Kỹ sư tự truyện

Phần 127

2020-09-16 06:39:00

Phần 127
Mẹ kiếp, bất ngờ cộng say rượu quá không đỡ kịp, tiếng chửi bởi kích động mọi người ra xem, trong đó có cả Lee và béo và vài thằng hàn nữa. Khóe mép tao có tí máu chảy, tao thấy tỉnh táo hẳn lên, đến nước này chả làm nữa thì bố xin chỗ khác. Tao vùng dậy quệt mép. Tao chỉ mặt thằng hàn nói tao cho mày 1 câu xin lỗi đấy thằng sicke.

Thằng bựa lúc này vẫn ngoác mồm sì bà là mà các thứ, hung hăng định lao vào tao, mấy thằng khác ra can ngăn, Lee cũng chạy ra hỏi có chuyện gì. Tao nói mỗi câu em để anh tự giải quyết, thằng kia nói anh không xứng với em, anh vừa chấp nó đấm trước 1 cái. Lee vẻ mặt sốt sắng, mép tao lại rỉ máu, mắt Lee rưng rưng, Lee hỏi anh có sao không.

Tao lại quệt tay, mẹ nó, đây là bị vập môi vào răng, may đéo gãy răng, xem ra thằng lồn kia đấm còn nhẹ. Tao gạt Lee sang 1 bên, chỉ mặt thằng hàn đang hung hăng tao nói tiếp, mày có 3 sự lựa chọn, 1 là xin lỗi tao, 2 là tao báo công an gô cổ mày, 3 là bước ra đây như 1 thằng đàn ông đi, bitch! Quan điểm của tao là người đẹp đéo có lỗi, hoặc có lỗi cũng là lỗi nhẹ.

Vụ om sòm này làm cả tầng chung cư đổ ra xem. Tầng này có không ít người việt. Tao tranh thủ lớn tiếng nói xin hỏi mọi người ở đây, gái việt nam lấy chồng đài loan, lấy chồng hàn quốc đã thành 1 thương hiệu rồi phải không ạ. Đám đông nhiều người gật gù. Tao nói tiếp vậy thế thì trai việt yêu gái hàn quốc có gì là tội lỗi chăng, tao kéo tay em Lee lại gần, tao bảo tôi yêu cô bé người hàn quốc này đây bằng cả 1 tấm lòng, cả 2 đến với nhau theo tiếng gọi của trái tim dẫn lối. Vậy mà thằng beep này bảo tôi không xứng đáng, vậy xin hỏi thế nào là xứng đáng.

Tao dừng lại, nghe tiếng xì xào lầm rầm của mọi người, bọn hàn cũng hỏi nhau, hỏi phiên dịch, đâu đó cũng đoán được phần nào những gì tao vừa nói. Tao tỏ vẻ mặt buồn bã, tình yêu là thứ thiêng liêng, là cảm xúc tận sâu thẳm trong tim, tao thừa nhận tình cảm của tao dành cho Lee bây giờ không phải tình yêu, nhưng cái sự tự tôn trong lòng đã xúi tao nói những lời vừa rồi.

Thôi đành đâm lao thì phải theo lao. Tao nói to tiếp. Nào hãy bước ra đây trước sự chứng kiến của mọi người để xem tao xứng đáng hay mày xứng đáng. Đang có men, giờ đánh nhau thì đánh nhau, sợ cái beep gì. Mọi người đứng xem có vẻ kích động cũng hô hào bảo thằng hàn kia ra đi, thằng chó kia hình như bây giờ lại nhụt chí, lom dom bước ra.

Tao nắm được tình hình, tao nói lớn khi nãy mày đấm tao 1 phát bất ngờ, coi như tao chấp, giờ thì vào đi, thằng beep đéo dám vào, tao lại nói mày không vào thì tao sẽ vào trước nhé. Nói là làm, tao nhắm kỹ rồi sẽ dùng động tác giả dơ tay lên định đấm cho nó đỡ, tranh thủ lúc ấy tung chân sút cho phát chết mẹ nó đi, tao lao lên. Bỗng nghe tiếng gào to của Lee là đừng anh ơi… Đồng thời lúc đó thằng hàn bựa nói Stop, I’m sorry.

Đm nhà nó, lỡ hết cả đà, cả đám người xem đang mong chờ 1 trận đấu cũng thờ phào nhàm chán. Tao thất thần, nãy bảo thế rồi, giờ nó cũng xin lỗi rồi thì còn đéo gì để nói nữa. Tao dơ ngón tay giữa lên bảo được lắm bitch. Tao ra đứng chờ thang máy tiếp, mọi người lục đục ai về phòng nấy, Lee có vẻ cũng tỉnh táo rồi, Lee lại nói xích lô ô tô gì đó với thằng hàn bựa kia, thằng kia cũng nói lại mấy câu rồi cút.

Lee lại chỗ tao bảo anh có đau không, vào phòng em lấy bông băng. Nghĩ bụng bông băng bố sư nhà mày, băng được trong mồm à. Nghĩ thế thôi nhưng nói thì phải lịch thiệp, anh không sao, em về nghỉ ngơi đi, anh cũng về, hôm nay đi chơi như vậy là vui rồi. Thang máy đến, tao đi vào luôn, không kịp cho Lee nói thêm gì nữa. Thỉnh thoảng phải lạnh lùng co giãn thế gái nó mới thích.

Xuống tầng lấy xe máy, ga chầm chậm ngắm phố ngắm phường, thấy lòng mình nhẹ bẫng, đm, yêu đương gì đâu mà đẫ vướng chuyện thị phi như thế, chắc cũng phải tìm việc khác dần dần thôi chứ bọn hàn nó bựa lồn lắm. Tạt vào quán trà đá ven đường. Xin bà già cốc trà đá, bà cụ kêu mùa đông lạnh này làm gì có bán trà đá, tao bảo thế cho chai trà xanh. Ngồi tu ừng ực 1 lèo hết nguyên cả chai, thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều. Bà cụ bảo ngã xe hay thế nào mà chảy màu mồm thế kia con. Tao bảo không, đánh nhau tranh gái u ạ. Bả cười khà khà nói úi xời, ngày xưa ông nhà tao cũng đánh nhau vất vả mới lấy được tao đấy. Tao khẽ cười.

Làn gió lạnh xào xạc mấy cụm lá khô, trời toàn một màu trắng nhờ nhờ, phố vắng tanh, liếc nhìn đồng hồ, ô 1h chiều rồi, bảo sao trời vắng thế. Ngậm điếu thuốc thấy hơi bận bận, chắc chỗ môi khi nãy bị sưng lên rồi, mẹ kiếp thằng chó. Cố rít vài hơi cho ấm, cái khung cảnh này thấy lòng cứ man mác, nao nao.

Dòng ký ức là ùa về rõ mồn một, cũng dạo thời tiết thế này 5 năm trước, người tao yêu thương nhất đã rời xa tao…

Những người con gái bước qua trái tim tao không phải ít, người bước qua cái chim thì lại càng nhiều, nhưng duy nhất chỉ có ẻm là cho đến giờ dù đã xa nhau rất lâu nhưng hình ảnh đấy thật khó phai mờ.

Hết ngày hôm đấy thì môi cũng đỡ sưng, sáng hôm sau đi làm thấy mặt mấy thằng hàn cũng có chút gì đó cảm giác không được bình thường, nhưng kệ mẹ, xác định đéo thích thì nghỉ. Công việc vẫn thế, thằng hàn bựa đấm tao có đi qua chạm mặt vài lần nhưng cũng đéo nói gì với nhau. Rảnh háng ra ngoài hút thuốc, vừa châm điếu thì thằng hàn thân tao ở đâu cũng chạy ra kêu cho nó xin điếu.

Nó bảo vụ hôm qua của mày vừa được nêu ra cuộc họp, tao hỏi nó đấy là việc cá nhân thì liên quan đéo gì. Nó gật đầu rồi nói, tao cũng nói thế trong cuộc họp, nhưng không hiểu sao lão phó giám đốc lại bảo mối quan hệ như vậy ảnh hưởng đến công việc. Đm bọn thần kinh này nữa. Tao không nói gì, rít liền vài hơi nhả khói mù mịt, thằng hàn hút vội vàng hết điếu xong nó kêu có gì mày cứ hỏi Lee ấy nhé, chắc là Lee cũng sẽ kể cho mày, tao thấy 2 đứa mày nhìn đẹp đôi vl, cố gắng lên. Tao cười, nghĩ bụng xác định gì ở tình yêu này đâu, gọi là duyên bèo nước, nước chảy thì bèo trôi, gặp nhau 1 quãng chứ sao xuôi hết được cả dòng sông.

Trưa hôm đó không thấy Lee rủ tao đi ăn cơm, tao đi cùng mấy thằng việt, chúng nó còn hỏi ơ sao này không phục vụ em hàn nữa à, đm nghe giọng châm biếm bố láo ăn cắp, nó phục vụ tao mới đúng chứ tao đéo phải phục vụ nó. Lee đi ăn cùng đội bên đó, Lee làm bộ phận hành chính kế toán, bên đó có 5 đứa con gái, 2 hàn như đã kể, còn lại 3 em gái việt. Cơ bản tao cũng hay chơi với 3 em việt kia, vì bọn nó tính cách thoải mái, hơn nữa chơi thân với đội đấy chỉ có lợi chứ không có hại, các thủ tục nọ kia nó toàn làm giúp cho.

Đéo biết Lee hay béo kể gì không mà đến buổi chiều thì câu chuyện tao với thằng hàn đánh nhau vì Lee đã lan tỏa khắp công ty, đa phần là bọn nó nhìn tao bằng ánh mắt kiêng nể, vì cái nếp suy nghĩ người việt chỉ là làm thuê, hàn là ông chủ, người làm mà đánh nhau với ông chủ ắt hẳn chuyện động trời. Mãi cuối giờ chiều Lee mới nhắn tin bảo tối gặp nhau, em có chuyện này muốn nói… Ngồi trên xe tao nhắn cho Lee hỏi gặp nhau ở đâu, Lee bảo tùy anh, tao bảo khách sạn nhé, Lee bảo không được, như thế em không thể dứt được anh.

Ô đm, bị lộ rồi, hóa ra gặp nhau để nói xa nhau à, đây đúng nghĩa tình chưa thắm đã vội tàn. Tao nhắn lại luôn rằng nếu gặp nhau để em nói chia tay thì không cần đâu, không cần nói nhiều, coi như tuần vừa qua là 1 trò chơi là được. Không thấy Lee nhắn lại. Tao thở dài 1 hơi, nhìn ngoài đường dòng người hối hả lúc tan tầm, tự hỏi sao cứ phải vội vã thế nhỉ, về muộn dăm mười phút có chết gì đâu.

Tối đó ra ăn cơm bụi xong về xem phim, trời lạnh này nằm cuốn chăn xem phim hay đọc truyện thì mãi không chán. Tao ở 1 mình trong 1 căn chung cư mini, trên tầng 5, cũng là tầng cao nhất. Cả tòa nhà có 10 phòng nhưng đéo ai chơi với ai, cùng tầng tao là 2 đứa con gái hiếm khi chạm mặt, cũng không rõ nó làm gì, gặp vài lần thì thấy quần áo son phấn sang chảnh phết, nói tiếng miền trong, đéo biết phải hàng hay không.

Vừa nghĩ đến 2 ẻm cái thì buồn đái, dậy đi đái xong ra ngoài hành lang hút thuốc, thấy thang máy chuông ting ting, 2 ẻm bước ra từ thang máy chọ chọe, đm thiêng thế, vừa nghĩ đến gặp luôn. Rảnh rỗi ngứa mồm buông câu bông đùa, 2 em đi đâu về mà nhìn xinh ngon thế. 1 Ẻm cười trả lời bằng giọng Hà Nội rằng ngon không, húp luôn đê. Tao ngại ngần đéo gì mà chả hỏi lại miễn phí không, ẻm cười tươi bảo hàng xóm miễn phí luôn… Vài câu chuyện như vậy tạo cảm giác thân thiết hơn, hút xong điếu thuốc tao vào phòng, tự dưng không muốn nằm nữa nên ra ngồi bàn, mở laptop ra nghịch.

Điện thoại reo, nhìn máy là số Lee, tao đéo nghe, Lee gọi đến 3 lần, tao vẫn không nghe, mẹ, có đíu gì để nói nữa. Lee nhắn tin, tao đọc, Lee bảo em vẫn phải cần nói với anh, anh ở đâu, em qua nhà anh… Tao nhắn lại bảo không cần đâu đồng nghiệp, chúng ta là đồng nghiệp tốt. Lee nhắn lại bảo không được, em phải nói trực tiếp với anh.

Tao không nhắn lại nữa, mở bộ phim châu tinh trì xem lại, gác chân lên bàn hút thuốc khói bay khắp phòng, cảm giác ấm cúng vl. Có tiếng gõ cửa cộp cộp, đm, cửa vẫn mở mà gõ đéo gì, tao ngoái đầu lại, thì ra là em hàng xóm khi nãy, ẻm nhoẻn miệng cười bảo cho em xin cốc nước, tao chỉ tay vào bình nước bảo cứ tự nhiên đê. Ẻm vào rót nước uống ừng ực xong nhìn quanh 1 lượt kêu uầy, phòng anh gọn gàng sạch đẹp gớm.

Tao vẫn nhìn màn hình trả lời lại à chả sạch thì sao, phòng các cô chắc vỏ bánh kẹo quần áo vứt tứ tung phải không. Con bé bảo ơ sao anh vào bao giờ mà biết.

Tao cười cười bảo xem mặt mà bắt hình dong thôi. Tao đứng dậy quay lại nhìn, tao hỏi đm em không lạnh à mà ăn mặc thế này, con bé cười hì hì kêu em vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ nên mặc này cho thoải mái. Tao tia thoáng qua, thấy hình xăm bông hồng màu xanh trên ngực, tao bảo thôi về đi chứ nhìn em mặc thế này anh không chịu được đâu, hấp diêm em bây giờ. Con bé cười khanh khách quay về kêu không phải đuổi, tiếng cười nghe ma mị vl.

Mất hứng xem phim, đi đánh răng rửa mặt rồi lên giường cuốn chăn ngủ. Nằm lăn bên nọ, lăn bên kia vẫn không ngủ được, nhìn đồng hồ đã hơn 10h. Với cầm điện thoại định chơi game tí cho cay mắt, vừa cầm lên thì Lee lại gọi. Tiện tay bấm nghe, là giọng lớ lớ của em béo, nó bảo anh à, Lee khóc từ tối đến giờ, tao nghe tiếng mếu máo, xong tiếng hàn quốc của Lee nói gì đó, đm, cứ động nghe tiếng khóc là không kiềm nổi lòng, tao bảo đưa điện thoại anh gặp Lee, Nghe giọng Lee còn cực nức, Lee bảo sao anh vô tâm với em như vậy.

Đm, chả nhẽ nó yêu tao thật lòng rồi sao, không yêu việc đéo gì phải khóc như thế… Tao im lặng không biết nói gì, Lee bảo 1 tuần qua với em là những ngày vui vẻ nhất ở việt nam, em không nghĩ em lại yêu 1 người việt nam, nhưng thực sự là em yêu anh. Lee vừa nói vừa mếu, tao bảo thôi được rồi, em ngủ nghỉ đi có gì mai lên công ty nói, Nghe rõ tiếng khóc tu tu, mẹ nó nữa, như phim hàn.

Tao vùng dậy, hôm qua mình còn nói với thằng hàn bựa rằng mình xứng với Lee hơn, vậy mà sao mình dễ dàng bỏ cuộc thế, đúng là mình chưa yêu Lee, nhưng dù gì cũng không nên để Lee buồn. Tao mặc quần áo, cuốn khăn, lấy chìa khóa xe phóng 1 mạch đến chung cư của Lee. May là ông bảo vệ cũng quen mặt vài lần không hỏi han gì. Tao lên thẳng phòng Lee gõ cửa, béo mở cửa, tao bước vào, Lee đang ngồi ghế, mắt đỏ ngầu, thấy tao Lee đứng bật dậy chạy lại ôm chầm lấy tao. Đm, tự nhiên quá, còn béo ở kia mà, béo biết ý đi vào phòng, Lee bảo em nhớ anh.

Lee đưa môi lên chụt nhẹ, rồi hôn, tao á tiếng, vl, vết hôm qua đã hết sưng nhưng chạm vào vẫn còn đau. Lee thấy thế phì cười. Ngồi ghế, Lee gọi béo ra, 3 đứa ngồi nói chuyện. Lee bảo sáng nay họp, mọi người nói em với anh không nên yêu nhau, sẽ ảnh hưởng đến công việc. Sau đó ông phó giám đốc có nói riêng với em, hỏi về vụ anh với thằng hàn bựa hôm qua đánh nhau, anh làm xấu mặt người hàn quốc. Đm, nghe đến đây tao đã hơi lộn tiết rồi. Tao hỏi rồi sao nữa.

Lee bảo ông ý bảo em không được quan hệ với anh quá mức nữa, nếu không thì về hàn quốc đi. Tao cười, tao bảo sao không đuổi việc anh là xong. Lee bảo không phải, ông ấy cũng là chú của em, không muốn em lấy chồng việt. Đm hóa ra là cháu của phó giám đốc, mà lão già kia nghĩ đéo gì xa thế, đã nghĩ đến việc sợ cháu gái lấy chồng rồi. Tao phì cười, ừ thế thì cũng dễ hiểu, người việt cũng thế, con gái lấy chồng xa đéo ai muốn.

Tao hỏi tiếp thế em quyết định thế nào. Lee trả lời trước mắt em không thể xa anh được… Mẹ kiếp, không hiểu gọi em béo ra ngồi nghe để làm gì. Hay là để nhưng kiểu nhân chứng cho tình yêu. Tao khoác vai Lee nói, vậy thì thôi, nghĩ ngợi gì, cùng nhau đi tiếp đoạn đường, anh yêu em. Nói câu này cũng hơi ngượng mồm nhưng trong bối cảnh tình cảm chan chứa như thế, nên chêm 1 câu vậy cho lãng mạn.

Em béo cười bảo tôi không xem 2 người nữa, tôi đi ngủ. Béo đi vào phòng, tao bảo muộn rồi anh cũng về đây, lần sau đừng khóc nhé, em khóc làm anh đau lòng lắm. Lee cười kêu anh giỏi nịnh thật, em có thể qua nhà anh được không. Đệt, nhìn mặt ẻm gian lắm.

Vậy là tao chở ẻm về, phòng tao không được như chung cư của ẻm nhưng đéo quan trọng. Đêm đó quần nhau mấy hồi, Phê tận óc, sáng hôm sau cả 2 đứa đều ngủ quên, đến lúc điện thoại của Lee réo ầm thì mới tỉnh, Lee nghe điện nói xích lô xê ô vài câu rồi quay sang tao bảo chết rồi, ngủ quên muộn giờ rồi. Tao bảo nghỉ phép đê. Lee nghĩ nghĩ rồi bảo hôm nay nghỉ nhé, tao cười, đm, đúng là say tình, dễ dụ vãi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kỹ sư tự truyện

Số ký tự: 0