Phần 7
2024-07-28 00:49:27
“Mẹ vào trong được không?”
Tôi nhìn ra cửa phòng và nghĩ ngợi.
“Con không biết” Tôi gọi ra. “Mẹ định vào làm gì?”
Cánh cửa mở ra. Mấy ngón tay của mẹ tôi cuộn tròn quanh mép cửa, ngay trước khi đầu mẹ và một bên vai của mẹ xuất hiện. Mẹ nhìn tôi. Bẽn lẽn. Giống như mẹ đang sợ hãi.
Tôi nhìn chằm chằm vào mẹ và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp. Liệu mẹ có giận tôi không? Hổ thẹn? Thất vọng?
Hay tất cả những điều trên?
Hai mẹ con tôi nhìn nhau trong một lúc.
Cuối cùng, mẹ lên tiếng:
“Hiển… chết tiệt thật” Mẹ thở dài. Mẹ đã bước vào trong phòng ngủ của tôi. “Tinh nghịch quá hả?”
Tôi nghĩ đó là cách nói giảm đi một chút, nhưng không có phản ứng gì. Tôi chỉ ngồi trên giường mình, ngay gần cái gối và chăm chú nhìn mẹ.
Mẹ tiến về phía trước, gần hơn một chút.
Mẹ lại thở dài rồi nói:
“Mẹ đã xem nó rồi”
Tôi nhăn mặt lại và cảm thấy hoang mang. Tôi nhắm mắt lại vì không dám nhìn mặt mẹ.
“Ồ” Tôi nói.
“Tại sao con lại làm vậy?” Mẹ hỏi tôi.
Đến lượt tôi thở dài. Tôi thở hắt ra và nhún vai.
“Con không biết sao nữa” Tôi nói, sau đó mở mắt ra và nhìn thẳng vào mẹ rồi nói thêm. “Giờ thì mẹ có ghét con không?”
Giọng mẹ tôi dịu xuống khi nói với tôi:
“Không đâu Hiển, mẹ không ghét con. Làm sao mà mẹ lại ghét bỏ con hả? Con là con trai của mẹ mà”
Một cơn sóng của tình trạng tồi tệ lan khắp người tôi. Tôi rên rỉ và lắc đầu như thể muốn lắc bỏ hết những thứ tệ hại xấu xa đi.
“Nhưng chắc là mẹ phải xấu hổ vì con. Trời ơi, mẹ à, con không thể nào tin nổi những gì mà chúng ta đã trải qua. Mọi thứ thật kinh khủng. Nó… nó giống như một giấc mơ”
“Mẹ thì thấy nó còn hơn một cơn ác mộng đối với con nữa kìa”
Tôi nhanh chóng gật đầu để xác nhận lời nhận xét của mẹ.
“Dạ đúng đó mẹ” Tôi nói và nhìn xuống giường. “Mẹ định làm gì? Liệu mẹ có nói cho ai biết không? Con sẽ ra khỏi nhà hay là gì?”
Rồi tôi chợt hỏi:
“Ơ… còn bà ngoại thì thế nào?”
Tôi lắp bắp, xấu hổ vì để cho bà mình ra khỏi tâm trí. Tôi rất yêu bà ngoại.
Mẹ hỏi tôi có thể ngồi xuống không. Tôi chớp mắt đáp lại và cố nghĩ cách để từ chối, nhưng, cuối cùng thì tôi tiến lại gần đầu giường hơn, chỉ gật đầu và nhún vai.
“Cảm ơn con” Mẹ nói, chiếc giường lún xuống khi mẹ ngồi trên chân mình. “Không, mẹ không nói với ai đâu Hiển” Mẹ đón bắt ánh mắt tôi khi sự giải tỏa lan qua tôi. Ít nhất đó là một điểm cộng, tôi nghĩ vậy. “Tại sao mẹ lại muốn mang chuyện này lộ ra ngoài? Mẹ hỏi.
“Tại con nghe những gì mẹ đã nói trước đây” Tôi nói.
“Do lúc đó mẹ tức giận quá, Hiển à. Mẹ chỉ muốn làm cho con với bà ngoại con bị tổn thương, tất cả chỉ là vậy. Mẹ sẽ không bao giờ hủy hoại con ruột của mình theo cách đó nữa, thậm chí nếu con xứng đáng bị như vậy” Mẹ kết thúc.
Tôi nghẹn ngào và nuốt nước miếng, chú ý đến sự thay đổi ý kiến của mẹ về việc ai là người có lỗi, sau khi xem phim và biết được những gì tôi đã làm trên giường bà ngoại.
“Con xin lỗi” Tôi lắp bắp, dường như đó là điều duy nhất mà tôi nói ra được trong những giờ phút qua.
Mẹ xua tay và nói:
“Đó là chuyện nhỏ thôi Hiển à” Mẹ nói. “Mẹ hiểu con cảm thấy mình có lỗi ra sao. Nhưng con sẽ không thấy mình có lỗi nếu như không bị bắt gặp, nếu mẹ không đi vô trong và nhìn thấy hai bà cháu đang cùng nhau… Trời ạ, đồ lót của bả thì ở trên bàn ăn và… và… tinh dịch của con thì vương vãi trên sàn nhà”
Như một con dao đang xoắn vào trong người tôi một lần nữa, tôi than van như một lời nhắc nhở:
“Mẹ ơi, làm ơn đi mà” Tôi lẩm bẩm, run lên giận dữ trong lòng.
“Chết tiệt chưa, mẹ không bao giờ tưởng tượng nổi mình lại có một cuộc trò chuyện với con như thế này” Mẹ nói. “Và đừng nhìn mẹ như vậy Hiển à. Mẹ không phải là người trở nên không tốt nữa”
Giọng nói và biểu hiện của mẹ đã làm dịu sự nóng giận của tôi. Tôi thở dài và gật đầu mà không nói gì.
“Con có phải ra khỏi nhà không?” Tôi hỏi mẹ.
“Không, tất nhiên là không”
“Được rồi, cảm ơn mẹ”
“Và bà ngoại con ở nhà bả cũng đang cảm thấy rất tội lỗi với chính mình. Bả đang buồn bã khóc lóc đó Hiển. Bả không muốn mẹ xem đoạn phim đó. Bà ngoại con nói là bả cảm thấy rất khủng khiếp, bả nói rằng lo sợ và tội lỗi đang gặm nhấm trong người bả”
“Con nên đi gặp bà ngoại” Tôi nói.
Tôi vừa nhấc lưng lên khỏi giường thì mẹ cúi xuống đẩy tôi trở lại.
“Hiển! Con dám làm vậy à?” Mẹ rít lên, khịt mũi. Mắt mẹ tóe lửa và băng đá khi nói. “Mẹ muốn con chó cái đó phải chịu đựng sự đau khổ, giày vò trong tâm can của bả. Vậy mà con còn dám đòi đi gặp bả. Mẹ sẽ không tha thứ nếu biết hai bà cháu dám ở một mình với nhau một lần nữa. Mẹ không thể chịu nổi khi nghĩ đến con…”
Mẹ ngừng nói, mắt mẹ đăm đăm nhìn tôi trong khi miệng mẹ mở ra và khép lại. Sau đó mẹ thụp vai xuống và đưa mắt nhìn xuống sàn nhà, ở nơi giữa cái giường và sàn nhà.
“Cứ để cho bả ở đó một mình trong vài ngày đi Hiển” Mẹ nói lẩm bẩm. “Để cho mẹ quen với tình hình mới này. Nó làm cho mẹ bị sốc quá nặng. Mẹ vẫn đang cố làm cho đầu óc mình thoát ra khỏi mớ hỗn loạn chết giẫm đó. Mẹ cần có thời gian để mọi thứ được ổn định trong tâm trí” Rồi mẹ nói thêm. “Mọi thứ thật là điên cuồng”
Tôi biết mẹ tôi đang cảm thấy thế nào. Đầu óc tôi cũng đang rối tung lên như mẹ và, mặc cho tôi quan tâm đến bà ngoại, tôi cũng gật đầu đồng ý với mẹ và nói rằng sẽ làm theo lời mẹ dặn.
“Tốt.” Mẹ nói, dường như vừa vui vẻ vừa hài lòng.
“Vậy giờ thì thế nào?” Tôi hỏi.
Mẹ nhìn tôi và chớp mắt nhìn lên phía trần nhà, thở dài và lắc đầu.
“Chúng ta hãy cố gắng để mọi thứ được bình thường trở lại” Mẹ nói. “Con phải cố làm quen với công việc mới. Mẹ sẽ mở tiệm vào ngày mai, như thường lệ. Mẹ con mình cứ để cho nó ổn định và cố vượt qua nó. Nhưng con không bao giờ được gần gũi với bà ngoại con theo cách đó nữa nghe chưa?”
“Còn bà ngoại thì sao?” Tôi hỏi mẹ, vì phải làm vậy. “Liệu mẹ sẽ không bao giờ nói chuyện với bà nữa, thật vậy sao?”
“Mẹ không biết sẽ làm gì với bả nữa. Mẹ không thể nghĩ về bả mà không nhìn thấy đoạn phim đó trong đầu mình. Nếu mẹ nghĩ về bà ngoại con, mẹ lại tiếp tục nhìn thấy con và bả cùng với nhau… làm chuyện đó, Hiển à”
Mẹ rời khỏi phòng tôi không lâu sau đó. Tôi ở trong phòng và mọi thứ lại tiếp tục lẩn quẩn trong đầu mình. Khoảnh khắc kinh khủng cứ tái hiện trong một vòng lặp ghê tởm: Những giây phút mà dường như bà ngoại tôi sắp thuyết phục được mẹ tôi rằng mẹ đã sai, sự vui sướng không bao lâu đã đổ vỡ và bị thiêu rụi khi mẹ phát hiện ra đống tinh dịch trên sàn nhà và hiểu ra mọi chuyện.
Tôi nảy ra ý tưởng dùng điện thoại, để gửi một tin nhắn cho bà ngoại mình. Ít nhất tôi cũng có thể làm được như vậy với bà mình trong lúc này. Tôi có thể biết được bà như thế nào và đang nghĩ gì, cảm thấy gì.
Nhưng, khi móc nó ra khỏi túi, tôi thất vọng khi không thấy gì từ bà. Sau đó, khi tôi nhập một tin nhắn và gửi đi, tôi không nhận được thông báo mong đợi rằng tin nhắn đã được gửi.
“Chết tiệt thật.” Tôi cằn nhằn, sự lo âu cồn cào trong ruột gan tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro