Phần 8
2024-07-21 22:48:57
Vậy là một năm cũng sắp kết thúc. còn vài ngày nữa là đến tết rồi. Với tôi 2 cái xuân vừa qua cái nào cũng giống ngày thường hết. Ăn, làm vài lon bia rồi ngủ. Cũng không phụ gia đình chuẩn bị tết nhất. Nhưng năm nay hic hic thật là một năm bận rộn. Chưa gì Em đã lên danh sách quà cáp cho gia đình 2 bên (vậy là năm nay tiền thưởng bay vèo qua cửa sổ), tôi không phản đối chỉ nhìn em mỉm cười.
– Anh cười gì vậy, Em tính muốn đau đầu còn anh thì…
– Haha, vậy chứ vợ để làm gì. Ba cái vụ này anh có rành đâu. Đến đôi tất còn không biết mua nữa là…
– Bó tay với anh. Cái lưỡi không xương, gì cũng nói được. Lý sự cùn quá đi.
– Này, em nói sai rồi. Cái này là tranh luận chứ không lý sự nhé. Nói vậy người ta nghe hiểu lầm chồng em thì sao…
Ngao ngán nhìn tôi em lắc đầu, chắc biết lý sự không lại tôi đó mà.hehe. Rồi cái ngày định mệnh cũng đến: Ngày phát lương và thưởng cuối năm. Nhìn cục tiền trong tay tôi thầm nghĩ:
– Hết đêm nay thôi, mày sẽ về với chủ khác… rồi “tiền” của tao ơi…
Y như phán đoán, tối hôm đó 4 tiếng la cà ở siêu thị. Nào bia, quà bánh, quần áo, đồ ăn khô, kẹo, mứt… chất đầy 2 xe, em thì cười cả buổi còn tôi đi sau đau khổ muốn chết: Người thì thấp bé nhẹ cân, đẩy một xe hàng to đùng không thấy cả đường. Khẽ lẩm bẩm :
– Con xin thề có Chúa. Sau này người phụ nữ nào mà dụ được con đi siêu thị ngày tết thì con không phải là con nữa.
Lẩm bẩm cho có vậy thôi chứ em còn hành hạ tôi cả tiếng đồng hồ nữa. Mà cái vụ này là tôi sợ nhất trần đời: Em mua quần áo. Em thử hết bộ này bộ khác rồi hỏi tôi những câu hỏi đại loại như : Đẹp không a, bộ này thế nào, nhìn em có già không…? Mồ hôi chảy ròng ròng lo trả lời sao cho vừa lòng em. Cuối cùng cũng xong. Mừng vội vì được về ai dè :
– Anh, ai cho về, chưa mua quần áo cho anh nữa kìa…
– Thôi, anh mặc mấy bộ đó được rồi. Mua chi nữa không cần đâu. Anh mệt và đói quá. Đi ăn gì đi em…
– Không…….ng. Đứng lại đó. Này…. có nghe không? Sao anh chạy nhanh vậy.
Vọt vội vàng ra cổng siêu thị, tôi dắt xe máy ra ngay. Ở đó lát nữa chắc tôi về nhà bằng xe cứu thương quá. Tội cho cái cột sống, mỏi nhừ và đau kinh khủng. Thế giới này đi dạo và đi mua đồ với phụ nữ là cực hình nhất đấy. Anh em có tin không? Còn tôi tin và giơ hai tay ủng hộ…
Cuối cùng em cũng ra sau khi đưa địa chỉ giao hàng cho nhân viên siêu thị. Chưa thấy người chứ tôi đã nghe tiếng rít lên chanh chua và ghê gớm :
– Mặc mấy bộ cũ cho rách đi nhé… đừng bao giờ vợ ơi mua đồ cho anh nhé… Cả năm có lần mà chạy như ma đuổi… làm họ tưởng em làm gì anh…
Quay lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó và cặp mắt đang tóe lửa tôi đùa:
– Thì rõ ràng, nãy em không thấy lúc anh đẩy xe hàng ai cũng nhìn anh bằng anh mắt như muốn nói : Tội nghiệp quá, tối về thì gãy xương đấy thôi….
– Còn đùa à, em thì đang bực anh đây. Rồi sau này lỡ gặp người nhà anh mẹ anh lại trách em không biết lo cho anh thì sao…?
– Còn lâu, mẹ anh chứ mẹ em à. Ai cho mà gặp hehe….he
Tôi càng trêu thì em càng tức, cuối cùng em phán :
– Đi ăn kem Lý Thường Kiệt.
