Phần 120
2020-09-16 06:39:00
Đi được vài bước tao thấy có gì đó sai sai. Ban đầu là bố mẹ Hóa Đơn trốn vì tưởng mình là trộm, mà nãy anh chị nó lại bảo biết là tao nên muốn trêu tao tí, mà tình huống này có đéo gì vui mà trêu, đặc biệt tao lại là người lạ hoàn toàn với vợ chồng hắn. Vậy thì nghi ngờ cao là có kịch bản, tức là… Định mệnh. Tao bất ngờ quay lại và cười lớn, mấy người nhà của Hóa Đơn mặt ngơ ngác tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, diễn giỏi lắm. Tao vào đứng giữa phòng cười ha hả và bảo chắc chắn Hóa Đơn đang ở trong nhà vệ sinh ở phòng ngủ. Mấy người kia lại tỏ vẻ ngơ ngác nhìn nhau.
Tao bảo Hóa Đơn muốn tự ra hay để anh vào cõng ra… Lúc này mới nghe tiếng cười hihi, điện trong phòng vệ sinh sáng lên. Hóa Đơn bước ra, kiều diễm, chẳng khác gì nhiều so với lúc đi. Tao đứng lặng người, Hóa Đơn nhìn tao mấy giây rồi chạy lại ôm tao và òa khóc.
Mấy người nhà nó giờ mới chịu trở lại trạng thái bình thường cười đùa rôm rả, Hóa Đơn kéo tao ngồi xuống ghế mới giới thiệu anh trai và chị dâu của nàng. Không khí hỏi han vui vẻ, lão bố bảo ở đây có gì không cả nhà đi làm tí, giờ đã hơn 10h rồi chỉ có quán ăn đêm vỉa hè thôi. Hóa Đơn bảo để con xuống mua rồi mang lên nhé, Hóa Đơn giật giật tay tao.
Tao vẫn chưa hết hồi hộp, để nàng giật mấy phát thì mới đứng dậy. Tao bảo để cháu đi mua đồ cho ạ. 2 Đứa khoác tay nhau đi ra cửa. Vào thang máy, hôn nhau, hít nhau, ôm chặt nhau từ tầng 12 xuống tầng 1, vẫn chưa đã. Ra ngoài sảnh đứng giữa sảnh Hóa Đơn lại quay sang ôm tao, hôn hít thêm vài hồi mới thôi. Thật là phê, hôn thôi cũng phê rồi.
Xuống mua nem rán, cánh gà, xoài, củ đậu các thứ. Trong lúc chờ quán làm thì hỏi vài ba câu vớ vẩn, việc quan tâm đầu tiên là em về chơi hay về luôn. Ẻm bảo em với bố mẹ thì về luôn, anh chị thì về chơi. Tao bảo hết biến rồi à mà về luôn, Hóa Đơn bĩu môi bảo biến cái đầu anh ấy, em không rõ chỉ thấy bố em bảo về thì về thôi, ở bên đấy cũng chán mà. Rồi Hóa Đơn nhìn tao bảo lần này quyết không xa anh nữa đâu…
Mang đồ lên, cả nhà ngồi nhâm nhi nhậu nhẹt thăm hỏi chuyện trò, lão bố bảo ở Hà Nội chơi 1 – 2 hôm rồi về Hạ Long, rủ tao về Hạ Long chơi. Tao bảo cháu sẽ sắp xếp, đợt này hơi bận ạ. Tao hỏi mai các vị định đi đâu thì tao đưa đi mà lão bố kêu tự đi được, Hà Nội bé tí ấy mà.
Ngồi ăn liếc nhìn bà chị dâu Hóa Đơn, rất ít nói, giọng nhõng nhẽo giống hệt Hóa Đơn, cũng khá xinh. Tay anh trai Hóa Đơn thì cũng bồng bềnh mái tóc, nhìn lãng tử ra phết. Ăn mấy cái cánh gà nướng thôi mà bố cháu cứ tấm tắc khen ngon, rượu cứ rót cạch uống tùm tùm. Ngồi mãi đến gần 12h thì tao xin phép về, Hóa Đơn tiễn, lại đứng hôn nhau mấy hồi mới buông, Hóa Đơn dặn mai anh qua nhà em sớm nhé, cả nhà đi chơi. Lại đứng lấn cấn mãi nửa tiếng sau mới về được… Hóa Đơn nhéo tao mấy phát bảo nghe nói ở nhà nhiều gái lắm, giờ nó về rồi nó sẽ cho vào khuôn khổ. Mẹ, nghe cũng thấy hơi ghê răng.
Sáng hôm sau, nắng chói chang từ sớm, 6h Hóa Đơn đã gọi điện bảo sang đi, hôm qua ngủ muộn mà sang gì từ 6h không biết. Nhưng theo lệnh thì vẫn phải đi. Sang nơi thì cả nhà Hóa Đơn đã chỉnh tề bảo lịch trình là đi ăn sáng rồi đi thăm lăng bác rồi lòng vòng phố cổ, hồ tây, trưa ăn ở Sen. Chiều thì các đôi tự do vãn cảnh, tối hẹn nhậu nhẹt tưng bừng.
Tao hỏi có ăn cháo lòng tiết canh không thì lão bố gật gù bảo ngon đấy, nhưng số còn lại thì không đồng ý. Tuy vậy tao vẫn dẫn ra quán bún lòng, cháo lòng. 3 người đàn ông lại làm hết hơn 1 chai. Đi thăm lăng bác rồi loanh quanh công viên, chùa 1 cột, chỉ có mỗi bà chị dâu là tỏ vẻ lạ lẫm và háo hức, đến chỗ nào cũng đòi chụp ảnh. Trưa ăn xong, Hóa Đơn bảo bọn con đi thăm mấy người bạn rồi kéo tao đi luôn, Hóa Đơn bảo về phòng anh em kiểm tra xem có dấu hiệu gì khác không.
Về phòng chả kiểm tra mẹ gì hết, ôm, hôn rồi tao bảo anh kiểm tra em xem có khác gì không, nhẹ nhàng cởi từng chút rồi vật nhau, lăn lộn, rên rỉ, mọi nhớ nhung, mọi nỗi niềm theo thế mà tuôn trào. Xong việc Hóa Đơn bảo anh có biết em nhớ anh nhiều lúc muốn phát điên lên thật ý… Tao nằm mân mê vuốt ve thân thể ngọc ngà, 1 lúc thấy thằng bé lại thức giấc, Hóa Đơn trèo lên, rồi lại nằm xuống, rồi lại đứng dậy, rồi lại quỳ xuống. Yêu thương mãnh liệt thêm 1 hồi rồi thiếp vào giấc ngủ.
Chắc ngủ tầm 1 tiếng thì dậy, xem đồng hồ thấy gần 3h. Hóa Đơn bảo đi thăm mấy con bạn thân của ẻm đi, tao gật đầu. Hóa Đơn gọi mấy lượt mà đứa thì không nghe máy, đứa thì kêu sao đéo bảo trước, giờ đang trên xe, tối mới xuống. Hóa Đơn bảo thôi bọn nó gặp sau, tụ tập các nàng kế toán đi. Ẻm gọi điện lần lượt cho Vĩnh Yên, Hà Đông, Em Vợ Sếp hẹn nhau tụ tập ở nhà Vĩnh Yên…
Có cái gì đó là áy náy trong lòng. Chạm mặt Vĩnh Yên thì sẽ thế nào. Xét cho cùng thì tình cảm của tao dành cho Hóa Đơn chưa hề nguôi ngoai, nay gặp lại khiến cho ngọn lửa tình yêu rực cháy mãnh liệt. Với Vĩnh Yên thì nó là 1 ngọn lửa cháy ẩm ỉ chưa lúc nào tắt, luôn luôn sưởi ấm cõi lòng tao khi ngọn lửa Hóa Đơn bị mùa đông chia ly lạnh lẽo làm cho mất dần hơi ấm. Tao chợt nghĩ tao của ngày hôm nay có gì đó đã không còn là tao của ngày chia tay Hóa Đơn. Ngọn lửa tình yêu vẫn cháy rực như thế nhưng bên cạnh đó đã có 1 nhóm lửa nhỏ cháy bấy lâu.
Đến nhà Vĩnh Yên, Vĩnh Yên mặt mày rạng rỡ đón Hóa Đơn, 2 đứa ôm nhau tíu tít, tao bị ra rìa. Cảnh tượng này khác hoàn toàn với những cái tao nghĩ, thật kỳ lạ. Vĩnh Yên còn bảo Hóa Đơn đã kiểm tra hàng chưa, tôi trông cho bà 6 tháng rồi đấy, mệt mỏi lắm bà ạ. Hóa Đơn cười nói đã kiểm tra rồi, không yếu đi tí nào, vẫn khỏe như hôm bà nhìn trộm bọn tôi luyện công, 2 đứa lại nhấm nhéo nhau 1 hồi. Tao thấy vậy cũng giải tỏa tâm lý phần nào nhưng vẫn không hiểu nổi, Vĩnh Yên đang diễn hay thật lòng như thế, nếu nói về diễn thì có lẽ Vĩnh Yên không phải 1 diễn viên giỏi, còn nếu thật lòng thì chẳng lẽ Vĩnh Yên không yêu tao, không sợ mất tao, điều này càng không đúng.
1 lúc thì hà đông với em vợ sếp đến, trái ngược với Vĩnh Yên thì thái độ của em vợ sếp lộ ra mặt, không rõ đùa hay thật, thậm chí nó nói luôn ôi chị Hóa Đơn ơi, thế là công sức chăn dắt của em 6 tháng nay thành công cốc rồi, mấy đứa cười ầm lên, Hóa Đơn cười lớn bảo ôi xời, báu lắm đấy, chia tay rồi, chị nhường cho cô luôn, em vợ sếp bảo nhường thật nhé thì Hóa Đơn nói lại luôn, nhường thật mà, bọn chị chia tay lâu rồi, cơ mà đã gặp lại rồi, bước qua xác chị rồi hẵng đến với hắn nhé. Mấy đứa phá ra cười, em vợ sếp cũng cường nhưng có vẻ không ưng lắm. Tao biết em vợ sếp cũng có chút tình ý với tao, có điều tao không để ý đến với lại tình cảm đó hiện chỉ ở mức độ thuần khiết thôi nên chưa có gì đáng nói và đáng ngại.
Hà đông hô hào đi ăn mừng ngày tụ họp, Hóa Đơn bảo tối nay bận đi ăn với gia định rồi. Để tối mai hoặc hôm khác, rằng ẻm về hẳn nên thời gian còn dài. Hóa Đơn kể chuyện tháng ngày ở bển, mấy đứa ủ ôi bảo thích thế nọ kia rồi kêu có cơi hội phải sang mới được, rồi lại kể chuyện công ty sáp nhập có văn phòng mới thế nọ thế kia, em vợ sếp bảo chị lại về công ty làm chứ. Hóa Đơn cười bảo chưa biết, không biết các sếp có nhận lại không. Hà đông bảo người yêu là trưởng phòng lo gì, đi làm cho vui. Vãi cả vui, bọn này tư tưởng đi làm cho vui…
Chém gió đến hơn gần 6h thì các nàng rút về, tao với Hóa Đơn cũng đứng dậy.
Con tình báo hà đông còn lại chỉnh chỉnh cổ áo tao nói âu yếm rằng honey, vậy là em lại phải xa anh rồi quay mặt đi, Hóa Đơn hơi ngỡ ngàng, Vĩnh Yên phì cười thì Hóa Đơn mới biết Hà Đông trêu.
Tao bảo tao về nhà tắm giặt, Hóa Đơn đi nhờ xe em vợ sếp về, đằng nào cũng đi qua khu trung hòa. Nhìn 2 ẻm đèo nhau trên con SH thì dâm tà lại nổi lên. Quá là ngon, mùa hè nóng nực, 2 nàng đều quần áo ngắn, chẹp chẹp.
Vừa tắm xong thì Hóa Đơn gọi điện giục sang nhanh để đi ăn, vội vàng sang thì thấy có lão bố với lão anh ngồi hút thuốc trong phòng, chả có ý tứ éo gì cả. Tao lại ngồi thì lão bố đẩy bao thuốc sang bảo thử điếu, thuốc ngoại, hút đi không phải ngại.
Ơ tao có ngại đéo gì đâu nhỉ. Làm ngay điếu, 3 tên đàn ông bình luận về thuốc lá.
Cỡ nửa tiếng sau mới thấy 3 mẹ con Hóa Đơn đi ra, ăn mặc sang chảnh, Hóa Đơn mặc cái váy khoét sâu lộ ngực, chị dâu mặc cái váy thun bó, chỉ bà mẹ Hóa Đơn mặc quần áo. Lão bố bảo đi ăn thôi làm gì mà mặc như đi dự tiệc cưới thế… Đi ra nhà hàng, lại là Hóa Đơn chỉ chỗ. Mọi người đều bảo ưu tiên vợ chồng anh chị chọn món vì ở bển lâu, bà chị dâu không ngại ngùng gì gọi liền 7 – 8 món.
Lão bố thì hỏi có nếp quê hay ba kích, chuối hột không. Thế là gọi 3 chai rượu nếp. Nhậu nhẹt tưng bừng, 3 nữ nhân cũng nhấp nhấp đủ ửng hồng má. Lão bố bảo mai cả nhà về Hạ Long, bảo tao thu xếp về chơi. Hóa Đơn bảo bố mẹ với anh chị cứ về, ẻm ở đây mấy hôm nữa mới về. Đúng, phải thế chứ… Ăn xong lão bố bảo muốn nghe vọng cổ quá, lại vào hát. Rất bất ngờ là bà chị dâu hát cực hay, tao song ca với bà bài đéo gì mà của mạnh quỳnh phi nhung ấy, ngọt như mía. Lão bố cứ bảo tao hát lại bài tình anh bán chiếu đi cơ mà chọn bài lại không có. Tao hát lại bài Hai quê, nghe xong mà cả nhà rớm lệ…
Ngồi hết thêm chục chai bia thì tàn cuộc, cũng gần 11h. Cả nhà đi về, tao đứng ôm ấp Hóa Đơn 1 tí rồi tạm biệt, máu lắm đấy nhưng cũng phải nể mặt phụ huynh, không dám rủ nhau đi hú hí. Hóa Đơn bảo mai anh có qua công ty không thì tao bảo có, em lên công ty đi nhé…
Sáng thứ 2 lên họp trong tâm lý lâng lâng. Họp trên công ty chính mất nửa buổi sáng, ra trêu đùa mụ phiên dịch mấy câu bảo Hóa Đơn về rồi, mụ kêu cũng chạm mặt rồi, mụ còn dâm đãng bảo tổ chức liên hoan xác thịt đi thôi. Mẹ con hồ ly tinh.
Về văn phòng công ty phụ, thấy mấy cháu đang xôn xao, Hóa Đơn đã đến từ lúc nào không biết. Vợ sếp cũng ở trong phòng, thấy tao thì vợ sếp hỉ hả mấy câu rồi ra ngoài. Hóa Đơn đang ngồi chỗ của tao, tao bảo cho mình xin lại cái ghế, đây là chỗ của trưởng phòng. Hóa Đơn bĩu môi bảo nghe oách quá, trưởng buồng tự kiếm chỗ ngồi đi, em là khách phải được tiếp đón, hà đông xua xua tay bảo anh ngồi chỗ khác đi để chị em nói chuyện tiếp. Mẹ chúng mày, không coi ông ra gì cả, ngậm ngùi tiến lại ngồi chỗ vợ sếp vừa đứng dậy, vẫn còn ấm mông.
Hóa Đơn bảo nhà em về từ sáng, tối nay phòng mình liên hoan nhé. Tao bảo em có phải nhân viên đâu mà hô phòng mình, Hóa Đơn cười bảo vợ sếp vừa nói rằng em có thể vào làm mà, bảo sắp tới thêm mảng thuê thiết bị gì đó nên thiếu người lắm. Hihi. Tao bảo thế thì ngon, hôm nay chúng ta được mời đi ăn rồi các em, Hóa Đơn bảo trưởng phòng mời đi, bọn em làm gì có tiền.
VL, Tao vẫn thỉnh thoảng dò xét thái độ Vĩnh Yên, thấy không có gì khác biệt lắm, thế là thế đéo nào. Gọi taxi xuống công trường, gọi điện chém với Hóa Đơn mấy câu thì Hóa Đơn bảo thôi nhé để em còn sắp xếp lại đồ đạc quần ào, vậy là về rồi. Tao nhắn tin cho Vĩnh Yên bảo anh xin lỗi. 1 lúc sau Vĩnh Yên mới nhắn lại, chỉ thả hình trái tim, giống cái kiểu ngày trước. Tao nhắn thêm 1 tin nữa là Anh xin lỗi.
Vĩnh Yên thả 2 tim, rồi trả lời anh không phải nghĩ gì đâu, em chuẩn bị tinh thần cho tình huống này rồi. Miễn sao thấy anh vui là em cũng vui, thế nhé anh em, em yêu anh…
Thế là thế nào, thế gian này lại tồn tại người con gái như vậy sao, không ganh đua, không tính toán, sống đơn giản là để cho đi. Tao cũng từng nghe nhiều bọn ngôn tình khắm khú nói rằng yêu 1 người là chỉ cần người ta hạnh phúc là mình cũng vui, nếu người ấy ở bên mình thì hạnh phúc trọn vẹn, nếu người ấy ở bên người khác thì hạnh phúc chỉ kém trọn vẹn 1 chút thôi. Nhưng đéo thể ngờ Vĩnh Yên lại là người như thế, tao vẫn nghĩ Vĩnh Yên sẽ giằng xé cõi lòng chứ không nghĩ rằng Vĩnh Yên bình thản 1 cách không thể tin nổi như vậy. Lý trí tao nghĩ rằng tao đã nợ Vĩnh Yên nhiều lắm. Lại có tin nhắn, là Vĩnh Yên. Vĩnh Yên bảo em không bỏ cuộc đâu anh…
Buổi chiều, chuẩn bị về thì Hóa Đơn gọi rằng mấy nàng kia báo bận nên hoãn liên hoan, anh về qua nhà em luôn nhé. Tao 1 mạch về nhà Hóa Đơn, thấy đã sắp xếp quần áo xong xuôi rồi. Hóa Đơn bảo anh đi tắm đi xong tối đi xem phim, 1 tỷ năm rồi 2 đứa không đi chơi tối với nhau. Tao bảo tắm cùng đi, 1 triệu năm rồi không được tắm cùng. Hóa Đơn phụng phịu bảo em sợ lắm, anh ăn thịt em thì sao… nói thì thế mà đã chạy tót vào phòng tắm rồi. Lại 1 màn hoan lạc ngất người từ nhà tắm vào đến giường, Hóa Đơn cuồng nhiệt như thể nắng hạn gặp mưa rào, hút sạch từng giọt mưa rơi…
Đi xem phim, Hóa Đơn bảo mai cho em xuống công trường với anh nhé, tao bảo xuống làm gì cho chết bụi, ẻm kêu không muốn rời anh nửa bước với lại ở nhà cũng chả làm gì, có đi làm cũng phải chục hôm nữa, còn phải về quê, chờ anh chị đi xong mới xuống Hà Nội, lúc ấy có đi làm thì mới đi. Tao cũng chả ý kiến nhiều làm gì, thích xuống thì cho xuống, thời tiết này ra công trường chắc chịu được nửa tiếng là cùng.
Tối về ngủ lại nhà Hóa Đơn, quần nhau thêm mấy hồi thì lăn ra ngủ, chả cả mặc quần áo. Thật là sướng… Sáng hôm sau tao dậy sớm, từ ngày làm dự án ở hưng yên sáng đi tối về nên sáng toàn phải dậy sớm, 6h đã dậy, tầm 6 rưỡi 7h kém là lên xe. Gọi Hóa Đơn dậy thì phụng phịu bảo thôi em không đi đâu, nắng lắm. Tao biết ngay mà. Ẻm kêu chiều thì anh về luôn đây nhé, em hẹn mấy con bạn tối tụ tập đấy…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro