Phần 6
2024-08-04 21:51:50
Trong khi đó ở phòng trọ, Tiến và Hùng đứng ngồi không yên, 2 cậu với tâm trạng nặng nề không ai thốt lên lời nào, mỗi người một góc, đứa thì vèo vèo điếu thuốc, đứa thì ngả lưng vào tường mà trầm tư suy nghĩ. Hùng nhìn qua Tiến, khuôn mặt bạn vẫn còn thâm tím vì bị chính thằng bạn thân từ thủa thiếu thời đánh, cậu cảm thấy thương cho Tiến vì nó là đứa sống có tình có nghĩa nhất, với Tiến bạn bè như anh em ruột thịt vì vậy mọi chuyện xảy ra lúc nào Tiến cũng là người lo lắng nhất và ân cần nhất.
Dù rằng cả 3 cùng trang lứa nhưng với Hùng và Thành thì Tiến luôn như một người anh cả. Cậu không bao giờ nghĩ chỉ vì tình cảm dành cho một cô gái mà giờ đây cậu và Thành lại xích mích nhau, cậu cũng bối rối không biết nên cư xử như thế nào, nhìn thấy Tiến với tâm trạng buồn chán cậu tiến lại gần bạn và ngồi cạnh.
– Mày không sao chứ? – Hùng hỏi Tiến.
Nhưng đang rối bời lại lo cho Thành nên Tiến chỉ trả lời cụt ngủn.
– Ừ.
– Mày bảo tao phải làm sao đây?
Có lẽ Hùng cũng buồn và hiểu ra rằng chỉ vì tình cảm của mình mà mọi chuyện trở nên rối bời, nhưng Tiến thông cảm cho Hùng và cũng mong chuyện tình cảm của Hùng và Lệ không bị ảnh hưởng vì chuyện này nên cậu cũng khuyên Hùng.
– Mày đừng suy nghĩ nhiều quá, mày và cái Lệ nếu thương nhau thật tình thì cố gắng nắm giữ, còn thằng Thành cứ để tao lo.
– Nếu biết trước chuyện xảy ra như thế này tao đã cố gắng tâm sự với nó rồi may ra còn có thể nói cho nó hiểu.
– Sự việc xảy ra bất ngờ không ai biết trước mày đừng tự trách mình nữa, không ai trách mày cả đâu.
– Giờ không biết nó đang ở đâu nhỉ? – Hùng có vẻ lo lắng rồi cậu đứng dậy ra cửa đứng nhìn.
Mặc dù cũng đang lo lắng cho Thành nhưng không muốn Hùng phải quá lo lắng nên Tiến chỉ biết khuyên nhủ bạn mình, lo lắng quá không ngủ được nên cậu cố gắng xuống bếp tự chế cho cả 2 tách café nóng. Ngồi nhâm nhi ly café cậu ngồi trò chuyện với Hùng, kể lại kỷ niệm ngày xưa của cả 3 đã từng có và chờ trời sáng.
Sáng hôm sau Thành chợt giật mình tỉnh dậy, cậu nhìn xung quanh và nhìn xuống thấy cô gái đó vẫn đang ngủ, trên cơ thể cô quấn cái chăn mỏng để hở đôi bờ vai hững hờ, cậu đi thẳng vào nhà tắm và rửa mặt, nhìn vào gương cậu không nhận ra mình nữa, mặt cậu phờ phạc, mái tóc rối bời và cậu nhớ về những gì đã xảy ra tối quá. Có lẽ tối qua cậu quá say nên giờ cậu không nhớ hết những gì xảy ra mà chỉ mơ màng, và rồi cậu bước ra ngồi xuống dường cậu lấy điếu thuốc ra hút, lúc này nhìn đồng hồ đã 6h sáng.
Nhìn qua cô gái, chắc cô ta rất mệt rồi nên ngủ rất ngon. Làm gái bán thân cũng chả sướng gì cả suốt ngày phải bán niềm vui cho thiên hạ để rồi đêm về là những giấc ngủ mệt nhọc và đêm qua có lẽ là đêm mà cô cảm thấy ngủ ngon vì được gặp một vị khách hiền lành lại không bắt cô phục vụ cả đêm, với cô 200k đó như để mua một chỗ ngủ cũng không có gì là sai. Khói thuốc bay qua làm cô ho sặc và tỉnh dậy, nhìn thấy Thành ngồi đó cô cũng dậy luôn và ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường cô mỉm cười với Thành.
– Đêm qua anh ngủ được không?
– Ưm được.
– Em ngủ say quá đúng không anh?
– Anh cũng không biết nữa, anh cũng ngủ không biết gì. Em mệt không?
Câu hỏi quan tâm của Thành làm cô bỗng cảm động, với cô việc bán thân đã tủi nhục rồi lại mấy khi cô gặp được những vị khách tử tế, cuộc đời cô trôi nổi từ năm 17t cho đến bây giờ đã 20t dường như không một ngày bình yên không một đêm nào yên giấc. Cô im lặng một lúc trước câu hỏi của Thành rồi cũng trả lời lại:
– Một chút anh à. Hôm qua anh uống nhiều lắm đúng không?
– Uhm, có lẽ vậy.
– Anh có chuyện gì à?
Thành im lặng và rồi nhìn cô gái. Khuôn mặt cô lúc này thật khó tả, nhìn khá hốc hác và bơ phờ, đôi mắt sưng húp chắc vì thiếu ngủ mái tóc dài xõa bơ phờ và rối tung. Cậu hỏi cô gái:
– Sao em lại làm nghề này?
Câu hỏi đó, có biết bao người hỏi cô và giờ này Thành lại hỏi, cô không có gì lạ và rồi cô chợt cười nhìn Thành.
– Anh cho em điếu thuốc được không?
Rồi Thành lấy thuốc cho cô, cô hút một cách điệu nghệ, hành động cô xả khói thuốc làm cậu nổi da gà, rồi cô bắt đầu kể sơ qua về cuộc đời của mình, dù không cụ thể nhưng lơ mơ Thành vẫn hiểu được hoàn cảnh của cô, tất cả vì mưu sinh. Rồi cậu chợt nghĩ, ít ra trong cuộc đời mình vẫn còn may mắn hơn biết bao nhiêu số phận đang vất vả mưu sinh ngoài xã hội.
Họ không bạn bè không người thân, phải bươn chải từng ngày chỉ để được tồn tại trong xã hội này. Còn cậu thì may mắn hơn, có thể nói là hạnh phúc vì có gia đình có bạn bè và lúc này cậu nghĩ về Tiến và Hùng. Những gì cậu đã hành động hôm qua thật đáng xấu hổ, chỉ vì một chút ích kỷ mà chút xíu nữa cậu mất đi 2 người bạn thân của mình, rồi cậu ngồi dậy mặc đồ ra về. Thấy Thành đột ngột cô gái hỏi.
– Sao vậy anh? Có chuyện gì à?
– Không sao đâu em, anh phải về thôi. Cảm ơn em nhiều lắm.
– Sao phải cảm ơn cơ chứ.
– Em cho nhận ra một điều trong cuộc sống.
Rồi cậu mở ví ra đưa cho cô gái 500k đó là số tiền cậu còn có trong ví, thấy Thành đưa tiền dư cho mình cô gái thấy lạ vì nghĩ thành quên cái giá tối hôm qua cô nói.
– Hôm qua em nói với anh là 200k thôi mà.
Cậu cảm thương cho hoàn cảnh của cô và cậu cũng hiểu cô gái đó có một tấm lòng nhưng tất cả chỉ vì cuộc sống mà cô phải như vậy vả lại câu chuyện của cô đã giúp cậu nhận ra điều quan trọng với mình lúc này nên với cậu tiền bạc lúc này không quan trọng nữa rồi cậu cười với cô gái.
– Em cứ cầm lấy mà đi xe về và trả tiền nhà trọ giúp anh.
Rồi cậu bước ra cửa nhưng chợt nhớ điều gì cậu quay lại rồi nhìn cô gái, lúc này cô ngồi nắm chặt tờ 500k trong tay không nói lên lời nào, hình như cô ấy khóc. Cậu chạy tới bên cô rồi lau những giọt nước mắt cho cô rồi ân cần nói:
– Em cố gắng về nhà nghỉ ngơi đừng làm nhiều quá mà ảnh hưởng tới sk.
Rồi cậu ân cần nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Bước vội ra cửa cậu đi thật nhanh và như có một điều gì đang đợi cậu ở nhà. Cậu tin vậy.
Về tới nhà cả Tiến và Hùng đều đang ngủ. Cả 2 vì chờ Thành cả đêm nên ngủ gục lúc nào không hay, đứa thì ngồi trên ghế ngả lưng ra sau, miệng há hốc, đứa thì nằm dưới nền nhà bên cạnh là ly café đang uống dở, trên tay nắm chặt cái điện thoại “chắc thằng Tiến lo cho mình lắm”, cậu nghĩ. Rồi cậu mạnh dạn hít một hơi dài và bàn tay nắm chặt cậu bắt đầu gõ cửa.
Đang ngủ, bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa Hùng đang ngủ trên ghế bỗng giật mình đứng dậy miệng lắp bắp”thằng… Thằng Thành, Thành về mày ơi” rồi cậu chạy vùng ra mở cửa. Trước mắt cậu là thằng bạn mình cậu hớn hở chạy tới ôm lấy Thành và rồi Tiến cũng vậy. Hành động đó làm Thành cảm động vô cùng và rồi bật khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc.
Vậy là sự việc được giải quyết một cách êm thấm, mọi việc trở về với những gì nó vốn có từ trước. Thành cũng vậy, từ sau vụ việc đó cậu đã rút ra nhiều kinh nghiệm cho bản thân, cậu trưởng thành hơn, chính chắn hơn và cũng mạnh mẽ hơn.
Có thể nói như bất kỳ chàng trai nào với lần đầu quan hệ cũng đều tò mò và hào hứng, cậu cũng vậy. Sau khi trở về từ cái đêm ấy cậu cũng mạnh dạn kể cho 2 người bạn mình nghe, mặc dù hơi sốc vì cậu đã qua đêm với một cô gái bán thân nhưng cả Tiến và Hùng đều cho chấp nhận và vui mừng vì sự trưởng thành ở cậu.
Hôm nay chủ nhật, Tiến rảnh nên xung phong nấu cơm trưa giúp 2 thằng bạn vì tụi nó lấy lý do phải học bài, cũng không biết như thế nào nhưng với câu chuyện nấu cơm là chuyện hàng ngày nên không bao giờ cậu tị nạnh. Ngồi ngoài của ra vào cậu nhặt từng cọng rong muống để chuẩn bị làm món rau muống luộc chấm mắm chanh, món khoái khẩu của 3 đứa, còn Thành và Hùng mỗi đứa một bàn ngồi học, Thành thì bê nguyên cái bàn mini để lap lên giường ngồi hí hoáy cái gì trên máy, còn Hùng thì ngồi tập trung vẽ mẫu thiết kế kiến trúc… Nhìn qua Thành cậu để ý không biết nó làm cái gì mà cứ nhìn vào màn hình không chớp mắt, hay thằng này có phi vụ gì hay mà không gọi mình nhỉ?
Cậu suy nghĩ rồi định rón rén lên chỗ Thành ngồi nhưng nhìn qua thấy Tiến đó sợ bị phát hiện không học mà lo chơi thì bị bắt nấu cơm nên cậu ngồi lại rồi vo tròn tờ giấy ném về phía thành. Bị vật thể lạ bay tới Thành giật mình nhìn về phía Hùng, “gì thế mày”? Cậu xì xầm với Hùng nhưng chỉ nhận được câu trả lời của Hùng với những cử chỉ khó hiểu. Bực tức nghĩ lại bị chọc cậu ném lại tờ giấy về phía Hùng. Bứt rứt vì có Tiến ngồi đó cậu cứ nhìn về phía thằng bạn chu mỏ lên và bắt đầu thổi như ý muốn Tiến đi ra xuống bếp đi hoặc bay đi đâu đó. Đúng lúc đó Tiến cũng làm xong bó rau và đi thẳng xuống bếp, mừng rỡ Hùng chạy lại nhảy phốc lên giường rồi ngồi cạnh Thành hí hửng:
– Mày làm cái trò đấy?