Lúc này hối hận thì cũng muộn màng, em lại chơi cái món tôi không thích vào lúc đói rồi. H ơi là H sao ngu vậy mày. Chiêu này mắc hoài sao không khôn hả H ơi…
Giờ thì chỉ biết câm nín nghe tiếng em nói, nói thêm hồi nữa dám em cho nhịn luôn quá. Vào quán kem. Em kêu 2 cốc và ngồi ăn một mình. Nhìn cái mặt câng câng của em tôi muốn điên quá, bụng thì biểu tình, nhưng mà không hiểu sao đói bụng ăn món này là tối về tôi chết chắc : Tào tháo rượt bao nhiêu lần rồi. Vừa liếm môi quay lên nhìn tôi em hỏi :
– Anh la đói mà sao không ăn.
– Thôi nhìn em ăn là anh thấy no rồi. Ăn tiếp….tiếp đi em chảy nước rồi kìa.
Tức thì tức mà vẫn phải lấy lòng (mịa, tối nay mà ông cầm bop theo thì ông cho đi taxi về. Ông đi ăn rồi nhé) hi vọng em sẽ nhanh hết giận. Không thì có nước tối nay lại gặm bánh mỳ. Cuối cùng dường như trời thấu hiểu và thương cho hoàn cảnh của tôi khi tôi nghe em nói :
– Anh thích ăn gì chở em đi đi. Ăn kem chán quá à.
– Ừ…ừ đi em…. tính tiền em ơi….ơi
Giọng tôi lúc đó đảm bảo ngân vang không thua gì ca sĩ đâu nhé. Chở em lại quán cơm quen thuộc. Tôi oánh ngay 2 đĩa cơm. Hic đói gần chết mà lại. Ăn xong 2 đứa lòng vòng một hồi ngoài đường xem người ta chuẩn bị đón tết. Công nhận tết năm nay thật đẹp, thật ấm áp. Một lần nữa trong tôi lại tràn dâng cảm xúc khác lạ, khẽ quay lại tôi nói:
– Cảm ơn em vì tất cả…
Em ngạc nhiên nhưng không nói gì. Em không hiểu và có lẽ đến giờ em cũng không hiểu vì sao đêm hôm đó tôi lại thốt lên câu nói đó. Về nhà em lo sắp xếp đồ đạc còn tôi làm mỗi một việc ngồi ngắm em làm. Em thật đẹp trong bộ váy ngủ mỏng tang. Không biết ai bày cho em nhỉ, biết dụ dỗ chồng nữa kia à. Cảm xúc dâng trào mặc kệ em đang làm gì tôi vội bế em lên về chỗ quen thuộc. Thủ thỉ bên tai em, tôi khẽ nói :
– Em mua váy ngủ này lúc nào sao anh không biết thế. Sexy quá đó, muốn anh phạm tội à…
Mặt em ửng đỏ không dám nhìn tôi. Em vẫn thế, bạo dạn trong ăn nói còn trong thực tế thì… và trong giây phút đó tôi quyết định sẽ tạo ra một sinh mệnh của Em và tôi, là kết tinh của một tình yêu. Và thật ích kỷ tôi đã nghĩ: Chỉ có thế tình yêu của tôi và em mới trường tồn được. Có đứa con làm cây cầu kết nối thì em chỉ biết có tôi mà thôi. Đêm hôm đó thật là dài với cả tôi và em. Thật nhẹ nhàng và tinh tế, tôi đưa em lên đỉnh cao của thăng hoa 2 lần và tôi cũng phún xuất tất cả vào trong em. Lau cho em xong, tôi ôm em và chìm vào giấc ngủ, trên môi tôi vẫn còn nụ cười mỉm. Sáng hôm sau, khi những tia nắng ban mai xuất hiện, em đánh thức tôi thủ thỉ bên tai:
– Dậy đi anh, ăn sáng rồi đi mua ít thứ nữa. Tối qua mua thiếu rồi…
– Ông trời ơi ông trời, sao ông cho con hạnh phúc và cũng đày đọa con thế. Con sợ nhất là việc đó mà…huhu…
– Nói hươu vượn gì đấy, không đi thì đừng nói chuyện với em nhé…nhé…
Từ nhé kéo dài của em làm tôi nổi da gà, vọt dậy lao vào phòng tắm tôi khóa cửa và nói vọng ra:
– Đừng làm anh sợ sẽ ngất xỉu đấy nhé…
Tôi nghe có tiếng em cười giòn giã, tôi cũng vui lây. Tắm xong bước ra ngoài, thì em đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cả 2 đứa. Lâu rồi…lâu lắm rồi… tôi mới lại…
– Sao không ra ngoài ăn mà lại nấu hả em. Cực cho em quá.
– Không sao cả. Anh là chồng em mà, lo bữa sáng cho chồng thì có gì cực đâu anh.
Vòng tay ôm em, nhìn thẳng vào mắt em tôi nói :
– Cho anh ăn cháo tí ha.
Không chờ câu trả lời tôi hôn lên đôi môi gợi cảm của em. Buông em ra cũng là lúc em lườm tôi một cái :
– Người gì đâu tối ngày chỉ biết thế… hư quá đi mất… sau này sao dạy con.
– Con mà tranh với anh anh đánh luôn chứ ở đó mà…
– Thôi ăn sáng, không cho anh nói nữa. Mấy hôm nay anh nói chuyện hư lắm. Sao thay đổi nhiều thế.
Em không biết nhưng còn tôi biết vì sao tôi thay đổi. Vì sao tôi trêu em nhiều hơn. Đơn giản lắm cô bé à, anh chỉ muốn trong nhà tràn ngập niềm vui và hạnh phúc thôi. Đời anh trải qua bao sóng gió rồi, chỉ thèm khát những gì đang diễn ra quanh em và anh thôi… Bữa sáng kết thúc trong sự vui vẻ của tôi và em, chở em ra đường tôi tạt qua công ty làm ly cafe với ông mấy anh chị trong cơ quan. Suốt buổi cafe em bị người ta chọc chỉ biết cười khúc khích. Khi rời đi rồi em còn hỏi:
– Anh chị công ty anh vui quá anh nhỉ?
– Ừ vì em đẹp quá đó mà. Họ ganh tỵ với ông xã em đó.
– Lại bắt đầu rồi đấy… chồng em ơi là chồng…
Cả 2 lại cười giòn giã. Em bắt tôi ghé qua một shop đồ. Hóa ra em chưa từ bỏ ý định mua quần áo cho tôi. 2 tiếng lượn lờ như cá cảnh cuối cùng em cũng chọn được 3 bộ đồ ưng ý và 1 đôi giày cho tôi. Hic biết thế tôi đi mua một mình cho rồi. Tôi hỏi :
– Em nói thiếu gì mà, đi mua luôn rồi về em. Trời nắng rồi.
– Thiếu gì đâu. Dụ anh đi mua đồ thôi đó mà. Lâu rồi chồng em mới dễ thương như vậy đó. Trước giờ chả bao giờ lừa được chồng hihi….
Làm bộ mặt ngầu tôi nói :
– Về nhà nằm sấp xuống, anh đánh mông. 5 cái đấy chuẩn bị tâm lý đi nhé…
– Em không sợ, bị anh đạnh và sờ hoài rồi còn đòi nữa à. Mà chồng không mệt hả chồng, sao nhiều quá em không chịu nổi mất.
– Vì tình yêu của anh dành cho em quá nhiều nên anh lúc nào cũng muốn bên em đó mà…hahaa…
… Bạn đang đọc truyện Không thể quên được em tại nguồn: http://bimdep.vip/khong-the-quen-duoc-em/
Tối hôm đó em trở về nhà, đưa em về cùng mớ đồ lỉnh kỉnh, tôi quay về phòng. Tính thu xếp về nhà luôn với gia đình nhưng cuối cùng tôi không nỡ rời đi. Thôi ở lại 1 đêm vậy, tận hưởng hết những gì hạnh phúc của mấy ngày qua. Nhanh chóng thiếp vào giấc ngủ, lòng tôi thấy yên bình, không lo lắng, không sợ hãi và cũng không có sự đau khổ dằn vặt lương tâm. Vậy là rõ rồi, tôi trở lại…
Về nhà đưa cho mẹ mớ đồ ngày tết, tôi la cà với đám bạn ở xa về. Cùng cafe, bi a, xem phim và đi nhậu. Mấy ngày cuối năm của tôi là thế đó. Từ bé tôi có biết làm gì phụ mẹ đâu hơn nữa về nhà thì 2 bé em cũng làm hết rồi. Nên tôi tha hồ xả hơi sau một năm đầy vất vả. Nhưng có điều lạ tại sao mấy ngày nay tôi gọi em nói chuyện sao nghe có gì đó thờ ơ, nói được dăm ba câu em kêu cup máy phụ chị dọn nhà. Tối đến gọi thì em tắt máy, nhắn tin thì lâu lơ lâu lắc mới trả lời… lòng tôi lại dậy sóng, nhưng rồi không khí tết vui vẻ trong gia đình, bạn bè làm tôi vơi bớt đi những suy nghĩ, những muộn phiền…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro