc của tao là phải xem em đang thiếu cái gì, cần cái gì mà mua tặng. Tao báo lại với thằng Thông, nó cũng trợn mắt há mồm kêu sao đắt thế.

Tao gắt, đmm, tung thuốc thử ra đi con, mất tiền vô ích. Thằng thông im lặng không nói gì. Tao bảo mày không làm được để bố làm cho nhé. Tao nói nói, chỉ chỉ, khua tay múa chân một hồi lên kịch bản, thằng bạn thểu não bảo được rồi, thử xem vậy… Cuối tuần, thằng Thông về quê, tao về Vĩnh Yên chơi rồi đưa người yêu lên tam đảo bù khú.

Có lẽ quãng thời gian này đúng như Vĩnh Yên nói là yêu lại từ đầu, tao dần dần cũng không còn nghĩ đến Hóa đơn mấy nữa. Vĩnh Yên lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi, 2 đứa gặp nhau là ríu rít như trẻ ranh. Trưa chủ nhật về nhà Vĩnh Yên chơi, không gặp bố mẹ ẻm mà chỉ gặp cậu em, thằng em trai Vĩnh Yên tao cũng biết qua facebook từ ngày xưa, giờ nhìn khác hẳn, trông chững chạc chứ không trẩu như thuở nọ. Bố cháu đang làm giám đốc 1 công ty, oai như cóc. Trà cháo tí cũng có vẻ hợp cạ, cu em gạ tối ở lại nó đưa đi khám phá, tao bảo thôi, kiếu, hôm nào cậu xuống Hà Nội nhớ gọi anh. Vĩnh Yên thấy 2 anh em trò chuyện vui vẻ xem ra ưng lắm.

Tao về Hà Nội. Vừa mở cửa được mấy phút thì Hoa xanh chạy sang, ẻm hỏi ơ anh Thông đâu sao mấy hôm em gọi không nghe máy. Tao mặt buồn rượi bảo bố nó ốm nặng, phải vào viện. Hoa xanh cũng hỏi hỏi han han thêm một hồi, xem ra cũng có vẻ quan tâm lắm. Tao tiện mồm tâm sự luôn là bố nó ốm nan y, giờ phải lo 5 – 6 trăm triệu để chữa cho dứt, đợt này căng thẳng lắm. Hoa xanh nghe vậy nét mặt cũng buồn đi trông thấy, nhưng tao cảm giác đó là sự buồn thật, buồn vì tình không phải buồn vì tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kỹ sư tự truyện

Số ký tự: 0