Bị bạn chạy tới lại bất ngờ nên thành chẳng biết làm gì nên gập máy xuống đột ngột, miệng ấp anh ấp úng “à à có gì đâu mày, tao đang học bài mà”.
Học bài? Học bài gì mà phải bí mật thế? Chắc chắn phải có cái gì đó Thành mới tập trung hết cỡ vào cái màn hình như vậy chứ? Nghi ngờ cậu cố gắng gặng hỏi cho bằng được.
– Mày nói dối, tao nghi lắm, mày làm bài gì mà cứ nhìn vào màn hình mắt không chớp đã thế còn mở hết tròng nữa chứ. Mày xem cái gì đúng không?
– Làm gì có, tao đang bận mày xuống học tiếp đi – vừa nói một tay vừa đẩy Hùng xuống con tay kia giữ máy tính.
– Tao không tin đưa tao xem – Hùng cố gắng áp sát cái lap nhưng vẫn bị bạn đẩy ra.
Vẫn không bỏ cuộc cậu quàng tay qua cổ và như muốn bóp cổ Thành, miệng nói không dứt “mày có nói không thì bảo? Dám chơi một mình à, nói nhanh nói nhanh”. Bị bạn tấn công không thương tiếc Thành chỉ biết đầu hàng “được rồi từ từ nào mày làm tao chết ngạt bây giờ?”, Rồi Hùng buông tay ra ngồi lắng nghe, Thành vẫn ngại ngại nên chỉ biết trả lời “tao đang đọc truyện người Nhái?”
Người nhái? Nghe lần đầu, làm gì có chuyện đó nhỉ? Hay là truyện mới ra? Trước đây thì có truyện người Nhện và người Dơi chứ người Nhái thì… Suy nghĩ một hồi cậu lại đè Thành ra mà tra khảo “mày lại xạo tao, làm gì có truyện Người Nhái? Định chơi bạn mày hả?”.
– Tao nói thật mà, không tin tao cho xem.
Thế là Thành mở lap ra, bật trang vừa xem ra và trước mắt Hùng là một trang web với những dòng chữ trải dài, cậu mở tròn to con mắt rồi nhìn qua Thành quát.
– Mày vào web đen à?
Bị bạn nói to Thành chỉ biết bịt miệng Hùng lại và khe khẽ.
– Nhỏ thôi mày, người ta nghe bây giờ, cái web này là TSTV đó mày nhớ trên lớp mấy thằng kháo nhau không?
– Thế vào đó có gì hay mày?
– Tao chỉ vào đọc truyện thôi, còn mấy cái khác tao chỉ thoáng qua… Đại loại là chém gió ấy mà.
– Thế còn mày bảo đọc truyện người Nhái là truyện gì? Trong đó cũng có truyện cổ tích hả mày?
Phì cười với câu hỏi của bạn Thành nhẹ nhàng giải thích “tao gọi người nhái vì đó là tên tác giả”.
Nghe lạ lạ Hùng cười “thằng cha đó biến thành nhái hả mày”.
– Không phải, người nhái là do tao gọi thế cho nó dễ nghe chứ tài khoản của tác giả truyện đó là Frogman, nói bằng tiếng anh sợ mày không hiểu.
– Gớm mày làm như tao dốt anh văn lắm, dạo này tao giỏi rồi đừng có khinh nhé.
Hiểu ra vấn đề Hùng cũng chụm lại với Thành “nghiên cứu” trang web, chỉ là những vấn đề vui vẻ và tò mò mà thôi cũng như Thành từ khi bị phá zin tới giờ thì cậu cũng khá tò mò và thích lên web đọc truyện để biết và cảm nhận về sex theo cách riêng là đọc truyện vì nó mang phong cách sex nhẹ nhàng và lôi cuốn.
Đang hí hửng thì Tiến đi vào… Cả 2 giật mình giả bộ như đang học bài, thấy 2 đứa như đang bí cái gì cậu liền hỏi:
– Có chuyện gì với 2 tụi bây rứa?
– À không có gì cả – bọn tao đang vẽ cái kết cấu này tí mà hơi bí nên suy nghĩ chút ấy mà.
– Bí cái gì nói tao nghe xem nào? – Vì học kỹ thuật với nhau lại bên xây dựng nên Tiến khá rành về vấn đề này nhưng 2 đứa nhất định không nói cho Tiến biết nhưng nhìn là biết tụi nó đang giấu mình cái gì nhưng cậu không quan tâm lắm. Đang định đi ra thì thằng Thành gọi lại:
– À Tiến, có cái trụ nào mà cao 14cm, rộng 4cm không mày?
– Mày xem lại đơn vị tính đi, sao bé thế?
Thành cười vang, còn Hùng chả hiểu thằng bạn mình đang cười cái gì, nhìn qua nó hỏi:
– Mày cười gì vậy?
– Mày không biết gì à?
– Không – Hùng ngơ ngác.
Rồi cậu lại cười, Tiến cũng hơi khó hiểu rồi nói với 2 đứa:
– Ngồi đó mà cười, có định ăn cơm không thì bảo? Tao nấu xong rồi đấy.
Nghe tới cơm xong là cả 2 hào hứng và vọt xuống giường đi theo Tiến xuống bếp.
Bước vào phòng thấy Lệ đang chuẩn bị đi học Hằng hớn hở chạy tới khoe:
– Tèng téng teng… – Cô vừa cười tay vừa dơ lên chiếc túi mới tinh.
– Wow đẹp thế, mới mua à? – Lệ hỏi.
– Không, được tặng đó.
– Tặng ư? Ai tặng vậy?
– Bí mật.
– Chắc cái này đắt lắm nhỉ?
“Bà nhìn vào là biết” rồi Hằng chỉ cái tờ mác còn ghi giá trên, sửng sốt với số tiền trên đó ghi Lệ há hốc miệng “trời sao đắt vậy? Những 4trieu cơ à?” Với Lệ đó là một số tiền lớn mà cả mấy tháng làm thêm cô mới có, bằng hơn một kỳ học phí của cô. Nhưng với Hằng thì đó là chuyện thường, đó là món quà bình thường, ngoài cái túi ra cô còn nhận được nhiều món quà có giá trị hơn nữa.
Thấy Hằng đứng soi gương để xem cái túi ra sao cô thấy bạn mình dạo này có sự thay đổi khác lạ nên hỏi:
– Dạo này tui thấy bà khác lắm đó, gầy và xanh xao hơn nhiều.
Nghe câu nói của bạn Hằng đứng im nhìn vào gương, định nói điều gì nhưng rồi lại thôi. Lệ nói đúng dạo này cô không còn như xưa nữa, thường xuyên đi chơi và qua đêm không về. Suốt ngày cô chỉ biết tới những trò tiêu khiển bên những chai rượu và những chàng trai có khi là những người đàn ông hơn cô cả giáp.
Dường như cô không hài lòng với những gì mình có, bước chân vào vũng bùn cô khó có thể bước ra, nghẹt thở với những gì hơn thua thiệt thòi. Cô chỉ thích quần áo đẹp, giày hiệu, những thứ xa xỉ mà đáng ra một cô sinh viên không nên quá chú trọng vào. Nhưng nếu dừng lại cô sẽ bị bạn bè chê trách, so bì và đưa ra chế giễu. Đang là cô công chúa cô không thể trở thành một cô gái thường dân được, cái tôi và lòng tự trọng quá cao dẫn cô tới vũng lầy.
Lệ đi học rồi, một mình cô trong phòng… Trống trải cô đơn. Cô lại thu mình vào bốn bức tường rồi lại khóc, những giọt nước mắt ấy là gì? Cô tự trách bản thân mình quá ngu ngốc nhưng cô không biết phải làm thế nào. Cô mệt mỏi và thiếp đi lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro