Phần 104
2020-09-16 06:39:00
Sáng hôm sau 6h Hóa Đơn đã gọi dậy bảo ra biển ngắm mặt trời mọc anh ơi.
Đéo gì lắm chuyện thế, nhưng vẫn phải chiều nó chứ biết thế nào. Đi ra biển buổi sáng dễ chịu thật, nắng vàng rọi, sóng vỗ, gió heo may. Hóa Đơn quay sang tao, hôn hít 1 hồi Hóa Đơn bảo chụp ảnh tự sướng đê, 2 đứa hôn nhau, mặt trời trên đầu, gió tung mái tóc. Vô tình mà được quả ảnh quá đẹp. Hóa Đơn đéo hôn hít gì nữa mà up lên fb rồi hỏi anh có câu nào hay hay không.
Tao nghĩ 5 giây rồi bảo câu:
– Sáng ra gặp nắng thu vàng. Gặp anh zai đẹp, bắt mang luôn về.
Hóa Đơn cười bảo vãi cả zai đẹp, nhưng hay đấy. Gõ gõ rồi post luôn. Tao bảo chưa hết mà, còn 2 câu nữa là Ngày dài mới thấy lê thê, nằm ôm zai đẹp mà phê ngất người. Hóa Đơn đấm bùm bụp vào lưng bảo vô duyên quá… Bọn tao ngồi mỏm đá ngắm ông zời. Mẹ Hóa Đơn đã like và hỏi có về nhà không con gái, đăng hình gì mà mặt mũi tối om chả nhìn ra. Hóa Đơn reply bảo tí về rồi mẹ nhìn, đảm bảo không phải thất vọng. Tao nhìn thấy cười cười bảo mẹ em dậy sớm thế, Hóa Đơn nói dậy sớm là truyền thống nhà em rồi. Không ai ngủ như anh đâu. Ngồi lâu lâu thì lại khoác tay nhau về, tình cảm phết.
Hóa Đơn còn bắt đứng lại mấy lần để chụp chân 2 đứa từ trên xuống, rồi chụp bóng nắng 2 đứa, còn nói em cứ đăng ảnh không rõ mặt anh cho hấp con nhà bà dẫn, bọn bạn em trừ mấy con bạn thân đã biết anh thì còn lại tò mò lắm… Đi về thì 3 tiên nữa kia vẫn chưa ngủ dậy. Khách sạn này có buffet, 2 đứa tao xuống ăn đã thấy vợ chồng Sếp đang ăn rồi.
Chào hỏi tào lao tí thì vợ chồng Sếp bảo mấy đứa đi Hạ Long thì đi nhé, anh chị về Hà Nội trước, bọn tao vâng dạ vâng dạ. Ăn xong lên hò hét 3 đứa kia dậy bảo đi Hạ Long cho sớm, mãi mấy đứa mới dậy. Các nàng trang điểm hết mẹ hơn tiếng, váy áo tung bay. Tàu đi tuyến Cát bà Tuần châu, nay sóng nhẹ hay xuôi gió không biết không bị sốc, các nàng cười nói vui vẻ.
Mất khoảng gần 30p. Lên nơi thì Hóa Đơn bảo em báo xe đón rồi, có cái inova đón, tay lái xe nhìn như dân xã hội. Giới thiệu qua loa, chạy xe đéo rõ bao lâu thì vào thành phố, đến nhà ẻm Hóa Đơn. Nhà to vl, đéo ai nghĩ đây là nhà ở… Mẹ Hóa Đơn người mảnh mảnh, ăn mặc lịch sự chắc tầm 45 – 46. Giọng nói chắc nịch, nghe như có cái gì rất quyền uy.
Hóa Đơn giới thiệu bọn tao bảo đều là đồng nghiệp ở công ty, mẹ Hóa Đơn chỉ tao bảo cậu này mẹ thấy hơi quen này, quay lưng ra cô xem, ô đúng cái lưng này rồi.
Cả đám cười ha ha, mẹ Hóa Đơn vui tính phết. Tao nói chuyện lễ phép, lịch sự. Rồi chém gió trên trời dưới bể, mẹ Hóa Đơn thi thoảng lại hỏi ơ cháu cũng biết chỗ đó à, ơ cháu cũng biết cái đó à… Tao hồi sinh viên đọc cực nhiều sách, địa lí, thiên văn cái đéo gì cũng đọc. Không hiểu sâu cái gì nhưng cái gì cũng đọc. Riêng truyện Kim Dung là tao đọc đi đọc lại không biết bao lượt.
Mẹ Hóa Đơn bảo mọi người ra khách sạn ăn, có 1 cái khách sạn ở gần đây. Chú đang ở ngoài đấy.
Đi bộ tầm 300m thì tới. Khách sạn 8 tầng, tầng 1 là hội trường ăn uống. Tầng 2 đến tầng 8 là phòng, mỗi tầng hình như được 10 phòng thì phải. Mùa này cũng ít khách, do hôm nay cuối tuần nên đông hơn chút. Bọn tao ngồi 1 bàn, bố Hóa Đơn xuất hiện. Nhìn phong độ, tóc bồng bềnh, chào hỏi 1 hồi thì cũng ngồi vào bàn ăn, cả bố mẹ Hóa Đơn là 7 người. Bố Hóa Đơn hỏi uống gì thì Hóa Đơn đã hô beer bố ơi, tao bảo có rượu uống cho nhẹ nhàng ạ, lão bảo cháu giống bác, rượu mới ngon chứ beer chỉ thay nước. Đéo hiểu sao lại xưng bác, hay là do tao trẻ quá, nãy gọi mẹ Hóa Đơn là cô rồi, chả nhẽ giờ gọi cô với bác… Kệ mẹ.
Bác mang chai rượu bảo ngâm lâu rồi, rượu đinh lăng. Các nữ nhân uống beer, nam nhân uống rượu, truyện trò rôm rả không có gì là e ngại hết. Cơm no rượu say thì Hóa Đơn bảo về nhà ẻm nghỉ ngơi, chiều thích thì vịnh, tối đi bar, mọi người thoải con gà mái đi… Nhà em hóa 3 tầng, làm theo kiểu biệt thự pháp, mặt sàn 1 tầng chắc phải tầm 250m2, rộng vl. Có đâu 9 – 10 phòng ngủ gì đó, Hóa Đơn bảo bố mẹ xây cái nhà này xác định ở 3 thế hệ, cơ mà giờ anh trai thì bên canada, gái thì ở Hà Nội thành ra có mỗi 2 ông bà với 1 cô giúp việc. Rồi kể lể tiếp tương lai sẽ gọi ông anh về, nhưng chưa biết lúc nào.
Hóa Đơn chỉ phòng cho mọi người, tao bảo ơ ở riêng à, Hóa Đơn bảo đây là nhà bố mẹ em anh êu nhé, không phải khách sạn đâu mà đòi ở chung.
Sáng dậy sớm, vừa uống rượu ngon, tao đặt lưng cái là ngủ bảo Hóa Đơn có đi đâu thì gọi anh nhé. Hóa Đơn bảo ok cứ ngủ đi, em sang nói chuyện với mẹ em tí. 3h chiều đéo thấy ai gọi mà tao tự tỉnh, tỉnh dậy đi xuống tầng 1 thấy cả đám đã dậy rồi bàn nhau bảo thôi không đi vịnh đâu, đi nhiều rồi. Kêu lại ra biển thôi. Đéo mẹ tao biết rằng Hạ Long có biển cơ mà có bãi tắm đéo đâu, nước thì đục, bẩn.
Tao ý kiến thì các em bảo anh biết cái gì, anh không đi thì ở nhà. Tao bảo ở thì ở. Hóa Đơn cười bảo thế anh cứ ở nhà, em đưa bọn nó ra chắc ra tí nó chán về luôn ấy mà. Mẹ bọn ngu. Bảo đi vịnh nhiều rồi mà không biết điều này hay sao.
Tao ngồi xem tivi, lúc sau thấy bố Hóa Đơn về, ông cũng hút thuốc, 2 bác cháu làm quen giới thiệu kỹ hơn. Ông này khá thẳng tính và vui tính, có lẽ Hóa Đơn giống tính bố. Ông kể trước nó đòi nằng nặc đi canada sang bên thằng anh nó, đợt này lại chả nhắc gì đến, hôm nó về quê hỏi nó thì nó bảo thôi không đi nữa. Mất bao công sức thủ tục, nộp hết rồi chỉ chờ cấp visa thôi thì nó bảo không đi nữa, kêu bao giờ có visa thì sang du lịch rồi về.
Ông nhìn tao hỏi cậu có phải là lý do không đấy. Tao bảo không, cháu không biết, cháu là bạn đồng nghiệp thôi ạ, công ty cháu đi Cát Bà, em rủ về chơi thì cả nhóm về thôi ạ.
Ông cười khà khà bảo chém gió không chớp mắt, rất có phong cách và giống bác ngày trước… Lão ngồi ngâm ngê kể chuyện ngày xưa, rằng mẹ Hóa Đơn ngày xưa theo đuổi bác ghê lắm, bác là bộ đội xuất ngũ về biết vài ngón đàn sáo, cô mày bám riết. Nói thật bác đi bộ đội về trên răng dưới dép, cô mày khi đó đang là sinh viên đại học, nhà có điều kiện…
Lão ngồi kể say sưa, tao xưng hô thân thiện, tao thi thoảng chen vào vài câu kiểu cháu nghe bố cháu kể hồi đấy trên biên giới đánh nhau ác lắm chứ không em đềm nhẹ nhàng như báo chí viết bây giờ, hoặc là kiểu ơ thế lúc đấy bác học đàn ở đâu… 2 thấy trò ngồi 1 lúc mà gạt tàn đầy mẩu thuốc, ngẩng mặt lên đã gần 5h chiều.
Chưa thấy các nàng đâu. Đéo gì đi biển có mẹ gì mà lâu thế nhỉ. Lão bố Hóa Đơn lại quay sang kể chuyện bây giờ kinh doanh thế nọ thế kia, già rồi vẫn phải bươn trải vất vả. Tao nghĩ bụng cơ ngơi của lão mà nói bươn trải thì chắc ai cũng muốn bươn trải như thế. Tuy nhiên miệng vẫn phải nói nhìn bác còn phong độ lắm, chắc bác chưa đến 50, Lão cười bảo 54 rồi. Tao hỏi tiếp ơ thế bác gái bao nhiêu tuổi ạ thì lão bảo 52. Mẹ thế là ngoại hình lão bà quá trẻ, nhìn đoán chỉ 45 46 thôi.
Một đoàn bươm bướm bay vào, nói cười rôm rả. Tay xách nách mang đủ thứ, bảo đúng là biển chán thật nhưng mà đi chợ cũng vui. Hô hào đi tắm giặt. Lão bố bảo tối sang khách sạn khác ăn, nhà bác có 4 khách sạn, các cháu ở chơi phải đi ăn lần lượt mới được về. Tao bảo thôi sáng mai bọn cháu phải về rồi, lão bố bảo vội gì, mấy khi.
Khách sạn thứ 2 cách nhà khoảng gần 2km, lão bố đi trước bảo Hóa Đơn tí gọi anh lái xe đến đón. Tầm 6h30 các nàng vẫn đang make up thì anh lái xe lúc sáng đến, tao bảo các nàng buổi tối make up làm gì thì Hóa Đơn bảo tí đi bar mà. Lại bar.
7h kém mới đi ăn được, đến khách sạn thứ 2, khách sạn này nhỏ hơn, 6 tầng thì phải nhưng bên trong bài trí có vẻ đẳng cấp hơn. Tầng 1 là nhà hàng nhưng cũng có khu bar cafe, màn hình lớn. Chắc phục vụ ca nhạc hay xem bóng đá. Bọn tao được bố trí ăn trong phòng riêng. Lão bố đã ngồi trong giới thiệu khách sạn này mang xu hướng nhà hàng nữa, ăn xong ra ngoài kia hát, âm thanh đảm bảo như sân khấu.
Lão bà thì đang sắp xếp các đĩa đồ ăn miệng bảo đích thân cô vào bếp đấy, Hóa Đơn bảo mẹ phải nói đích thân mẹ vào bếp xem người ta làm mới đúng, lão bố cười khà khà, lão bà bảo con bé này không để tí sĩ diện nào cho mẹ. Lão bố vẻ như sực nhớ ra gì rồi bảo quên không mang rượu sang rồi. Hóa Đơn bảo thôi uống ít thôi tí bọn con còn đi chơi.
Lão bố ậm ừ ít thì cũng phải đủ. Lão bà chạy đi đâu rồi quay lại cầm chai rượu đục đục bảo còn mấy chai rượu nếp hôm trước khách để lại này, lão bố khà khà bảo cũng được, cứ uống đồ này mới thật, rượu tây rượu tàu toàn đồ vớ vẩn. Mấy nàng uống nước ngọt, nhu mì thục nữ vãi. Lão bố với tao làm hết chai, vẫn thòm thèm cơ mà thôi. Ăn xong thì đã hơn 8h, lão bố bảo ra kia hát đã, bên ngoài khu màn hình hiện đã có 4 – 5 bàn khách ngồi cafe. Bảo cậu nhân viên bật nhạc, màn hình, máy tính. Lão bố vào cầm ra 2 cái mic đưa tao kêu làm bài đi. Tao khiêm tốn bảo không biết hát, lão cười rằng nhìn cậu có nét lãng tử, bảo không biết hát không ai tin.
Lão cầm mic lấy bài đéo gì lá thư trần thế rồi cất giọng. Lạy chúa con là lính trận ngoài biên, vì xa thành phố xa mãi nên quen, hai ba năm chưa thỏa chí… Nghe da diết ra phết, giọng như Chế Linh ấy. Bấy giờ cả đám nữ nhân kia đã ra ngoài, cắn hạt dưa tanh tách, mỗi đứa thấy 1 cốc sinh tố to vật. Đéo gì bụng đứa nào eo cũng bé mà sao ăn uống khỏe thế.
Tao với lão bố ngồi riêng 1 bàn, lão bố hát xong thì cafe mới được đem ra. Lão cứ dúi mic bảo tao hát bài. Tao đành ngại ngùng cầm mic xin bài “Hai quê” của quang lê. Tao mới ngâm hết câu: “Ơ ơ tôi lớn lên bờ tam giang nước mặn, những chiều không mây trắng lững lờ trôi, rồi xuôi ngược theo dòng đời năm tháng, ơn quê người mà chạnh nhớ quê tôi…” thì đã nghe tiếng vỗ tay rào rào.
Rồi kết câu: “Ai đi không hẹn về sao nặng tình hai quê… Bên ni những nguyện thề… Có chạnh lòng bên tê… Quê người mưa nắng có còn tình sâu nặng hay nhạt phai trong lòng?” Dường như khán phòng im phăng phắc, rớm lệ lắng nghe. Hát xong lại vỗ tay rần rần, lão bố bảo hay quá, hay thật, sao không đi làm ca sĩ đi mà làm xây dựng làm gì…
Ngồi thêm tí thì Hóa Đơn nhấm nháy bảo đi bar, tao lắc đầu. Hóa Đơn bĩu môi, lão bố bảo mấy chị em đi đi, để cậu này ở đây hát, còn câu khách cho quán chứ. Hóa Đơn nháy mắt ra hiệu bảo thế thì cứ ngồi đấy mà hát, mấy đứa xúng xính quẩy mông đi. Đéo biết có phải tao có duyên không mà khách vào đông phết, cả tây cả ta, chắc phải đến 5 chục bàn.
Có mấy đứa cũng lên hát nào thì lời của gió, nào thì quảng bình quê ta ơi, nghe cũng tạm coi là được. Lão bố lại bảo tao hát bài nữa đi, tao đùa rằng cháu hát cải lương được không, lão bố tròn mắt nhìn bảo thật hay đùa, bác rất thích nghe cải lương. Tao bảo nhân viên tìm giúp bài tình anh bán chiếu Hòòòòo… ooơơơi! Chiếu Cà Mau nhuộm màu tươi thắm, Công tôi cực lắm mưa nắng dãi dầu. Chiếu này tôi chẳng bán đâu, tìm cô không gặp, Hòòòòo… ooơơơi, Tôi gối đầu mỗi đêm.
Mới hò xong lão bố đã vỗ tay đét hô hay quá. Tao hứng thú đứng lên sân khấu hát.
Mẹ bài này tao luyện không biết bao lần mà, đang hát thì có 2 em tây cầm cốc sinh tố lên ngồi bàn gần, 1 em rút tờ 10$ vẫy vẫy, đéo hiểu ý gì. Tao kệ mẹ, ca tiếp…
Hát xong về chỗ, 2 con tây sang hỏi, giờ mới nhìn rõ, 2 con này chắc kiểu người pháp hay nga gì đấy, nói tiếng anh khó nghe bỏ mẹ, đéo đoán nổi tuổi bọn nó nhưng nếu quy ra người việt nam thì tao đoán cũng phải ngoài 30. Nói nói cặc gì đéo hiểu, lão bố cười khà khà bảo nó hỏi cháu sao nó tips tiền mà không xuống lấy, chắc nó tưởng cháu là ca sĩ được thuê về hát.
Tao gật gù, nói lại với 2 con tây = tiếng anh rằng tao là chủ quán này mới đi du học về, đéo phải ca sĩ thuê. Lão bố cười khà khà, 2 con tây ú ồ rồi 1 con nói dễ nghe hơn rằng mày hát cái nhạc lồn gì mà tao có thấy qua tivi khi tìm hiểu về việt nam nhưng đéo biết và đi các nơi đéo thấy chỗ nào hát live nhạc này, nó bảo nghe rất lạ tai.
Tao chém gió bảo đây là nhạc tao mới sáng tác dựa trên nét cổ truyền của dân tộc, mày phải vào miền nam việt nam mới có chứ ngoài này không có. 2 con tự nhiên vãi bảo bọn tao có thể ngồi cùng bàn mày không. Tao ok, 2 đứa bê cốc sang, tao giới thiệu lão bố là bố tao, 2 bố con tao đang đàm đạo chuyện liệu obama có làm giảm tỉ lệ thất nghiệp của mỹ hay không. Lão bố được đà cũng chém xoành xoạch bảo năng lượng châu âu bây giờ đang phụ thuộc vào nga quá, trong khi mối quan hệ đồng minh của EU và Mỹ và Nga thì không êm đẹp, rồi thì sự vương lên của trung quốc. 2 con bé ngơ ngác.
Đến lượt thả cho bọn nó nói thì nó giới thiệu tên là gì đéo nhớ, 25 tuổi, người Pháp, mới sang việt nam được 1 tuần, vừa đi xong tour tây bắc thì xuống đây. Tao hỏi sắp tới đi đâu thì kêu sẽ xuống cát bà 2 hôm rồi về Hà Nội. Tao bảo về Hà Nội làm gì thì kêu có bạn ở Hà Nội nên về đó chơi tuần. Thắc mắc sao mày quen người ở Hà Nội thì nó bảo oh no, bạn nó là người Pháp đang làm đéo gì ở Hà Nội ấy.
Tào lao tí thì nó hỏi có thể xin fb tao được không, tao đưa điện thoại cho nó nó tìm tìm tên nói rồi add friend. Lão bố hỏi 2 đứa nó uống rượu không thì nó gật đầu, bảo nhân viên lấy thêm 2 cái ly, uống xong nó lè lưỡi bảo (so strong) chắc ý rượu nặng quá. Lão bố với tao cười cười đưa lên ực phát hết, mặt không biến sắc. 2 Đứa tây trầm trồ. 1 lúc nữa thì 2 đứa nó bảo bọn nó đi bar, nếu vẫn ở đây hoặc lúc nào xuống Hà Nội thì gặp nhé.
Tao quay sang hỏi lão bố sang trình tiếng anh ngon thế thì lão bố bảo cũng biết tí ti vì lần trước cũng đi học định sang canada với thằng con, tao hỏi hình như Hóa Đơn không biết tiếng anh, lão bố tròn mắt hỏi nó còn giỏi hơn bác mà. Đéo mẹ, cũng là mình không hỏi với lại cũng chả sử dụng tiếng anh làm gì, hóa ra Hóa Đơn tiếng anh cũng ngon.
Lão bố bảo Hóa Đơn đi học tiếng anh suốt để định sang bển, không rõ đợt này có học hành gì không. Tao nghĩ trong đầu đợt này toàn học võ công thôi cụ ạ Ngồi làm nốt chai rượu với lão bố rồi lão bố bảo về nhà, về đến nhà lão bố pha chè tiếp bảo ngồi đàm đạo. Lại đàm đạo rằng thì là lọ chai xô chậu đến 11h đêm lão bố bảo thôi đi nghỉ ngơi đi. Lão bố đi ngủ, đéo gì già mà chọn phòng ngủ tận tầng 3. Tao vào phòng tầng 2 vẫn lúc trưa, gọi điện cho Hóa Đơn thấy nhạc ầm ầm đéo nghe rõ gì hết, cúp máy, Hóa Đơn bảo cứ ngủ đi, tí em về. Rượu đủ, ngủ thì ngủ. Thế là ngủ.
Ngủ say tít. Đêm tỉnh dậy, thế đéo nào có người nằm cạnh, giật nảy mình, ánh sáng đèn đường xuyên qua cửa kính thành ra nhìn được chút nhưng không rõ lắm. Hình như là Hóa Đơn, lại liều thế dám vào phòng mình, vén gối ra thì ôi trời, là em Vĩnh Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro