Không thể quên được em

Phần 11

2024-07-21 22:48:57

Phần 11
Bữa ăn kết thúc trong không khí đầm ấm và vui vẻ, nhìn Nhóc tôi thấy em cũng đang nhìn tôi mỉm cười. Cúi xuống chiến nốt cái đùi gà chiên tôi giả vờ không hiểu… hihi… Nhóc ngốc, chính em mới đem lại cho anh niềm vui đấy…

Ra phòng khách tôi pha trà và uống cùng ba. Ba lặng im nhìn tôi và rồi ông cũng nói :
– Con thấy sao về việc làm này của con. Ba không phản đối nhưng ba muốn biết suy nghĩ của con.

Tôi chết lặng trong khoảng khắc, ba tôi nói chuyện với tôi nhẹ nhàng thế sao… Thà ông cứ như ngày thường tôi còn hiểu chứ bây giờ… ông giận hay là có ý gì không? Run run giọng tôi thuật lại tất cả mọi chuyện với ba, tôi không giấu giếm ông thứ gì liên quan đến Nhóc. Từ việc quen Nhóc ra sao, rồi thế nào tôi đi đến quyết định này. Tôi nói hết, nói hết cho ba nghe. Thôi cứ nói ra cho chắc ăn, còn ba tôi quyết định trừng phạt thế nào thì tôi đành chấp nhận vậy. Trầm ngâm nghe xong câu chuyện của tôi, ông không nói gì chỉ ngồi lặng im nhìn tôi và hút thuốc. Ánh mắt đó của ba ăn sâu vào lòng tôi. Ánh mắt đó như xoáy vào trong sâu thẳm tâm hồn tôi. Tưởng chừng như không chịu nổi tôi đang tìm cớ để lên phòng thì ba tôi đứng dậy đi vào trong. Thở phào nhẹ nhõm, tôi đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán. Bỗng tôi nghe thấy giọng ba tôi vang lại bên tai:
– Con trưởng thành hơn rồi đấy. Nhưng bớt làm hại bản thân đi. Cái gì nên làm và không nên làm ba nghĩ con đã nhận biết được. Đừng làm ba thất vọng về con nữa.

Quay người lại, nhìn ba đang bước chân vào bếp. Bóng lưng ba tôi nhìn thật lớn lao. Nhìn bóng lưng đó, tôi hiểu vì sao mẹ tôi luôn nói: Ba con luôn che chở cho mẹ, luôn bên mẹ làm mẹ an tâm…

Một người đàn ông phải là chỗ dựa cho gia đình. Câu nói này của ba giờ tôi đã hiểu phần nào đó. Đúng rồi tôi đã hiểu phần nào đó… Lao sang quán cafe cóc đối diện nhà, móc máy ra gọi vào số điện thoại bàn nhà em. Từng hồi chuông dai dẳng làm tôi run rẩy
– Alô.
– Dạ, chào bác. Bác cho con gặp N với ạ
– N không có nhà. Đi chơi rồi. Cậu có gia đình rồi về lo cho vợ con đi.

Rụp…tut…tut… Cúp máy rồi mà tôi còn thẫn thờ. Sao mẹ em lại nói thế. Mẹ em đã biết về tôi vậy chắc em hoặc chị gái em nói, nhưng tại sao em không nói với gia đình tôi đã ly hôn chứ. Bấm máy gọi vào số chị gái em, không trả lời. Thôi vậy. Để vài bữa gặp nói chuyện sau. Gọi vào số Nhóc:
– Dọn xong chưa em, sang quán đối diện uống cafe với anh.
– Xong rồi anh. Nhưng em không sang đâu, anh uống mình đi. Em đang nói chuyện với mẹ và 2 chị hihihi…

Trời đánh thánh vật ơi, có mẹ và em tôi rồi, tôi bị đá ra ngoài sao. Tự trêu mình với ý nghĩ đó. Tôi lại ngồi ngẫm lại câu nói của ba tôi. Áp dụng từng dòng suy nghĩ đó vào chuyện của cá nhân mình. Tôi chợt nhận thấy và đã hiểu hết dụng ý của ba. Phải rồi, một người đàn ông thì ít nhất phải chiếm được lòng tin tưởng tuyệt đối, phải là bờ vai rộng lớn cho người yêu thương dựa vào. Tôi đã làm được điều đó đâu chứ. Quen em đến giờ hình như tôi chỉ có nấu ăn được một lần, hình như đi làm về tôi chỉ ngồi xem phim chờ đến giờ cơm, hình như tôi chỉ biết tắm xong và vứt đồ vào chậu, hình như…. bao nhiêu cái hình như… nhưng tuyệt đối tôi hiểu: Tôi vô tâm với người phụ nữ của mình. Tôi không chia sẻ những công việc đó với em, những lúc em cần tôi tôi đã ở đâu chứ. Phải rồi… trước ngày tôi xuống nhà em tôi đã cảm nhận được giọng và cách nói chuyện của em khác… nhưng tôi có để ý, có quan tâm đến em sao… Không tôi chỉ biết đi chơi với bạn bè… Không lẽ thời gian đó em chịu áp lực từ gia đình nhưng vẫn giấu tôi sao. Em muốn một mình đối chọi với gia đình sao… Sao tôi tệ thế, sao tệ thế cơ chứ. Đã hứa sẽ chăm sóc em, đã hứa cho dù em có thế nào tôi vẫn yêu em cơ mà. Tại sao mày không làm được điều đó hả H? Tại sao mày lại sỉ nhục em như thế? Tại sao lại lỗ mãng và ghê gớm thế hả H?… Tại sao…tại sao…

Em yêu tôi nhưng có lẽ bờ vai tôi chưa đủ lớn, tâm linh của tôi chưa hành hết cho em. Có lẽ thế. Đáng thôi H ơi, mày như thế làm sao người ta có thể toàn tâm ý với mày chứ…Bao dòng suy nghĩ, bao nhiêu cái ăn năn có lẽ muộn rồi. “Tình yêu của anh và em như cái điện thoại này” câu nói đó lại vang vọng trong tâm trí tôi. Hết rồi, hết thật rồi…

Thất thểu bước về nhà chui vào phòng nằm. Đang thiu thiu thì có tiếng gõ cửa. Mở cửa ra tôi nhìn thấy Nhóc đang đứng đó.
– Em vào được không?
– Ừ Em vào đi. Không nói chuyện với ba mẹ và chị nữa à
– Ba mẹ đi công việc, 2 chị đi làm rồi mà.

Nhìn lên đồng hồ, 2h…
– Ừ nhỉ, anh quên. Chỉ có anh được nghỉ hết tháng mới đi làm. Sao em không ngủ đi
– Anh ôm em ngủ được không?

Nhìn tôi bằng 2 con mắt tròn xoe chờ đợi câu trả lời, hai bàn tay Nhóc nắm chặt lấy nhau. Phì cười trước bộ dáng của em. Tôi trêu
– Không sợ anh ăn thịt à
– Anh ăn hết rồi còn gì đâu mà ăn chứ. Xí…..xí….í
– Haha. Ừ lên giường nằm đi.

Chui tọt vào trong chăn, em nằm xuống. Tôi cũng bước lại và nằm xuống bên Nhóc. Kéo tay tôi ra làm gối, nhóc thủ thỉ:
– Gia đình anh tuyệt vời quá
– Ừ. Em vui không.
– Có chứ. Lúc đầu nghe anh nói. Em rất sợ. Sợ ba mẹ không chịu
– Anh hiểu tính mẹ anh mà đồ ngốc
– Anh nè, lát anh chở em về nhà lấy đồ nhé. Mẹ cho em ở lại luôn. Phòng bên cạnh anh đó.
– Ừ
– Anh chở em đi nhuộm lại tóc luôn nhé
– Ừ
– Anh chở em đi mua quà cho ba mẹ và chị gái luôn nhé
– Ừ. Nhớ quà cho anh nữa đó
– Già mà ham. Không có quà cho anh đâu
– Thôi ngủ. Anh buồn ngủ lắm rồi
– Dạ.

Rồi giấc ngủ cũng đến. Bỗng tôi cảm nhận có gì đó mát lạnh đang chạy khắp cơ thể mình. Ti hí mắt tôi thấy bàn tay nhóc đang di chuyển. Mèng ơi, gì thế này. Thêm hồi nữa sao tôi chịu được cơ chứ. Em tính giết anh sao Nhóc. nhưng mà vẫn thế, bàn tay Nhóc vẫn thế, vẫn di chuyển đều khắp cơ thể tôi. Móng nóng trong người ta bắt đầu sôi lên theo từng đợt sóng “tay” của Nhóc. Hơi thở của tôi dần trở nên gấp gáp.

Bỗng nhóc chồm lên ôm lấy tôi, trao cho tôi nụ hôn nóng bỏng. Nhóc vẫn thế. Luôn thích chủ động trong chuyện yêu đương. Bao khao khát trong lòng tôi trỗi dậy, đáp trả nụ hôn của em, bàn tay tôi cũng không ngoan ngoãn nằm im nữa. Một tay thò lên bộ ngực cằng tràn sức sống của em, một tay luồn vào trong quần lót em. Ngón tay tôi di chuyển dần vào khu vực cấm của em. Khe suối nóng bỏng đã ướt đẫm…

Em bật dậy và nhanh chóng khỏa thân trước mặt tôi. Lại cúi xuống em nâng đầu tôi lên và vùi mặt tôi vào bộ ngực căng tràn của em. Ngậm chắt hạt anh đào tôi mút lấy mút để. Hơi thở em trở nên gấp gáp hòa chung nhịp đập của trái tim em đang nhanh dần. Tôi ngồi thẳng dậy để tiện hành động hơn thì cũng là lúc em cầm lấy thằng em của tôi khẽ ma sát vào khe cấm chết người đó. Tôi cảm nhận được dòng nước nóng bỏng của em đang chảy tràn sang thằng em của tôi, cảm nhận được sức nóng hầm hập của nó. Em ma sát nhanh hơn trong khi tay em vẫn ôm chặt lấy đầu tôi, tay em cầm thằng em cọ qua lại nhanh hơn, ma sát nhanh hơn với dòng suối nóng bỏng. Tôi nghẹt thở…

… Bạn đang đọc truyện Không thể quên được em tại nguồn: http://bimdep.vip/khong-the-quen-duoc-em/

Đúng vào lúc căng thẳng đấy. Bỗng dưng đập vào mắt tôi là hình ảnh của Em. Đôi mắt Em như muốn trách móc sao tôi lăng nhăng trong khi vẫn có em bên cạnh. Cảm nhận được Nhóc muốn tiến vào giai đoạn cuối cùng, bằng chút lý trí còn sót lại đã chiến thắng bản năng của một con người. Đẩy Nhóc ra, thở hổn hển tôi nói:
– Không được. Dừng lại đi Nhóc. Anh không thể hại thêm một người nữa

Nhìn Nhóc buồn buồn không nói gì. Tôi ôm Nhóc vào lòng và nói:
– Xin lỗi em, anh biết trước đây anh và em đã xảy ra nhiều lần yêu đương. Nhưng hồi đó chúng ta không chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Còn giờ thì khác. Em là em gái anh, cho dù không máu mủ ruột thịt. Nhưng anh không thể làm thế được. Anh không có tình cảm nam nữ với em. Anh xin lỗi…

Tôi cứ nghĩ cô bé sẽ giận dỗi và lại khóc lóc, nhưng không tôi đã lầm. Ôm chặt tôi, Nhóc nói:
– Em không giận anh. Cho dù có hơi thất vọng nhưng em vẫn thấy vui vì hành động đó của anh. Đừng suy nghĩ nhiều anh nhé. Em tự nguyện mà. Cho dủ cả đời này trong tim anh không có em nhưng chỉ cần lòng em có anh là đủ. Em sẽ đợi, sẽ đợi đến lúc có được một vị trí trong trái tim anh. Em không cần danh phận, chỉ cần anh thỉnh thoảng bên em là được. Anh đồng ý nhé. Đừng rời xa em được không? Khó khăn lắm em mới có một gia đình em không muốn vì sự bạo dạn của em làm anh hiểu lầm. Có được không anh?
– Con bé ngốc này. Anh nói sẽ rời xa em hồi nào. Ừ anh hứa. Làm được gì cho Nhóc của anh anh sẽ làm.

Ôm cô nhóc thêm một lát tôi nói:
– Thôi dậy đi rửa mặt mũi đi nào. Anh chở em về lấy đồ đạc nhé. Lát mẹ về lại trách anh đó. Huhu anh không biết đâu. Chưa gì Nhóc đã chiếm mẹ của anh rồi đó. Biết chưa
– Hihihi. Em sẽ chiếm hết của anh cho mà xem…hihi

Cả buổi chiều bận rộn thu dọn đồ cho Nhóc. Mệt phờ người tính đi tắm thì Nhóc kêu:
– Chở em đi nhuộm lại tóc và đi siêu thị đi anh. Ra tới nơi anh ngồi quán cafe nào đó là được. Em lấy xe tự đi nhé. Anh cầm theo laptop mà chơi

Tâm lý phết, được đấy. Đừng bắt anh đi mua sắm thì cái gì anh cũng giơ hai tay. Nghĩ thầm trong lòng nhưng đó dám nói ra. Tôi bảo:
– Cho anh 5 phút dội qua người tí. Nãy giờ mồ hôi ra nhiều bốc mùi rồi nè.

Giả bộ khịt khịt, Nhóc hét lên:
– Tránh xa tôi ra ông già kia. Hui quá đi…

Nhóc ngeo nguẩy cặp mông và bỏ vào phòng. Nhìn dáng vẻ vô tư và hồn nhiên của cô bé tôi cũng an tâm phần nào. Phải nhanh chóng giúp Nhóc hòa đồng với gia đình mới được. Vì thời gian tới đi làm lại tôi đâu có ở nhà chứ…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không thể quên được em

Số ký tự: 0