Phần 4
2023-03-25 05:36:00
Lại nói đến chuyện Vương ông là tay cự phú trong vùng nhờ buôn bán tơ lụa. Hàng ngày xe lụa hảo hạng ra vào phủ Vương nườm nượp đủ thấy cái uy nghi của phủ Vương to lớn như thế nào. Hôm đó là ngày mùng bốn tháng chạp, xe lụa vào ra phủ Vương còn đông hơn cả mọi ngày bởi sắp đến Tết nên các nhà khá giả đều muốn mua tơ lụa về may quần áo mới.
Thúy Kiều đang trong thư phòng khâu vá cùng đứa hầu gái thì nàng chợt nghe thấy tiếng lao xao bên ngoài sân chính. Bỏ kim chỉ thêu thùa nàng chạy ra sân thì kinh hãi khi thấy cha nàng, Vương viên ngoại cùng với em trai là Vương Quan đang bị trói quỳ trước sân. Mẹ nàng cùng em Thúy Vân khóc nức nở, van xin mấy tay tuần binh tha cho cha con Vương Quan nhưng vô ích.
Bọn quan binh dẫn đầu là một lão quan béo trắng bụng phệ đã dẫn cha nàng và em nàng đi về huyện nha giam vào ngục. Thì ra ngọn nguồn là đã có kẻ ngấm ngầm hại cha nàng, tố cáo lên quan phủ Vương ông là kẻ buôn lậu tơ lụa, lại chứa chấp kẻ trốn ngục. Thế là chẳng cần cha xét bọn quan lại đã tống ngay cha em nàng Kiều vào ngục, một phần cũng bởi chúng vốn ghen tức khi thấy Vương phủ làm ăn phát đạt lâu nay.
Thúy Kiều cùng mẹ là Vương bà chạy vạy khắp chốn song vẫn không được cho vào gặp mặt thăm Vương viên ngoại. Lũ bạn bè vốn thân thuộc của Vương phủ, thấy cảnh Vương ông sa vào vòng luân lý như vậy cũng vội lảng tránh xa, thậm chí còn có kẻ thậm tệ đục nước béo cò còn tranh thủ chặn các đầu mối làm ăn của nhà họ Vương. Tình cảnh lúc này của nhà họ Vương quả thực là họa vô đơn chí.
Đang chán nản ngồi ở sảnh đường chợt có kẻ ở huyện nha đến đưa công văn của tri huyện cho đòi Vương bà đến để xét việc. Vương bà mừng quýnh vội vã thay đổi xiêm y, dặn dò chị em Thúy Kiều ở lại phủ còn mình thì đi gặp quan huyện để tìm cách lo lót cứu Vương ông.
Chẳng ngờ đến nơi tên quan huyện chẳng những không xét đến việc thả Vương ông mà còn ra điều kiện cho nhà họ Vương. Vương bà quỳ mọp như con chó cái trước công đường, mặt mũi lèm nhèm nước mắt.
Tên tri huyện cười khẩy nói…
– “Bản quan vốn biết chồng ngươi vô tội chỉ vì kẻ khác hãm hại, nể tình lâu nay bản quan cũng muốn cứu chồng ngươi lắm.” Ngập ngừng một lát trầm ngâm hắn nói tiếp, miệng khẽ cười mỉm đầy vẻ đểu giả…
– “Nhưng hiềm một nỗi lắm kẻ lại không ưa chồng ngươi… vậy muốn cứu hắn ngươi hay về nhà lo cho đủ hai vạn lạng bạc trắng mang tới đây ta sẽ nói giúp cho thì chắc bọn kia cũng phải ưng thuận thả chồng ngươi. Ta cũng muốn dược chung chăn gối với ngươi một lần cho phỉ chí muốn thèm bấy lâu nay.”
Miệng nói mắt lão tri huyện nhìn không chớp vào Vương bà, miệng lão dãi dớt chảy ứa ra đủ biết tên quan huyện họ lý này thèm muốn giao hoan với Vương bà đến chừng nào.
– Chẳng hay ý ngươi có ưng thuận chăng. Đổi có hai vạn lạng và tấm thân nõn nà của ngươi mà cứu được chồng, thiết nghĩ cũng là việc đáng làm.
Vương bà quỳ bên dưới nghe thấy thế mếu máo: “Bẩm quan lớn chuyện hầu hạ ngài gối chăn thì tiện thiếp đâu dám chối từ song bẩm nhà thiếp quả thực không xoay sở đâu cho đủ hai vạn lạng. Mong quan lớn minh xét mà giảm cho chút ít.”
– Thôi thế này vậy nhà ngươi đem đến đây một vạn lạng ta xoay sở cho nhưng cái chuyện kia nếu nhà ngươi không làm ta thỏa chí thì không đời nào được gặp lại chồng con đâu. Thôi nhà ngươi về đi ta đương bận. Khi nào gom đủ vạn lạng thì đem bạc đến đây, rồi đem thân ngươi hầu hạ ta cho chu đáo ta sẽ tha cho chồng con ngươi về.
Nói đọa hắn bỏ vào phía trong mặc cho Vương bà khóc lóc kêu gào.
Về đến Vương phủ Vương bà đem chuyện tên tri huyện đòi vạn lạng bạc kể cho hai con gái mà dấu nhẹm đi cái chuyện hắn đòi chung chăn gối với mình. Cả Vương phủ đều rầu rĩ bởi với hoàn cảnh lúc này thực không thể gom nổi vạn lạng cứu Vương ông. Đang tuyệt vọng thì mấy ngày sau có mụ béo họ Trần chuyên làm nghề mối mai ở kinh thành tìm đến Vương phủ.
Chả là mụ đang tìm đám cho một tay thư sinh họ Mã nào đó ở tận Lâm Tri đến đây tìm vợ. Nghe tiếng Kiều là bậc quốc sắc thiên hương, nhà lại đang gặp hạn nên mụ tìm đến. Mụ hứa nếu Kiều chịu làm vợ anh chàng Mã Giám Sinh thì hắn sẽ trả đủ vạn lạng cứu Vương ông. Ban đầu Vương bà và Thúy Kiều từ chối thẳng thừng song thời gian cứ trôi mà việc cứu Vương ông, Vương Quan càng trở nên vô vọng khiến cho Kiều đành quyết nhắm mắt đưa chân, dứt tình với Kim Trọng lấy Mã thư sinh để cứu cha.
Mụ mối biết tin mừng quýnh hẹn hôm sau sẽ đưa Mã Giám Sinh lại xem mặt Thúy Kiều trước khi trả tiền đưa Kiều về Lâm Tri. Đêm hôm đó Thúy Kiều cậy nhờ em là Thúy Vân xin em hãy nối tình với chàng Kim để mình yên lòng ra đi. Thúy Vân thương thân chị khóc lóc hồi lâu buộc phải nhận lời thay chị trả ơn tình với Kim Trọng. Thúy Kiều biết đêm nay sẽ là đêm cuối nàng ở nhà, ngày mai chắc chắn Mã Giám Sinh sẽ phải mê mẩn trước nhan sắc của nàng và sẽ đưa nàng về ngay Lâm Tri.
Sáng sớm hôm sau, mụ mối đã đến Vương phủ, đi cùng mụ là một tên thư sinh ăn mặc bảnh bao rặt một màu lụa trắng toát, mặt mũi sáng bóng không có lấy một cọng râu lún phún. Vừa bước chân vào Vương phủ, trông cảnh tang thương nơi đây, hắn khẽ cười nhếch mép đểu giả rồi theo mụ mối tiến thẳng vào sảnh đường. Đến nơi, Mã Giám Sinh ngồi tót lên ghế trên, cầm chén trà tu ừng ực rồi tay phe phẩy quạt chờ nàng Kiều ra xem mặt.
Mụ mối chạy vào trong xem xét mọi việc, trông thấy Kiều đang ngồi ở đó thì rất hài lòng. Mụ bắt Kiều mặc một cái áo dài chấm đất mỏng tang bằng vải tơ vốn chỉ dùng làm áo mặc trong mà chẳng thể dùng để che thân. Vì chiếc áo mỏng dài quá nên mụ không cho Thúy Kiều mặc quần. Kiều đành nhắm mắt làm theo lời mụ mối hòng mong tự bán mình được giá để cứu cha và em, giúp được Vương phủ qua cơn bĩ cực.
Được thể mụ mối bèn lột luôn cả yếm và quần trong của nàng ra, thành thử trên người Kiều chỉ có mỗi cái áo dài mỏng quét đất che thân mặc bên ngoài còn bên trong nàng hoàn toàn lõa thể. Cái áo mỏng dính khiến mỗi khi nàng bước ra chỗ sáng trông rõ mồn một những đường cong nơi mông, nơi vú, nơi hạ thể của nàng. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy cả đầu vú nhô ra qua làn áo mỏng và những sợi lông lơ thơ nơi cửa lồn.
Cái áo của Kiều được quấn bởi sợi dây nhỏ, khi ra đến sảnh đường mụ mối chỉ cần giật sợi dây này thì Mã Giám Sinh sẽ được trông cả thân thể nàng không mảnh vải che thân. Mụ mối tin rằng mình sẽ bán được Kiều cho hắn lời lớn nếu làm vậy. Từ trước đến giờ mụ chưa gặp đứa con gái nào hứa hẹn nhiều dục cảm đến thế, chả trách lũ đàn ông thấy Kiều chịu sao nổi.
Lát sau mụ mối dắt tay nàng Kiều bước ra cho Mã Giám Sinh xem mặt. Vừa bước ra Mã Giám Sinh trầm trồ, mắt dán chặt vào thân hình nàng Kiều. Hắn vốn nghe anh nàng bấy lâu nay gặp gỡ thì xem chừng những lời tán dương nàng bấy lâu nay hắn nghe được cũng không tả hết được vẻ đẹp của Kiều. Hắn chăm chú vào bộ ngực n nơi hai bầu vú nhô lên căng cứng, lớp vải hờ hững mỏng tang không thể che được hai núm vú vươn cao ngạo nghễ.
Hắn nhìn kỹ lớp lông đen nơi giữa hai chân nàng, thòm thèm như muốn lột truồng nàng nơi đây ngay tức khắc. Đoán biết được ý của Mã Giám Sinh mụ mối lập tức lột truồng ngay nàng Kiều ra trước mặt cả Vương phủ cho tên họ Mã xem cho kỹ. Trông thấy thế Mã Giám Sinh sung sướng đến nghẹn không thốt được ra lời nào. Trước mặt hắn là một mảng da thịt như một bức tượng bằng cẩm thạch song nó vô cùng sống động.
Con cặc trong quần hắn nóng bừng căng cứng dù bản thân hắn cũng là tay chơi gái lão luyện. Trước mặt hắn là một người con gái trần truồng run rẩy hứa hẹn đem lại cho hắn những khoái lạc chưa bao giờ hắn được trải qua. Hai mắt nàng Kiều đỏ hoe nước mắt, nàng khóc cho số phận bạc bẽo của mình, cho mối tình đẹp bỗng dang dở của nàng với Kim Trọng.
Hai hàng nước mắt của nàng chảy dài xuống gò má chảy theo cổ xuống đến tận hai bầu vú. Nó đọng lại trên hai núm vú hồng hồng của nàng khiến cho Mã Giám Sinh càng thêm thích thú. Theo bản năng của người đàn bà, Kiều lấy tay che đi phần hạ thể đang phô bày trơ trẽn trước mặt người đàn ông lạ mặt. Mụ mối thấy Mã Giám Sinh mê mẩn Kiều như vậy liền cười giả lả:
– Thưa đại quan nhân, nàng đây không chỉ có thân thể ngọc ngà như tiên mà còn biết đàn hát rất hay, thật là có một không hai trên đời. Để tôi bảo cô ấy gẩy đàn ngâm thơ múa hát cho đại quan nhân nghe nhé.
– Được được lắm… nàng hãy múa hát cho ta xem đi. Mã Giám Sinh cười thích thú, mắt vẫn không rời khỏi cặp vú cặp mông nàng Kiều.
Cực chẳng đã, vẫn trần truồng không một mảnh vải, nàng Kiều lấy đàn ra gẩy một khúc nghe ai oán lòng người, khiến cả Vương phủ rơi lệ. Chỉ có tay họ Mã kia nào có để ý chi đền tiếng đàn. Hắn say sưa nhìn người con gái trần truồng gảy đàn rồi đứng dậy múa khúc Hồ cầm trong tư thế vẫn lõa lồ khiêu gợi. Thật là một cảnh tượng hắn chưa từng thấy trong đời.
Nàng Kiều múa thật đẹp, động tác uyển chuyển như con chim công, thỉnh thoảng nghĩ đến cảnh mình trên người không có một mảnh vải lại múa hát cho kẻ mua thân mình xem nàng không khỏi xấu hổ. Song nghĩ đến cha đang chịu tù tội, là phận con phải tìm mọi cách cứu cha, Kiều đành cố hết sức múa hát làm vui lòng họ Mã. Khi múa nàng thỉnh thoảng lại ưỡn người ra trước khoe cặp vú trắng mịn tròn trịa hay ngoe nguẩy cặp mông đầy đặn.
Nhất là lúc nàng ngửa về phía sau, ưỡn mu lồn ra trước, khẽ khàng dạng hai chân ra xa cho lộ nơi lành rẽ giữa hai chân thì Mã Giám Sinh nuốt nước bọt nghĩ đến giây phút sung sướng cùng nàng, hắn sẽ chiếm đoạt nàng, bắt nàng làm đủ trò dâm dật cho thỏa. Múa hát xong Kiều khóc nức nở vì nhục nhã. Mụ mối tới gần khoác chiếc áo lúc nãy tụt ra khỏi người Kiều để cho nàng đỡ xấu hổ. Mã Giám Sinh cười ha hả, vứt tờ ngân phiếu vạn lạng lên bàn rồi cả thầy trò ra về, dĩ nhiên là đem nàng Kiều đi theo về Lâm Tri. Nàng Kiều gạt lệ chào mẹ và em, dặn dò Thúy Vân ở nhà săn sóc cha mẹ, kết duyên cùng Kim Trọng. Nói đoạn Kiều bước lên kiệu đi theo Mã Giám Sinh.
Ngay đêm hôm đó, Vương bà trang điểm thật lộng lẫy, sức nước thơm, bôi sáp môi cho thật gợi tình rồi đem theo tờ ngân phiếu bán con đến phòng riêng của tên tri huyện hầu hạ hắn. Tên tri huyện ra lệnh cho viên thư lại đem cất tờ ngân phiếu rồi bày rượu thịt ê hề ở phòng riêng chẩn bị bắt đầu hành lạc với Vương thị. Hắn bắt Vương thị tụt quần áo cho hắn cho tới khi trên người hắn không còn mảnh vải.
Cái đàn ông giữa hai chân hắn nồng nỗng, dựng ngược trông thô bỉ hết chỗ nói. Hắn nằm dài ra giường vẫy tay ra lệnh cho Vương thị bắt đầu phải bú mút cho hắn. Người đàn bà nhẫn nhục cầm tay bóp nhẹ vào cặc tên tri huyện rồi cúi đầu mút cặc cho hắn. Cặc tên tri huyện họ lý ứa nước ra, nhưng nó có mùi ngai ngái chứ không giống với mùi nước của cặc Vương ông làm cho Vương thị nhăn mặt kêu khổ.
Liền đó, Vương thị nhổ ra một ít nước miếng rồi dùng lưỡi thoa đều lên thân cặc và cả hai hòn dái cho đỡ ghê rồi tiếp tục thì thụt miệng có lẽ đến cả nửa canh giờ. Có lẽ đã chán với cái trò bú mút, nhanh như cắt tên tri huyện bật dậy tát vào mặt Vương thị rồi bắt Vương thị đứng dậy cởi hết quần áo ra cho hắn xem. Vương thị phải cam chịu đứng lên vừa cởi áo vừa làm những động tác của phường đĩ điếm hòng mua vui cho lý tri huyện.
Khi đã trần truồng Vương thị đứng thẳng người dậy, hai tay xoa mạnh lên vú chà xát, hai chân đứng dạng ra như mời mọc cái củ của lý Tín đút vào. Tên họ lý cũng chẳng thể chịu nổi lâu hơn hắn bế thốc Vương thị đặt ngửa lên giường rồi bắt đầu thỏa mãn dâm dục trên thân thể của Vương thị. Tuy Vương thị đã có ba con đều lớn song thị vẫn rất khéo léo giữ gìn nhan sắc hơn nữa lại hiểu rõ thuật phòng the vì vậy làm cho lý tri huyện thích lắm.
Hắn hì hục đút dương vật vào trong người Vương bà thúc mạnh khiến Vương bà ngã dúi dụi. Hắn nắc ngày càng nhanh mặc kệ Vương bà đau đớn vì thốn. Vương ông tuy cũng là tay chơi giỏi song cái kiểu bạo dâm này thì quả thực là Vương bà chưa bao giờ trải qua. May mà rồi hắn cũng thở ò ò rồi xuất rất nhiều tinh dịch vào trong hạ thể Vương thị, đến mức cảm thấy nó ọc phía trong lồn vô cùng khó chịu.
Rồi tên tri huyện lăn ra ngủ để lấy sức mặc cho Vương thị nằm bên khóc nức nở không dám thành tiếng. Vương bà mệt mỏi thiếp đi một lát thì đã bị đánh thức dậy bởi tên tri huyện đã lại hùng hục nắc con cu vào trong lồn nàng. Hắn ôm ghì lấy Vương thị, vừa làm cái việc gieo giống vừa chửi tục. Vương thị chưa kịp nghỉ thì đã bị thanh miếng mồi cho tên tri huyện chiếm đoạt.
Đêm đó hắn hành hạ nàng đến năm lần, lần nào cũng xuất tinh đến bê bết vào lồn vào miệng, lên mặt lên bụng Vương thị khiến cho cả người Vương thị đầy những nước nhơm nhớp. Chán chê hắn sai quân hầu mang nàng vẫn cứ trần truồng như thế đến ném vào trong một cỗ xe ngựa đã chờ sẵn trước cửa huyện nha. Trong xe Vương thị thấy chồng và con trai đang nằm, có vẻ như cả hai đã bị tra tấn rất man rợ.
Trên người cả vợ chồng con cái đều không có lấy một mảnh vải. Vương thị xấu hổ khi thấy Vương ông, Vương Quan đều cũng đang lõa lồ và nhìn chăm chú vào cái lồn của nàng giờ đây vẫn đang nhểu nước tinh dịch của tên lý tri huyện. Không biết sao hắn xuất vào người nàng nhiều thế, làm nàng xấu hổ không dám nhìn về phía chồng con. Lúc này cả cỗ xe im ắng hương về phía Vương phủ, trên xe con cặc của cả hai cha con đều ngổng lên trước tấm thân không một mảnh vải che của Vương thị.
Tuy rất đau đớn vì bị nhục hình nhưng Vương Quan vẫn sướng rơn khi được ngắm mẹ mình lõa thể cùng với mình. Nhất là khi mẹ hắn vừa phải chiều chuộng tên tri huyện đến mấy lần liền, trông chẳng khác mấy con điếm chốn thanh lâu hắn vẫn qua hành lạc sau một đêm tơi bời, khắp người dính bê bết tinh trùng bốc mùi nồng nặc. Hắn ước sao không có cha hắn ở đây để có thể đè ngửa mẹ hắn ra mà làm trò giao cấu. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng cha hắn nặng nhọc nói với mẹ hắn:
– Lý tri huyện đã ra lệnh cho tôi nói với mình ngày này hàng tháng phải trần truồng đến hầu hạ ngài, mỗi tháng một lần, nếu không sẽ xét cái tội của tôi hôm nay mà tống lại vào ngục. Mình thương tôi từ giờ trở đi hàng tháng đến đây hầu hạ quan lớn cho cẩn thận…
Vương bà chỉ biết gật đầu vâng dạ, tay vẫn sờ vào đám tinh dịch của lão lý tri huyện còn đang dính bết trên bụng, rồi lấy tay trét lên khắp thân thể như để quên đi hiện thực là nàng phải trở thành đồ chơi cho gã quan huyện để hắn tha cho chồng nàng. Đột nhiên Vương thị nghĩ đến thân Kiều, giờ này đã bị gả bán nơi phương xa mà thương cho thân đứa con gái hiếu thuận.
Vương thị đâu biết giờ này Kiều chưa đến Lâm Tri mà đang nghỉ lại ở một quán trọ nhỏ trên đường. Mã Giám Sinh thực chất là một tay buôn người, hắn mua nàng về Lâm Tri để đưa vào lầu xanh của hắn và Tú Bà. Nhưng hắn đâu ngu dại gì mà đưa nàng về đó ngay. Hắn cho đoàn người dừng lại ở nơi này chục ngày để trong thời gian đó dày vò nàng Kiều chán chê đã. Hắn đâu thể để cái lồn trinh trắng của Kiều lọt vào cu của kẻ khác được. Khi cỗ xe ngựa đưa ba người nhà Vương viên ngoại trần truồng về đến Vương phủ cũng là lúc ở cái quán trọ này, Mã Giám Sinh bắt đầu lột truồng nàng Kiều. Quãng đời lưu lạc mười lăm năm của Kiều đã bắt đầu từ đây…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro