Phần 130
2023-04-08 03:33:00
Từ Nhuyễn thoải mái xoắn con cặc của anh, sau khi thích ứng được với tiết tấu bắt đầu giữ chặt hai đùi anh trên dưới thọc ra rút vào, âm thanh cơ thể va chạm vang lên bạch bạch bạch.
Quý Trình nhìn bộ dạng sảng khoái của Từ Nhuyễn mà nơm nớp lo sợ, sợ cô sẽ làm mạnh quá ảnh hưởng đến bảo bảo, cho nên giữ eo cô cẩn thận lo lắng cô không chịu nổi nhưng Từ Nhuyễn nào có việc gì, vẫn là bộ dạng dâm đãng chống tay hai bên hông anh đưa đẩy hăng say, tiếng thân thể va chạm ngày càng vang lên nặng nề, mông cô trực tiếp ngồi hai bên hông anh đâm dương vật lớn, thoải mái vô cùng, tiếng rên rỉ ngày càng lớn, luôn mồm nói sướng quá.
Sức lực Từ Nhuyễn rất yếu, đến lúc này đã không thể chống đỡ nổi, hơn nữa cô còn đang mang thai nên không còn nhiều sức nữa, cô tự mình chủ động chọc vào rút ra vài cái đã làm cả người mềm nhũn, toàn thân cạn kiệt suy yếu.
Cô thở gấp nhìn Quý Trình nói: “Anh Trình, em không còn sức nữa rồi, anh tự động đi. Em kiệt sức nhưng còn chưa đủ sướng vẫn muốn dương vật lớn đâm em, anh làm em được không?”
Quý Trình nghe được lời này nhìn xuống bụng cô, nếu cô đã không còn sức thì để anh chủ động, vì thế sau đó anh bóp mông cô, sống lưng thẳng tắp đưa dương vật đâm vào lồn, dương vật điên cuồng đâm đút đi vào.
Thể lực anh rất tốt cho nên khi làm cô không tốn nhiều sức lực, không hề gặp khó khăn gì, Từ Nhuyễn được thoải mái, anh vẫn đang thẳng lưng đâm, Từ Nhuyễn sung sướng toàn thân lay động, lồn được anh bạch bạch bạch đâm, thoải mái muốn chết.
Cô chống tay lên hông anh thừa nhận anh thọc vào rút ra, sau đó tiếp nhận đợt lên đỉnh.
Cô rất dễ dàng lên đỉnh, cơ thể thai phụ mẫn cảm cho nên chỉ cần đâm vài cái đã đến, Quý Trình không dám bắn vào trong bởi vì trong bụng đang có bảo bảo, mắt thấy sắp bắn anh rút dương vật từ trong lồn ra rồi bắn xuống giường.
Từ Nhuyễn vẫn ngồi trên bụng anh, dâm thủy chảy lên bụng anh, hai người nằm trên giường không nhúc nhích.
Quý Trình nhìn thấy dâm thủy cô chảy ra lập tức đoán được cô đã đủ thoải mái vậy nên lúc này chậm rãi ôm cô từ trên giường lên bế vào phòng tắm rửa ráy sạch sẽ.
Nhưng không biết Từ Nhuyễn có chuyện gì đột nhiên giữ chặt anh không cho anh đứng dậy.
Quý Trình bất ngờ nhìn cô, đúng lúc này Từ Nhuyễn tự sờ tay lên bụng hỏi anh: “Anh Trình, anh thấy bây giờ em có xấu xí không? Anh nhìn em mang thai như này có phải rất xấu không?”
Anh nghe được lời này dở khóc dở cười xoa đầu cô: “Em nói bậy bạ gì đấy? Cái gì gọi là xấu? Bây giờ em xấu chỗ nào hả? Em mang thai vẫn rất đáng yêu mà.”
Từ Nhuyễn xoa bụng mình nói với anh: “Dù sao đi nữa thì chắc chắn không đáng yêu tẹo nào, anh nhìn bụng em bây giờ lớn như này, về sau sinh con ra bụng em sẽ bị nhăn nheo phía dưới sẽ bị rộng ra, khi đó anh nhất định sẽ ghét bỏ em, bây giờ em mang thai, cơ thể đều thay đổi béo lên rất nhiều, anh chắc chắn rất chán ghét em, hơn nữa mặt em còn xuất hiện mấy vết tàn nhang.”
Quý Trình không hề nhìn thấy tàn nhang trên mặt cô, anh nghiêm túc duỗi tay sờ soạng kiểm tra một lúc nói: “Tàn nhang ở đâu? Anh không nhìn thấy.”
Từ Nhuyễn đen mặt đẩy anh ra, bắt đầu vô cớ gây rối: “Em có tàn nhang thật đấy, ở ngay trên mũi của em kia kìa, anh nhất định sẽ chán ghét em thôi, đàn ông các anh đều là đồ móng heo lớn*. Em không thèm quan tâm đến anh nữa.”
*大猪蹄子: Đây là một thuật ngữ phổ biến được các cô gái sử dụng để mổ xẻ những chàng trai thay lòng đổi dạ và ăn nói khó hiểu.
Quý Trình: “…”
Chắc không phải do thẩm mỹ của anh có vấn đề đúng không, anh cảm thấy sau khi cô mang thai bụng nhô lên khá xinh đẹp, bởi vì trước đây nàng dâu nhỏ của anh không được bồi bổ dinh dưỡng đầy đủ nên hơi gầy, sau đó có tẩm bổ một chút nhưng không thấm tháp vào đâu. Nhưng đến lúc mang thai, một người phải nạp vào cơ thể khẩu phần của hai người mới béo lên một chút.
Anh xoa bụng cô nói: “Không có, anh thấy em bây giờ rất tốt mà, trước đây em quá gầy, bây giờ béo lên mới đẹp, hơn nữa em có sinh con cho anh thì làm sao anh có thể ghét bỏ em được.”
Từ sau khi mang thai tâm tình của Từ Nhuyễn không được ổn định, thỉnh thoảng làm mình làm mẩy nhưng khi nghe được anh an ủi thì vô cùng vui sướng.
“Vậy nếu em béo anh có ghét bỏ em không?”
“Không béo.” Quý Trình nghiêm túc nhìn vài lần, bảo đảm nói: “Thật sự không béo tí nào.”
Từ Nhuyễn: “…”
Quên đi, một chút tình thú đều không có, đáng lý ra lúc này phải nói thật to là không hề béo, bảo bối không hề béo chút nào cả.
Từ Nhuyễn không quan tâm anh nữa, để mặc Quý Trình rửa mông cho cô, trước đó cô tắm nên bây giờ không muốn tắm lần nữa, cả người mệt mỏi nằm liệt trên giường kệ anh dùng khăn lông ướt lau mông sạch sẽ giúp cô.
Rửa ráy sạch sẽ sau đó đi ngủ luôn.
Quý Trình lau chùi cho cô xong sau đó cũng tự mình rửa ráy qua loa một chút, lúc quay lại giường nhìn thấy Từ Nhuyễn đã ngủ, cô ngủ giống hệt heo con say giấc thơm ngọt ngào.
Anh vẫn thật sự chưa hiểu là cô béo ở đâu? Cô không hề béo một chút nào cả!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro