Phần 8
2021-07-10 18:39:00
– Alo, ai đấy?
– Ông ở đâu, trả lại cái sim cho tui đi.
– Bà là ai thế, sim gì, sim hoa tím hả?
– Ơ cái ông này, có trả tui cái sim không?
– Trả gì, tui có bao giờ thiếu ai cái gì đâu mà phải trả.
– Ông hồi nãy lấy cái sim của tui, rồi hẹn ra về trả mà, đàn ông gì mà nói không giữ lời vậy.
– Ha ha ha, thôi không đùa với bà nữa, lên phòng D504 đi, tầng 5 khu D ấy.
Một lát sau con nhỏ đi lên, cũng cao ráo thon thả ghê, có điều vòng 1 hơi phẳng tý, vừa gặp tui cái mặt nó nhăn lại đi băng tới, nó chìa tay ra.
– Trả tui cái sim với điện thoại đây, tui trả lại cái điện thoại cho ông nè.
Tui liếc nhìn nó rồi quay mặt đi, con nhỏ lằng nhằng:
– Trả nhanh cho tui tui còn đi về.
Tui quay sang nhỏ hỏi.
– Bà thích cái điện thoại của tui lắm phải không?
– Không tui chán rồi, trả cái điện thoại của tui lại đây.
– Vậy bà xuống dưới mà lấy, tui lỡ tay làm rớt nó xuống rồi.
– Ông nói cái gì, thiệt không vậy.
– Bà thử gọi đi rồi biết.
Con nhỏ cầm điện thoại lên gọi, tui tháo sim ra rồi làm sao gọi được he he, con nhỏ gọi không được chạy lại cái lan can nhìn xuống dưới, tầng 5 mà rơi xuống thì nát bét chứ còn thấy gì nữa, con nhỏ mếu máo.
– Ông đền cái điện thoại của tui đi.
Tui im lặng, con nhỏ bật khóc, tui chưa thấy ai như con này, vì 1 cái điện thoại mà khóc.
– Bắt đền ông đó, trả điện thoại lại cho tui.
Thấy con nhỏ khóc cũng tội thật, tui an ủi nó:
– Thôi bà cầm điện thoại của tui xài đi.
– Không được, cái sim của tui, có sdt của mẹ tui, tui không cần cái điện thoại của ông.
Hình như con nhỏ chợt nghĩ ra điều gì đó, nó chạy thật nhanh xuống dưới, tui cũng chạy theo, nó tìm lại cái sim, lúc này tui muốn trả lại cho con nhỏ lắm, nhưng cũng hiếu kỳ chuyện gia đình nó nên quyết định không trả, 1 cái sim mà quan trọng như vậy sao? Tui nói với nó.
– Chắc có người nào lụm được rồi, thôi bà đừng tìm nữa tui đi làm lại cái sim cho bà.
– Con nhỏ quay lại hỏi ríu rít, thật không vậy, làm được thật à.
– Uhm, làm được, mà bà không nhớ số sdt mẹ bà à, mà mất sdt thì về nhà xin lại là được mà, sao bà khổ sở thế.
– Uh, tui mới mua cái điện thoại này à, nên tui không nhớ số, mẹ tui đi xuất khẩu lao động nên không có ở nhà.
Thì ra là vậy, hèn gì mà nó quan trọng cái sim như vậy.
– Tui xin lỗi nhé, mai tui nhất định sẽ có cái sim trả bà, bà đói chưa, tui mời bà đi ăn coi như là xin lỗi nhé, còn cái điện thoại của tui bà lấy xài tạm nhé, khi nào có tiền tui mua trả bà cái giống vậy.
– Uhm, cảm ơn nhé, không ngờ ông là người tốt như vậy. (Mắc mưu rồi he he)
Tui chở con nhỏ đi ăn, uống nước rồi nói chuyện với nó, nó tên Linh, quê ở xa, gia cảnh cũng trắc trở lắm, ba mẹ ly dị, mẹ nó vừa đi xuất khẩu lao động, ba nó thì vẫn trợ cấp cho nó hàng tháng để học, nó đang ở trọ gần đây, con nhỏ cũng khá dễ thương nhưng đôi lúc cũng thấy ghét lắm, cái tính nó khá ương ngạnh, chắc là vì chuyện gia đình của nó, nhưng nó cũng thương mẹ nó lắm. Hẹn gặp nó ngày mai, sẽ đền nó cái sim, nó cũng hết giận tui và nhiều lúc tỏ ra có thiện cảm.
Tui về nhà sau 1 ngày mệt mỏi, nằm lăn ra giường mà chưa kịp tắm rửa thay quần áo. Trong giấc mơ, tui thấy Hương, Hương vẫn vậy, vẫn nụ cười rạng rỡ, ánh mắt hồn nhiên, đang nói cười với 1 ai đó, rồi nắm tay, Hương bất chợt hôn người đó 1 cái, ánh mắt quay sang nhìn tui ranh mãnh, cái gì vậy nè, máu điên của tui nổi lên và lúc đó tui cũng giật mình tỉnh giấc, 1 giấc mơ hoang đường, thật khó chịu, cả ngày nay, tui cố gắng không nghĩ gì về Hương nhưng tại sao tui vẫn mơ thấy, 1 giấc mơ chua chát như vậy, chắc mình điên thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro