Kỹ sư tự truyện

Phần 106

2020-09-16 06:39:00

Phần 106
Sáng hôm sau tao vẫn đưa em lên công ty. Em báo xin nghỉ việc.

Tất cả cũng bất ngờ như tao. Em bảo ở lại 1 Hà Nội nốt tuàn này, có gì sẽ bàn giao hướng dẫn lại công việc cho Em Vợ Sếp. Không gian trầm lắng, Vĩnh Yên và Hà Đông mặt cũng buồn thiu. Tao thì không còn tâm trạng làm việc nữa, chè thuốc cả ngày. Sếp biết cũng lôi tao ra quán cafe ngồi. Hóa Đơn hướng dẫn lại cho Em Vợ Sếp hết ngày thứ 5. Bảo mọi người đi ăn chia tay, không ai đi cả, tâm trạng nào mà ăn uống. Tao là đầu tàu không đi thì còn ai đi. Cứ ảm đạm như vậy.

Tao xin Sếp nghỉ thứ 6. Hóa Đơn bảo chủ nhật sẽ về quê luôn. 3 tuần nữa mới đến ngày bay nhưng về nhà còn chuẩn bị nhiều thứ. Hóa Đơn bảo căn chung cư vẫn cứ để đây, bảo tao dọn lên mà ở, trông nhà cho ẻm, em bảo chắc cùng lắm thì 1 2 năm em về. Tao nghe câu được câu chăng, hỏi nếu em không về thì sao. Em nhìn tao kiên quyết, em sẽ về, chắc chắn sẽ về. Anh trông nhà hộ em cho chắc cú nhé.

Tao hỏi tiếp thế bố mẹ em thì sao, em trả lời bố mẹ em đang lấy visa du lịch, nếu kịp thì sẽ đi cùng em, không thì đi sau chút. Thu dọn đồ, chủ yếu là quần áo. Em bảo mà thôi, cứ để quần áo đây, sang đó cũng không chắc mặc được mấy đồ này nữa. Tao rủ lên sân thượng. Em đi theo, mùa đông, gió rét buốt, tao ngồi bệt xuống đất, dựa vào tường lan can, Hóa Đơn cũng ngồi theo.

Tao châm thuốc hút, Hóa Đơn bảo cho em hút nữa. 2 Đứa tao ôn lại kỷ niệm từ hôm tao chở em đấy ở quán karaoke về, rồi hôm em ấy khóc ở văn phòng chia tay người yêu cũ mà tao đưa đi ăn sáng, rồi cái đêm em ấy qua nhà tao ăn đêm, rồi hôm tao nói lời yêu em… Từng hình ảnh, từng nụ hôn, từng cái ôm. Suốt thời gian yêu nhau chưa 1 lần hờn dỗi, chưa 1 lần cãi vã vì cả 2 đều nhường nhịn nhau… Hút hết bao thuốc dở chắc còn hơn chục điếu.

2 Đứa ôm nhau co ro. Rồi lại đi xuống. Cũng quần nhau mấy hồi nhưng quần xong lại thấy buồn nhiều hơn. Chủ nhật xe nhà em xuống đón, lại 1 phen nghẹn ngào, Vĩnh Yên, Hà Đông và Em Vợ Sếp đến tiễn đưa cũng không cầm được nước mắt. 4 Đứa con gái ôm nhau khóc tu tu, tao lại thêm 1 lần cay mũi mà rơi lệ… Rồi em đi… Sáng thứ 2 dậy đi làm, lên công ty nhìn vào chỗ ngồi Hóa Đơn, trống rỗng.

Tao rũ rượi, chưa bao giờ tao rũ rượi như thế, mấy đứa con gái thỉnh thoảng lại qua động viên, càng nói càng buồn… Tao cố tập trung vào làm việc đẻ quên đi, dạo này manh nha dự án mới của bọn tổng thầu đã có sơ bộ nội dung, tao đọc ngâm cứu trước. Điện thoại lúc nào cũng nhắn tin, gọi điện với Hóa Đơn, ngày không biết bao nhiêu cuộc… Và đến hôm gọi điện, thuê bao đã không liên lạc được…

Hôm điện thoại Hóa Đơn báo thuê bao, tao về quê. Có lẽ chỉ về quê mới thấy yên bình và thanh thản nhất. Quê tao là vùng quê yên bình, thuần nông. Tao về, thầy u mừng hỏi lâu lâu mới thấy mặt mày thế, vừa về cách đây 1 tháng mà lâu gì không biết. Ăn bữa cơm mẹ nấu, phải nói là ngon. Nhưng tâm trạng thì không khá lên chút nào. Ăn xong vào nằm vật trong phòng hút thuốc, thầy hỏi sao trông mày mệt mỏi thế cu.

Tao vâng dạ bảo đi đường xa nên lạnh thôi chứ không có gì, thầy nói đéo đơn giản thế đâu, nhìn mày như thằng chết rấp. Mạnh mẽ lên cu. Bố tao cũng là bộ đội xuất ngũ, ông kể ông vào bộ đội rồi cũng được đi học hành, đeo lon trung úy được 2 năm thì xin ra quân. Hồi đấy nghèo khó, chỉ mong về với vợ với con, đi làm kinh tế. Thầy nói tiếp nếu mệt mỏi vì công việc có thể tạm dừng, nghỉ ngơi lấy sức.

Nếu mệt mỏi vì tiền bạc thì đơn giản, tiền là vật ngoài thân, mất tiền đừng mất thân là được. Còn mệt mỏi về chuyện tình cảm là cái mệt sâu nhất, chỉ chờ thời gian chữa lành vết thương đấy thôi… Tao ngồi dậy ra pha ấm chè, 2 bố con ngồi chè thuốc, hỏi chuyện nhà quê cho khuây khỏa. Cũng đỡ được phần nào. Tao xin Sếp nghỉ phép nhưng đéo nói là nghỉ mấy hôm.

Tao ở quê 3 ngày rồi xuống Hà Nội, vẫn đéo đi làm, cứ nằm dạ dật ở trong phòng thế thôi, nhắn tin fb cho Hóa Đơn không thấy trả lời. Sếp gọi đéo nghe, Vợ Sếp gọi cũng đéo nghe. Rồi Vĩnh Yên gọi tao mới nghe bảo anh mệt nên nghỉ thêm vài hôm. Tắt máy. Ở nhà thêm 3 hôm nữa. Chả rõ là thứ mấy, phải cầm điện thoại mới biết nay là thứ 7.

Nằm từ sáng đến chiều, suy nghĩ hết cái nọ đến cái kia. Cả tuần đéo buồn cạo râu, đi ăn cơm mà bà quán cơm cũng trố mắt, lại bảo cậu để râu nhìn lại phong cách hơn nhiều đấy. Tao không buồn trả lời. Đang nằm hút thuốc thấy gõ cửa, hỏi ai đấy thì nghe tiếng mụ kính cận bảo tao đây, hỏi lại có chuyện gì thì mụ kêu mở cửa tao vào, ngoài này lạnh quá.

Tao mở cửa, mụ bước vào nhìn tao như kiểu nhìn người ngoài hành tinh, mụ bảo chu choa, 1 tuần không gặp, nhìn cậu men lì quá. Tao nghĩ bụng lì cái lôn. Mụ hỏi có chuyện gì thế, ốm đau thế nào. Tao bảo mỗi câu không có gì. Mụ ngồi xuống, mùa đông, mụ mặc cái quần legging bó sát làm quả mông tròn của mụ càng được phô ra. Mụ bảo chị nghe chuyện rồi, bạn chị có gọi cho chị hỏi tình hình cậu, chị bảo cả tuần nay không gặp. Hóa ra là chuyện người yêu cậu à.

Tao im lặng không nói gì. Mụ kính cận lại tiếp: Chị thấy cậu có vẻ được Vợ Sếp quan tâm hơi sâu đấy, tao vẫn im lặng. Mụ thấy thế cũng không đùa thêm câu nào.

Lúc sau mụ bảo cậu cứ ủ rũ thế này thì được gì, cậu là người có lý trí mạnh mẽ lắm mà. Cậu phải xác định cho rõ 1 là chờ đợi Hóa Đơn, 2 là chuyện tình ấy đã kết thúc. Tao nghĩ trong đầu chờ ư, chờ đến khi nào? Kết thúc ư, thật không đành. Mụ kinh cận bảo rồi mọi thứ sẽ qua thôi, chị mày đây, lấy chồng 6 năm nay, thời gian ở bên nhau tính ra chỉ được 6 tháng, nói đùa nhưng mà thật là số lần ân ái chắc chưa được trăm lần, vậy mà 6 năm rồi, vẫn sống khỏe, vẫn yêu. Vì vẫn còn mục tiêu, còn tương lai…

Mụ nói đúng, vẫn phải sống khỏe, còn mục tiêu, còn tương lai, còn bao nhiêu dự định kế hoạch nữa mà. Mụ kính cận lại nói thôi hay tạm gói gém tình yêu cho vào 1 góc trái tim đi, nếu có duyên thì nó sẽ bung ra, hết duyên thì chôn sâu nó rồi nó cũng tan đi thôi…

Tao nằm nhìn mông mụ và cất tiếng, sao hôm nay chị nói hay thế. Mụ thấy tao trả lời thì quay ra nhìn nhìn mỉm cười bảo chị chỉ chia sẻ lại kinh nghiệm từ chính chị mà thôi. Tao trả lời mông chị đẹp thật, mặc quần bó kiểu này nhìn càng đẹp…

Mụ đứng phắt dậy bảo sắp tết rồi, chồng chị về bất cứ lúc nào đấy nhé. Đừng có mà nhí nhố… Có lẽ mụ bị quen với việc tao sờ mông sờ ngực rồi nên có vẻ đề phòng lắm. Mụ phủi mông đi ra, xong lại dừng lại quay đầu lại nói à bạn chị nó nhờ chị chuyển lời là nếu không có gì thì nghe máy đi nhé, đừng có kiểu không nghe điện thoại thế làm người khác lo lắng và khó chịu.

Tao bảo đệm nhà em có bẩn đâu mà chị phủi mông, mụ bảo tao phủi cho sạch thêm không được à, tao ngồi dậy bảo để em phủi giúp cho, mụ lại nháy mắt nói lại câu ngày xưa: Thích thì lên tầng… 22h. Có tin nhắn fb. Hóa Đơn nhắn tin. Bảo em sang bên này rồi, phải ổn định ăn ở mất mấy hôm mới online được ạ.

Lời nhớ, lời thương tuôn trào, rồi facetime, Hóa Đơn bảo sao không cạo râu đi, được vài câu lại khóc rưng rức mếu máo bảo nhớ anh quá… Bên đấy lệch giờ với Việt Nam 14 15 tiếng gì đấy. Hiện giờ bên đấy đang buổi sáng. Bọn tao hẹn nhau giờ nói chuyện, em kể trước mắt sẽ đi học thêm tiếng anh, học lái xe rồi kêu em chả muốn học gì, chỉ muốn về. Hiện đang ở tạm nhà anh chị, mấy hôm nữa bố mẹ em cũng sang thì có lẽ sắp xếp chỗ ở mới sau, một lúc thì bảo anh có muốn sang bên này không, để em hỏi cách. Tao bảo không, sang đó làm cu li à, với lại anh còn thầy u với mấy mẫu ruộng đến mùa canh tác, anh đi thì ai làm. Hóa Đơn cười, lâu rồi mới thấy em cười. Nằm chat chit đến 3h sáng. Thề non hẹn biển đủ điều thì tha cho nhau.

Tao ngủ, buồn ngủ lắm nhưng giấc ngủ không yên. 8h sáng tỉnh giấc, hôm nay trời có nắng, năng xuyên qua cửa sổ kính chiếu đúng vào mặt. Cầm điện thoại có tin nhắn em nhớ anh. Cơ mà không phải của Hóa Đơn, là của Vĩnh Yên. Cũng 1 tuần rồi không gặp.

Tao nhắn lại cho Vĩnh Yên: “Anh nhớ Hóa Đơn.” Vĩnh Yên reply em biết mà.

Nhưng anh định thế nào, nghỉ cả tuần rồi, Sếp đau cuống lên công việc kia. Tao bảo mai anh đi làm, dặn thêm em mặc đồ sexy vào nhé. Vĩnh Yên nhắn tin em không phải là Hóa Đơn đâu. Mụ kính cận nói nhảm nhí nhưng có lẽ đả thông kinh mạch cho tao, đúng là còn nhiều việc phải làm, thầy u đã dặn phải mạnh mẽ. Gói hết vào 2 chữ duyên phận đi vậy, còn duyên thì sẽ gặp, hết duyên thì thôi đành.

Vùng dậy, ra ngoài sưởi nắng, mụ kính cận ở đâu lò dò đi lên, mụ này thiêng thật, cứ nghĩ đến mụ là mụ xuát hiện. Tao chào, mụ bảo nay tâm trạng khá hơn chưa, tao bảo tâm trạng khá hơn rồi nhưng cơ thể bí bách quá, mụ bảo mày nằm ì cả tuần thế thì sao chả bí. Tao cười nói không phải vì thế, vì từ khi Hóa Đơn rời Hà Nội đến nay được tháng rồi, chưa được xả phát nào.

Mụ phì cười bảo vớ vẩn rồi lượn lên phòng.

Đang định đi làm bát cháo, mẹ cả tháng nay bỏ ăn sáng rồi. Điện thoại reo, Em Vợ Sếp gọi. Tao giả vờ, alo ai đấy, đầu kia sững lại tí rồi cười hihi bảo em là người ship hàng. Tao hỏi hàng gì, em kêu ship trái tim không ngủ yên. Tao cười bảo ngứa đít quá. Con bé bảo em đang ở dưới, anh xuống đi.

Đm thật hay đùa không biết. Tao xuống thấy đang ở dưới thật, bọn này có lẽ vẫn ngại nên không dám lên phòng luôn, chỉ có Hóa Đơn, lần nào đến nhà tao là cũng xông 1 phát vào tự nhiên như nhà ẻm. Em Vợ Sếp mặc quần lưới mắt to, đi boot ngắn cổ, mặc váy xòe, ở trên khoac áo, chùm mũ. Ôi sao giống em Hóa Đơn cái hôm tao đón em ở Mỹ Đình rồi nghe tin em đi bển quá.

Trong mấy đứa con gái trên văn phòng thì phong cách của Hóa Đơn và Em Vợ Sếp giống nhau nhất, cùng kiểu nói nhiều, vô tư, ăn mặc theo phong cách đẹp thì phải khoe, da cũng trắng như nhau, chiều cao cũng tựa tựa nhau. Tao bảo em ăn mặc như Hóa Đơn, con bé cười bảo trong mắt anh lúc nào chả Hóa Đơn rồi con bé bảo quần lưới của em mắt lưới to hơn, chị Hóa Đơn hay mặc lưới dày hơn… Cô mang theo tập tài liệu, dao cạo râu, 1 cái áo khoác nam.

Tao hỏi đi đâu mà lỉnh kỉnh thế, thì kêu em ship hàng mà, dao cạo râu và áo là em mua tặng anh. Tài liệu là chị em tặng anh, bảo gói thầu gì gì ra tết làm gì đó em không rõ. Tao vớ luôn dao cạo vào cọ cọ, lúc sau thì khuôn mặt đẹp trai ngày cũ cũng hiện ra trong gương, nhìn sức sống hơn thật.

Em Vợ Sếp bảo anh thử mặc áo xem vừa không, tao mặc thử, vừa in, nói với Em Vợ Sếp rằng anh là người mẫu chuẩn nên cái gì mặc cũng vừa, Em Vợ Sếp gật gật. Rồi kể đủ thứ chuyện trong tuần qua, nào thì vắng anh buồn, nào thì vợ chồng Sếp cứ chạy quanh bao việc, nào thì Vĩnh Yên hôm nào lên mặt cũng ỉu xìu… Tuyệt không thấy nhắc đến Hóa Đơn. Tao hiểu, bọn này cố ý đến nói chuyện cho tao bớt sầu Hóa Đơn, tao hiểu… Tao bảo cho anh ôm thuần khiết cái nào, con bé giật mình bảo thuần khiết như hôm đánh bài ấy á. Hôm đấy thuần khiết em suýt tắc thở.

Tao bảo thuần khiết thật mà, Em Vợ Sếp đứng dậy bảo nhớ nhé. Tao ôm ẻm, mùi thơm sang chảnh, ấm áp, giống mùi Hóa Đơn quá… Thế đéo nào tay lùa lùa xuống mông, con bé túm tay bảo chỗ này không thuần khiết… rồi cười hihi, bảo thôi em về, trưa nay nhà em tụ họp, còn bàn chuyện sáp nhập công ty, em có chân trong đó đấy.

Tao hỏi tưởng Sếp không đồng ý mà, con bé bảo em chịu, chắc là cứ bàn thôi chứ đã quyết gì đâu… Con bé về, nhìn theo bóng hình, đáng yêu và sexy ra phết… Thế là lỡ mẹ giờ ăn cháo. Mẹ con bé, tặng cái áo sao đéo tặng thêm bát cháo. Chả nhẽ 10h đi ăn sáng. Thôi đành nhịn đến trưa đi ăn thể. Lên phòng mụ kính cận hỏi chị có nấu cơm trưa không, mụ kêu đéo nấu, ăn mì thôi.

Tao bảo tưởng nấu thì lên ăn trực, mụ bảo ơ thế để tao nấu giờ vẫn kịp. Nhưng thôi, phiền. Tao bảo thôi trưa em đi ăn cơm bụi. Về phòng lấy ví, ra làm cốc trà nóng. Mùa đông nhưng có nắng, không khí cũng dễ chịu, chỉ có điều hơi khô. Chủ nhật, các em sinh viên đi tấp tới khắp đường, quần tất, quần lưới ngập mắt. Ngắm 1 hồi cũng thú ra phết.

Có mấy em mặc quần legging nhưng mỏng dính, lộ mẹ cả ren rủng các kiểu bên trong. Vĩnh Yên gọi điện hỏi anh đang ở đâu, bảo đang trà đá, à quên trà nóng gần nhà. Em hỏi đi ăn gì không, em mời. Tao bựa mồm bảo anh chỉ ăn em thôi. Vĩnh Yên bảo đừng đùa, hôm qua Hóa Đơn nó nhắn tin cho em rồi, bảo ở nhà trông anh cho nó, bao giờ nó về nếu anh còn nguyên vẹn thì nó hậu tạ. Mẹ té ra là con yêu nữ Hóa Đơn kia đang thề non hẹn biển với mình mà vẫn còn đùa cợt với Vĩnh Yên. Tiếc là ở xa ông không làm gì được, không thì chết với ông.

Tao trả lời anh ngại đi lắm, lạnh. Vĩnh Yên bảo anh có gì mờ ám ở nhà phải không, em phải qua nhà anh điều tra, không phụ lòng tin của Hóa Đơn mới được. Vĩnh Yên vẫn chưa biết nhà tao, tao bảo anh đàng hoàng có gì mà sợ, em điều tra thoải mái, cho em địa chỉ rồi kệ mẹ em. Ngồi gọi thêm cốc trà ấm nữa, ngồi ngắm đường, cảm giác khá thi vị… 10 phút sau em Vĩnh Yên gọi bảo anh đón em, tao chỉ đến quán trà đá, em phi 1 phát ra, mặc quần jean rách ở đùi, bên trong cũng lộ lưới lưới, áo choàng dài đến gối, phong cách ra phết.

Tao gọi thêm cốc trà nóng, em xuýt xoa kêu tưởng anh đang ủ rũ ở nhà, ai ngờ đang ngồi bảnh chọe thẩm trà ở đây, đúng là em lo xa qua mất rồi. Tao trêu thế trưa đi ăn có thằng đầu buồi bóng mượt không, ẻm cười hihi bảo nó sắp cưới rồi, vừa mời em hôm thứ 6. Hôm này anh đi ăn cưới với em nhé… Đéo gì cưới nhanh thế, ẻm bảo may là em không thích, chứ không lại là 1 con cá của nó mất thôi.

Tao hỏi thế em làm cá của anh nhé, Vĩnh Yên mỉm cười bảo em chỉ thích làm cua thôi, cặp tay anh nếu anh bắt cá… Tao hỏi thế Hóa Đơn nhắn tin với em thật à, sao nó không nhắn gì với anh. Vĩnh Yên xòe điện thoại bảo em dối anh đâu, tao cầm điện thoại xem, đúng là đêm qua 2 đứa nó chat chit với nhau cũng khoảng thời gian chat với tao, cũng đúng là có nội dung Hóa Đơn trêu bảo Vĩnh Yên trông tao hộ, kéo xuống dưới còn có vụ 2 đứa nói nhăng cuội đại ý là Vĩnh Yên bảo thế là tôi không được xem 2 người luyện công rồi, Hóa Đơn trả lời bà thử luyện công với người yêu tôi đi, cẩn thận lại nghiện rồi thì Hóa Đơn trêu Vĩnh Yên chắc cái đêm mà bà nằm cạnh bọn tôi thì bà thổn thức lắm nhỉ… Vĩnh Yên giật điện thoại bảo đọc thế thôi được rồi.

Tao cười nham hiểm. Vĩnh Yên bảo mặt anh sao gian thế… Mất công em lặn lội mấy cây số dưới trời đông lạnh giá đến thăm tao, tao cũng đại xá bản thân mà đưa em đi ăn. Ăn xong em bảo đi xem phim, tao lại đưa đi. Xem phim xong lại cafe hết buổi chiều, tinh thần cũng phấn chấn thêm tí. Vĩnh Yên bảo chỗ nó ở sắp có thêm đứa bạn của đứa đang ở cùng chuyển đến, rằng ở đông người nó không thích, sắp tới ra tết cũng là hết hợp đồng cho thuê căn chung cư của em nên có khi ẻm về căn chung cư của em ở Mỹ Đình ở.

Tao trêu cho anh ở cùng nữa thì ẻm bảo nghe nói ai đó nhờ anh trông hộ căn chung cư ở trung hòa đấy cơ mà… Tao mới nhớ ra ừ, từ hôm em Hóa Đơn đi, tao cũng chưa qua nhà ẻm lần nào, sợ qua đó ký ức lại ùa về. Thôi kệ mẹ, khi nào rảnh thì qua ngó tí. Tao bảo em ở đấy 1 mình thì phí, cứ cho thuê kiếm thêm thu nhập. Em cũng gật gù bảo đúng thế, nhưng ở đông không thích.

Tao bảo hay em qua nhà Hóa Đơn mà ở, trông hộ luôn thì em kêu không được, Hóa Đơn nhờ anh trông chứ có phải nhờ em đâu, với lại đại ý là không muốn ở đó sợ anh lại nhớ nhiều về Hóa Đơn… Chốt lại em bảo việc đó tính sau, em ít đồ nên chuyển đi đâu cũng đơn giản… Tối về nhà mụ kính cận bảo lên ăn cơm nhé, chị nấu. Tao ok, tắm giặt xong lên phòng mụ nằm ra ghế xem điện thoại, tí lại hỏi mụ nấu xong chưa, mụ bảo mày ăn trực mà cứ như đi ăn nhà hàng đòi nhân viên thế, chờ đi.

1 lúc nấu xong mụ bảo chờ mụ tắm đã, tao hô tắm xong mặc quần áo chỉnh tề chứ đừng cuốn khăn nhé, mụ bảo cứ ngồi đấy mà chờ. Mụ tắm chừng 10p thì đi ra, bê mâm ra, tao ăn nhờ mà được phục vụ như ông chủ, kể cũng hơi ngại. Ăn cơm tao hỏi anh nhà chị bao giờ về, mụ kêu 25 tết mới về. Tao nhẩm nhẩm thế thì còn chục ngày nữa thôi, mụ ậm ừ, tao hỏi lần này anh về luôn chứ, mụ bảo chưa biết được với lão ý. Tao trêu thôi anh về luôn đi cho em đỡ thổn thức, cứ mỗi lần thấy chị em lại bấn loạn, em sợ để lâu thì lý trí của em cũng chịu thua. Mụ quá quen với kiểu trêu đùa của tao rồi bèn bảo, mày thử thua 1 lần đi xem sao. Tao cười khà khà.

Ăn xong mụ lại bê mâm bát đi rửa, tao lại ngồi lau mồm lau mép, mụ rửa xong quay ra hỏi ơ chưa lượn đi, tao bảo tưởng còn hoa quả gì mà, mụ bảo hôm nay không có gì đâu, có sữa chua trong tủ lạnh ăn thì lấy. Tao bảo có bưởi cam ăn cũng được mà rồi nhìn chằm chằm vào mông mụ, mụ nguýt nói chỉ được cái mồm, dám ăn thì đã ăn mãi từ trước rồi.

Tao hihi đứng dậy đi về bảo lâu không được xả, sức mạnh dồn ép quá, mụ lườm phát hô thôi luợn đi ông tướng. Về nằm tí thấy Vĩnh Yên lại nhắn tin hôm nay đi chơi với anh vui thật, lâu lắm mới được ngày vui, thả thêm hình trái tim. Tao nhắn lại trong giai đoạn này tâm trạng tao rất mỏng manh, em đừng công kích như thế không thì anh là đổ em mất thôi, Vĩnh Yên lại thả hình trái tim phát nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kỹ sư tự truyện

Số ký tự: 0