Kỹ sư tự truyện

Phần 136

2020-09-16 06:39:00

Phần 136
No café thì về, tao hỏi lúc nào về Hạ Long, hóa đơn kêu chắc tí nữa về luôn, vì sáng nay em gọi điện bảo mẹ là về, anh mà không qua thì em về từ sáng rồi hihi.

2 Đứa lại ngồi ghế xem tivi nói chuyện phiếm, tao hỏi để anh kiểm tra em xem sau 2 năm trái tim có gì thay đổi không nhé, hóa đơn kêu xì, kiểm tra mãi từ hôm qua rồi còn đâu. Đm, đúng là hiểu ý mà, tao phải nói vòng là dùng tay chưa cảm nhận rõ lắm, phải dùng miệng. Tao đưa tay xoa xoa nắn nắn ngoài áo hóa đơn, rồi từ từ kéo từ dưới lên, lột phăng áo ngoài.

Nhanh tay giật luôn áo ngực, bầu vú trắng nõn căng mọng hiện ra, tao úp mặt vào cảm nhận rồi nhẹ nhàng liếm láp. Hóa đơn oằn người, mắt bắt đầu lim dim. Thằng bé tỉnh giấc căng cứng trong quần như muốn bảo ông chủ giải phóng cho tôi với. Đm thằng ranh, chưa gì đã đòi, bàn tay tao dần dần lần mò vào quần của hóa đơn, kéo tụt dần dần, bờ khe múp mẩy đã ứa ra những giọt nước nhờn nhờn trong vắt. Đẩy dạng 2 đùi của ẻm ra, tao cúi mặt đưa lưỡi đẩy đưa và cảm nhận hương vị tình yêu theo những tiếng rên khe khẽ…

Điện thoại hóa đơn đổ chuông, hóa đơn mở mắt với điện thoại rồi bảo là mẹ em gọi, tao bảo cứ nghe đi. Hóa đơn nghe rồi nói vài câu, tao liên cúi mặt vào khe hẹp mà dùng lưỡi luồn lách, hóa đơn bị bất ngờ rên ư ử, vội lấy tay bịt mic điện thoại và dùng đùi kẹp đầu tao lại, tao được đà càng liếm ác. Hóa đơn oằn người rơi cả điện thoại, vội vàng bấm tắt máy rồi nói, cái tên này, anh chết với em… tao kéo chân hóa đơn ra góc giường, lấy cái gối kê mông cao lên tý…

Rà cái cọc vào em bé và hạt đậu vài đường, hóa đơn ướt mắt, thở hắt ra, trán lấm tấm mồ hôi. Tao dứt khoát nhát đầu, sâu và trơn, ấm…

Để 10 giây lại ra nhẹ nhàng, xẻ gỗ nhịp vài nhát cho em quen… mùi và tốc độ…

2 chân hóa đơn rạng hết cỡ, dây cơ ở bẹn giật giật.

Mặt đỏ như gấc hấp…

Tao thả tay không chống đệm, sập 1 nhát chí mạng, nẩy tưng 2 thân trần trụi đên đệm… vếu tì vếu, môi kề môi, hóa đơn chốc lại liếm tai tao, rùng mình.

Thằng em căng maax size luôn, đâm càng ngày càng mạnh và càng sâu, hóa đơn lịm đi như cái xác không hồn, cái sướng làm ẻm ngây dại: “Anh ơi, em đã quá, anh làm em tới liên tục, anh giết em mất rồi, trời ơi to quá! Sướng quá chúa ơi, uhmm.” Cô bé của ẻm không co rút được vì quá căng, chỉ có nước nhờn rầm dề chay qua khe mép…

Tao như tàu Shikasen cao tốc, dập nhanh lên và mạnh như pít tông xe hơi lúc đạp lút ga, nhấn cái nào cái nấy muốn bể mu luôn…

“Em ơi… Anh chịu hết nổi em dâm quá, của em bót quá anh sắp bắn, anh sắp bắn đ… ấ… y!! Em yêu đi…”

Hóa đơn thu chân cặp chặt đùi, đan tay ghì mạnh eo tao, lắc mông 2 phát…

Tao căng não, căng cả thằng em… bế hóa đơn xoay ngược lại, thả đổ ra giường…

Được đà, nó đảo chiều quay lưng lại. Phía mặt ta… tỳ tay lên gối, chân dạng hết tầm… dập… máy khâu…

Nước tràn xuống bìu, bẹn tao dính dính… ướt gasz đệm, lạnh hết mông…

“Hự… ah… anh tớiii… rồi!!”

Hự hự mấy tiếng tao căng bắp đùi, phụt…

Hóa đơn ôm hai chân lắc lắc, xong nằm gục lên tao, Nước gạo bắn ra ồ ạt, mỗi cú bắn làm thằng con cu giật nẩy lên thì ẻm lại nảy lên một cách đã đời, Tao cảm nhận phải bắn chọt vào thấu đáy làm hóa đơn sướng muốn điên luôn, chẳng mấy chốc cô bé em nó đã căng đầy, cái chất dịch tình nóng bỏng nó làm cả hệ thống thông dâm của tao và ẻm như bị chích thuốc tê.

2 đứa ôm siết lấy nhau, kéo chăn đỡ lạnh và lịm người đi…

Rồi đến chiều thì hóa đơn cũng về, ẻm bảo đi taxi. Tao bảo tốt, lấy tiền ở bển làm giàu cho đất nước, như thế không bị coi là lãng phí. Hóa đơn kêu tại anh, em về từ sáng thì đã có xe khách, đỡ tốn bao nhiêu tiền. Tao dặn dò cẩn thận coi chừng bị híp dâm, trên báo có mấy vụ gái xinh quá làm tài xế không cưỡng được nên hành động đấy. Hóa đơn hihi kêu em sợ gì, trên đời này chỉ sợ mỗi anh thôi. Vl, nghe câu mát hết cả lòng cả dạ.

Tao lại trở về căn phòng trên tầng 5 quen thuộc, nằm ngả lưng ra giường nghĩ lại giây phút thăng hoa, tự dưng nghĩ kể ra cưới hóa đơn cũng được đấy nhỉ, nhưng lại có ý nghĩ phản kháng ngay lại rằng đéo ổn, lấy vợ tiểu thư về mình tội hầu nó, nếu mà lấy vợ thì nên lấy người như Vĩnh Yên là hay nhất. Ý nghĩ đá sang Vĩnh Yên, ngày ấy ẻm yêu tao đúng là 1 tình yêu khờ dại, không nhõng nhẽo, không ghen tuông, lúc nào cũng ở bên cạnh.

Chẹp, hồi đó nghe phong phanh Vĩnh Yên vì tao nên quyết rời Hà Nội về quê, làm một chân công chức, rồi có đợt nghe loáng thoáng đâu đó là ẻm sắp cưới. Tao cơ bản vẫn nắm bắt được đôi chút thông tin như kiểu mình trong tối còn các em ngoài sáng. Có điều cũng không chơi fb lắm và cũng không muốn lằng nhằng, thêm là bận với các mối khác nên cũng hạn chế thông tin.

Trưa được bát bánh đa cua, mà đoán là đéo phải cua, chắc chỉ có tí gọi là mùi cua thôi còn đâu là đậu, nốc thêm 3 cốc café, giờ thấy đói vl. Ngẫm nghĩ thôi đi làm suất cơm bụi cho chắc dạ bèn vớ cái ví đi luôn, ăn xong về tắm cũng được. Lang thang ra quán cơm quen thuộc thấy treo biển quán nghỉ về quê 3 ngày. Bố khỉ, quanh đây buổi tối chỉ có mỗi 1 quán cơm này. Chán đời đi bộ cách gần 1km mới có quán cơm rang phở bò nam định, thôi thế cũng được, đói bụng cứ phải có cơm mới chắc dạ được. Cơm nước xong xuôi đương nhiên là ra ngồi trà đá ngắm gái. Tao có 1 thú vui đơn giản mà từ bao lâu nay vẫn không bỏ đó là ngồi góc quán trà đá ngắm gái, rất thú.

Trời chạng vạng, ánh đèn vàng vọt đã lốm đốm sáng. Tầm này so với bữa cơm là sớm, thậm chí nhiều chị em giờ mới đi chợ. Thời tiết ấm áp, chị em thỏa sức mặc váy ngắn quần sooc 5 phân, tao rất thích ngắm đùi, những nàng quần soocs ngắn cũn rách rách, lộ cặp đùi trắng lẳn, loẹt quẹt đôi tông, nhìn no mắt thật.

Ngồi phì phéo điếu thuốc ngẫm chuyện linh tinh, có thời gian ngắn thôi mà quen nhiều gái quá, hình như là điểm rơi phong độ hay là đỉnh của đồ thị Sin sau thời gian dài tĩnh lặng chăng, Hoa, Tinder, Hóa Đơn, Luật, chẹp chẹp, số hẩm hiu, cứ dính vào gái là lúc nào cũng bị rơi vào lưới tình nhằng nhịt, tao không phải tham lam nhưng đó là cái tự nhiên nó thế, thậm chí nhiều lúc còn thấy khó chịu vì không biết chọn ai, giống như đi vào siêu thị chọn tivi, rõ ràng ở nhà đã xem mẫu trên mạng ưng ý lắm rồi mà vào siêu thị lại đéo biết chọn mẫu nào.

Xanh gọi điện, Xanh hỏi anh đi đâu cả ngày thế, tao bảo về quê, Xanh hỏi về chưa đi ăn gì đi, em chờ anh mãi để đi ăn, quán cơm gần nhà đóng cửa rồi. Tao đang định bảo là anh ăn rồi, nhưng nghĩ thế nào lại bảo anh đang trà đá tí, em cứ đi ăn trước đi, Xanh bảo về đi, Buồn vừa ra Hà Nội, đang ở phòng này…

Sau thời gian kha khá dài mới gặp, buồn có vẻ tăng cân nhẹ, nhưng nhìn mặt mày có vẻ rạng rỡ hơn hẳn, giống như vừa trải qua một đợt nghỉ dưỡng thoải mái tinh thần.

Ẻm thấy tao toe miệng cười nói chào ân nhân, ân nhân vẫn khỏe chứ. Tao cũng chào lại chào giai nhân, giai nhân vẫn còn nhớ ta sao. Có vẻ phong phạm hơi sến làm em Xanh phải ọe ọe mấy tiếng kêu tôi xin 2 người, có đi ăn không hay ở đó đóng phim hồng kong. Thôi được, có người đẹp mới ra nên tao cũng dối lòng giấu đĩa cơm rang trong bụng mà đi cùng các ẻm.

Tao hỏi Xanh rủ thằng bồ hàn quốc kia đi cho vui, xanh bảo ờ há, rủ nhé. Thằng beep đấy cũng người hàn nhưng tính cách nó dễ chịu hơn nhiều, xanh gọi điện xong kêu anh ấy bảo ok nhưng 30p nữa mới qua được, bọn mình đi ăn trước đi, đói lắm rồi. Tao hỏi buồn thích ăn gì, buồn bảo gì cũng được. Đm, chả nhẽ hỏi ăn cứt được không. Xanh bảo hay đi ăn gà chọi, ờ đi thì đi, quán cũng không xa, Xanh bảo tao với buồn đi trước đi để nó chờ tay hàn, vkl, nãy bảo bọn mình giờ lại kêu chờ hàn.

Thôi kệ mẹ, tao lấy xe chở buồn đi, hỏi han vài điều về Nha Trang quê ẻm, ẻm bảo em về tránh rét thôi, giờ lại ra Hà Nội làm, nhớ Hà Nội lắm. Ờ, đéo hiểu sao Hà Nội có cái gì đó khiến người ta nhớ lắm khi đi xa, dù chật hẹp, dù đông đúc xô bồ, ở thì không có gì là thoải mái nhưng xa thì lại nhớ.

Ra quán, tao bảo cho con gà chọi sắm đủ các món, cu nhân viên bảo anh ra chọn gà giúp em ạ, quán em tính theo kg. Được, gà tươi sống càng ngon, tao đi theo ku nhân viên ra đằng sau, tao bảo bắt cho anh con to nhất, làm đủ món cho anh. Đm, đằng đéo nào thằng Hàn chả trả tiền, mấy khi có cơ hội phá kho thóc của Hàn cộng.

Ngồi bàn uống nước, tao hỏi buồn sắp tới có kế hoạch gì, buồn bảo em có bạn giới thiệu việc rồi, nghỉ ngơi vài hôm rồi đi làm thôi. Tao cười hỏi thế yêu đương đến đâu, Buồn nhẹ nhàng nói gió cuốn mây trôi, em là mây, mặc gió cuốn đi anh ạ. VL văn vở. Kinh nghiệm tán gái của tao thì những đứa thả thính kiểu này 90% là dễ tán, còn 1 loại rất dễ tán nữa là em không hợp ai, tìm người hợp mình khó quá, em cần người thế lọ thế chai. Đại khái phụ nữ nói thế nào thì cứ làm ngược lại thôi là tán được. Thời gian làm gà cũng lâu, chờ mốc mép chưa bê đồ ra, lúc nó bắt đầu bê ra thì cũng là lúc Xanh và người yêu em đến, đương nhiên là đi ô tô. Xuống xe, tao thấy có cả 1 thằng hàn nữa nhìn lạ lạ mà quen quen.

Cả đám đi vào bàn thì thằng hàn quen lạ kia chỉ tao ô lên 1 tiếng rồi xích lô mang ô 1 hồi, á à, đm, chính là thằng beep cùng công ty cũ, thằng tán em Lee lần trước đấm nhau với tao ở thang máy, nó mới phẫu thuật làm mí mắt với mũi thì phải, mới nhìn không nhận ra. ĐM, là người quen à. Tao đứng dậy chào cho phải phép, tao bảo vui lòng nói tiếng anh nhé các ngài.

Với bọn hàn tao chưa bao giờ quỵ lụy. Thằng hàn người yêu Xanh hỏi tao với thằng hàn lạ quen nhau hả, thằng hàn lạ kể lể vài câu giới thiệu, nó còn cố nói thêm là vì tao nên em Lee phải về nước, ánh mắt nó nói lên rằng nó vẫn đang rất khinh bỉ tao, đúng là chó tính mà. Kệ cụ nó vậy, đéo anh em bạn bè gì nó thích nghĩ thế bòi nào thì nghĩ. Nhưng cái thằng beep đấy đã xấu tính lại còn dâm dê, cứ lao vào hỏi han sều em Buồn.

Tao ngứa mắt ngứa tai lắm nhưng đéo làm thế nào được vì cũng chả phải gì của Buồn, Buồn thì giữ thái độ lịch sự thậm chí là có đôi tí thính, kiểu như nghề sale phải thế hay sao không biết. Tao cảm giác hơi lạc lõng, bụng thì no cũng không ăn được mấy nữa, uống thêm vài chén tao bảo đau bụng nên về trước, tí nữa buồn đi cùng xanh về nhé.

Buồn nhìn nhìn tao ánh mắt dò xét, tao không phản ứng lại gì mà bắt tay thằng hàn bồ em xanh rồi quay đi, đi được vài bước chợt thấy ngứa tay, tao quay lại gọi to tên thằng hàn lồn mất dạy, cả đám quay ra nhìn tao, tao giơ ngón tay thối lên bảo Bitch, thấy Xanh phì cười rất nhẹ rồi nín vội. Đm, chửi được câu thấy thoải mái thằng người, thong dong ra lấy xe đi về. Điện thoại có chuông, mở ra thấy hóa đơn gọi, tao tạt vào quán trà đá ngồi nghe điện cho an toàn vì biết Hóa đơn mà gọi chắc phải buôn cỡ nửa tiếng là ít.

Hóa bảo em về đến nhà rồi, vừa hay bố em cũng về, đang ngồi nghe cải lương.

Tao bảo thế em bảo bố em có muốn nghe cải lương không để người yêu con hát, cứ bảo thế là bố em sẽ không mắng nữa, hóa đơn hihi kêu không mắng nữa mà chuyển sang chém à. Kém dự đoán một chút là mới có hơn 20p thì hóa đơn bảo thôi em phải vào nghe cải lương tiếp đây, trốn được tí đã bị gọi vào rồi. Tao chẹp miệng 1 cái, đúng là hóa đơn vẫn mang lại cảm giác yêu thương nhiều nhất.

Điếu thuốc nãy châm mới hút được vài khói, mải nói chuyện, thuốc cháy hết tự lúc nào không hay. Châm điếu thuốc mới, nhấp hớp trà ngồi ngắm phố. Mục tiêu của mình là gì, đã đến lúc lập gia đình chưa nhỉ, lông bông mãi chưa được cái tích sự to lớn gì, cũng không còn trẻ nữa rồi, có lẽ phải xác định mối quan hệ lâu dài nào đó thôi…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kỹ sư tự truyện

Số ký tự: 0