Phần 13
2021-07-10 18:39:00
Tui thức từ rất sớm, cũng như mọi ngày thường, chỉ có điều không thức tập thể dục mà thức chuẩn bị đồ đi chơi tết, sơ mi quần jean, vậy là đủ, không khí tết ở chỗ tui cũng như bao nơi khác, vắng tanh, chỉ những nơi ăn chơi thì đông đúc còn ngoài đường thì không một bóng người, tất cả đều đi đâu đó chơi hết rồi, cái không khí se se lạnh của một ngày cuối đông hòa cùng ánh nắng ấm áp của năm mới nó tạo nên 1 cái gì đó thật đặc biệt, tui chạy xe từ từ đến chỗ hẹn vì muốn tận hưởng khung cảnh năm mới này, nhà nào cũng trang hoàng rực rỡ, rực rỡ một màu vàng tươi, hoa mai, hoa cúc đầy sân, trong nhà lon bia nước ngọt bánh trái bài đầy ra, tết ở miền tây là vậy, nhà nào dù nghèo cũng phải bài biện cái này cái kia cho bằng người ta, rồi tụm năm tụm ba đánh bài, qua 1 con tết là nhà nhà thêm vài cục nợ. (Haizz đến giờ vẫn thế)
Đến chỗ hẹn, nhìn quanh không thấy Tuyết đâu, định bấm điện thoại gọi cho Tuyết, vừa bấm thì thấy Tuyết đi tới, hôm nay Tuyết nhìn khác hẳn, bình thường Tuyết ăn mặc cũng kín đáo lắm, nhưng hôm nay Tuyết mặc một cái đầm ngắn và nếu bỏ cái lớp ren huyền bí trên cặp đùi trắng muốt ấy thì chắc tui phải vào viện truyền máu rồi.
– Tết rồi lì xì em đâu? – Tuyết chìa tay về phía tui.
– Em chưa chúc anh mà đòi lì xì là sao? Chúc đi rồi anh lì xì.
– Chúc cái đầu anh đó, hồi tối em chúc rồi mà.
– Chúc qua điện thoại không tính.
– Chúc qua điện thoại cũng là chúc mà.
– Vậy thì anh lì xì em nè, đợi anh một lát.
Tui lấy điện thoại ra, viết tin nhắn, 500.000.000 + Bao lì xì rồi bấm gửi cho Tuyết.
– Anh lì xì em rồi đó, 500 triệu luôn, he he.
– Em không chịu đâu anh chơi xấu quá.
– Thì em chúc bằng điện thoại nên anh lì xì bằng điện thoại.
– Thôi không giỡn với anh nữa, mình đi đâu chơi vậy anh?
Tui suy nghĩ 1 lát.
– Đi với anh đến chỗ này nhé.
– Tuyết đồng ý.
Tui không chở Tuyết đi tới 1 nơi thật đặc biệt, đây là nơi mà mỗi buổi chiều tui thường tới, đơn giản hóng gió và thư giãn thôi, chỗ đó là một khu đang quy hoạch dở dang, người ta đổ cát hết một phần rồi, một bên là bãi cỏ xanh với những hàng phi lao phất phơ theo gió, một bên là đồng ruộng xanh bát ngát, từng ô từng thửa ruộng kéo dài ra xa tít chân trời, chỗ này gần nhà tui, hồi trước khi còn lớp 6 khi nơi này mới đổ cát, tui và mấy đám bạn thường ra đây nghịch cát, còn bây giờ chỉ còn mình tui còn nhớ nơi này, nó đã thay đổi và hoang sơ hơn rất nhiều, ở đây thật yên tỉnh, chỉ có những làn gió đang đùa vui với cây cỏ, Tuyết dường như thích nơi này lắm, Tuyết cứ tung tăng đi dọc theo bờ ruộng, Tuyết hỏi tui.
– Sao anh biết chỗ này hay vậy, vừa đẹp vừa lạ thật đó.
– Chiều nào anh cũng ra đây mà.
– Nè khai thiệt đi, anh dắt bao nhiêu con tới đây rồi.
– Ờ, anh chả nhớ.
– Đồ lăng nhăng! – Tuyết bĩu môi.
– Cái gì mà lăng nhăng, con nào là con nào, anh có bao giờ dắt con nào đâu.
– Xạo quá đi, mau khai thật ra.
– Ờ anh đâu có dắt, tự có con nó đi theo anh chứ bộ.
– Con nào thế khai mau?
– Thì con đang nói chuyện với anh nè.
– Aaa… Anh chết với em.
Tuyết rượt tui chạy trên bờ đê cao, tui bất ngờ trượt chân, trượt xuống ruộng, mai là nó không dốc mà lài lắm, nên tui không té xuống ruộng mà chỉ nằm trên sườn đê, Tuyết hoảng hồn đi xuống chỗ tui.
– Anh có sao không?
– Không, tự nhiên anh phát hiện ra 1 điều.
– Là gì vậy?
– Em nằm xuống đi, như anh vậy nè.
Tuyết nằm xuống, nhìn về phía cánh đồng rồi nhìn lên trời, rồi nhìn qua tui.
– Nhìn lạ qua anh há, một bên toàn là mây một bên là ruộng lúa, nhìn giống như là có hai cánh đồng, một cánh đồng lúa, một cánh đồng mây vậy.
– Uhm, đẹp thật, nhưng chắc anh sẽ không thấy cảnh này nữa.
– Sao vậy anh?
– Mùng 10 anh đi rồi.
Tuyết như chết lặng, ánh mắt buồn rười rượi, tui mỉm cười, tay nắm eo Tuyết, kéo Tuyết xích vào, nói thầm vào tai Tuyết.
– Đừng khóc được không em, anh không muốn thấy em buồn.
– Nhưng nhưng… – Tuyết không nói gì nữa, chỉ còn tiếng uất nghẹn…
Tuyết ngước nhìn lên đôi mắt ướt đẫm, tui ôm Tuyết vào lòng.
– Hôm nay tết nhứt rồi, đừng khóc như trẻ con mà.
– Anh mới là trẻ con đó. – Tuyết đấm đấm vào ngực.
– Anh là trẻ con được chưa, em là người lớn rồi, bạo ghê.
– Bạo cái gì?
– Thì tối hôm đó em xém chút lấy đời trai anh rồi.
Tuyết đỏ mặt, miệng lắp bắp.
– Ơ… tại tối đó em say mà, mà anh có làm gì em không đó?
– Không thấy anh ngủ ngoài nhà khách sao mà còn hỏi?
– Uh, coi như anh không quá biến thái.
– Dám nói anh biến thái à, biến thái nè, tui vừa nói vừa chọt lét Tuyết.
Tuyết cười sặc sụa, giỡn một hồi cái gì đến nó cũng đến, đặt lên môi Tuyết một nụ hôn nồng cháy, lưỡi quấn quýt lấy nhau, tay tui luồn qua lưng rồi xuống sờ khu vực đồi A1 ấy, nó căng tròn mịn màng mặc dù là qua cái lớp vãi đầm, ngực Tuyết áp chặt vào người, đôi môi tui rời khỏi môi, tiến vào sau gáy Tuyết, mùi hương đam mê lấn át tâm trí tui, tay vẫn đang vuốt ve người Tuyết, một tay luồn qua lớp ren đi vào trong vùng da thịt đam mê ấy, đùi Tuyết mát lạnh, tui mân mê một cách từ từ từng centimet, Tuyết cũng đang hưởng ứng theo, hai tay Tuyết ôm chặt lấy tui, vào nắm một cách vô thức, Tuyết ngửa cổ lên cho đôi môi tham lam đang từ từ hôn từng mảng da thịt trắng ngần, đùi Tuyết mở rộng ra như hiểu ý, tui tiến vào sâu hơn, tới khu vực kỳ bí mà bình thường mắt thường không thể nhìn thấy ấy, chạm tới đáy quần lót Tuyết nó đã ướt tự bao giờ, tay tui lướt nhẹ trên cái khe hẹp ấy, nó đang hằn lên trên lớp vải lót mềm, ngón tay tui xoa xoa, miết miết dọc theo khe suối ấy, dường như càng xoa càng miết thì nước càng chảy mạnh hơn, tạo hóa của thiên nhiên là thế, người Tuyết bắt đầu ưỡn theo từng nhịp vuốt của ngón tay tui, cứ như mình chỉ dùng một ngón tay mà có thể điều khiển cả một cơ thể căng tràn nhục vọng này.
Kéo áo Tuyết xuống, đôi môi tham lam của tui đã phát hiện ra mục tiêu mới mà nãy giờ vẫn bỏ ngỏ nó, đôi bồng đảo ấy vẫn chưa có người ghé thăm, kéo áo Tuyết xuống gần quá nữa, môi tui cũng đang lần theo hôn từng chi tiết mà tạo hóa đã chạm chỗ lên ấy, khẽ cắn nhẹ lên đầu ti Tuyết, Tuyết khẽ rùng mình như có dòng điện chạy qua, ngón tay ở dưới đang kéo đáy quần Tuyết qua 1 bên, xâm nhập vào trong khe ướt đẫm ấy, xoa nắn mân mê đôi môi khát tình ấy, rồi lại miết lên miết xuống, làm Tuyết rên ư ư theo từng nhịp, rồi bất chợt, tay tui đút vào cái khe nhỏ ấy, Tuyết càng rên lớn hơn, miệng ú ớ:
– Anh… mìnhhhh… tìm… chỗ… nào… khác… đii…
Tay tui chậm dần, Tuyết nói cũng đúng chỗ này không ổn, đang ban ngày, lỡ ai ra nhìn thấy thì chết, tui nhìn Tuyết, đôi má Tuyết đỏ ửng, mắt đờ đẫn như người đang say, chắc là thấm thuốc lắm rồi đây, tui mỉm cười bảo Tuyết:
– Mình kiếm chỗ nào khác em nhé! – Tuyết gật đầu…
Cả hai cùng ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo, ra đường trong hoàng cảnh này chắc bị người ta tưởng rằng hai đứa này vừa trong trại mới ra quá, tết nhứt mà quần áo đầu tóc bù xù như tổ quạ ấy. Tuyết vừa đi vừa ôm chặt tay tui, cứ như là sợ tui sắp bay theo gió đi mất ấy.
Chạy lòng vòng, tui định kiếm đại cái nhà nghỉ nào cũng được mà nghĩ lại thì thấy không được, tết mới 9h – 10h sáng mà kéo nhau vào nhà nghỉ rồi thì không ổn, lở có người nào quen mà thấy thì mất danh giá của Tuyết hết, còn tui thì chả sao mấy ngày nữa là vĩnh biệt nơi này rồi, nhà tui càng không được, quán nước tết vẫn bán, chỉ còn nhà Tuyết thôi.
– Tuyết nhà em còn ai không?
– Không được, nhà em còn anh chị đang ở nhà.
Suy nghĩ 1 lát chợt một ánh sáng lóe lên, tui đổi hướng về nhà, Tuyết ở đằng sau siết chặt người tui, dường như đang muốn nếu kéo thứ gì đó sắp mất đi.
Tui chạy xe về nhà cất, đi bộ cùng Tuyết ra ngôi trường sau nhà, nó nằm tận giữa cái khu công nghiệp bỏ hoang sau nhà tui, trước đây nó là chỗ học phụ đạo và thể dục của mấy lớp phổ thông, có 2 tầng, cổng đã khóa, nhưng tui biết rõ chỗ này, nó là nơi tui thường cúp học trốn tiết nên thiếu gì lối vào, có 1 lối ở căn tin và còn nhiều lối khác, mở cửa sau căng tin, tui cùng Tuyết đi vào trường, ngôi trường còn khá mới, những tán cây, hành lang, cầu thang, và cái lớp ngày xưa vẫn còn đó, cái bàn của tui ngồi vẫn còn đó, in hằng nhưng nét vẽ chi chít, tui vẽ đủ thứ, trong sách, trên cặp, tường, bàn ghế, và tất nhiên trong đầu một thằng nhóc 16 17 tuổi hồi đó là cái thứ quái gì thì chắc ai cũng biết, đứa con gái nào mà xui xẻo ngồi gần tui thì chắc nó đỏ mặt mà chết. Tui và Tuyết dạo vài vòng quanh trường, đến cái lớp nơi tui từng học, đứng ngoài hành lang nơi tui từng đứng. Cửa lớp tui không khóa được, cửa cây mà cái chỗ khóa thì nó bị hư 1 lỗ to đùng rồi, dù sao thì cũng không cần khóa làm gì, năm sau người ta san bằng chỗ này rồi, trường mới cũng đã được xây, nên ngôi trường này bị bỏ hoang, tui kéo vào lớp, đến cái chỗ mà tui hay ngồi.
– Hôm nay mình học chung nhé.
– Học gì vậy anh?
– Em nhìn xuống bàn đi.
– Cái anh này, cái gì mà chằng chịt vậy hả. – Tuyết đấm tui một cái…
– Công sức mấy năm học của anh đó, đẹp hem?
– Đẹp cái đầu anh, đồ dâm tặc.
– Vậy em tưởng anh là gay à, con trai thằng nào chả vậy.
– Ứ em tưởng anh đàng hoàng hơn nhiều.
– Thì anh có gì bậy bạ đâu nè?
– Anh vẽ mấy cái đó mà hem bậy bạ à?
– Anh vẽ thì bậy bạ, còn làm thì không bậy bạ phải không. – Tui ôm chầm lấy Tuyết.
Không đợi Tuyết trả lời, tui đã khóa môi Tuyết bằng nụ hôn nồng cháy, Tuyết giãy giụa chống trả yếu ớt, bàn tay ma thuật tui bắt đầu khám phá những bí mật của tạo hóa, luồn tay vào trong cái đầm ngắn tui bắt đầu vuốt ve đùi trong của Tuyết, tay kia vẫn đang xoa bóp cặp mông căng tròn của Tuyết, Tuyết buông xuôi thả mình theo dòng nước lũ, môi tui bắt đầu tìm nơi nhạy cảm hơn, lướt nhẹ từ cái cổ trắng ngần xuống từ từ nơi đồi thông hai mộ, kéo áo Tuyết xuống, để lộ ra bộ ngực trắng ngần đang vươn cao hãnh diện, tui được dịp mân mê bú nút đôi nhũ hoa mềm mại ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro