Kỹ sư tự truyện

Phần 108

2020-09-16 06:39:00

Phần 108
Thôi hỏi về chuyện chính trị vì cũng chả để làm đéo gì. Tao đưa em vào quán pizza với fastfood, 2 đứa ăn no căng bụng ăn xong định về tắm giặt để chuẩn bị thề non hẹn biển với Hóa Đơn là vừa thì Vĩnh Yên lại bảo đi xem phim đi anh. Đm tao cũng biết ngay mà… Đi thì đi. Lại vào cái rạp chỗ Mỹ Đình. May là xem sớm, đến 9h hết thì nàng cũng bảo về, không đòi đi đâu nữa. Ngồi đằng sau nàng dạng 2 chân, ôm tao chặt hơn cả em Hóa Đơn ôm ngày trước, 1 phần là tư thế ngồi khác nhau, 1 phần là do mùa đông nên ôm chặt cho ấm.

Đưa em về nhà tao, tao hỏi lên phòng chơi không thì em cười Hóa Đơn dặn em chỉ trông anh thôi chứ không trông nhà anh đâu. Rồi nháy mắt bảo em để cho anh còn tâm sự online với người yêu phương xa chứ. Hóa Đơn đi được 3m thì dừng lại ngoái đầu bảo à mai em qua đón anh nhé, anh để xe trên công ty nhỉ. Tao bảo không cần đâu tao đi taxi cũng được, em bảo anh nhớ dậy sớm em qua đón rồi vút ga đi. Vĩnh Yên là thế, cứ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, cảm giác lúc nào cũng sẵn ở bên cạnh.

Lại đến chương trình tâm sự đêm thâu, thi thoảng gạ Hóa Đơn bảo cho ngó sexy tí thì ẻm giả vờ kéo kéo cái áo xuống hở hở tí ngực rồi bào cứ thèm đi, em sắp về rồi, hihi. Mẹ nhà nó nữa. Em kể được rảnh nốt tuần này, sang tuần là phải đi học tiếng anh nên sẽ ít thời gian nói chuyện vứi anh đấy. Chụt chịt chút chít qua điện thoại rồi ngủ.

Vĩnh Yên nhắn tin tối nào anh cũng đưa em đi ăn nhé, tao bảo thế thì viêm túi của anh, em bảo mỗi đứa trả 1 hôm, lại thả tim. Hôm sau lên công ty bắt đầu ngâm cứu tài liệu, theo như thằng hàn lồn nói thì phải tết nhất xong xuôi, ra tết mới có lịch chính xác để thầu bè. Thôi cứ ngâm trước xem sao. Hơn 9h thấy ting ting mụ phiên dịch hỏi đang ở đâu, bảo đang ở công ty, mụ kêu trưa chị xuống Hà Nội gặp nhau cafe tí nhé.

Tao bảo ok, xuống làm gì thì mụ bảo thằng Sếp đi đón Sếp to hơn, trưa bọn nó đi họp hay ăn đéo gì với nhau ấy chiều mới xuống nhà máy, vậy nên chị bị cho ra rìa trong lúc chúng nó ăn họp. Nói về bà phiên dịch, sau khi bà về quê thì thi thoảng vẫn nhắn tin chat chit với tao, tao cũng nắm được tình hình, mụ xin được làm phiên dịch cho ông giám đốc ở nhà máy, chỉ ở nhà máy thi thoảng mới phải đi cùng thôi nên cũng kể như làm hành chính.

Mụ có than vãn là thằng cha hàn này khó tính, kẹt xỉn không thoải mái như lão hàn công trường, mụ bảo nhiều lúc ức chế nhưng phải nhịn vì công việc làm cũng gần nhà. Đợt Hóa Đơn đi mụ cũng biết, cũng nhắn tin động viên tao, mụ còn nhắn bảo lúc nào chị xuống Hà Nội chị bù đắp cho, vcl hồ ly tinh. 11h thì mụ gọi điện bảo đang ở Nguyễn Chí Thanh.

Tao báo mọi người là có việc bận ra ngoài chút, trưa không ăn cơm cùng. Phi xe ra gặp mụ, mấy tháng không gặp, vẫn ngon như ngày nào… Mụ phiên dịch mặc váy ngắn, đéo có quần tất gì luôn, mặc áo 2 dây. Bên ngoài khoác 1 cái áo choàng cài cúc từ trên xuống dưới nhưng hở phần ngực. Tao vẫn thấy rõ bộ ngực vĩ đại muốn bung cúc, mụ ngồi vắt chéo chân, lộ ra ra 1 phần đùi trắng bóc.

Tao hỏi chị không lạnh à mà ăn mặc thế này, mụ bảo ngồi trên xe đéo lạnh, với lại có áo choàng dài thế này cơ mà, vãi cả dài thì dài thật nhưng vẫn hở chỗ cần hở. Mụ cười bảo không hiểu sao mặc kín mít thấy không quen, khó chịu. Mụ hỏi uống gì, tao trả lời uống gì giờ này, đi nhanh kẻo muộn, thời gian là vàng. Mụ cười hiho bảo vội thế, uống nước đã.

Tao gọi nhân viên tính tiền em ơi. Mụ rút ví trả rồi đứng dậy, tao chở 1 phát vào nhà nghỉ gần đấy. Nhận phòng, thằng nhân viên hỏi nghỉ qua đêm không, tao bảo không, thế mời anh chị lên phòng, không cần để lại cmnd đâu. Đẩy mụ vào giường tao bảo hôm trước nhắn tin cho em chị kêu chị bù đắp gì đấy, giờ thì chị có cơ hội rồi đấy. Lao vào ôm ấp, hôn hít, mụ có vẻ cũng phấn khích lắm khua tay lột hết quần áo tao nhanh chóng, đồ của mụ thì chưa đến 30s tao đã lột sạch rồi. Không hiểu mụ hứng từ lúc nào mà đã thấy ẩm ướt. Tao thúc thằng nhỏ vào, mụ oằn người rên la… em ơi em giết chị đi. Quá thể kích thích, tao nã liên hồi, mụ có vẻ như cũng bí bách lâu ngày, hưởng ứng nhiệt tình, tao không chịu nổi tiếng kêu của mụ nên 1 lúc dập như máy thì out. Mụ vẫn mơ màng.

Nằm ôm 1 lúc cho tỉnh táo, mụ bảo làm gì mà như con thú dữ thế, toàn gái đẹp vây quanh mà chịu gò bó thế à rồi cười hihi dâm đãng. Tao nghĩ trong đầu, chỉ làm tình với mụ là thống khoái, mấy nàng kia không phải chỗ để xả được, dính vào là phải dính luôn…

Nằm nghe mụ kể chuyện công việc mới, chủ yếu là phàn nàn thằng hàn khó tính. Tao hỏi thế về nhà máy có thằng nào săn đón chị không, mụ bảo cả đống nhưng mà toàn chả ra gì nên chị không tiếp. Tao hỏi thế mấy tháng vừa rồi chị cũng bó bím à, mụ cười khanh khách bảo bí mật. Tao cũng không có nhu cầu tìm hiểu cái bí mật đấy làm gì. Nằm thêm 1 lúc thì mụ bảo để chị bù đắp tiếp nhé, mụ bò bò xuống, tay gẩy gẩy thằng bé bảo nhìn đáng yêu quá, rồi mụ bắt đầu hôn quanh bẹn, tao bảo để em đi rửa đã.

Mụ bảo cứ nằm im. Thật là điêu luyện, 2 phút sau thằng bé là oai dũng như chưa hề có cuộc mây mưa, mụ làm 1 lúc nữa rồi bảo em lại giết chị lần nữa đi em. Mụ nằm ngửa ra, tao ngồi dậy, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, điện thoại mụ reo, mụ nhìn sang bảo thằng hàn khó gọi gì không biết, mụ ra hiệu suỵt suỵt ý bảo tao tạm dừng rồi mụ nghe máy, tao kệ mẹ đéo tạm dừng mà lại tăng tốc, mụ khép đùi, tao lại banh ra, mụ nói tiếng hàn cái đéo gì đấy giống kiểu vâng, vâng, vâng, em biết, vâng vâng.

Tao nã mạnh vài phát, mụ bịt mồm lại rồi tắt máy, mụ bảo chị giết em. Đẩy tao ra rồi trèo lên cưỡi, cưỡi nhiệt tình, vừa cưỡi vừa khẩu dâm thê thảm. Nhưng nên nhớ đây là nháy thứ 2, tao đâu dễ gục ngã, một hồi thì chuyển sang kiểu dog, tao dùng sức mà phệt, mụ rên la tao sợ cả nhà nghỉ này nghe thấy mất. Vẫn chưa out, mụ ngồi dậy bảo em đứng lên đi, mụ lại miệt mài hôn thằng bé.

Rồi lại quay về thế truyền thống, lại dùng sức trâu bò mà dã, tao thấy mệt và thấy mụ có vẻ ngất lên ngất xuống. Rồi cũng out. Cả 2 nằm im cỡ 10 phút rồi mụ mới bảo chưa bao giờ được phê thế này, có khi chị nghiện em mất thôi cậu bé ơi. Tao bảo đang theo dự án ở hưng yên, kể qua thì mụ bảo gần nhà chị, cách có 2km. Mụ chớp chớp mắt bảo thế này thì còn gì bằng… Trong thâm tâm vẫn thèm cuốc nữa nhưng thôi, nhiều chóng chán, để thế cho nhớ.

Ôm ấp bảo mụ dạo này Hóa Đơn đi em cô đơn lắm, chị năng xuống Hà Nội thăm em nhé, mụ bảo được, tuần nào chị cũng xuống, chỉ sợ cậu thành xác ve thôi. Tao cười nói chị có biết ngày trước em với Hóa Đơn 30 ngày thì phải 50 nháy không, mụ cười khinh khích bảo được rồi, để xem. Mụ hôn chụt chụt thằng bé mấy cái bảo thích thằng nhỏ quá cơ rồi vào rửa ráy ra mặc quần áo.

Tao cũng dậy theo. Thực sự là kết mối này… Tao bảo hay chị xuống Hà Nội làm lại đi, mụ bảo cũng chưa biết chừng vì thằng hàn chó này khó tính ghét quá. Tao hỏi ơ thế chung cư của chị cho ai thuê chưa thì mụ kêu mấy lần có mấy đứa gọi hỏi xong chị không xuống được, xong cũng không rao nữa, kệ, ra tết thì xuống trả nhà. Mụ bảo tao chở ra quán cafe khi nãy. Tao chở ra, lúc này mới gọi đồ uống, ngồi tám chuyện đén 2h thì có tên lái xe đến đón. Mụ chào tao bảo giữ gìn sức khỏe mấy hôm nữa chị lại xuống, nháy mắt đầy ẩn ý. Đúng là hồ ly tinh.

Tao về văn phòng, mấy đứa hỏi anh đi đâu về mà mặt mày hớn hở, tao bảo gặp đứa bạn cũ thôi. Vĩnh Yên hỏi trai hay gái, tao bảo mấy thằng cùng lớp đại học ấy mà. Em gật gù hỏi ăn cơm chưa, tao bảo chưa, ngồi cafe thôi. Giờ đang đói quá, rủ Vĩnh Yên về sớm đê. Em Vợ Sếp bảo đi đâu cho em đi với không em mách Sếp. Tao lườm mắt bảo thế thôi ngồi chờ hết giờ… Tao thì chả ngại, ngại Vĩnh Yên thôi.

Hà Đông bô bô cái mồm bảo xem ra Vĩnh Yên đang dẫn trước chị em mình rồi, rồi quay sang tao bảo honey tối anh là của em, đi chơi với em nhá. Mẹ, nói không biết ngượng mồm… Tết cận kề, hoa đào hoa mai rực rỡ khắp đường, cảm giác cứ mỗi lần thấy đào quất đầy phố lại thấy nhớ nhà, muốn về nhà. Người đi đường tấp nập, cửa hàng, hiệu bánh chỗ nào cũng thấy trang hoàng, không khí vui tươi thật.

Tiết trời đã đỡ lạnh, chị em váy áo tung tăng, không còn những cái áo choàng, áo khoác to sù sụ nữa mà thay bằng áo hoa, váy ngắn. Đường phố rợp bóng cờ tổ quốc, vốn đã nhiều màu hoa nay lại càng thêm nhiều màu sắc. Đấy là không khí của đường phố Hà Nội, còn ở công trường thì bầu không khí hoàn toàn khác. Vẫn như ngày bình thường thôi.

Tao với Sếp xuống công trường, cơ bản đã thảm asphal xong rồi, đang làm nốt vỉa hè với dặm vá linh tinh, chắc đến tết là xong. Chắc qua tết vẫn phải cắm đội kỹ sư ở đây thêm tháng nữa, bảo hành, sửa chữa lặt vặt với dọn dẹp. Gặp tay giám đốc hàn chém gió mấy câu, lão hỏi có nhớ lần trước lão bảo muốn tao về làm trợ lý cho lão ở dự án mới, hỏi tao đã suy nghĩ về việc đó chưa.

Lão bảo có mày thì tao không cần phiên dịch, giao cho mày quản lý công trường, tuần tao chỉ xuống mấy buổi thôi. Lão kêu tay giám đốc công ty muốn lão ở văn phòng còn lo quan hệ nọ kia để kiếm việc về nữa. Tao trả lời đợt ấy tưởng mày nói đùa, lão bảo nói thật đấy. Sắp tới làm dự án ở hưng yên, mày sang làm bên này tao sẽ trả lương cho mày cao hơn chỗ cũ + thêm lương của 1 người phiên dịch. Tính ra khoảng gần 40 triệu. Tao bảo sao lão biết lương của tao, lão cười kêu tao có nói chuyện với Sếp mày rồi, thế nó chưa nói gì với mày à…

Chiều về công ty, Sếp mới bảo ông hàn quốc muốn chú sang làm trợ lý cho ông ấy, ý chú thế nào. Tao bảo lão cũng nói chuyện với em rồi, em cần suy nghĩ. Sếp bảo nếu chú ở lại, trúng dự án tiếp thì anh sẽ tăng lương cho chú = mức lương ông hàn quốc trả.

Tao cười bảo lương là 1 phần thôi ạ, em sẽ suy nghĩ thêm. Tao nghĩ trong đầu, quãng thời gian làm ở đây thật vui vẻ, nếu không có biến cố Hóa Đơn đi canada thì hoàn hảo. Nếu Hóa Đơn vẫn ở nhà thì có lẽ tao chả nghĩ ngợi gì mà sẽ hỏi Hóa Đơn em muốn anh làm ở đây hay chỗ mới. Tao đoán Hóa Đơn sẽ bảo anh phải làm ở đây để em còn quản, nếu tao có thắc mắc Hóa Đơn sẽ bảo không lý do, trình bày lên giường… Giờ Hóa Đơn đã đi, lòng tao nhiều lúc cũng trống rỗng.

Tao về bàn làm việc, mấy đứa con gái hóng được chuyện hỏi ơ anh sắp chuyển thật à, tao bảo có thích anh chuyển không, Em Vợ Sếp bảo đương nhiên là không, anh phải ở đây. 2 Đứa kia không nói gì. Tối về lại chat chit với Hóa Đơn, tao hỏi Hóa Đơn ông người hàn muốn anh sang làm trợ lý giám đốc dự án, lương gấp đôi theo em có nên chuyển không.

Hóa Đơn bảo nếu em ở nhà đương nhiên anh không được đi đâu hết, giờ thì để em xem nào. Quanh anh có 3 mỹ nhân, đúng là nguy hiểm, em sợ lúc em về thì 1 trong 3 nàng ấy đã trói được anh. Tao hỏi lại thế ý em là anh nên chuyển đi à, Hóa Đơn bảo không, em cũng không biết nữa. Anh cân nhắc kỹ đi rồi quyết định. Báo cáo lại với em là được. Gần 11h thì Hóa Đơn bảo phải chuẩn bị đi học. Tạm biệt nhau.

Tắt máy thấy tin nhắn. Vĩnh Yên hỏi anh định chuyển công ty thật à, tao hỏi lại anh có nên chuyển không, Vĩnh Yên trả lời tùy anh ạ… Vài phút sau Vĩnh Yên nhắn em muốn mỗi ngày lên công ty đều được gặp anh, được thấy anh, em muốn mỗi tối đều được ngồi sau xe anh, ôm anh… Đm, đây chính là tỏ tình chứ còn gì nữa. Tự dưng tao mông lung quá Có lẽ chỉ người bên ngoài mới sáng suốt.

11h đêm, tao lên gõ cửa phòng mụ kính cận. Mụ hỏi ai đấy, tao bảo em có chuyện cần lời khuyên của chị. Mụ bảo đêm hôm khuyên bảo đéo gì, mai đê. Tao bảo không, phải luôn… Nghe tiếng lạch cạch bật điện, rồi mụ mở cửa bảo vào đi. Vào mụ lại chui lên giường kêu lạnh vãi, tao bảo em ngồi giường được chứ, mụ gật đầu. Tao trình bày nghiêm túc rồi hỏi mụ rằng em có nên chuyển chỗ không.

Mụ nghĩ 1 hồi rồi bảo, mày phải phân biệt rõ giữa công việc và tình cảm, việc này chỉ mày mới quyết định được vì mày mới thấu tỏ chính bản thân mày muốn gì, cần gì. Mụ nói tiếp ví dụ như tao, tao cần lương cao, ổn định thì cứ lương cao với ổn định là tao nhảy. Nhưng biết đâu mày cần gái đẹp vây quanh, cần tình cảm với con Em Vợ Sếp, đại khái là cái mục tiêu cuối cùng của mày đi làm để làm gì và mày cần cái gì.

Tao ngẫm nghĩ 1 hồi bảo ok, em cảm ơn chị. Những người như mụ kính cận tuy lý trí có kém nên mới để tao móc lốp dễ dàng như vậy, nhưng ngược lại mụ nhìn nhận vấn đề rất vô tư và khách quan, do đó có những lúc mụ nói đúng lắm… Tao ghi lời mụ vào trong đầu, sẽ suy nghĩ lại. Tao trêu em ngủ lại đây nhé, mụ bảo biến. Mày ngủ ở đây bố tao cũng không ngủ được.

Tao lại trêu không ngủ thì chị em mình cùng thức, mụ hỏi thức làm gì, tao trả lời làm gì thì làm rồi nháy mắt với mụ… Lần này thì mụ chả đỏ mặt hồng mặt gì hết mà cười ha hả nói, chị thừa biết cậu sẽ làm gì rồi, chị cũng hiểu, cậu rất có tư cách và không muốn đi quá giới hạn với chị. Chị cũng thế, ngay lúc đó chị không kiểm soát được con người chị nữa nhưng lúc sau nghĩ lại thì việc không đi quá giới hạn với cậu là điều đúng đắn nên làm.

Mẹ kiếp, thế là bị bà này bóc trần suy nghĩ rồi. Tao thì thào rằng bây giờ em muốn đi quá giới hạn với chị có được không… Mụ kính cận nhìn tao chằm chằm hỏi cậu dám không, tao hỏi ngược lại thế chị có dám không. Mụ trả lời bây giờ thì không nhưng cậu ở đây thêm 1 lúc nữa thì chưa biết chừng, rồi mụ cười hihi bảo thôi chim cút đi cho chị ngủ… Mẹ nó, có nét gì đó hao hao bà phiên dịch rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kỹ sư tự truyện

Số ký tự: 0